Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
Chương 1: Cởi Đồ Ngay Lần Gặp Đầu Tiên
"Thần chiến tranh bảo hộ, để nước sông Minh Hà bất tử, Thương Sơn xương khô vạn dặm!""Thần chiến tranh bảo hộ, phù hộ cho thần dân của ta, bình yên thoát khỏi khổ cực!"Huyết quang bắn tung tóe…Trên chiếc trực thăng có một người phụ nữ đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên bừng tỉnh.Bên cạnh có một cô gái tóc ngắn thấy vẻ mặt cô khác thường, hỏi một câu:"Lại mơ thấy giấc mơ kỳ quái kia à?"Dạ Mị gật đầu, vuốt vuốt ấn đường (đầu giữa hai hàng lông mày), nhưng cô không để trong lòng.Cô có một khuôn mặt tuyệt sắc lạnh lùng, giống như bút tích của thiên thần, tinh xảo giống như búp bê sứ, thời điểm an tĩnh giống như một thiên thần sạch sẽ đơn thuần nhất, nhưng mà bên trong đôi mắt mị hoặc lòng người chứa đựng một chút vui vẻ, không biết là ác ý hay là ý tốt, làm cho người ta có chút tê cả da đầu.Máy bay trực thăng đang tiến về phía trước ở trên bầu trời, các cô vừa mới làm xong nhiệm vụ, ngay lúc trên đường trở về…Lại gặp giấc mơ kỳ quái, sắc mặt Dạ Mị trầm xuống, nhìn về phía cô gái tóc ngắn, vẻ mặt lãnh đạm: "Lão đại, còn chưa về tới nhà?"Cô gái được xưng là lão đại nghiêng mắt nhìn cô một chút, cười nhẹ nhàng rồi nói:" Mỹ nữ Dạ Mị, chúng ta còn ba mươi phút nữa mới có thể rời khỏi mặt biển, trước mắt máy bay của chúng ta đang bay qua tam giác Bermuda!"Mà giờ phút này ở tam giác Bermuda, trên mặt biển yên tĩnh không lay động, trên không có một chiếc máy bay trực thăng bay qua, chính là lão đại và Dạ Mị.Dạ Mị chậm rãi liếc cô một cái: "Chú ý cách sử dụng từ ngữ của cô!"Khóe miệng lão đại giật giật một cái, giọng điệu nâng cao, nói hùa theo ác ý của người này: "Mỹ nữ Dạ Mị đẹp đến nỗi người người đập bàn khen ngợi! Không cần phải gấp gáp!"Trong mắt Dạ Mị hiện lên vẻ hài lòng, giọng điệu lãnh đạm không đổi:" Không hổ là bạn tốt, cô đã nhận ra được vẻ đẹp của ta!"Lão đại: "…"Hai người đang nói, dưới đáy biển bỗng nhiên có một trần cuồng phong nổi lên, hình thành vòng xoáy khổng lồ, một cơn bão dữ dội hung hăng cuốn máy bay vào bên trong lốc xoáy.Dạ Mị đứng lên đi đến cửa khoang, nhíu mày cúi đầu nhìn thoáng qua: "Chuyện gì xảy ra?"Sắc mặt lão đại hơi xanh: "Ta cũng không biết nữa!"Cơn lốc dưới đáy biển đem máy bay trên trời kéo xuống biển, đây là một màn cực kì quỷ dị.Máy bay bị mất cân bằng, bị kéo vào một vùng không gian, cho dù làm bất cứ thao tác gì cũng không thể tránh thoát khỏi xiềng xích. Giống như là một khối nam châm to lớn muốn hút các cô vào!Sức người không thể chống lại được với sức trời, máy bay bị kéo xuống biển một cách mạnh mẽ, cho dù Dạ Mị cùng với lão đại ra sức muốn nhảy ra nhưng vẫn như cũ bị gió lốc kéo vào bên trong vòng xoáy.Hai người bị sóng biển hất tung về hai hướng khác nhau, bỗng dưng nước biển bao phủ đỉnh đầu…."Dạ Mị!""Lão đại!"…Triều đình Bắc Thần, vùng đất ở phía bắc, nằm bên trong Lam Sơn.Ánh sáng quỷ dị màu đỏ rực nổi lên bốn phía, có vài người đang đối mặt với nhau trong núi.Mà ánh sáng quỷ dị giống như mê người kia được phát ra từ nam tử huyền y ở giữa, môi mỏng hắn giương lên một nụ cười ưu nhã, một đôi mắt mị hoặc, hững hờ quét về phía đám người bao vây xung quanh mình, phong thái cao quý, một chút cũng không giống như bản thân mình bị vây giết, ngược lại giống như Ma Tôn khát máu đang nhìn con mồi của mình.Một gương mặt vừa đẹp vừa quyến rũ.Giống như là yêu ma chuyển thế, nhưng lại mang vẻ đẹp của một vị thần. Nhất là đôi mắt kia, chỉ cần nhìn qua, chính là yêu tinh chuyên gây họa, sinh linh diệt vong, làm cho người ta vì hắn mà đắm chìm vào con đường tà ma.Nhóm người mặc đồ đen xung quanh này, có hai người dẫn đội, hai người này có dung mạo giống nhau như đúc.Bọn hắn tức giận nói với nam tử huyền y ở giữa: "Bắc Thần Tà Diễm, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!"Bắc Thần Tà Diễm, Tứ hoàng tử triều đình Bắc Thần, người trong thiên hạ sợ nhất là người này, không, hắn căn bản không phải là người, hắn là ác ma!Bắc Thần Tà Diễm nghe thấy lời đấy, hắn chậm rãi câu môi lên, ung dung chỉnh lại tay áo của mình. Tư thái ưu nhã giống như là một con mèo Ba Tư, giọng điều càng chậm rãi:" Đối mặt với kẻ thù, các ngươi lại thiếu phong độ như vậy sao? Chẳng lẽ các ngươi không thể nói trước một câu, thật hân hạnh gặp hai vị, bọn ta hết sức vinh hạnh cùng hai vị bàn luận võ nghệ được ư? Ừm, quả thực rất vui khi được gặp hai vị!"Nói đến đây, hắn còn khẽ gật đầu, thân sĩ thi lễ.Tùy tùng Bắc Thần Tà Diễm - Ngọc Vĩ yên lặng nhìn trời, không biết hắn có nên đồng tình với hai người này hay không.Hai vị kia:"…! Bắc Thần Tà Diễm, ngươi không cần phải giả vờ giả vịt, hai người chúng ta hôm nay nhất định đem ngươi chém dưới đao của bọn ta!"Bắc Thần Tà Diễm nghe xong, lúc này ánh mắt hắn mới nhìn thẳng vào bọn hắn: "Chiến Thiên Đông, Chiến Thiên Quyết, hai vị trên giang hồ là cao thủ cùng xếp vị trí thứ ba, thậm chí còn là anh em sinh đôi. Các ngươi bỗng nhiên quyết định thay trời hành đạo tới giết ta, có phải là chỉ thị của Đại hoàng huynh của ta phải không?"Hai huynh đệ Chiến gia: "…" Lời này không dễ trả lời, đã bị người ta sai khiến rồi làm sao có thể nói là thay trời hành đạo được?Mặc dù trước mắt nói giết ác ma này, đối với người trong thiên hạ mà nói, đích thật là không khác gì là thay trời hành đạo cả.Chiến Thiên Quyết mở miệng: "Đại ca, Đại hoàng tử đã dặn, không cần nói nhảm với hắn! Trực tiếp giết hắn là được!"Đại hoàng tử không hợp với Tứ hoàng tử, chuyện này cũng không cần phải che giấu làm gì, hắn cũng không sợ nói ra. Cũng thật ra là hắn không muốn lại nói nhảm, nói thêm gì đi nữa, bọn hắn cũng bắt đầu tự hỏi mình."Giết!"Một đám hắc y nhân đi theo hai huynh đệ Chiến gia cùng nhau tiến lên.Bắc Thần Tà Diễm khẽ thở dài, tà áo dài phẩy nhẹ, nhánh cây ven đường bỗng nhiên bị nội lực của hắn bẻ gãy, giống như là lợi kiếm Lăng Phong thuận gió phi nhanh về phía đám hắc y nhân.Nhánh cây mảnh khảnh dưới sự khống chế của nội lực lại đột nhiên vọt qua, bất khả tư nghị xuyên qua lồng ngực những hắc y nhân kia!Máu bắn tung tóe . . .Những người này từng bước từng bước đều mất mạng tại chỗ, ngay cả giãy dụa cũng không kịp!Nhưng tên ác ma giết người này lại nhìn một đám thi thể, giọng điệu càng thêm ôn hòa:" Đại hoàng hoàng huynh thật là! Biết rõ ta trời sinh tính tình thiện lương, tay không nắm nổi thanh kiếm để giết người, vẫn còn muốn phải người đến ám sát ta, nội tâm của hắn thật sự là xấu xí a!"Tùy tùng Ngọc Vĩ: " . . ." Đúng vậy, điện hạ của ta, tay ngài nắm không nổi thanh kiếm giết người, bởi vì căn bản ngài không cần nắm, một cái nhánh cây đã có thể giải quyết rồi.Chiến Thiên Quyết và Chiến Thiên Dông nắm chặt thanh đao trong tay, biết rõ người trước mặt khó đối phó.Hai người liếc nhau, đồng thời xuất đao.Hai người này đều là cao thủ xếp hạng thứ ba nhưng đứng trước mắt ác ma này lại giống như hai con chuột không biết sống chết.Môi mỏng của hắn có chút giương lên, nhẹ nhàng khoát tay, yêu quang màu đỏ bắn ra nhắm thẳng vào hai người kia!"Oanh!"một tiếng.Hai người kia nâng đao lên vận nội lực ngăn cản nhưng bị nổ bắn đi thật xa, tê liệt ngã xuống đất, đao từ trong tay rơi xuống, bắn ra ngoài trăm thước.Trong mắt Chiến Thiên Quyết và Chiến Thiên Đông đều hiện lên một tia hoảng sợ, không nghĩ tới người lại lợi hại như vậy, chỉ cần một chiêu, liền khiến cho bọn hắn không có chút lực lượng đánh trả lại, lại còn bị thương nặng!Bắc Thần Tà Diễm khẽ mỉm cười, ưu nhã dạo bước, hoa phục trên mặt đất phát ra tiếng vang nhỏ bé.Hắn đi đến trước mặt hai người, giơ tay lên, mang theo một luồng nội lực.Ngoài trăm thước, đao của Chiến Thiên Đông bị nội tức của hắn đưa về trước mặt hai người.Đôi mắt rực sáng quỷ dị của hắn lóe lên một tia vui vẻ, trong mắt hắn hình như hiện lên viên ngọc màu xanh lục xinh đẹp dị thường, cũng làm cho người ta sợ hãi dị thường.Hắn ưu nhã nói: "Mặc dù các ngươi đến ám sát ta, như vậy thật là nhẫn tâm, nhưng ta trời sinh tính tình thiện lương cho nên quyết định giữ cho các ngươi một mạng để báo kết quả cho Đại hoàng huynh của ta, nói cho hắn biết, bằng năng lực của hắn giết không được ta. Nhưng mà, các ngươi nghe rõ ràng ư, như vậy một trong hai ngươi phải để lại một mạng!"Hai người run lên.Chợt liền thấy ác ma kia tiếp tục mỉm cười nói: "Huynh đệ sinh đôi, nhiều năm qua cùng đồng sinh cộng tử thế nhưng hôm nay các ngươi chỉ có thể sống một người. Giết đối phương, liền có thể còn sống mà trở về! Thế nào, ta đối với các ngươi có phải rất nhân từ hay không?"Chiến Thiên Quyết gầm thét: " Bắc Thần Tà Diễm! Ngươi ác ma này, ngươi đừng có mơ tưởng! Chúng ta quyết không thể nào mà tàn sát lẫn nhau…"Nhưng hắn còn chưa dứt lời.Chiến Thiên Đông đã cầm lấy thanh đao đâm vào bụng của mình, hắn nhìn chằm chằm vào Chiến Thiên Quyết: " Đệ của ta, nhất định phải sống!"Huyết quang tóe lên, Chiến Thiên Đông đã chết, trong lòng hắn biết không thể nào là đối thủ của người trước mắt này, hắn liền hi sinh chính mình để bảo toàn cho đệ đệ.Một màn này, tim Chiến Thiên Quyết như bị đao đâm vào, lúc này liền phun ra một ngụm máu tươi."Bắc Thần Tà Diễm! Ngươi ác ma này, ta nhất định sẽ phanh thây xé xác ngươi!" Chiến Thiên Quyết gầm thét với Bắc Thần Tà Diễm.Bắc Thần Tà Diễm không thèm để ý đến cơn giận của hắn.Cặp mắt tà ma nhìn Chiến Thiên Quyết, mỉm cười nói: "Nhìn huynh trưởng của ngươi vì ngươi mà hi sinh chính mình, hắn là người có tình nghĩa biết bao nhiêu, thế nhưng nhìn lại ngươi xem? Có bao nhiêu ghê tởm, biết rõ mình chết thì huynh trưởng liền có thể sống, nhưng lại chậm chạp không tự sát, chỉ chờ đến khi huynh trưởng của ngươi tự sát trước. Ta là ác ma, chẳng lẽ ngươi cũng không phải sao? Ngươi mới chính là kẻ cầm đầu hại chết huynh trưởng của ngươi a!"Chiến Thiên Quyết nghe xong lời này, liền muốn phản bác.Mặt hắn không còn chút máu, hắn không biết phản bác như thế nào, thật sự là hắn biết mình chết rồi thì huynh trưởng có thể sống, nhưng hắn căn bản không nghĩ tới sẽ trực tiếp tự sát ở nơi này, làm sao có thể nói mình chậm chạp không tự sát làm hại huynh trưởng được?Nhưng Bắc Thần Tà Diễm nói cũng không sai, mình đích thật là không muốn tự sát, huynh trưởng mới. . .Nghĩ như vậy, trong lòng hắn lúc này loạn lên, huynh trưởng chết ở trước mặt mình, mình cũng không đánh lại cũng không báo thù được ác ma trước mặt này, huynh trưởng chết là do mình, bởi vì chính mình không muốn tự sát. . .Nhiều mặt đả kích khiến thần trí hắn mê muội, ánh mắt cuồng loạn: "Ta? Là ta hại chết huynh trưởng? Ta. .. Là ta? Không không không, không phải ta. .. Là ta, ta. . ."Ngọc Vĩ ở bên cạnh nhìn, không biết nên nói gì, làm tùy tùng của Tứ hoàng tử điện hạ, nhìn thấy điện hạ đang đùa bỡ lòng người còn bức tử, bức người khác trở nên điên dại đã không phải là ngày một ngày hai, thời điểm tâm tình điện hạ tốt hay là không tốt, đều thích tìm người đùa bỡn, điện hạ không chủ động đi tìm người đùa bỡn, đám người này nên cám ơn trời đất, vậy mà bây giờ lại còn tự mình tìm tới cửa.Nhìn Chiến Thiên Quyết giống như là đã điên rồi, Bắc Thần Tà Diễm khoát tay, một luồng nội lực rót vào bên trong cơ thể đối phương.Chiến Thiên Quyết lại có khí lực, đứng lên hướng Hoàng Thành chạy như điên.Cả người hắn bây giờ thần chí không rõ lại còn hồ ngôn loạn ngữ.Ngọc Vĩ: " Mặc dù hắn đã biến thành dạng này, nhưng chắc hẳn hắn nhất định sẽ đem lời của ngài mang nói cho Đại hoàng tử! Nhưng mà điện hạ, ngài lại bức điên một người rồi. . ."Bắc Thần Tà Diễm ưu nhã câu môi lên, chậm rãi nói: "Ta bức điên hắn rồi ư? Ta chỉ muốn để hắn nhận rõ hiện thực chuyện huynh trưởng hắn hi sinh, để hắn biết được chính hắn vì tư lợi, đây rõ ràng là đang giúp hắn thấy rõ ràng bản thân mình, sao có thể tính là bức điên hắn hả?"Ngọc vĩ: ". . ." Ngài dáng dấp đẹp ngài nói cái gì đều đúng!Chợt, lại nghe thấy giọng nói ưu nhã của Bắc Thần Tà Diễm lại một lần nữa vang lên: "Ngọc Vĩ ngươi nói xem, sau này trở lại kinh thành, ta có nên bóp gãy cổ của Đại hoàng huynh không? Mặc dù ta vô cùng thiện lương, không đành lòng giết người, nhưng hành vi Đại hoàng huynh phái người ám sát ta, ta đã nhìn ra, ta chỉ có thể tàn nhẫn mà trả thù, mới có thể để mấy vị huynh đệ khác của ta biết giết hại huynh đệ là một sai lầm, huynh đệ hữu ái mới là nhân luân thiên tính. Dạy bảo bọn hắn cần phải tuân theo giới hạn cuối cùng của đạo đức, ngày sau nên đối xử tốt với người huynh đệ vừa thiện lương vừa yếu đuối như ta một chút, thêm tý quan tâm, ít đi ác niệm một chút không phải là được rồi sao?"Ngọc Vĩ: ". . . Ngài vui là tốt rồi!"Hắn thật ra rất muốn nói với điện hạ "Thiện lương yếu đuối" mấy từ này không hề phù hợp với ngài.Về phần ngài chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn những lời này, cùng với chuyện ngài muốn giết Đại hoàng tử , ngài thực sự là tự mình vui vẻ đi. . .Tiếng nói này vừa dứt, bỗng nhiên có một trận đất rung núi chuyển.Trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy, từ trên đó có một người rơi xuống.Tình cảnh như thế, ánh mắt Bắc Thần Tà Diễm cũng phải trầm xuống.Trên bầu trời có người rơi xuống? Nhìn lầm rồi sao?Hắn có chút nhướng mày, quét về người đang ở giữa không trung, sau đó liền thấy một gương mặt xinh đẹp, là nữ nhân.Mà lúc này, Dạ Mị cũng mở mắt, nhìn thẳng vào hắn.Trông thấy gương mặt này của hắn, trong mắt nàng không che đậy được tia kinh diễm.Ngay sau đó, Bắc Thần Tà Diễm đột nhiên cười.Chợt, hắn chậm rãi đưa tay ra, ưu nhã tháo thắt lưng bên hông mình ra: "Có mỹ nhân từ trên trời rơi xuống, ta đương nhiên thoát y đợi nàng rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương