Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi
Chương 4: Bán Mình Chôn Cha
Trên một con phố, ở một góc đường lớn người dân qua lại đều vì tò mò mà ngừng lại đứng xem. Bọn họ trên tay hết chỉ trỏ lại đến bình luận sôi nổi. Thu hút không ít người ngừng lại xem ngày một đông đúc. "Nhìn xem...thật tội nghiệp quá đi" "Đúng vậy..." "Còn trẻ như vậy đã..." Ở giữa đám người kia, người mà bọn họ vây quanh bàn luận chính là Lương Giai Mộc. Nàng lúc này cải trang thành một tiểu cô nương nghèo khổ đang quỳ khóc bên cạnh một thi thể đấp chiếu cỏ đến đỉnh đầu. Phía trước có một tấm bảng nhỏ ghi bốn chữ bằng máu đỏ tươi "bán mình chôn cha". Lương Giai Mộc đã lấy được tin tức chính xác, đại tiểu thư Lý gia Lý Lâm Ngọc hôm nay sẽ ngồi kiệu đi qua đoạn đường này. Nhiệm vụ của nàng hiện tại là diễn cảnh cô con gái nghèo khổ khóc thương tâm bán mình để chôn cha, mục tiêu là thu hút càng nhiều người đến càng tốt. Nàng tin rằng bản thân hiện tại cải trang xấu xí như thế này thì ngoài Lý Lâm Ngọc tiểu thư lòng dạ thiện lương ra không còn ai chịu bỏ tiền mua nàng. Cuối cùng cũng như nàng dự đoán, kiệu của đại tiểu thư rốt cuộc cũng đến còn bị đám đông thu hút mà ngừng lại. Lý Lâm Ngọc sao khi dò hỏi cũng bước xuống kiệu đến gần xem thử. Lương Giai Mộc bên mặt thì khóc thúc thích nhưng trong lòng đang rất cao hứng vì mục tiêu của nàng đã đến...nhưng ở phía xa tại sao lại có thêm một cổ kiệu lớn cùng một đoàn người cưỡi ngựa tiến đến đây vậy. "Kiệu lớn của Trấn An Vương sắp đến mọi người mau tránh đường" Vốn dĩ tại nơi nàng quỳ đám đông quanh rất lớn nhưng vừa hay tin Trấn An Vương sắp khởi kiệu ngang qua nơi này thì bọn họ trực tiếp chạy loạn như ông vỡ tổ. Người ngồi trong kiệu lớn đúng thật là Trấn An Vương, hắn hôm nay có việc khởi giá ngang đoạn đường này không ngờ giữa đường liền thấy một đám đông vây kín bàn luận sôi nổi. Hắn vén nhẹ rèm che bên cửa liền nhìn thấy cảnh đám đông không ngừng chạy loạn để lộ ra người ở bên trong là một tiểu cô nương đang quỳ bên một sát chết, phía trước còn có một chiếc kiệu chắn đường. Điều làm hắn chú ý đến chính là ánh mắt của tiểu cô nương nọ vô cùng sắc bén, gương mặt lạnh lùng không kiên dè nhìn thẳng về phía đoàn người của hắn. Bên trong kiệu bất chợt truyền ra một giọng nói trầm ấm. "Tần Luân ngươi đến xem thử nơi đó có chuyện gì?" "Thần tuân mệnh" "Bẩm Vương Gia...Phía trước là kiệu của một vị tiểu thư họ Lý còn có một cô nương bán mình chôn cha..." "Vậy sao..." "Vương Gia...hay là để thuộc hạ bảo bọn họ tránh đường" "Không cần đâu...tạm thời cứ hạ kiệu tại đây đi" "Vâng" Hắn nhìn đến dáng người nhỏ bé đang quỳ ở phía xa, nàng ta vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm nhìn về phía bọn hắn như đang suy nghĩ tính toán việc gì đó. Hắn là lần đầu tiên thấy một nữ tử dám can đảm nhìn chầm chầm vào đoàn người của Trấn An Vương hắn, nàng ta là vô ý hay cố tình đây. Lương Giai Mộc quả thật đang bực bội trong lòng, nàng đã tính toán kĩ lưỡng nhưng không ngờ từ đâu xuất hiện ra một Trấn An Vương. Bên tay đã nghe A Lan nô tỳ của Lý Lâm Ngọc thúc giục. "Tiểu thư...chúng ta mau đi thôi, kiệu phía sau chính là của Trấn An Vương" "Nhưng mà...vị tiểu muội này thật đáng thương. Ta thật muốn đến giúp muội ấy" "Không được đâu tiểu thư..." "Nhưng..." Lương Giai Mộc mắt nhìn A Lan không ngừng lôi kéo Lý Lâm Ngọc lên kiệu sắp sửa rời khỏi...đột nhiên bên tay truyền đến giọng nói của một nam tử. "Lý tiểu thư không cần phải rời đi...vương gia hiện tại muốn hạ kiểu nghỉ ngơi" Lý Lâm Ngọc thoáng vui mừng khẽ hướng tới nam tử cưỡi ngựa kia gật đầu cảm tạ. Nàng sao đó liền hướng đến chỗ Lương Giai Mộc nhẹ nhàng hỏi. "Vị tiểu muội này...cha muội như thế nào lại qua đời rồi" Lương Giai Mộc lau lau khóe mắt ửng đỏ giọng yếu ớt trả lời. "Gia mẫu muội qua đời từ nhỏ...Gia phụ vì bạo bệnh mất đi hai hôm trước. Gia cảnh nghèo khổ không nơi nương tựa...nên dành bán mình...huhu" "Muội không còn người thân nào sao?" "Không có" "Được rồi...ta hôm nay sẽ giúp muội, về sau..." Lương Giai Mộc bắt được thời cơ liên tục dập đầu cảm tạ. "Muội về sau nguyện làm nha hoàn hầu hạ bên cạnh tiểu thư" "Chuyện này...muội không cần phải như vậy" Lương Giai Mộc biết nàng ấy lương thiện không nhỡ ép buộc nàng bán mình làm hạ nhân, nhưng nàng đã có chuẩn bị từ trước. Lương Giai Mộc tựa đầu vào thi thể bên dưới khóc than. "Phụ thân...sao người ra đi sớm như vậy bỏ lại Mộc Nhi một mình không nơi nương tựa" Lương Giai Mộc cúi mặt vào ngực người nằm bên dưới khóc lóc, nàng trong lòng cả kinh vì người này trong lúc đầu xôi lửa bỏng vì sao lại thoáng cử động nhẹ. Trời ạ...A Nhĩ tìm cho nàng cái tên nào diễn xuất tệ như vậy chứ, giả làm thi thể không thể cử động a~. Cầu trời đừng để cho người khác để ý thấy nha. "Này...có phải là ta nhìn nhầm rồi không? Vừa rồi ta nhìn thấy thi thể khẽ động" Người vừa nói chính là một tên nam tử trẻ tuổi đứng bên đường hóng chuyện vô tình để ý thấy được. Lương Giai Mộc đầu đầy hắc, cúi người giả vờ than khóc dùng nội lực truyền âm phát ra tiếng nói thật khẽ đến người bên dưới. "Ngươi tốt nhất nằm yên cho ta...nếu không lão nương khiến ngươi biến thành tử thi thật sự" "Bên dưới nơi...nơi đó của thuộc hạ có kiến...nên nhất thời..." Người đang nằm yên đóng vai thi thể kia trong lòng ủy uất dùng nội lực truyền âm mà kiến nghị nàng. Lương Giai Mộc vẻ mặt bất lực thoáng đưa mắt nhìn xuống đất sau đó thở dài thay cho hắn. Trường hợp này xem ra nàng không thể giúp hắn giải quyết, ngươi có trách nên trách bầy kiến lửa dưới đất vô tình bò ngang đời ngươi a~. Lương Giai Mộc tiếp tục khóc lớn tiếng lay lay thi thể bên dưới. "Phụ thân...huhu có phải người chết không nhắm mắt, không an tâm để lại Mộc Nhi một mình hay không?" Lý Lâm Ngọc rốt cuộc cũng siêu lòng hướng đến phía nàng an ủi. "Muội đừng khóc nữa...được rồi về sau muội đi theo A Lan làm nha hoàn bên cạnh ta vậy" "Tiểu Mộc đội ơn tiểu thư, sau này muội sẽ theo bên cạnh người hầu hạ thật tốt" "Được rồi...muội cầm tiền này chuẩn bị hậu sự cho gia phụ trước đã. Vài ngày sau đến Lý phủ tìm ta" "Tiểu Mộc đã rõ..." Cuối cùng mọi kế hoạch cũng đã hoàn thành, nàng đưa mắt nhìn kiệu của Lý Lâm Ngọc từ từ rời đi. Nàng nét mặt hiện lên vẻ hài lòng, sau đó rất nhanh liền thu liễm lại biểu tình. Nàng từ từ chuyển người phụ thân bị bầy kiến cắn ở nơi khó nói kia hiện chưa rõ sống chết lên xe đẩy nhỏ ở bên cạnh nhanh nhẹn rời đi. Nàng như thế nào lại bỏ qua một ngươi gần đó, hắn âm thầm ngồi trong kiệu không ngừng quan sát mọi hành động cùng biểu tình của nàng. Lúc này trên môi nở nụ cười nhẹ. Hắn biết tiểu cô nương bán mình chôn cha kia muốn tiếp cận Lý tiểu thư còn có ý đồ riêng nhưng hắn không rảnh rỗi đi quản chuyện người khác. Chuyện vừa rồi không gây cho hắn nhiều chú ý. "Tần Luân...Chuyện ta giao cho ngươi điều tra đến đâu rồi" Tần Luân là thuộc hạ mà hắn tin tưởng nhất, lúc này cũng hướng đến phía kiệu lớn nói gấp. "Xin Vương Gia trách tội...mọi tin tức liên quan đến Nguyệt Thần phái đều không tra ra được" "Như thể nào lại không tra ra được..." "Thuộc hạ bất tài...chỉ biết được bọn họ giết người không hề để lại một chút dấu vết, người đứng sau chính là môn chủ của bọn họ người đời gọi là Mạn Nguyệt công tử" "Mạn Nguyệt công tử..." Hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú với cái tên này, hắn thật sự muốn một lần gặp mặt hắn ta để xem là cao nhân phương nào mà đến cả các quan viên triều đình từ lớn đến nhỏ đều phải e sợ môn phái của hắn mấy phần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương