Tạ Uẩn đứng ở nơi cách Tang Yểu rất xa, bên cạnh hắn đều là những trọng thần mặc quan bào màu vàng và tím. Hiện tại, bọn họ đang hừng hực khí thế thảo luận một vấn đề nào đó.
Tạ Uẩn không muốn tham gia vào loại tranh luận không có ý nghĩa này.
Hắn im lặng đứng ở một bên, ánh mắt vô tình dừng ở trên người Tang Yểu đang nói chuyện với Dương Ôn Xuyên ở cách đó không xa.
Tịnh Liễm cũng vậy.
Trên khuôn mặt hai người đều không có ý cười.
Có điều Tịnh Liễm cũng không cảm thấy gì, hắn chỉ đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp của Tang tiểu thư thôi. Mà ngay từ tối hôm qua, ở trong mắt hắn, vị này Trạng Nguyên này hoàn toàn đã bị loại trừ.
Trò chuyện giữa bằng hữu mà thôi, chuyện nhỏ.
Nhưng vị bên cạnh hắn tựa hồ lại không nghĩ như vậy.
Cách một lúc sau, Tạ Uẩn nhìn chằm chằm hai người đứng đối diện nhau ở nơi xa cuối cùng mở miệng hỏi: “Khi còn nhỏ, quan hệ của hai người bọn họ rất tốt sao?”
Hỏi hắn thì có ích lợi gì, hắn đâu có biết.
Hắn chỉ là người theo hầu của ngài ấy, phạm vi phụ trách cũng chỉ liên quan đến Tạ gia. Mặc dù nhãn lực và năng lực của hắn mạnh nhưng hắn cũng không phải Bách Hiểu Sinh, sao có thể biết quan hệ của Tang Yểu và Dương Ôn Xuyên.
Nhưng hắn không dám nói thẳng là không biết nên ngập ngừng nói: “Nếu không thì… thuộc hạ đi điều tra?”
Thành thật mà nói, hắn cảm thấy chủ tử hắn sẽ không lãng phí thời gian vào loại vấn đề này.
Thật trẻ con.
Tạ Uẩn ừm một tiếng.
Ngài ấy thực sự ừm một tiếng?
Loại nhiệm vụ này ngài ấy không biết xấu hổ phân phó nhưng hắn cũng ngượng ngùng cho người đi điều tra đấy.
Hơn nữa đã cách mười mấy năm, nếu đương sự không nói thì chỉ có quỷ mới có thể điều tra được.
Nhưng hiển nhiên không có chỗ cho Tịnh Liễm từ chối, hắn yên lặng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Hai người kia vẫn còn đang nói chuyện, phảng phất còn nhiều lời chưa thể nói xong.
Cách đó không xa, thỉnh thoảng Tang Ấn còn mỉm cười nhìn hai người một cái, tựa hồ vô cùng hài lòng với việc này.
Tịnh Liễm đứng ở phía sau Tạ Uẩn rõ ràng cảm thấy được luồng khí lạnh phát ra quanh người chủ tử hắn, có lẽ là vô cùng không vui.
Haiz, cũng miễn cưỡng có thể hiểu được.
Hắn do dự hồi lâu lại mở miệng an ủi nói: “Chủ tử, thuộc hạ cảm thấy có lẽ Dương đại nhân và Tang tiểu thư chỉ là bằng hữu bình thường ạ.”
Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: “Ngươi lại nói nhảm.”
“Hơn nữa, bọn họ có phải bằng hữu hay không thì liên quan gì đến ta.”
Tịnh Liễm ở phía sau Tạ Uẩn không khỏi trợn mắt xem thường. Ngài ấy lại bắt đầu, không liên quan đến ngài thì ngài đừng bảo người đi điều tra, nói như thật vậy.
Nhưng hắn vẫn chậm rãi chân thành nói: “Chủ tử không có việc gì. Theo thuộc hạ thấy, Tang tiểu thư hẳn là không có ý gì với Dương đại nhân.”
Điều này rất đúng.
Hiếm khi Tạ Uẩn không phản bác Tịnh Liễm.
Hắn biết Tang Yểu thích hắn, hơn nữa không phải chỉ thích ngày một ngày hai. Có hắn ở đây, nàng sao có thể xem trọng loại người như Dương Ôn Xuyên. Ngay từ đầu hắn đã không cần quan tâm tới vấn đề này.-
Sau khi Tang Yểu suy nghĩ lại chuyện tối qua thì bắt đầu nhìn khắp nơi xung quanh để tìm kiếm Tạ Uẩn. Sau khi tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy hắn ở một chỗ đất trống.
Nhưng mà hắn cách nàng rất xa, hiện tại hắn đang quay mặt về phía nàng, bên người có rất nhiều đại thần mà Tang Yểu quen mặt. Hơn nữa, cách đó không xa có rất nhiều con cháu hoàng thất ngồi vây quanh, bao gồm cả Lục Lệ.
Nếu nàng muốn nói chuyện với Tạ Uẩn thì nàng nhất định phải một mình đi qua một đoạn đường hẹp hai bên đều là người, sau đó mới có thể khiến cho hắn chú ý.
Sau đó, nàng có hai lựa chọn.
Một là nàng trực tiếp hỏi vấn đề xấu hổ kia trước mặt mọi người. Hai là nàng ở trước mặt mọi người kéo Tạ Uẩn đến một nơi ít người hơn để hỏi.
Tang Yểu cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng từ bỏ.
Chờ có cơ hội lại hỏi cũng không muộn.
Tang Ấn đến gần sát nàng, nói thầm: “Yểu Yểu, con nói thật cho phụ thân biết rốt cuộc cảm giác của con với Dương Ôn Xuyên như thế nào.”
Nơi này nhiều người như vậy, Tang Yểu kỳ thật không muốn thảo luận vấn đề này nhưng nàng thoáng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tang Ấn, vẫn ngoan ngoãn nói: “Không có cảm giác gì ạ.”
Lời này cũng không hoàn toàn đúng, nàng rất ngưỡng mộ hắn, khi còn bé lại từng chơi chơi chung với nhau cho nên nàng luôn cảm thấy có chút thân thiết.
Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, hơn nữa nàng cảm giác thế nào cũng không quan trọng.
Tang Ấn gật đầu, ngay lúc Tang Yểu đang định thúc giục phụ thân nàng trở về, Tang Ấn lại đột nhiên nhớ tới cái gì, ông nói: “À, đúng rồi, Yểu Yểu.”
Tang Yểu nói: “Sao vậy, phụ thân?”
Vẻ mặt Tang Ấn khó hiểu, ông nói: “Có phải con quen biết Nhung tiểu hầu gia hay không?”
Ngay lập tức, sắc mặt Tang Yểu cứng đờ.
Nàng thiếu chút nữa đã quên hiện tại nàng cũng không an toàn. Mọi việc cũng chưa hoàn toàn được giải quyết.
Tối qua nàng quả thật được Tạ Uẩn cứu nhưng điều này cũng không đại biểu chuyện này cứ kết thúc như vậy. Nếu Nhung Yến không thực hiện được, nói không chừng sẽ còn tiếp tục hành động.
Dưới ánh nắng, Tang Yểu đột nhiên cảm thấy cả người rét run.
Ngay cả tình huống cụ thể tối qua như thế nào nàng cũng chưa rõ ràng lắm, căn bản không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Bao gồm buổi tối hôm đó, nàng nhớ rõ ràng bản thân đang yên đang lành ở trong phòng, sau đó ăn cơm giống như bình thường. Sau khi được tiểu thái giám đến thục giục vài lần, kết quả trong lúc không hề hay biết lại bị người ta ám toán như vậy.
Mà từ nay về sau nàng cũng không biết sẽ còn ngày nào giống như ngày hôm qua hay không.
Tang Yểu vội vàng kéo ống tay áo Tang Ấn, nói: “Hắn tìm cha ạ, sao cha lại đột nhiên hỏi con cái này?”
Tang Ấn nhìn sắc mặt Tang Yểu, càng thêm khó hiểu: “Hắn chỉ hỏi con có phải nữ nhi của ta hay không. Ta nói phải hắn cũng không nói gì nữa.”
Tang Ấn nói: “Làm sao vậy?”
Tang Yểu mím chặt môi, nàng không biết mình có nên thẳng thắn với Tang Ấn hay không. Bản thân nàng không thông minh cho nên nàng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết, mà phụ thân nàng đã lăn lộn trong quan trường mấy năm nói không chừng sẽ có biện pháp.
Nhưng khi mở miệng nàng lại do dự.
Nàng không muốn liên lụy với Tang Ấn.
Ngay khi đang rối rắm thì thời gian nghỉ ngơi nửa canh giờ cũng đã hết. Tang Ấn vội vàng nói: “Ta đi trước, có việc buổi tối chúng ta lại nói tiếp.”
Tang Yểu thất thần lên xe ngựa. Bởi vì số lượng người rất đông cho nên hành trình xe ngựa không tính là nhanh.
Nàng dựa vào thùng xe ngựa, tâm trạng vốn không mấy tốt đẹp lại vì một câu của Tang Ấn mà càng trở nên tồi tệ hơn.
Kỳ thật, nàng rất muốn bảo đảm với bọn Minh Dung rằng nàng nhất định sẽ không nói ra ngoài. Nhưng lời này thật sự quá hời hợt, bọn họ sẽ không tin.
Có lẽ ở trong mắt bọn họ, chỉ có người chết mới đáng tin cậy nhất.
Tang Yểu càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, nàng khẽ nhắm mắt lại, bi thương trên gương mặt không thể giả vờ không có việc gì nữa.
Vốn dĩ trong mắt Tang Yểu, chỉ cần nàng ngủ một giấc là có thể tới nơi nhưng dường như hành trình trở nên dài hơn, mãi cho đến màn đêm buông xuống. Khi bầu trời đầy sao, xe ngựa mới chậm rãi tiến vào Kinh Thành.
Dọc đường đi, Tang Yểu chỉ suy nghĩ chuyện này.
Thậm chí nàng cũng đã quên không muốn đi hỏi Tạ Uẩn vấn đề rốt cuộc hắn có hôn nàng hay không.
Tuy rằng nàng là người không có mưu cầu gì, cũng không thèm để ý về sau mình sẽ gả cho ai nhưng nàng vẫn hy vọng bản thân có thể sống tốt.
Rõ ràng nàng đã rất cố gắng không trêu chọc bất luận kẻ nào, cũng luôn ghi tạc lời phụ thân nàng nói ở trong lòng. Ngoại trừ Tạ Uẩn, nàng chưa bao giờ trêu chọc người nàng không thể trêu vào.
Tại sao mọi chuyện lại có thể phát triển đến mức này.
Nàng thật sự khó chịu, cũng rất bất lực.
Lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy thấu hiểu sâu sắc cho phụ thân và tỷ tỷ. Vì sao bọn họ lại chấp nhất đối với địa vị như thế. Giống như giờ phút này, rõ ràng người yêu đương vụng trộm chính là Nhung Yến và Minh Dung, nàng cũng chỉ là một người đứng xem nhưng nàng lại phải lo lắng hãi hùng như vậy.
Sợ hãi bản thân không giữ được mạng nhỏ này, cũng sợ hãi trong lúc vô tình mình nghe thấy chuyện làm liên lụy đến người nhà nàng.
Mà Tạ Uẩn thì ngược lại ……
Tạ Uẩn lại có thể giống như không có việc gì. Tối qua hắn cứu nàng, hai người kia có lẽ cũng biết bọn họ ở cùng nhau.
Nhưng Tạ Uẩn cũng không sợ hãi.
Trước kia hắn còn nói người sợ hãi nên là hai người kia mới đúng.
Nghĩ đến đây, Tang Yểu chậm rãi ngồi thẳng người lại.
Một cái ý tưởng đột nhiên nảy ra, nàng nghĩ không quá trượng nghĩa, nếu không…… Lại đi cầu xin hắn?
Đương nhiên, nàng cũng không trông cậy vào Tạ Uẩn có thể giúp nàng làm cái gì. Người ta đang tốt, cũng không cần thiết gây rắc rối cho hắn.
Chỉ là Tạ Uẩn nói như thế nào cũng thông minh hơn phụ thân nàng, lại là người duy nhất biết chuyện này. Nàng cầu xin hắn, để hắn hỗ trợ bày mưu tính kế có lẽ cũng không sao.
Thật sự hắn không cần làm cái gì. Đương nhiên, nếu hắn rất nhiệt tình thì cũng không sao.
Hắn chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ rồi nói cho nàng nên làm như thế nào bây giờ là được.
Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Chương 85
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương