Nhất Thế Tích Hoàng
Chương 32: Trung Cung
Lời vừa nói, màu mặt của Hàn Vũ như huyền băng, trong con ngươi phun ra hỏa diễm khoét người, khí thế thịnh hành, khiến người ta khiếp sợ. Phi Nhứ Phù Vân ở chỗ tối làm như chưa bao giờ từng quen biết Hàn Vũ như vậy.
Nhiều năm qua, Hàn Vũ đối với bọn họ như thầy như mẹ, khi tu luyện là nàng vẫn nhắc nhở làm theo khả năng, nặng lòng yên tĩnh; Ở bên ngoài bị thương trở về môn, luôn là nàng đi tới chăm sóc, sau lưng am hiểu lòng người vậy mà âm mưu tà ác như vậy.
Nhưng ai lại có thể nghĩ đến, Hàn tiên sinh ôn hòa nhã trí như thế sẽ là đại tế tư ẩn nấp nhiều năm, nàng ẩn nấp ở bên trong môn nhiều năm như vậy. Phù Vân thấy Hàn Vũ thẹn quá thành giận đã biết tình thế càng nghiêm trọng, vội muốn đi ra ngoài cứu viện thiếu tư mệnh.
Trái ngược với Hàn Vũ phẫn nộ ra tay, Tiêu An Ninh rất yên tĩnh, nàng lùi đến dưới hành lang, làm như cho sân bãi để Hàn Vũ cùng người quyết đấu, đối với sự trầm mặc của nàng ta, nàng cảm giác mình đã có đáp án.
Ngày ấy đại tế tư lựa chọn dùng ảo thuật đến đối với nàng, ảo thuật từ người điều khiển, mà nàng nhìn thấy là cảnh tượng gặp phải ở trong Huyền Hư trận, điểm ấy đại tế tư chưa bao giờ gặp gỡ làm sao biết; Thêm nữa Hàn Vũ những năm này hành tung thần bí, nàng thì mơ hồ rõ ràng hai người liên quan, đại tế tư đối với nàng hiểu rõ vượt qua tất cả mọi người.
Để nàng không thể không hoài nhi, vốn chỉ muốn thăm dò một chút, để thoát thân, ai ngờ càng là sự thực, như vậy, Thái Nhất Môn coi như thật không có đất đặt chân của nàng rồi.
Đối mặt Hàn Vũ thẹn quá thành giận, có người trước Phù Vân một bước rơi vào trước người Tiêu An Ninh, người nhẹ như yến, như gió bỏ qua bụi trần, Phù Vân chỉ vừa thoáng ngừng lại bước chân, Chu đế đến rồi, liền mang ý nghĩa trận quyết đấu này không liên quan hai người.
Vừa rồi đã thu được nhắc nhở của thiếu tư mệnh, hắn quay người mang theo Phi Nhứ ra sân, đi đến phía cửa thành, lúc này phòng vệ cửa thành nên lỏng lẻo, huống hồ hai người hắn chưa bao giờ từng lộ mặt ở trước mặt người, ra khỏi thành tất nhiên là không khó.
Hàn Vũ trong viện nhìn Y Thượng Vân đột nhiên xuất hiện, mây nhạt lượn lờ, một thân xiêm y trắng thuần hơn bạch nguyệt sáng trong, tư thái nhã nhặn lịch sự, khiến người ta không đành lòng làm bẩn, tự tin như vậy khiến người ta thán phục.
"Bàn về thực lực, Chu đế hình như không bằng bản tọa, mà tự tin như vậy, không sợ bản tọa cho ngươi chết ở đây?"
Y Thượng Vân dùng dư quang nhìn lướt qua nha đầu hờ hững tự nhiên, tảng đá trong lòng hạ xuống, lạnh nhạt nói: "Đại tế tư tự tin như vậy cũng làm cho trẫm kính phục, chỉ là trẫm có thiên quân vạn mã, vì sao cùng ngươi đánh cùng ngươi đấu, chẳng phải để bản thân trẫm mất thân phận."
Hàn Vũ rất ít bị người xem thường như vậy, trong lòng căm tức giữa trán gân xanh nổi lên, lại nghe cô nói: "Nếu không có đại tế tư bắt đi nha đầu trẫm không bớt lo này, trẫm cũng sẽ không đi một chuyến này. Thái Nhất Môn là chỗ quản hạt của đại tế tư, nhưng Bình Dương thành là địa bàn của trẫm, ngươi thừa cơ cướp đi người của trẫm, không hiểu quy củ như thế, nghĩ đến cùng là Thái Nhất Môn gây ra, ngươi đem nha đầu này dạy dỗ đến xác thực tệ chút, nhưng mà từ nay về sau sẽ không tốn Hàn tiên sinh phí tâm rồi."
Cô đã biết được Hàn Vũ chính là đại tế tư, nghĩ đến cũng nghe được đối thoại vừa rồi, Tiêu An Ninh thấp thỏm trong lòng, lại tìm tung tích Phù Vân Phi Nhứ chung quanh, nếu đã không ở bên trong đình viện, chắc hẳn đã đi trước rồi.
Trái ngược với thấp thỏm của nàng, Y Thượng Vân đúng là khí định thần nhàn, xê dịch bước chân đi qua, cười nhạt nói: "Tam điện hạ muốn đi nơi nào, trong cung hay là thiên lao?"
Trong lòng Tiêu An Ninh tức tối, trên mặt không dám hiển lộ, hối hận vừa rồi vì sao không có cùng chạy với Phù Vân, nàng chớp mắt mấy cái, bóng người Hàn Vũ phía sau bị cô che kín, nàng không biết sự lựa chọn của chính mình là sai hay là đúng, thế nhưng Hàn Vũ lừa dối nàng là thật, cũng không thể hối hận.
Nàng đột nhiên thu hồi ánh mắt, híp mắt nói: "Bệ hạ không cho con đường thứ ba sao?"
"Không có!" Y Thượng Vân trực tiếp từ chối, nụ cười nhẹ như mây gió khiến lòng người phát lạnh, ống tay áo nhẹ nhàng lay động, lại nói: "Tam điện hạ, có từng nhớ tới ta từng nói nếu như ngươi đào tẩu thì như thế nào?"
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Khí thế như vậy như đối lập Hàn Vũ vừa rồi khá là giống nhau, Tiêu An Ninh chưa từng thấy, trong lòng đến cùng khiếp đảm, vẫn cứ kiên trì nói: "Bệ hạ cần phải nói lý, không phải ta muốn trốn, là Hàn tiên sinh nhất định muốn dẫn ta đi!"
"Vậy ngươi cũng là đi rồi, hại đến trẫm lo lắng đề phòng mấy ngày, vận dụng bao nhiêu Thần Sách Quân, mà ngươi thư thả như vậy." Trong con ngươi sẫm màu của Y Thượng Vân chiếu đến vẻ mặt không có sợ hãi của Tiêu An Ninh, nắm lấy tay nàng, xoay người lại nhìn Hàn Vũ ở giữa Thần Sách Quân, lạnh nhạt nói: "Nếu không phải ngươi thức thời, trẫm cả hai tư mệnh kia cũng cùng giết rồi."
Đây nói là Phù Vân Phi Nhứ rồi, khóe môi Tiêu An Ninh gắt gao mím lấy, lặng yên nói: "Bệ hạ nhân từ, hà tất gây khó dễ với đứa trẻ."
Y Thượng Vân vẫn chưa keo kiệt ánh mắt của chính mình, quay người trừng nàng một chút, vốn là khuôn mặt yên tĩnh lạnh nhạt hơi nổi lên một tia sóng lớn, lạnh lùng nói: "Trẫm rất keo kiệt, tam điện hạ không bằng ngẫm lại trở về giải thích như thế nào cùng trẫm, nếu không trẫm thật sự sẽ thực hiện lời hứa."
Tiêu An Ninh nhai nhai hàm nghĩa của lời này, luôn cảm thấy gần như uy hiếp, Hàn Vũ tự lo không xong vẫn chưa lưu ý động tĩnh này, nàng ngoan ngoãn theo Y Thượng Vân hồi cung.
Ở Tử Thần điện gặp phải Mục Dạ, nhìn thấy nàng, bước nhanh chạy tới, trên dưới đánh giá nàng hai lần, vẻ mặt tính là được, liền nói: "Tam điện hạ phúc lớn mạng lớn, quả nhiên rất tự tại, đúng rồi, biết đá cầu không? Ta dẫn ngươi đi vui đùa một chút, thuận tiện để ngươi làm quen lang quân nhỏ trong Hoàng thành một chút, đại tỷ không chọn rể, ngươi chọn một trước tiên."
Lời này có vẻ như giải vây thay nàng, Tiêu An Ninh lặng lẽ đem tay của chính mình từ trong tay Y Thượng Vân rút ra, trong lòng đang muốn vui mừng, lại nghe bệ hạ nói: "Theo ngươi đi cũng được, nếu nàng chạy nữa, ngươi cùng tội với nàng."
Mục Dạ đứng đến bất ổn, suýt nữa lảo đảo một cái, vẻ mặt hơi có chút khó coi, hắn nói: "Đá cầu lập tức bắt đầu rồi, thua rồi dễ dàng mất mặt, A Lạc cùng mẫu thân tự ôn chuyện cũ, ta đi trước, ngày khác lại kêu ngươi."
Không đợi Tiêu An Ninh mở miệng kêu hắn, bóng người thì biến mất ở ngoài Tử Thần điện, quả nhiên vẫn là khi chạy trốn khá là nhanh.
Tử Thần điện ở ngoài đồng dạng vài tên triều thần chờ đợi, thấy bệ hạ về điện, đều nhanh bước lên trước hành lễ, đều đem ánh mắt rơi vào trên người Tiêu An Ninh, buổi tiệc ngày ấy đều gặp vị con tin Nam Việt này, hôm nay gặp lại, lắc mình biến hóa thành công chúa Bắc Chu, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên hành lễ hay không.
Y Thượng Vân làm bộ không thấy, cất bước tiến vào trong điện, Tiêu An Ninh đứng ở bên ngoài nhìn sắc trời, người phía sau kia không thích, "Tam điện hạ không vào điện, đang ngắm trăng?"
Lời vừa nói, vài tên triều thần cùng nhau nhấc tay áo hành lễ, Tiêu An Ninh nhìn những người mượn gió bẻ măng này, trong lòng bất đắc dĩ, chỉ nói: "Không có trăng để ngắm, bệ hạ thương nghị chuyện, ta đi vào không thích hợp."
"Vậy tam điện hạ liền ở đây hóng gió đi!" Y Thượng Vân vung tay áo làm như muốn đem người định đứng ở nới đó, Tiêu An Ninh nhìn thấu loại phép thuật này, vội nói: "Ta đi vào, bệ hạ chớ tức giận."
Bị định đứng ở đây, cung nhân triều thần lui tới không ngừng, bị người coi như quái vật xem xét, trừng phạt như vậy quá mức rồi.
Không đợi người nhắc nhở, Tiêu An Ninh thật là kìm nén bước vào trong điện.
Nàng bỗng dưng nhớ tới khi ở đô thành Thục quốc, cũng là theo cô một tấc cũng không rời, mỗi khi nhìn cô cùng triều thần thương nghị kế sách phá địch, chính mình liền buồn ngủ đến không xong, lúc nửa tỉnh luôn thấy được đạo bóng người bận rộn kia.
Chỉ là, nàng cũng không phải là ấu thơ, mà Y Thượng Vân cũng không phải mẫu thân một lòng đợi nàng rồi, lòng nghi ngờ cái đồ vật này một khi cắm rễ, muốn loại trừ là chuyện rất khó.
Triều thần dâng tấu, đơn giản đều là việc khó có thể giải quyết, sau khi báo cáo, thương nghị, thì lui ra.
Trong điện lại cũng chỉ có hai người, yên tĩnh như thường.
Tiêu An Ninh do dự giây lát, hỏi: "Bệ hạ, ta ở nơi nào, về phủ Chất Tử sao?"
Y Thượng Vân trải qua nàng nhắc nhở mới nhớ tới việc này, để xuống ngự bút, hỏi ngược lại: "Ngươi còn là con tin sao?"
Tiêu An Ninh ôn hòa cười yếu ớt, làm bộ vô tội: "Bệ hạ có phủ công chúa để ta ở sao?"
Y Thượng Vân cười nhạt, "Ngươi bây giờ thừa nhận mình là công chúa Bắc Chu rồi?"
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Tiêu An Ninh nghẹn họng, thân thiết nở nụ cười, "Vừa rồi bệ hạ đã ở trước mặt triều thần kêu ta tam điện hạ, chớ không phải lại không thừa nhận, cũng không sao, ta có thể xuất cung, cũng có thể về Nam Việt."
"Tam điện hạ nếu có thể đi ra ngoài nữa, trẫm cũng chỉ làm như không thấy!"
Tranh đấu cùng bệ hạ, lấy Tiêu An Ninh không nói gì mà kết thúc, nàng cảm thấy bệ hạ thay đổi rồi, nhưng chi tiết lại không nói ra được, có lẽ tâm tình của chính mình thay đổi rồi.
Y Thượng Vân mất tập trung, nhìn đứa trẻ đứng thẳng không chịu tiếp cận, đứa trẻ đã từng yêu thích bước lảo đảo nghiêng ngã bước nhỏ tới gần cô, có lẽ cũng không thấy rồi. Lòng cô động một chút, nói: "Mấy ngày nay ở Trung Cung trước, ngày xưa trẫm chưa từng xây dựng tẩm cung mới, nếu ngươi không thích tương lai thì lại chọn một chỗ nữa."
Đây là ý không muốn thả nàng xuất cung ở rồi, Tiêu An Ninh không chịu, "Ở chỗ của ngài không thích hợp, chi bằng ta xuất cung đi, không quấy nhiễu ngài."
Con mắt của nàng đặc biệt trong trẻo sáng sủa, tha thiết mong chờ nhìn bệ hạ, cực kỳ thành khẩn.
Y Thượng Vân lần nữa thả xuống bút đỏ, một tay nâng dưới cằm, màu son óng ánh như ngọc, lúc này nhìn đứa trẻ vẫn giãy dụa, rất có hứng thú, ý cười như nước sông hơi tràn ra đầu mùa xuân, cô nói: "Thành ý của tam điện hạ không đủ để trẫm trẫm thả ngươi xuất cung, tuy nói linh lực của ngươi bị phong, nhưng mấy vị tư mệnh bên cạnh ngươi phỏng chừng cũng không thành thật, ngươi mất nữa, trẫm đi chỗ nào tìm ngươi?"
Cô rất mãn nguyện, để Tiêu An Ninh không thoải mái trầm thấp hừ một tiếng, tự mình đi ra Tử Thần điện, cũng không cần người dẫn đường, quen cửa quen nẻo đi tới Trung Cung.
Trung Cung chính là nơi các đời hoàng hậu ở, không sánh được Tử Thần điện trang Nghiêm nghiêm túc của đế vương, Y Thượng Vân lại cũng không phải là người xa hoa, đi vào, chỉ cảm thấy nhã trí kiểu khác, lại cũng theo luồng hơi thở mạnh.
Bệ hạ truyền lời từ lâu, cung nhân dẫn nàng vào cung, tinh tế giải thích cấu tạo Trung Cung cùng mấy gian Thiên Điện, vốn nghĩ tam điện hạ nhìn như ôn hòa này dễ dàng nói chuyện, ai ngờ nàng đứng phía trước chủ điện không muốn đi, ở bên ngoài quanh quẩn giây lát, nói: "Ta chọn phòng này."
Cung nhân cho rằng nghe lầm, lúng túng nói: "Tam điện hạ, đây là tẩm điện của bệ hạ, ngài chọn như vậy hình như không thích hợp."
Tiêu An Ninh híp mắt đánh giá, tâm tình vô cùng sung sướng, kiên trì nói: "Thì phòng này!"
Cung nhân thấy nàng vẻ ngây thơ, trong lòng cũng là nghi hoặc, vội chỉ thị cung nhân xin chỉ thị bệ hạ, chính mình cùng nàng đọ sức trước, vô cùng tẫn trách khuyên: "Chủ Điện cũng không phải là tốt nhất, kỳ thực Thiên Điện không tệ, nếu ngài yêu thích, hầu gái có thể an bài bố trí bên trong cho người, ngài yêu thích vật gì đều có thể đặt ở bên trong."
"Không cần, thì phòng này, bệ hạ nếu như cho rằng không thích hợp lại đổi!"
Chưa chờ cung nhân nói chuyện, nàng liền bước nhanh đi vào, cung nhân đáp lời vẫn là chậm rồi, khi chạy đến Tử Thần điện thăm hỏi, Tiêu An Ninh đã đi vào rồi, đối với người càn quấy, Y Thượng Vân luôn luôn rất ít sẽ tranh đấu đối lập, chỉ nói: "Tùy nàng đi náo."
Mục Tương Chỉ đứng chờ đợi trong điện ngẩn người, trả lời: "A Lạc ở lại Trung Cung cũng không thỏa đáng, trước mắt không có phủ công chúa, chi bằng để nàng theo nhi thần hồi phủ, ở ít ngày, chờ có phủ đệ thích hợp, rồi di chuyển không muộn."
"Không cần, trẫm không dự định để nàng xuất cung!"
Một câu nói từ chối đến mức rất triệt để, để lời khuyên giải trong miệng Mục Tương Chỉ chôn vào trong bụng, nàng hậm hực nói: "Mẫu thân yêu thích là tốt rồi, nghĩ đến A Lạc cũng rất vui mừng."
Động tác Y Thượng Vân mở ra tấu chương ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía trưởng nữ trong điện, ánh mắt tối nghĩa, trầm giọng nói: "Ngươi như là không thích?"
Thái độ như vậy mang theo uy nghi của đế vương, để quanh thân Mục Tương Chỉ chấn động, nàng vội nói: "Không có, nhi thần lui xuống trước đi."
Hành động xa lạ để Y Thượng Vân tập mãi thành quen, trong điện đợi chốc lát, lại cảm giác không ý nghĩa, đứng dậy đi đến phía Trung Cung.
Hết chương 32
Nhiều năm qua, Hàn Vũ đối với bọn họ như thầy như mẹ, khi tu luyện là nàng vẫn nhắc nhở làm theo khả năng, nặng lòng yên tĩnh; Ở bên ngoài bị thương trở về môn, luôn là nàng đi tới chăm sóc, sau lưng am hiểu lòng người vậy mà âm mưu tà ác như vậy.
Nhưng ai lại có thể nghĩ đến, Hàn tiên sinh ôn hòa nhã trí như thế sẽ là đại tế tư ẩn nấp nhiều năm, nàng ẩn nấp ở bên trong môn nhiều năm như vậy. Phù Vân thấy Hàn Vũ thẹn quá thành giận đã biết tình thế càng nghiêm trọng, vội muốn đi ra ngoài cứu viện thiếu tư mệnh.
Trái ngược với Hàn Vũ phẫn nộ ra tay, Tiêu An Ninh rất yên tĩnh, nàng lùi đến dưới hành lang, làm như cho sân bãi để Hàn Vũ cùng người quyết đấu, đối với sự trầm mặc của nàng ta, nàng cảm giác mình đã có đáp án.
Ngày ấy đại tế tư lựa chọn dùng ảo thuật đến đối với nàng, ảo thuật từ người điều khiển, mà nàng nhìn thấy là cảnh tượng gặp phải ở trong Huyền Hư trận, điểm ấy đại tế tư chưa bao giờ gặp gỡ làm sao biết; Thêm nữa Hàn Vũ những năm này hành tung thần bí, nàng thì mơ hồ rõ ràng hai người liên quan, đại tế tư đối với nàng hiểu rõ vượt qua tất cả mọi người.
Để nàng không thể không hoài nhi, vốn chỉ muốn thăm dò một chút, để thoát thân, ai ngờ càng là sự thực, như vậy, Thái Nhất Môn coi như thật không có đất đặt chân của nàng rồi.
Đối mặt Hàn Vũ thẹn quá thành giận, có người trước Phù Vân một bước rơi vào trước người Tiêu An Ninh, người nhẹ như yến, như gió bỏ qua bụi trần, Phù Vân chỉ vừa thoáng ngừng lại bước chân, Chu đế đến rồi, liền mang ý nghĩa trận quyết đấu này không liên quan hai người.
Vừa rồi đã thu được nhắc nhở của thiếu tư mệnh, hắn quay người mang theo Phi Nhứ ra sân, đi đến phía cửa thành, lúc này phòng vệ cửa thành nên lỏng lẻo, huống hồ hai người hắn chưa bao giờ từng lộ mặt ở trước mặt người, ra khỏi thành tất nhiên là không khó.
Hàn Vũ trong viện nhìn Y Thượng Vân đột nhiên xuất hiện, mây nhạt lượn lờ, một thân xiêm y trắng thuần hơn bạch nguyệt sáng trong, tư thái nhã nhặn lịch sự, khiến người ta không đành lòng làm bẩn, tự tin như vậy khiến người ta thán phục.
"Bàn về thực lực, Chu đế hình như không bằng bản tọa, mà tự tin như vậy, không sợ bản tọa cho ngươi chết ở đây?"
Y Thượng Vân dùng dư quang nhìn lướt qua nha đầu hờ hững tự nhiên, tảng đá trong lòng hạ xuống, lạnh nhạt nói: "Đại tế tư tự tin như vậy cũng làm cho trẫm kính phục, chỉ là trẫm có thiên quân vạn mã, vì sao cùng ngươi đánh cùng ngươi đấu, chẳng phải để bản thân trẫm mất thân phận."
Hàn Vũ rất ít bị người xem thường như vậy, trong lòng căm tức giữa trán gân xanh nổi lên, lại nghe cô nói: "Nếu không có đại tế tư bắt đi nha đầu trẫm không bớt lo này, trẫm cũng sẽ không đi một chuyến này. Thái Nhất Môn là chỗ quản hạt của đại tế tư, nhưng Bình Dương thành là địa bàn của trẫm, ngươi thừa cơ cướp đi người của trẫm, không hiểu quy củ như thế, nghĩ đến cùng là Thái Nhất Môn gây ra, ngươi đem nha đầu này dạy dỗ đến xác thực tệ chút, nhưng mà từ nay về sau sẽ không tốn Hàn tiên sinh phí tâm rồi."
Cô đã biết được Hàn Vũ chính là đại tế tư, nghĩ đến cũng nghe được đối thoại vừa rồi, Tiêu An Ninh thấp thỏm trong lòng, lại tìm tung tích Phù Vân Phi Nhứ chung quanh, nếu đã không ở bên trong đình viện, chắc hẳn đã đi trước rồi.
Trái ngược với thấp thỏm của nàng, Y Thượng Vân đúng là khí định thần nhàn, xê dịch bước chân đi qua, cười nhạt nói: "Tam điện hạ muốn đi nơi nào, trong cung hay là thiên lao?"
Trong lòng Tiêu An Ninh tức tối, trên mặt không dám hiển lộ, hối hận vừa rồi vì sao không có cùng chạy với Phù Vân, nàng chớp mắt mấy cái, bóng người Hàn Vũ phía sau bị cô che kín, nàng không biết sự lựa chọn của chính mình là sai hay là đúng, thế nhưng Hàn Vũ lừa dối nàng là thật, cũng không thể hối hận.
Nàng đột nhiên thu hồi ánh mắt, híp mắt nói: "Bệ hạ không cho con đường thứ ba sao?"
"Không có!" Y Thượng Vân trực tiếp từ chối, nụ cười nhẹ như mây gió khiến lòng người phát lạnh, ống tay áo nhẹ nhàng lay động, lại nói: "Tam điện hạ, có từng nhớ tới ta từng nói nếu như ngươi đào tẩu thì như thế nào?"
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Khí thế như vậy như đối lập Hàn Vũ vừa rồi khá là giống nhau, Tiêu An Ninh chưa từng thấy, trong lòng đến cùng khiếp đảm, vẫn cứ kiên trì nói: "Bệ hạ cần phải nói lý, không phải ta muốn trốn, là Hàn tiên sinh nhất định muốn dẫn ta đi!"
"Vậy ngươi cũng là đi rồi, hại đến trẫm lo lắng đề phòng mấy ngày, vận dụng bao nhiêu Thần Sách Quân, mà ngươi thư thả như vậy." Trong con ngươi sẫm màu của Y Thượng Vân chiếu đến vẻ mặt không có sợ hãi của Tiêu An Ninh, nắm lấy tay nàng, xoay người lại nhìn Hàn Vũ ở giữa Thần Sách Quân, lạnh nhạt nói: "Nếu không phải ngươi thức thời, trẫm cả hai tư mệnh kia cũng cùng giết rồi."
Đây nói là Phù Vân Phi Nhứ rồi, khóe môi Tiêu An Ninh gắt gao mím lấy, lặng yên nói: "Bệ hạ nhân từ, hà tất gây khó dễ với đứa trẻ."
Y Thượng Vân vẫn chưa keo kiệt ánh mắt của chính mình, quay người trừng nàng một chút, vốn là khuôn mặt yên tĩnh lạnh nhạt hơi nổi lên một tia sóng lớn, lạnh lùng nói: "Trẫm rất keo kiệt, tam điện hạ không bằng ngẫm lại trở về giải thích như thế nào cùng trẫm, nếu không trẫm thật sự sẽ thực hiện lời hứa."
Tiêu An Ninh nhai nhai hàm nghĩa của lời này, luôn cảm thấy gần như uy hiếp, Hàn Vũ tự lo không xong vẫn chưa lưu ý động tĩnh này, nàng ngoan ngoãn theo Y Thượng Vân hồi cung.
Ở Tử Thần điện gặp phải Mục Dạ, nhìn thấy nàng, bước nhanh chạy tới, trên dưới đánh giá nàng hai lần, vẻ mặt tính là được, liền nói: "Tam điện hạ phúc lớn mạng lớn, quả nhiên rất tự tại, đúng rồi, biết đá cầu không? Ta dẫn ngươi đi vui đùa một chút, thuận tiện để ngươi làm quen lang quân nhỏ trong Hoàng thành một chút, đại tỷ không chọn rể, ngươi chọn một trước tiên."
Lời này có vẻ như giải vây thay nàng, Tiêu An Ninh lặng lẽ đem tay của chính mình từ trong tay Y Thượng Vân rút ra, trong lòng đang muốn vui mừng, lại nghe bệ hạ nói: "Theo ngươi đi cũng được, nếu nàng chạy nữa, ngươi cùng tội với nàng."
Mục Dạ đứng đến bất ổn, suýt nữa lảo đảo một cái, vẻ mặt hơi có chút khó coi, hắn nói: "Đá cầu lập tức bắt đầu rồi, thua rồi dễ dàng mất mặt, A Lạc cùng mẫu thân tự ôn chuyện cũ, ta đi trước, ngày khác lại kêu ngươi."
Không đợi Tiêu An Ninh mở miệng kêu hắn, bóng người thì biến mất ở ngoài Tử Thần điện, quả nhiên vẫn là khi chạy trốn khá là nhanh.
Tử Thần điện ở ngoài đồng dạng vài tên triều thần chờ đợi, thấy bệ hạ về điện, đều nhanh bước lên trước hành lễ, đều đem ánh mắt rơi vào trên người Tiêu An Ninh, buổi tiệc ngày ấy đều gặp vị con tin Nam Việt này, hôm nay gặp lại, lắc mình biến hóa thành công chúa Bắc Chu, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên hành lễ hay không.
Y Thượng Vân làm bộ không thấy, cất bước tiến vào trong điện, Tiêu An Ninh đứng ở bên ngoài nhìn sắc trời, người phía sau kia không thích, "Tam điện hạ không vào điện, đang ngắm trăng?"
Lời vừa nói, vài tên triều thần cùng nhau nhấc tay áo hành lễ, Tiêu An Ninh nhìn những người mượn gió bẻ măng này, trong lòng bất đắc dĩ, chỉ nói: "Không có trăng để ngắm, bệ hạ thương nghị chuyện, ta đi vào không thích hợp."
"Vậy tam điện hạ liền ở đây hóng gió đi!" Y Thượng Vân vung tay áo làm như muốn đem người định đứng ở nới đó, Tiêu An Ninh nhìn thấu loại phép thuật này, vội nói: "Ta đi vào, bệ hạ chớ tức giận."
Bị định đứng ở đây, cung nhân triều thần lui tới không ngừng, bị người coi như quái vật xem xét, trừng phạt như vậy quá mức rồi.
Không đợi người nhắc nhở, Tiêu An Ninh thật là kìm nén bước vào trong điện.
Nàng bỗng dưng nhớ tới khi ở đô thành Thục quốc, cũng là theo cô một tấc cũng không rời, mỗi khi nhìn cô cùng triều thần thương nghị kế sách phá địch, chính mình liền buồn ngủ đến không xong, lúc nửa tỉnh luôn thấy được đạo bóng người bận rộn kia.
Chỉ là, nàng cũng không phải là ấu thơ, mà Y Thượng Vân cũng không phải mẫu thân một lòng đợi nàng rồi, lòng nghi ngờ cái đồ vật này một khi cắm rễ, muốn loại trừ là chuyện rất khó.
Triều thần dâng tấu, đơn giản đều là việc khó có thể giải quyết, sau khi báo cáo, thương nghị, thì lui ra.
Trong điện lại cũng chỉ có hai người, yên tĩnh như thường.
Tiêu An Ninh do dự giây lát, hỏi: "Bệ hạ, ta ở nơi nào, về phủ Chất Tử sao?"
Y Thượng Vân trải qua nàng nhắc nhở mới nhớ tới việc này, để xuống ngự bút, hỏi ngược lại: "Ngươi còn là con tin sao?"
Tiêu An Ninh ôn hòa cười yếu ớt, làm bộ vô tội: "Bệ hạ có phủ công chúa để ta ở sao?"
Y Thượng Vân cười nhạt, "Ngươi bây giờ thừa nhận mình là công chúa Bắc Chu rồi?"
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Tiêu An Ninh nghẹn họng, thân thiết nở nụ cười, "Vừa rồi bệ hạ đã ở trước mặt triều thần kêu ta tam điện hạ, chớ không phải lại không thừa nhận, cũng không sao, ta có thể xuất cung, cũng có thể về Nam Việt."
"Tam điện hạ nếu có thể đi ra ngoài nữa, trẫm cũng chỉ làm như không thấy!"
Tranh đấu cùng bệ hạ, lấy Tiêu An Ninh không nói gì mà kết thúc, nàng cảm thấy bệ hạ thay đổi rồi, nhưng chi tiết lại không nói ra được, có lẽ tâm tình của chính mình thay đổi rồi.
Y Thượng Vân mất tập trung, nhìn đứa trẻ đứng thẳng không chịu tiếp cận, đứa trẻ đã từng yêu thích bước lảo đảo nghiêng ngã bước nhỏ tới gần cô, có lẽ cũng không thấy rồi. Lòng cô động một chút, nói: "Mấy ngày nay ở Trung Cung trước, ngày xưa trẫm chưa từng xây dựng tẩm cung mới, nếu ngươi không thích tương lai thì lại chọn một chỗ nữa."
Đây là ý không muốn thả nàng xuất cung ở rồi, Tiêu An Ninh không chịu, "Ở chỗ của ngài không thích hợp, chi bằng ta xuất cung đi, không quấy nhiễu ngài."
Con mắt của nàng đặc biệt trong trẻo sáng sủa, tha thiết mong chờ nhìn bệ hạ, cực kỳ thành khẩn.
Y Thượng Vân lần nữa thả xuống bút đỏ, một tay nâng dưới cằm, màu son óng ánh như ngọc, lúc này nhìn đứa trẻ vẫn giãy dụa, rất có hứng thú, ý cười như nước sông hơi tràn ra đầu mùa xuân, cô nói: "Thành ý của tam điện hạ không đủ để trẫm trẫm thả ngươi xuất cung, tuy nói linh lực của ngươi bị phong, nhưng mấy vị tư mệnh bên cạnh ngươi phỏng chừng cũng không thành thật, ngươi mất nữa, trẫm đi chỗ nào tìm ngươi?"
Cô rất mãn nguyện, để Tiêu An Ninh không thoải mái trầm thấp hừ một tiếng, tự mình đi ra Tử Thần điện, cũng không cần người dẫn đường, quen cửa quen nẻo đi tới Trung Cung.
Trung Cung chính là nơi các đời hoàng hậu ở, không sánh được Tử Thần điện trang Nghiêm nghiêm túc của đế vương, Y Thượng Vân lại cũng không phải là người xa hoa, đi vào, chỉ cảm thấy nhã trí kiểu khác, lại cũng theo luồng hơi thở mạnh.
Bệ hạ truyền lời từ lâu, cung nhân dẫn nàng vào cung, tinh tế giải thích cấu tạo Trung Cung cùng mấy gian Thiên Điện, vốn nghĩ tam điện hạ nhìn như ôn hòa này dễ dàng nói chuyện, ai ngờ nàng đứng phía trước chủ điện không muốn đi, ở bên ngoài quanh quẩn giây lát, nói: "Ta chọn phòng này."
Cung nhân cho rằng nghe lầm, lúng túng nói: "Tam điện hạ, đây là tẩm điện của bệ hạ, ngài chọn như vậy hình như không thích hợp."
Tiêu An Ninh híp mắt đánh giá, tâm tình vô cùng sung sướng, kiên trì nói: "Thì phòng này!"
Cung nhân thấy nàng vẻ ngây thơ, trong lòng cũng là nghi hoặc, vội chỉ thị cung nhân xin chỉ thị bệ hạ, chính mình cùng nàng đọ sức trước, vô cùng tẫn trách khuyên: "Chủ Điện cũng không phải là tốt nhất, kỳ thực Thiên Điện không tệ, nếu ngài yêu thích, hầu gái có thể an bài bố trí bên trong cho người, ngài yêu thích vật gì đều có thể đặt ở bên trong."
"Không cần, thì phòng này, bệ hạ nếu như cho rằng không thích hợp lại đổi!"
Chưa chờ cung nhân nói chuyện, nàng liền bước nhanh đi vào, cung nhân đáp lời vẫn là chậm rồi, khi chạy đến Tử Thần điện thăm hỏi, Tiêu An Ninh đã đi vào rồi, đối với người càn quấy, Y Thượng Vân luôn luôn rất ít sẽ tranh đấu đối lập, chỉ nói: "Tùy nàng đi náo."
Mục Tương Chỉ đứng chờ đợi trong điện ngẩn người, trả lời: "A Lạc ở lại Trung Cung cũng không thỏa đáng, trước mắt không có phủ công chúa, chi bằng để nàng theo nhi thần hồi phủ, ở ít ngày, chờ có phủ đệ thích hợp, rồi di chuyển không muộn."
"Không cần, trẫm không dự định để nàng xuất cung!"
Một câu nói từ chối đến mức rất triệt để, để lời khuyên giải trong miệng Mục Tương Chỉ chôn vào trong bụng, nàng hậm hực nói: "Mẫu thân yêu thích là tốt rồi, nghĩ đến A Lạc cũng rất vui mừng."
Động tác Y Thượng Vân mở ra tấu chương ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía trưởng nữ trong điện, ánh mắt tối nghĩa, trầm giọng nói: "Ngươi như là không thích?"
Thái độ như vậy mang theo uy nghi của đế vương, để quanh thân Mục Tương Chỉ chấn động, nàng vội nói: "Không có, nhi thần lui xuống trước đi."
Hành động xa lạ để Y Thượng Vân tập mãi thành quen, trong điện đợi chốc lát, lại cảm giác không ý nghĩa, đứng dậy đi đến phía Trung Cung.
Hết chương 32
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương