Nhưng rất nhanh, hắn trầm giọng phân phó nói: “Đi gọi đại phu tới.”
Lời này là nói với Tịnh Liễm nhưng hiện tại, gò má Tịnh Liễm gần như ngửa lên trời, sóng gió trong lòng gần như không có từ ngữ nào có thể hình dung.
Hắn cho dù chết cũng sẽ không bỏ lỡ việc theo dõi.
Tịnh Liễm mỉm cười tủm tỉm nhìn người hầu phía sau, thản nhiên nói: “Thất thần làm cái gì. Động tác còn không mau nhanh lên.”
Người hầu đột nhiên bị ra lệnh, còn chưa kịp phản ứng, thật đúng là dừng một chút.
“Tuân lệnh.”
Tịnh Liễm hài lòng quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Theo lý thuyết, làm một người tùy tùng đủ tư cách. Giờ phút này, theo hắn nhìn mặt đoán ý, từ trước đến nay chủ tử hắn không gần nữ sắc sẽ không ra tay. Sau đó, tùy tiện phân phó một tiểu thái giám ôm Tang Yểu đi.
Nhưng do tâm tư quấy phá, hắn cả gan không lên tiếng.
Chủ tử thoạt nhìn cũng không nhớ tới, đợi lát nữa nói không chừng còn muốn phạt hắn.
Hắn rơm rớm nước mắt nghĩ. Thật sự, hắn quả thật hao tổn tâm huyết vì chủ tử mà.
Nếu Tạ phu nhân biết hắn dụng tâm lương khổ như thế này nhất định sẽ rất vui vẻ.
Trước mắt, Tang Yểu đang khép hờ hai mắt, đôi môi đỏ đang mấp máy cái gì không nghe rõ lắm. Tạ Uẩn cũng hoàn toàn không quan tâm.
Hắn mím chặt môi, dùng bàn tay rảnh rỗi kia chọc chọc cánh tay Tang Yểu, nói: “Tỉnh, tỉnh.”
Nữ nhân này chẳng lẽ còn mong hắn ôm nàng trở về sao, sao lại không đi đến trên giường bản thân rồi hẵn ngất.
Tang Yểu thật sự rất đau đầu. Nàng không nghe rõ Tạ Uẩn nói cái gì, chỉ mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của nam nhân.
Mặc dù đầu óc không tỉnh táo nhưng điều này cũng không cản trở ý chí kiên định của nàng.
Dược đã phát tác trên người nàng, nhất định không thể để nam nhân tới gần nàng.
Tay nàng vô ý thức nắm lấy vạt áo Tạ Uẩn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cau mày, mím môi kháng cự nói: “Ô ô ô, nam nhân thúi cách xa ta chút……”
Giọng nói của nàng không nhỏ, Tạ Uẩn thật khó để không nghe được.
Không chỉ hắn mà những người phía sau hắn đều có thể nghe thấy.
Không khí càng thêm yên tĩnh.
Tạ Uẩn: “……”
Xong đời, chủ tử bị mắng.
Tịnh Liễm yên lặng đứng thẳng người, thu hồi nụ cười, nghiêm túc dời ánh mắt sang nơi khác.
Hắn bị điếc.
Nhưng thiếu nữ tựa hồ vẫn chưa nói xong, đôi môi đỏ mọng mấp máy, tựa hồ còn nửa câu sau chưa nói xong.
Vậy mà còn chưa mắng xong à?
Tịnh Liễm dựng lỗ tai lên nghe.
“Ngươi……”
Môi vừa nhếch lên, một cái tay nãy giờ đang nhàn rỗi của nam nhân đột nhiên rơi xuống, vòng qua dưới đầu gối thiếu nữ, ôm gọn nàng vào lòng, không cho nàng cơ hội nói hết.
Tạ Uẩn lạnh lùng bước vào trong phòng. Đầu Tang Yểu vốn rất đau, đột nhiên bay lên không trung khiến nàng càng thêm choáng váng.
Nàng cố chịu đau mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trong ngực một nam nhân nào đó. Sau đó, nàng nhìn rõ xương quai hàm, còn có đôi mắt lạnh lùng kia.
Nàng nhớ ra. Đó là Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn đã cứu nàng như thế nào? Không phải là cứu như vậy chứ?
Xong đời, này không phải là đưa dê vào miệng cọp sao.
Tạ Uẩn vốn dĩ có rất nhiều suy nghĩ với nàng, thật vất vả tóm được cơ hội, sẽ không để nàng rời khỏi giường, có phải không?
Vậy nàng làm sao có thể gả chồng đây!
Những chữ hương diễm lại bắt đầu tràn vào trong đầu óc hỗn loạn của Tang Yểu. Các tư thế khác nhau, các loại xưng hô kỳ lạ. Tất cả đều biểu hiện ham muốn dục vọng của Tạ Uẩn với nàng.
Càng nghĩ càng sợ hãi, Tang Yểu bị buộc phải nâng cao tinh thần.
Nàng dựa vào trong lòng ngực Tạ Uẩn, yếu ớt cảnh cáo hắn: “…… Đợi lát nữa không cho ngươi chạm vào ta, nghe thấy không?”
Khuôn mặt Tạ Uẩn lạnh lùng, chân không ngừng bước.
Nữ nhân này thật sự không nên suy nghĩ quá nhiều.
Hắn nói: “Câm miệng.”
Tang Yểu co rút khóe miệng. Thật dữ tợn.
Còn chưa làm đã bắt đầu hung dữ rồi.
Nàng thoáng nhìn thấy chiếc giường lớn cách đó không xa. Chăn đệm đỏ tươi bên trên vô cùng chói mắt.
Tạ Uẩn bước chân dài, cảm giác vô cùng vội vàng.
Điều này cũng không khó đoán, hắn nằm mơ cũng muốn uyên ương trong lều vãn xuân phong (làm tình) với nàng. Hắn nhất định đã không nhịn nổi.
Xem ra nàng đã không trốn thoát được vận mệnh của mình.
Trong lòng Tang Yểu cực kỳ sợ hãi, không khỏi bắt đầu có chút giãy giụa, đỉnh đầu nặng nề, nhỏ giọng mắng: “Ngươi…… tên dâm tặc này, cho dù ngươi chiếm được thân thể ta……”
Khi nói chuyện, Tạ Uẩn đã đặt nàng lên trên giường.
Không đợi Tang Yểu phản ứng lại. Hắn đã rút tay lại sau đó lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với nàng. Hắn rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt nguy hiểm.
Tang Yểu cảm thấy ánh mắt này có chút đáng sợ nhưng nàng cảm thấy bản thân không trêu chọc hắn. Hiện tại hắn lại nhân lúc nàng yếu đuối mà lợi dụng. Hắn không chiếm lý, lại còn dám tức giận như vậy.
Chẳng lẽ đây là ánh mắt nhẫn nhịn đến tột cùng trong truyền thuyết?
“Ngươi nói ta cái gì cơ?”
Tên dâm tặc.
Tang Yểu âm thầm trả lời ở trong lòng nhưng nàng không thể trả lời những lời này. Không phải nàng sợ hãi Tạ Uẩn mà là đầu nàng ngày càng đau.
Lại một trận choáng váng ập tới khiến cho tinh thần vừa mới vực dậy của nàng cũng trở nên uể oải. Nàng khó chịu nhắm hai mắt lại, ý thức bắt đầu chìm vào hôn mê.
Cuối cùng cũng an tĩnh.
Tạ Uẩn cúi đầu nhìn thiếu nữ y phục có chút hỗn độn trước mặt. Trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo vài phần bực bội.
Không những bị trả đũa còn bị mắng lại?
Phiền.
Cảm xúc mềm mại, ấm áp vừa rồi vẫn còn lưu lại trên người làm hắn vô cùng khó chịu. Ánh mắt nam nhân tùy tiện liếc nhìn hai người nha hoàn, nói: “Hai người các ngươi ở đây hầu hạ nàng. Trước khi đại phu tới, không cho người khác tiến vào.”
Nha hoàn hành lễ, đồng loạt đồng ý.
Tạ Uẩn nói xong lại nhìn thoáng qua Tang Yểu đang nằm ở trên giường. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng chìm vào trong chăn. Bởi vì trước đó giãy giụa ở trong lòng ngực hắn nên trước ngực lộ ra một vùng trắng nõn như tuyết. Hắn nhìn vô cùng khó chịu, rất muốn tiến lên che lại.
Giờ phút này, so với ấn tượng về xuân dược thông thường, nàng thoạt nhìn không vội vã cởi y phục, hô hấp không dồn dập, càng không quấn lấy hắn. Thoạt nhìn vô cùng thành thật.
Là xuân dược gì mà có thể làm người ta ngủ như chết như vậy.
Tạ Uẩn không có kinh nghiệm gì với việc này. Hắn còn tưởng là dược khác nhau nên hiệu quả cũng khác nhau. Để phòng ngừa vạn nhất, hắn chỉ đành phải dặn dò thêm một câu: “Bệnh tình của nàng không được tiết lộ cho người khác.”
Nói xong, hắn trực tiếp xoay người ra khỏi cửa.
Trước cửa, bao gồm Tịnh Liễm và đám cấm quân vệ đi theo hắn để bắt giữ đều im lặng.
Tạ Uẩn đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa gỗ lại.
Ánh mắt áp bức rơi vào trên người Tịnh Liễm. Hô hấp Tịnh Liễm cứng lại, cướp lời của trung vệ, nói sang chuyện khác: “Chủ tử, ngài muốn đi gặp Ngũ điện hạ sao?”
Cũng chính vào lúc này, một tiểu thái giám dẫn theo một đại phu tóc đã sương mai vội vàng đến cách đó không xa. Lão đại phu khom người hành lễ với Tạ Uẩn.
Trước khi bước vào cửa, Tạ Uẩn vốn định nói một câu là Tang Yểu là trúng xuân dược nhưng trước mắt nhiều người như vậy thì có vẻ không thích hợp. Hắn sửa miệng dặn dò một câu: “Nếu có bất kỳ tình huống nào thì tùy thời đều có thể bẩm báo với ta.”
Lão đại phu khom lưng đồng ý, ngay sau đó xoay người bước vào phòng.
Vẻ mặt Tịnh Liễm lại thay đổi.
Chậc chậc chậc, còn bẩm báo.
Thật sự rất khó để người khác không nghĩ nhiều.
Gần đây có ngày lành gì vậy, hắn suy nghĩ đã lâu, không biết chủ tử và Tang cô nương trở nên thân thiết khi nào.
Trước kia hai người này có thể nói là không quen biết, năm năm gần đây gần như chưa nói chuyện với nhau lần nào nhưng mấy ngày nay không chỉ nói chuyện, lại còn ôm, hôn nữa.
Trước kia, chỉ cần hai người này có dịp gặp nhau thì hắn đã có thể cắn răng vui vẻ rất lâu. Như hiện tại thì còn muốn để hắn sống nữa hay không.
Điều đáng tiếc duy nhất là quyển sách bảo bối lớn nhất của hắn bị mất. Bằng không, mấy ngày nay hắn phải viết tiếp được nửa cuốn rồi.
Tâm tình hắn vừa tốt lên. Hắn không nhịn được nói: “Chủ tử, Tang cô nương phát sốt sao?”
Tạ Uẩn sải bước đi ở phía trước, không để ý đến hắn.
Không sao cả, hắn đã quen rồi.
Tịnh Liễm chuyển chủ đề, nói: “Vừa rồi có người đến truyền tin, nói Nhị thiếu gia đã lên đường.”
Hửm... Vẫn không để ý đến hắn. Điều này có chút không thích hợp.
Tịnh Liễm im lặng ngậm miệng, không dám hé răng.
Chuyện của Lục Đình đã bắt đầu từ lâu. Hôm nay, Đại Lý Tự điều tra. Lục Đình cấu kết triều thần, âm mưu chiếm đoạt một lượng lớn quân bạc. Tạ Uẩn phụng mệnh bắt giam hắn chỉ là bước đầu tiên. Không lâu nữa, Tạ Diêm sẽ dẫn người tới đây điều tra chứng cứ. Cho nên, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Tạ Uẩn còn phải chờ ở nơi này một lát.
Sau khi nữ nhân kia tỉnh, tốt nhất nàng nên xin lỗi hắn vì nói những lời cuồng ngôn như vậy.
Sự xuất hiện của nàng là một chuyện ngoài ý muốn.
Thậm chí đối với Tạ Uẩn mà nói, là chuyện ngoài ý muốn không quan trọng mấy.
Giữa hắn và Tang gia cũng không có tiếp xúc trực tiếp. Tạ gia hiện lại cũng không muốn kết bè kết đảng. Hiện tại, triều thần có quan hệ mật thiết phần lớn đều là môn sinh của phụ thân hắn trước kia.
Mà phần cô nương quả táo kia, lần trước giúp đỡ nàng bởi vì một phần nhân tình của Tang Ấn, về sau thì đều là những chuyện nhỏ, không tốn sức gì.
Tạ Uẩn lần đầu tiên nghĩ lại bản thân mình.
Hắn vốn biết Tang Yểu thích hắn, nàng không chỉ một lần có ý đồ câu dẫn hắn. Mặc dù lần nào hắn cũng từ chối rõ ràng nhưng tình thế phát triển vô cùng ngoài dự đoán.
Giống như lần trước, nàng táo bạo đến mức không thể kiềm chế mà công khai hôn hắn. Chuyện đó còn chưa thanh toán với nàng, lần này lại còn bị nàng trả đũa.
Chẳng lẽ bởi vì hắn cự tuyệt không đủ rõ ràng, còn lưu lại hy vọng cho nàng sao?
Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Chương 37
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương