Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 8 - Chương 32: Nghiệp chướng



Dịch giả: Tiểu Băng

Lịch sử thay đổi, Ngưu Ma vương chưa hề tới động phủ của Hoan Hỉ Bồ Tát, chưa hề uống tam sinh tam thế Vong Tình thủy, cũng không gặp phải Xá Nữ âm chủng, nhưng Hoan Hỉ Bồ Tát vẫn theo lời dạy của Thiên Đế, 3 khắc trước đó rời khỏi động phủ, định độn vào trong tinh hải, chạy vào trong Tiên Giới.

Ả vừa dựng lên độn quang, thì nghe thấy một tiếng thở dài, như đến từ trong hỗn độn, lại phảng phất như vang tới từ trong tương lai, sự cảm khái bất đắc dĩ và phức tạp khi dùng chư thiên vạn giới làm bàn cờ, lấy vận mệnh chúng sinh làm quân cờ, dù có thể ‘đi lại nước cờ’, thì cũng có lúc lực tận, phải nhìn thời thế mà quyết định xem có nên kiên trì đi tiếp hay không!

Tiếng thở dài chui vào trong tai, Hoan Hỉ Bồ Tát tự nhiên kinh hãi, thấy trời đất xung quanh tối sầm lại, từ trên trời cao một cái tay áo hạ xuống, bao phủ tất cả mọi vật, lập ra một thế giới mới!

Không phạt Na Tra không có nghĩa Mạnh Kỳ sẽ không làm gì cả. Dám cả gan tính toán người của Ngọc Hư, thật coi Nguyên Thủy Thiên Tôn là con bù nhìn sao!

Kẻ trực tiếp ra tay là Hoan Hỉ Bồ Tát, vậy đương nhiên không thể bỏ qua cho ả!

Tụ bào mở ra, đất trời bị thay thế, Hoan Hỉ Bồ Tát lập tức bị hút vào một thế giới tối tăm. Đúng lúc này, một đốm sáng đột ngột sáng lên, như nhảy ra từ trong dòng sông thời gian hư ảo, khiến cả Tụ Lý Càn Khôn đều bị chiếu sáng, tốc độ thời gian bị thay đổi.

Thiên Đế ra tay!

Bóng tối bị đẩy dần đi, tụ bào vẫn theo định hướng ban đầu rút trở lên trên trời, nhưng tốc độ chậm và nặng hẳn đi, đến khi chống đỡ được “Đảo ngược thời gian” của Quang Âm đao, thì Hoan Hỉ Bồ Tát mặt mày còn ngơ ngác cũng được thả rơi ra.

Ánh đao như từ khắp bốn phương tám hướng, cắt đứt sự liên hệ của tụ bào và dòng sông thời gian, khiến nó không thể hàng lâm xuống dòng sông thời gian, cũng không thể can thiệp được tới Chân Thật giới.

Một đao này vô cùng huyền diệu, chứng tỏ sự mạnh mẽ khi quét ngang thiên hạ của Thiên Đế!

Trong Ngọc Hư cung, một làn thanh khí bay ra, hóa thành một Phật Đà lưu ly màu xanh lam, tay phải buông thõng, mặt hướng ra ngoài, tư thế phổ độ chúng sinh, tụ bào rút lại, lộ ra một bàn tay, bàn tay nắm thành quyền, kéo thời không cuộn lại, mang tới sự vô cực của hỗn độn ban sơ!

Phật quang và Vô Cực cùng rơi xuống, vừa như sáng vừa như tối, từng chút một trung hòa với quang âm, khiến bầu trời lại trở nên trong xanh.

Sau khi chém ra Chân Định Như Lai, Mạnh Kỳ đã đủ sức có thể đối kháng với cả Thiên Đế!

Từ trong Yêu Hoàng điện, một cuộn tranh bay ra, bên trong có chứa núi non sông ngòi, nhật nguyệt tinh thần, có cả Tiên Giới và Cửu U, thay cho thế giới thật chung quanh Hoan Hỉ Bồ Tát, muốn giam ả ta vào bên trong.

Nhưng mà trời cao đã chuyển thành màu đỏ thẫm, lốc xoáy khắp nơi, tạo thành một đôi mắt, điên cuồng mà hỗn loạn, từ trong Cửu U một cái ấn nhỏ quỷ dị bay ra, khiến chư thiên vạn giới trong Sơn Hà Xã Tắc đồ rơi vào trong luân hồi, chuyển thành phải chống đỡ. Ma Phật và Thiên Đạo quái vật hợp lực, ngăn cản công kích của cuộn tranh và Yêu Thánh thương!

Hai bên gần như ngang tay, nhưng vì thế mà cũng không thay đổi được tình hình của Hoan Hỉ Bồ Tát!

Mạnh Kỳ ngồi trong Côn Luân sơn, tiếp tục ra tay.

Hai trăm năm trước, Mạnh Kỳ đã từng lẻn vào Tố Nữ Tiên Giới, lẻn tới cung điện của Hoan Hỉ nhất mạch, định giết Kính Ngôn Bồ Tát.

Chưởng đao vừa hiện, tử điện lượn lờ, sau đó nhanh chóng lan rộng, không ngừng biến hóa, từ ban đầu lôi đình chỉ đủ sức chém ngoại cảnh đã trở thành thiểm điện mạnh mẽ tới mức có thể hủy thiên diệt địa!

Ầm!

Một nửa Tố Nữ Tiên Giới bị lôi hải bao phủ, mỗi tấc đất của Hoan Hỉ nhất mạch đều rung lên, cảm nhận được nỗi sợ hãi ‘hôi phi yên diệt’, Hoan Hỉ Bồ Tát đang cố gắng kéo dài hơi tàn ở sâu trong cấm địa phải bừng tỉnh, nhưng cảm giác được dù có muốn trốn cũng không thể trốn được đi đâu!

Ầm!

Một âm thanh nặng nề vang lên, ba quang từ trên chỗ cao vô cùng của Tố Nữ Tiên Giới ào ào trút xuống, bao bọc lấy lôi đình, khiến thời gian lùi lại, khiến thiểm điện đủ màu ngưng tụ thành một điểm ban sơ, trung hòa với nhau, cùng nhau tiêu tán.

Hai Bỉ Ngạn chiến đấu, không chỉ ở trong hiện tại, mà còn không ngừng kéo dài về hướng quá khứ, một bên là muốn nắm chắc mỗi một thời cơ, một bên là muốn tiêu diệt tất cả các tai họa ngầm!

Chiến đấu như vậy, chúng sinh chưa vượt qua khổ hải không thể nào quan sát được.

Ầm, ầm, ầm! Mạnh Kỳ và Thiên Đế đang chiến đấu trong khu vực của Hoan hỉ nhất mạch cách hiện tại hơn ngàn năm trước, khi Hoan Hỉ nhất mạch còn chưa bị Huyền Nữ nhất mạch thu lưu.

Ầm!

Mấy chục vạn năm trước, Nam Hải Tử Trúc lâm.

Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát ngồi trên đài sen, giảng giải [ tâm kinh ] cho các đồng tử đồng nữ, các La Hán Kim Cương ở trong tịnh thổ. Bên ngoài tịnh thổ, gió giật sấm gào, mưa to cuộn trào, khi tối sầm, khi xán lạn, vô cùng khủng bố như tận thế.

Vô Cực ấn, Khai Thiên ấn, tử điện Thần Lôi và các thức Như Lai thần chưởng thi nhau triển khai, kịch chiến với Thiên Đế ở ngoài Tử Trúc lâm, bên ngoài ba mươi ba trọng thiên, trong khi Yêu Hoàng và Ma Phật, Thiên Đạo quái vật thì đang giằng co nhau ở tiết điểm hiện tại.

Ầm!

Tiếng sấm vang rền, trong Tử Trúc lâm, có một đồng nữ cả người run lên, đôi mắt đảo tròn, mắt đen lúng liếng, len lén nhìn ra bầu trời đầy thiểm điện sáng rực và mưa to bên ngoài.

Cô vốn đã không thể chuyên chú nghe giảng kinh Phật, lúc này càng thêm không thể tập trung tinh thần, nhớ tới lần trước mình trộm xuống hạ giới, khi ấy, cả thể xác và tinh thần tu vi đều được vô cùng thỏa mãn sung sướng, cả người lại nóng lên.

Ầm!

Đồng nữ không hề có cảm giác nguy hiểm, trong Tử Trúc lâm không có gió cũng không có lôi, vô cùng an bình.

Hai bên thực lực tương đương, chưa có ai chiếm được phần hơn!

Hiện tại không giết được Hoan Hỉ Bồ Tát, quá khứ cũng không được!

Đúng lúc này, bạch y đại sĩ đang ngồi trên đài sen quay mắt qua nhìn đồng nữ kia, sâu trong mắt lấp lóe tử điện, uy nghiêm mắng:

“Nghiệp chướng!”

Một chỉ điểm ra, ngay vào mi tâm của đồng nữ.

Hoan Hỉ Bồ Tát còn là niên thiếu ngơ ngác nhìn, không thể tin được Bồ Tát đại từ đại bi lại ra tay giết mình!

Mình chỉ phạm vài cái giới luật không quan trọng thôi mà, quá lắm là trục xuất sư môn thôi chứ, đâu tới mức phải mất mạng......

Ở bên ngoài, ba quang đột nhiên đại thịnh, nhưng lại bị một điểm như hỗn độn vô biên thôn phệ, bị các tầng phật quang cản đường.

Lần này, Mạnh Kỳ đổi từ công chuyển thành thủ!

Mấy trăm năm trước, khi lần đầu tiên Mạnh Kỳ vào Thiên Trụ sơn, bái kiến Bất Tử Yêu Thần, sau đó lúc hắn ở Cửu U hồi tưởng quang âm, tiến tới khe hở hai giới hỏi Bất Tử Yêu Thần, khi ấy, hắn chỉ là lạc ấn đã rút ra Bá Vương Tuyệt Đao, đã vận chuyển Đạo Nhất ấn, giao Tuyệt Đao cho Bất Tử Yêu Thần.

Chân Linh của Bất Tử Yêu Thần bay ra, nhờ sự hồi tưởng thời gian này, dựa vào mối liên hệ của hai người, tạm thời chiếm giữ kim thân của Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát trong Tử Trúc lâm, tới lúc cần thiết, một tiếng nghiệp chướng liền thanh lý môn hộ, giúp Mạnh Kỳ hóa bị động thành chủ động!

Chỉ kia điểm trúng mi tâm, sắc tức là không, không tức là sắc, đồng nữ Hoan Hỉ Bồ Tát mang theo sự ngơ ngác khó tin của mình bị ngọn lửa vô hình bao phủ, đốt cháy thành hư không.

Ầm!

Dòng sông thời gian rít gào, cuộn trào mãnh liệt, các thân ảnh của Hoan Hỉ Bồ Tát ở trong lịch sử thi nhau tan vỡ, đạo thống ả lưu lại cũng không còn. Sự tiêu tán lan dài tới thời Cận Cổ, lan tới tiết điểm hiện thời, không còn các Thiên Nữ mang nhục và sắc đi bố thí thiên hạ, cũng không còn những sự chia chác ‘đại bổ’ ‘tiểu bổ’ ‘dược tra’ ’đồ ăn vặt’, nhờ thời gian kiềm chế, các đạo thống thải bổ tương tự được sinh ra, thay cho tác dụng của Hoan Hỉ nhất mạch, khiến lịch sử thay đổi không lớn.

Tiết điểm hiện tại, Hoan Hỉ Bồ Tát sợ hãi, thân hình hóa thành hư ảo, sắp sửa hoàn toàn biến mất.

Kẻ dám tính toán Ngọc Hư cung, sao có thể không phải trả giá đắt!

Dòng sông thời gian dâng trào, tách ra mấy dòng tương lai mới.

Ở trên trời cao, Thiên Đế hừ lạnh, ba quang ngưng tụ thành một quả cầu, ầm ầm phủ xuống, bao phủ thân ảnh hư ảo của Hoan Hỉ Bồ Tát, hóa hư thành thực, sau đó lan về quá khứ, chế tạo ra những thân ảnh lạc ấn, thay đổi lịch sử.

Lạc ấn không ngừng đi ngược dòng trở về quá khứ. Lần này, Hoan Hỉ Bồ Tát không còn là đồng nữ của Quan Âm, mà là đối tượng thải bổ của Hoan Hỉ miếu, nhưng có thiên phú dị bẩm, điên đảo càn khôn, quay ngược lại hút khô rất nhiều cao tăng của Hoan Hỉ miếu, sau đó phản bội môn phái, gặp được cơ duyên có được đạo thống thời Thượng Cổ, cuối cùng thành tựu truyền thuyết trước khi Mạnh Kỳ chứng đạo Bỉ Ngạn.

Khác với Bỉ Ngạn là xóa bỏ dĩ vãng, thay đổi lịch sử, Thiên Đế lại làm ra một quá khứ giả, kéo dài tồn tại tới hiện tại!

Đương nhiên, làm vậy y cũng sẽ bị phản phệ, nên bình thường không dễ gì thi triển.

Thân hình của Hoan Hỉ Bồ Tát lại dần ngưng thành thực, sống lại, nhưng tất cả dấu vết của quá khứ đều là đồ giả, nên sau này đương nhiên không thể tăng tiến thêm được nữa!

Thấy vậy, Mạnh Kỳ thu hồi tụ bào và Bá Vương Tuyệt Đao, để Bất Tử Yêu Thần trở về quỹ tích ban đầu, song nhờ việc này, Bất Tử Yêu Thần cũng coi như đã đánh thức quá khứ.

Hắn nhìn về phía quá khứ, về phía Hàn Quảng khi đang giả trang làm phương trượng Thiếu Lâm!

Hàn Quảng trốn trong mảnh vỡ hồng hoang bỗng tim đập thình thịch, lông tóc dựng đứng.

Song, từ trong Chân Không gia hương dung hợp trong âm tào địa phủ chợt có ánh trăng rực lên, khiến tất cả trói buộc đều tiêu tán.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...