Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
Chương 65: Dạ Mị Cô Nương, Môi Nàng Thật Ngọt
Căn phòng không hề lộn xộn, không giống như từng bị động qua, cũng không có mùi thuốc mê, cho nên là không phải bị bắt đi, vậy nàng đã đi đâu? Cửu Hồn trong lòng gấp gáp, hối hận vì vừa rồi đã ra ngoài. - --------- Dạ Mị vốn đã chuẩn bị đi ngủ. Nhưng ngày mai chính là ngày giao dịch, mà Bắc Thần Tà Diễm ở Bắc Thần hoàng triều hình như không được yêu thích cho lắm, không chừng sẽ có người vì đối phó hắn nên ngáng chân nàng, cho nên đành phải dẹp nỗi lo có mắt gấu trúc qua một bên, mạnh mẽ bò dậy. Sắp xếp việc này thật tốt, tận lực làm việc không chừa không một khe hở, để tránh xảy ra bất cứ nguy cơ gì. Nhưng không ngờ nàng vừa đến xưởng đã thấy Lư Tương Hoa đang sai người bí mật đưa lương thảo đã chuẩn bị ra ngoài, còn bảo những người đó vận chuyển một lô lương thảo khác vào. Mà cách đó không xa, trên một cành cây. Bắc Thần Tà Diễm dựa nghiêng người trên cây, tay gác sau đầu, dáng vẻ trông coi không chút để ý nhìn chằm chằm. Ngọc Vĩ thì đứng dưới tàng cây. Nếu trèo tường vào, từ góc độ đó thì đúng là rất khó thấy hành tung của Bắc Thần Tà Diễm, nhưng vì Dạ Mị trực tiếp vào từ cửa lớn nên có thể thấy được rõ ràng. Vừa lúc nàng vào cửa nhìn thấy Bắc Thần Tà Diễm, người đàn ông tuấn mỹ tà ma kia hình như cũng cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Mị, trong đôi mắt màu lục u ám hình như có ý cười. Đây không phải biểu hiện chột dạ, cho nên hoàn toàn có thể loại trừ khả năng hắn muốn giở trò quỷ sau lưng. Dạ Mị nhún vai, bước mấy bước đi đến dưới tàng cây, xoay người nhảy lên ngọn cây. Bắc Thần Tà Diễm nhìn lướt qua y phục trên người nàng, nho nhã hỏi: "Dạ Mị cô nương, nàng không thích số y phục mới đưa đến sao?" Y phục nàng mặc vẫn là đồ của nàng. Mà những bộ y phục hắn đưa đến, cứ cách hai ngày nàng mới mặc một lần, e là chỉ vì bộ y phục cũ của nàng còn đang giặt chưa khô. Hơn nữa lúc ấy nàng còn cuốn vạt áo lên, khiến cho bộ đồ nữ thiếu mất vài phần dịu dàng, thêm vài phần anh khí. Dạ Mị liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Thích, nhưng không đủ nhẹ nhàng." Những bộ y phục mới đó rất đẹp, chỉ là không phải tơ lụa rườm rà thì là lụa mỏng lượn lờ, đẹp thì có đẹp, nhưng với cô gái ưu tiên tốc độ như nàng mà nói chỉ có thể mặc những lúc thảnh thơi, nếu lúc nào cũng mặc thì rất vướng víu. Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lư Tương Hoa đã vận chuyển hết lương thảo ra ngoài. Mà lương thảo đưa vào cũng đã chuẩn bị xong, sau khi Lư Tương Hoa làm xong chuyện, chỉ hành lễ trực tiếp với Bắc Thần Tà Diễm, không hề quấy rầy bọn họ, vung tay lên dẫn binh lính rời đi. Bắc Thần Tà Diễm chỉ quét mắt nhìn bọn họ một cái, rồi thu lại ánh mắt. Hắn nghe Dạ Mị nói xong, ưu nhã gật đầu: "Là Diễm suy xét không chu toàn, Diễm sẽ nhanh chóng chuẩn bị y phục khác cho Dạ Mị cô nương, mong Dạ Mị cô nương không giận." Khi nói chuyện, Dạ Mị vẫn luôn nhìn chằm chằm hành động của đám người Lư Tương Hoa, nhìn theo bọn họ rời đi, thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh đó, nàng cũng không vội hỏi tính toán của hắn. Thấy hắn nói tới đây, trong lòng nàng tăng thêm vài phần hảo cảm, tên nhóc này không tệ, sau khi nàng chê bai y phục hắn chuẩn bị, không những không tức giận, không nói lòng tốt của hắn bị coi thành lòng lang dạ thú, còn biết nghe lời phải, tỏ vẻ có thể lập tức chuẩn bị y phục mới. Đàn ông EQ cao, lại biết hiểu chuyện như vậy rất hiếm thấy. Nhưng... Nàng bỗng nhiên nhớ tới một việc, liếc mắt nhìn Bắc Thần Tà Diễm một cái: "Ngươi có thể giải thích một chút không, vì sao lại..." thả rắn độc trên giường ta. Chưa dứt lời. Bắc Thần Tà Diễm bỗng nhiên đặt một ngón tay lên môi, làm một thủ thế yên lặng, ý bảo Dạ Mị đừng nói nữa. Cũng gần như đồng thời, Dạ Mị cũng đã nhận ra cái gì, tức khắc ngậm miệng, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài tương thành. Ngọc Vĩ cũng cảnh giác, thân hình chợt lóe, nấp vào một chỗ. Tiếp theo, bọn họ thấy mấy hắc y nhân trèo tường tiến vào. Mấy hắc y nhân kia sau khi trèo vào liên ngó quanh tứ phía xem xét, từ góc độ của bọn họ khó có thể thấy Dạ Mị và Bắc Thần Tà Diễm trên cây. Vì thế, sau khi nhìn trước ngó sau một lúc, liền cho rằng ở đây không có một ai. Một người hắc y nhân có chút kỳ quái: "Sao ở đây lại không có ai?" "Chắc là đi hết rồi! Dù sao cũng là ở trong thành, không sợ ai giở trò, nên không sắp xếp người phòng thủ, nhưng chuyện này đối với chúng ta mà nói chẳng phải là chuyện tốt sao? Hành động an toàn hơn nhiều!" Một hắc y nhân khác đáp lời. Nhưng tên hắc y nhân đó nghe vậy thì vẫn chưa yên tâm. Gã nhíu mày, lại cảnh giác nhìn xung quanh, lạnh giọng mở miệng nói: "Nói thì nói vậy, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, đề phòng có trá!" "Ngươi nói không sai!" Lời này được một người khác tán đồng. Dạ Mị ở trên cây suýt nữa nhàm chán mà đánh ngáp một cái, cứ như vậy thì nàng và Bắc Thần Tà Diễm không cần cố tình ẩn dấu hơi thở đã có thể tránh khỏi ánh mắt bọn chúng rồi, nàng cảm thấy chủ mưu sau lưng phái loại người kém cỏi này đến chính là sự sỉ nhục với bọn họ. Mà vài tên hắc y nhân còn tự nhận là mình vô cùng cẩn thận. Tên hắc y nhân cảnh giác kia còn nghiêm túc an bài, gã mở miệng nói: "Hai người các ngươi canh bên ngoài, nếu có động tĩnh gì phải báo cho chúng ta biết. Chúng ta bốn người đi vào!" "Được!" Bọn chúng nhanh chóng ở dưới mí mắt Dạ Mị thực hiện kế hoạch, đồng tiến thực thi. Hai người vô cùng cảnh giác đứng canh giữ ở cửa. Bốn hắc y nhân đi vào xưởng. Dạ Mị thật sự đánh ngáp một cái, nhưng mà vừa mới ngáp xong, bỗng nhiên một hơi thở mê hoặc hiện lên bên tai, giọng nói nam tính trầm thấp vang lên bên tai nàng: "Dạ Mị cô nương thấy chán sao?" Trong thanh âm trầm thấp mang theo vài phần mê hoặc, khiến người ta có cảm giác như có một con rắn nhỏ chui vào cơ thể, khẽ khàng khơi gợi lên dục vọng, Dạ Mị hơi giật mình, cơn buồn ngủ lập tức bay biến. Còn chưa kịp đáp lời đã cảm nhận được bờ môi của Bắc Thần Tà Diễm nhẹ nhàng cọ qua tai. Động tác vẻ vãn đó làm mặt nàng đỏ lên, cả người phát run, suýt chút nữa ngã từ trên cây xuống. May mà thân thủ nhanh nhẹn, nhanh chóng túm vào thân cây, còn không phát ra tiếng động. Nhưng cả người đều không thoải mái, quay đầu nhìn về phía Bắc Thần Tà Diễm. Giọng của nàng hạ xuống rất thấp, nhưng ngữ khí cực lạnh, trong ánh mắt mang theo tia cảnh cáo: "Ngươi muốn làm gì? Ta nhắc nhở ngươi, đừng có làm loạn! Nếu ngươi hại ta ở lật thuyền trong mương, để lộ hành tung trước mặt đám hắc y nhân này, làm hỏng thể diện của ta, ta sẽ không tha cho ngươi." Nếu không phải sợ đánh nhau gây ồn ào, khiến đám hắc y nhân đó phát hiện, chỉ bằng việc hắn cọ môi qua tai nàng, hành vi lưu manh như vậy, nàng đã cho hắn một quạt! Lời cảnh cáo này như vào tai trái ra tai phải Bắc Thần Tà Diễm, không đọng lại chút gì. Hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng dưới ánh trăng, gương mặt lạnh băng trắng muốt như sứ, còn trên má hiện lên tia đỏ ửng nhàn nhạt, hắn ưu nhã nhắc nhở: "Dạ Mị cô nương, người đỏ mặt." Hắnvừa nói dứt lời, gương mặt Dạ Mị muốn tái xanh, nhưng càng xấu hổ lại càng đỏ. Trước nay nàng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với đàn ông như thế, lúc này chỉ cảm thấy cả người không được thoải mái. Vì giữ gìn cao hình tượng ngạo lãnh diễm, nàng giả vờ như không có việc gì, tiếp tục lạnh lùng nói: "Ngươi nhìn lầm rồi! Đừng làm chuyện ảnh hưởng đến giao tình của chúng ta!" Nói hết lời, căn bản không quay lại nhìn hắn chút nào, quay đầu nhìn về phía hai gã hắc y nhân đứng trước cửa, cố gắng khắc chế sự bối rối của mình. Nàng vừa nói dứt lời, môi mỏng của hắn tràn ra một tiếng cười khe khẽ. Lại dịch tới gần nàng, Dạ Mị đang định quay đầu lại xem hắn muốn làm gì. Lại không ngờ đúng lúc quay đầu lại, khóe môi hai người chợt chạm nhau. Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhiễm ý cười, tranh thủ lúc nàng đang còn ngơ ngác dứt khoát cắn khóe môi nàng, gia tăng nụ hôn này, Dạ Mị lập tức cứng đờ, đôi mắt trợn to. Chợt, nghe được tiếng hắn mỉm cười vang lên giữa cánh môi màng: "Dạ Mị cô nương, môi nàng thật ngọt!" * Phát chút đường... Các bảo bảo chớ quên ngày mai giúp ca đi qq đọc đánh call nha...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương