Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Quyển 8 - Chương 7: Thiên Tôn hàng lâm
Dịch giả: Tiểu BăngĐám tiên thần vừa hồi hộp vừa hốt hoảng. Các Bỉ Ngạn đại nhân vật cao cao tại thượng đâu phải ai cũng dễ dàng nhìn thấy! Đám người mình tuy cũng coi như đứng hàng tiên ban, vượt qua phàm tục, nhưng trong mắt các Bỉ Ngạn giả, thì cũng chẳng khác nào con kiến! Ai nấy lập tức vận chuyển đạo lực, thi triển tiên pháp, nghiêm túc hết mức, không dám có lấy một chút bất kính. Chu Long chân nhân thậm chí còn lấy ra một cái bình nhỏ do san hô đỏ chế thành, ném lên trời. Cái bình trào ra từng luồng thanh tuyền, đổ xuống như mưa, bao phủ cả tòa Ngưng Bích phong vào trong. “Mưa phùn” mênh mông, tẩy sạch mọi dơ bẩn bụi bặm, làm sạch sẽ thể xác và tinh thần, đám Đàm Bình cảm thấy toàn thân thư thái, cả người thanh sảng, chung quanh như đều được gột rửa sạch sẽ, thanh mát sảng khoái. Bọn họ ngạc nhiên nhìn lên đỉnh núi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Giây lát sau, cỏ cây trên đỉnh núi trở nên cuồng nhiệt, sinh cơ tuôn trào, nước suối rầm rì, trong veo thấy đáy, ở vị trí trung ương nổi lên một cái đài, huyền đăng kết hoa, xuất trần thoát tục. Mọi thứ vừa chuẩn bị xong, từ trời cao tiếng hạc kêu vọng xuống, trong vắt lảnh lót tới tận trời, vọng khắp phương. Đám Chu Long chân nhân nhìn thấy mây khói cuồn cuộn không biết từ chỗ nào vọt tới, dị hương ngào ngạt, thanh quang mờ mịt, trải thành đường đi. Chín con ngũ trảo chân long từ trên trời cao bay xuống, kéo một chiếc liễn trầm hương thần thánh, huyền hoàng chi quang từ trong tỏa ra khắp xung quanh, kết thành những làn hào mang vô lượng. Đám Đàm Bình tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy đám chân long vảy lấp lánh kim quang kia chiếu vào đáy mắt, là cả đám đã như ngừng thở, cả người đều bị chấn nhiếp, không dám tạo ra một âm thanh nào. Bọn mình đã từng từ xa nhìn thấy Đông Hải Long Vương, nhưng không hề có uy thế bằng những con chân long này, chưa kể chân long này chỉ là để kéo xe mà thôi! Có thể khiến chín con chân long kéo xe, trong Trầm Hương liễn là đấng nào ngồi vậy nhỉ!? Năm đó Thánh Hoàng Khải đi tuần, cũng mới là chín con Giao Long kéo xe! Trì Hốt thần sứ và Thế Gian Tự Tại Vương Phật đứng dậy, cùng bật thốt: “Nguyên Thủy Thiên Tôn!” Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh! Trầm Hương liễn đã tới gần, hào mang rực rỡ nhưng một tấm rèm che, che khuất cảnh ở bên trong liễn, chỉ mơ hồ nhìn thấy một vầng viên quang trong vắt, bên trong có bích thụ cắm rễ tỏa thanh quang, bên trên có hai quả cây, nâng một ngọn cổ đăng chiếu khắp chư thiên vạn giới, dưới viên quang là một thân ảnh mơ hồ. Trên đỉnh Ngưng Bích, mặt đất nở ra những đóa sen vàng, hoa nở trào ra từng luồng thanh tuyền, đám Chu Long chân nhân cực kì trang nghiêm thành kính, cùng Phương Hoa Ngâm hành đại lễ quỳ gối, nhất tề lên tiếng: “Cung nghênh lão sư!” “Cung nghênh Thiên Tôn!” Tiếng chào khắp bát phương, đám Đàm Bình cũng nghe thấy. Cả đám run lên: “Nguyên Thủy Thiên Tôn!” Người tới không ngờ lại là lão sư Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh của Minh Hà tiên tử, một trong những Bỉ ngạn đại nhân vật cực kì hiếm hoi đếm trên đầu ngón tay của cả chư thiên vạn giới, đấng chí tôn! Không ngờ mình may tới mức được nhìn thấy Bỉ Ngạn giả trong đời, vị chúa tể đứng ở tầng cao nhất của trời đất! Cả đám cũng quỳ xuống theo, dù không bàn trước nhưng lại nhất trí với nhau một cách thần kì: “Cung nghênh Thiên tôn!” Cửu Long Trầm Hương liễn dừng trước đài, hào quang và mây khói khắp xung quang, thần thánh vô cùng. Viên quang tiến vào trong đài, Trầm Hương liễn nhỏ dần lại. Cả Trường Môn đảo lặng ngắt như tờ. Nhìn Phương Hoa Ngâm tiến tới đài cao thỉnh an, đám Chu Long chân nhân lại cúi đầu chào lần nữa: “Kính chào Thiên Tôn!” Một chốc sau, Phương Hoa Ngâm đi ra trước đài, cao giọng nói: “Côn Luân sơn Ngọc Hư cung Nguyên Thủy Thiên Tôn tới đây xem lễ!” “Thiên Tôn có lời, mạt kiếp hiểm ác, Cửu U ăn mòn, nếu nhân đạo thiếu sót, tắc vạn kiếp bất phục, chỉ có tập hợp chúng sinh chi lực, đồng lòng cùng độ, mới có thể bắt lấy một đường sinh cơ.” Đám Huyền Vũ đạo nhân lập tức trả lời: “Đa tạ Thiên Tôn chỉ điểm, chúng ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ Nhân Hoàng, vượt qua mạt kiếp!” Đám Đàm Bình cũng vô thức trả lời theo, không kềm được tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía đài cao. Trong ánh hào quang và mây khói mông lung thần thánh, hắn nhìn thấy một thân ảnh mặc đạo bào ngồi đó, trên đầu đội một cái miện cổ, gương mặt mơ hồ không rõ. Đầu Đàm Bình chợt ù lên. Tuy rằng ăn mặc có điểm khác biệt, nhưng đây rõ ràng là đạo nhân đã đưa cho mình cái gối Hoàng Lương, khiến mình mơ trở về hồi Trung Cổ! Thì ra gối Hoàng Lương là của Bỉ Ngạn đại nhân vật cho mượn! Là Côn Luân sơn Ngọc Hư cung Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh cho mượn! Tim Đàm Bình đập thình thịch, cả người lâng lâng. Tại sao ngài lại đưa gối Hoàng Lương cho mình mượn? Trên đời có mấy ai may mắn gặp được một Bỉ Ngạn giả như hắn chứ! Thế Gian Tự Tại Vương Phật chắp tay, hành lễ với Mạnh Kỳ, sau đó lại ngồi xuống xếp bằng, nét mặt đăm chiêu, không còn nét cười tự tại vạn năm của mình. Trì Hốt thần sứ cũng không dám vô lễ, sợ bị Mạnh Kỳ tìm cớ xử đẹp. Nguyên Thủy Thiên Tôn đời xưa vốn là người bao che khuyết điểm tới cực điểm, Nguyên Thủy Thiên Tôn đời này e là cũng chẳng kém bao nhiêu, nhất định không thể lấy tính mạng của mình ra để thăm dò. Y thu liễm thần sắc, trang trọng hành lễ, sau đó thấp thỏm lui trở về. Chuyến đi hôm nay, một mặt là để thị uy, làm dao động những kẻ đang đi theo Cao Lãm, mặt còn lại là theo lời phân phó của Đại Hành thần sứ, đi thăm dò thái độ của các Bỉ Ngạn đại nhân vật đối với việc lại lập Đại Chu, trọng hưng nhân đạo. Điều này có thể dựa vào việc những đại năng đại thần thông giả nào họ phái tới đây xem là biết được. Ai ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh lại trực tiếp hàng lâm, tự mình xem lễ, hoàn toàn vượt khỏi sự đoán trước của Đại Hành thần sứ và mình! Sớm biết như thế, thì đã không tới! Đương! Ngay lúc này, từ giữa Trường Môn đảo vọng lên một tiếng chuông, du dương vang vọng, đánh liền mười hai tiếng, tạo nên không khí trang nghiêm. Cao Lãm đầu đội Bình Thiên quan, mặc minh hoàng cổn bào, từ bên trong đại điện đi ra, từng bước đi lên một cái đài cao. Keng, y rút Nhân Hoàng kiếm, nhật nguyệt tinh thần hàng lâm, núi non sông ngòi xuất hiện, suy diễn ra thịnh cảnh nhân đạo khi lan tới chư thiên vạn giới. Y nhìn một vòng, trầm trầm lên tiếng: “Cố thổ chưa phục, dù lại lập Đại Chu, không dám nhận chúc mừng!” Lời nói vừa dứt, y giơ cao kiếm, trên Đông Hải, từ những hòn đảo vọt lên nhân đạo quang huy, màu sắc khác nhau, lần lượt tụ tới trước mặt y, tụ thành một cái ấn tỉ bốn màu, xung quanh như vẽ ra hơn nửa bản đồ Đông Hải! Khí vận gia thân, nhân đạo lại tụ, Cao Lãm nhìn Trì Hốt thần sứ, bốn mắt giao nhau, hoa lửa tung tóe. Cố thổ ở đâu? Ở Chân Không gia hương và Phật quốc dưới đất! Trì Hốt thần sứ hơi ngả người tựa ra sau, ánh mắt trở nên âm lãnh, đúng lúc này, y nhìn thấy một đạo kim quang từ trong đài cao của Ngưng Bích phong bay ra, vô số phù ấn vòng quanh, thần thánh xán lạn. Cao Lãm đưa tay ra tiếp lấy đạo kim quang. Là một cây roi trúc, phù ấn thành văn, công đức đầy thân, đầy khí tức cướp đoạt Thần đạo quyền lực. “Đả Thần tiên!” Mắt Trì Hốt thần sứ theo bản năng co lại, khí tức trở nên dao động, như gặp phải khắc tinh, khiến các tiên gia tới xem lễ quay qua nhìn nhau. Trong đài, Cao Lãm uy nghiêm mở miệng: “Roi này trong tay, đánh được ác thần các phương.” Đám Chu Long chân nhân bừng hiểu. Đây hẳn là Đả Thần tiên trong Truyền Thuyết, Phong Thần bảng đã bị Vô Sinh lão mẫu cướp đi, cảnh giới và thực lực của Trì Hốt thần sứ hiện nay hơn phân nửa chính là nhờ có vật đó giúp đỡ! Hèn gì lại sợ hãi Đả Thần tiên! Đàm Bình đang nhìn mê mẩn, chợt nghe thấy một tiếng niệm phật: “Nam Mô A Di Đà Phật, thí chủ tuệ căn sâu đậm, có duyên với Phật môn ta, có nguyện đi theo ta tu trì Phật pháp hay không?” Đàm Bình ngạc nhiên nhìn qua, nhìn thấy vị phật đà kia nghiêng đầu mỉm cười với mình. Thế Gian Tự Tại Vương Phật! Ông ấy muốn thu mình làm đồ đệ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương