Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 3 - Chương 110: Mộng hồi



Đêm khuya yên tĩnh không một tiếng người, bóng tối thâm trầm, chỉ có từng cơn gió nhẹ chầm chậm lướt qua, tấm rèm trắng bên khung cửa sổ hắt lên một màu xanh lam nhợt nhạt. Trên giường có một người đang nằm, hơi thoáng khó khăn trở mình, hắn nghiêng người nằm, trong đôi mắt khẽ nhắm không có nửa điểm buồn ngủ.

Vô số hình ảnh lúc trước hiện lên từng thứ một. Đất đá sạt lở, nước sông cuồn cuộn, cuồng phong bão cát che khuất thiên địa, nhật nguyệt không còn chiếu sáng, tựa hồ tận thế đang buông xuống, nam nhân trong trận vẫn đứng yên bất động, phía trên bạch y bào loang lổ vết máu, hơi thở mang theo huyết tinh rung động khắp thiên địa, giống như muốn hủy diệt hết thảy vạn vật, rồi sau đó tất cả trở nên bất động, dần dần rời xa…..

Dường như vẫn nghe giọng nói thì thầm bên tai, mỗi một lần chỉ cần nhắm mắt thì có thể nghe đến giọng nói đó, ngữ thanh ôn nhu chậm rãi nhưng lại bá đạo không cho phản bác, giọng nói quen thuộc kia, mỗi một lời tựa hồ đều khắc sâu trong lòng hắn, đau đớn âm ỷ.

Chờ ta…..Lạc Viêm…..

Nhớ lại ngữ thanh bên tai, nhớ kỹ tên của người kia, hắn không biết đây là lần thứ mấy hắn mở mắt nhìn khắp xung quanh rồi tiếp tục nhắm lại.

Không phải, trước mắt hết thảy không phải là mộng, chẳng lẽ những gì nhìn thấy khi nhắm mắt lại mới là cảnh tượng trong mộng?

Ngoài cửa sổ, gió nhẹ vẫn thổi vi vu, trên chiếc bàn cạnh bức tường trắng xóa có vô số giỏ hoa quả được bày ra, đủ loại quà tặng lễ vật chồng chất như núi, hỗn loạn các loại nước hoa khác nhau phiêu tán ở mọi ngóc ngách trong phòng.

Nơi này không phải Lôi Lạc thành, cũng không phải Xích Diêm tộc, không phải căn phòng hắn quen thuộc, càng không có tế ti của hắn. Hương thơm ngọt ấm trong gian phòng của bệnh viện lại trở nên lạnh lùng khiến hắn không thể không nhớ tới hơi thở lúc nào cũng vây quanh bên người.

Nam nhân nói ra lời nói ấm áp, vì hắn mà bị thương, vì hắn mà khiến trời sụp đất nứt ở Lôi Lạc thành, chẳng lẽ muốn hắn phải xem hết thảy chỉ là một giấc mộng?

Hương sen thoát tục phảng phất thanh tâm quả dục trên thân thể người nọ luôn khiến lòng hắn trở nên nóng bừng, quen thuộc đến mức khiến hắn ảo giác hương vị kia đang ở trên người mình, mà lúc này bên người ngoại trừ hương hoa nhẹ nhàng ấm áp của phòng bệnh chính là đủ loại dấu vết nước hoa còn lưu lại.

Người đến, người đi, vui sướng điên cuồng. Nằm trên giường bệnh, hắn lại cảm thấy trước mắt hết thảy mới là giấc mộng.

Thiết bị y khoa phát ra tiếng vang lạnh như băng hàn, đồng hồ quả lắc tích tắc trên tường, tất cả huyên náo ồn ào, người quản lý kinh hỉ kích động đến cơ hồ phải ngất xỉu, đài phát thanh liên tục đưa tin, máy ảnh hỗn loạn như thủy triều dâng lên, vô số lễ vật cùng vô số người hâm mộ cuồng nhiệt….

Hết thảy đều quen thuộc nhưng lại xa lạ khiến hắn cơ hồ không thể phân biệt đâu là thật đâu là ảo.

Xung quanh không còn nhìn thấy lầu các cung điện, cũng không tìm được chiếc giường đã từng giao triền, càng không nhìn thấy nam nhân lúc nào cũng ở bên cạnh, trải qua hết thảy tựa như giấc mộng Nam Kha, khi hắn mở mắt đã không còn là Lăng Lạc Viêm.

Trong một tiết mục li kỳ ngoài ý muốn, siêu sao Chung Tình bị hôn mê, lúc này đã kỳ tích thức tỉnh.

Khắp các bào đài đều đăng lên trang nhất, tựa như lâm vào điên cuồng. Chỉ duy nhất mỗi mình hắn đối mặt với người trong gương lại không biết giờ phút này đến tột cùng là ai.

Người trong gương có một đôi mắt vô hạn thâm tình, hé ra khuôn mặt thuần tịnh tinh khiết đủ để giành được thiện cảm của bất kỳ người nào, có người bảo rằng đó là hoàn mỹ, có người lại vì khuôn mặt này quyến rũ, cho dù không cần làm bất cứ biểu tình gì, khóe miệng như thể lúc nào cũng mang theo một đường cong hấp dẫn, thậm chí có người còn nói đó là nụ cười thiên sứ.

Hắn từng thích khuôn mặt của chính mình vì đó là một trong những công cụ có thể lợi dụng để đạt đến điều hắn muốn. Nhưng hôm nay đối mặt với dung mạo vốn rất quen thuộc, trong lòng hắn lại như có một tảng đá đè nặng.

Hắn đang là Lăng Lạc Viêm nhưng chỉ trong một thoáng mở mắt ra lại thành Chung Tình.

Cho dù có vô số người điên cuông vì hắn thì như thế nào? Trong đó không có người hắn muốn.

Hắn muốn người đã từng hứa sẽ luôn ở trong tầm mắt của hắn, nhưng trước mặt ngoại trừ hắn ra làm gì còn người nào khác? Nam nhân kia cũng không ở trước mặt hắn, vô luận nhìn như thế nào cũng không thể tìm thấy.

Chẳng lẽ phải xem hết thảy những điều này như một giấc mộng? Hắn biết rõ đó không phải là mộng, đôi mắt ôn nhu mỉm cười nhìn hắn, trong ý cười lộ ra mưu toan, chiếm đi hết thảy phong tình của hắn, còn có đôi môi hắn yêu thích dừng trên thân thể của hắn, từng hôn qua mỗi một nơi….

Long Phạm, ngươi phải thực hiện lời hứa của mình, đã nói ra thì nhất định phải làm được, nếu cần phải chờ, như vậy….

Hắn chờ.

Hắn tin tưởng tế ti của hắn sẽ tìm cách gặp lại hắn, hắn có thể từ nơi này đến thế giới kia, như vậy nếu muốn quay về cũng không phải không có khả năng.

Long Phạm sẽ không khiến hắn thất vọng, hắn yêu người nam nhân cho tới bây giờ không người nào có thể sánh bằng. Hắn vì sao lại bỗng nhiên quay về nơi này, hắn mơ hồ hiểu rõ, tuy hồn phách vỡ vụn nhưng không phải không có cảm giác, tình cảnh cuối cùng ở Lôi Lạc thành mà hắn nhìn thấy làm cho hắn càng tin tưởng nam nhân kia sẽ không buông tay như vậy.

Trải qua năm tháng, bình thản trầm tĩnh như nước nhưng thật chất là ẩn chứa sóng to gió lớn, đối với hắn chỉ biết giữ lấy, dùng vẻ mặt ôn hòa lạnh nhạt từng chút một chiếm đoạt hắn….

Đôi mắt thanh lam kia chỉ hiển lộ chân tình đối với một mình hắn, thâm thúy âm u, ôn nhu giảo trá, bá đạo độc chiếm, hết thảy đều khiến hắn vừa nghĩ đến liền cảm giác một trận nóng rực trong lòng, Long Phạm đối với hắn như thế nào, so với người khác hắn rõ ràng nhất…..

Bọn hắn sẽ không phân ly như vậy…

Không một tiếng động, hắn thở dài mơ hồ mang theo ý cười cũng hàm chứa một tia phiền muộn, hiện giờ bị gọi là Chung Tình, hắn ngửa đầu lộ ra biểu tình phức tạp. Ý cười bên môi dần dần biến mất, hắn tin tưởng Long Phạm nhưng trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy nôn nóng. Không biết phải chờ trong bao lâu….

Nhanh lên, đừng để ta chờ quá lâu…..Long Phạm…..

Hiện tại hắn còn có thể bảo trì bình tĩnh nhưng nếu không thể đợi được….hắn không biết chính mình sẽ như thế nào….

Nâng lên viêm hỏa trong lòng bàn tay, hắn hít một hơi thật sâu, ngọn lửa toát lên thật yếu ớt nhưng nó chính là bằng chứng duy nhất liên hệ hắn cùng thế giới kia.

Ngồi dậy, áp chế cảm xúc phức tạp xuống đáy lòng, thong thả hoạt động tay chân, hắn phải thích ứng với khối thân thể này. Bởi vì đã nằm trên giường một thời gian rất dài nên vẫn còn suy yếu, nếu muốn khôi phục xem ra cần phải mất một ít thời gian, dù sao trong khoảng thời gian chờ đợi này hắn cũng không có việc gì để làm.

Đưa mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, hắn cười khổ một chút.

Đối với đêm khuya vắng vẻ hắn không có cách nào nhắm mắt ngủ yên, thích độ ấm của người nọ vì vậy lúc này hắn căn bản không thể an giấc, may mắn khối thân thể này đã ngủ rất lâu, vài ngày không ngủ có lẽ cũng không thành vấn đề.

Trong phòng bệnh tựa như khách sạn, đại chúng tình nhân Chung Tình đã từng trở thành người thực vật đang thản nhiên chậm rãi bước đi qua lại, lúc này đúng là giữa đêm hôm khuya khoắt.

Người đi đến trước cửa phòng nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi.

“Lão thiên gia của ta, ngươi làm gì còn chưa hảo hảo nghỉ ngơi? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ chẳng lẽ ngươi tính toán thức trắng?” Mặc quần áo đầy màu mè lập dị, người vừa bước vào phòng chau mày trách cứ, “Please tổ tông của ta, chủ tử của ta, ngươi có thể làm cho người đại diện này bớt lo được hay không?”

Trong phòng, Chung tình từng bước đi lại, hướng hắn nhíu mi, “Ta khi nào thì thành chủ tử của ngươi? Trầm Mộ, ngươi thu ngay cách xưng hô kia cho ta.”

Loại xưng hô này lại khiến hắn nhớ tới người kia, nhớ tới Vọng Thiên Thai.

Uy, ta là tông chủ, là chủ tử của ngươi…..Đương nhiên, nhưng ngươi cũng là người của ta…..Long Phạm đã nói như vậy, rồi sau đó là nụ hôn không cho hắn phản bác cùng tránh né, ở trước mặt tất cả mọi người ôm hôn hắn, dường như biểu tình kinh hách của tộc nhân vẫn còn ngay trước mắt….

“Không có người đại diện nào giống như ta, lo lắng hoảng sợ, nghệ sĩ của mình đột nhiên ở trên tivi xảy ra chuyện, ta còn tưởng ngươi sẽ….” Trầm Mộ nói đến một nửa thì chợt phát hiện người đứng trước mặt căn bản không nghe hắn nói chuyện.

Lộ ra vài phần ý cười, không biết đang nghĩ tới cái gì, nụ cười trên khuôn mặt Chung Tình không phải biểu tình khêu gợi thường hiển lộ đối với các nam nữ khác, cũng không phải đối với hắn, là loại biểu tình hắn chưa bao giờ nhìn thấy, khó có thể dùng ngôn từ để hình dung.

Tựa như….đang nhìn thấy người hắn yêu thương sâu sắc…..

Trầm Mộ bởi vì loại cảm giác này mà hơi thoáng sửng sốt, thân là người đại diện của Chung Tình, so với người khác hắn hiểu rõ Chung Tình tuy thích phong lưu nhưng không bao giờ có tình cảm chân thật với bất kỳ ai, hay nói chính xác cho tới bây giờ Chung Tình đối với bất luận kẻ nào cũng không vượt quá ba tháng.

Hắn là tình nhân của tất cả mọi người, những người nào đến được với hắn đều hiểu rõ điểm này, cho nên cũng không ai để ý sau khi hắn chia tay với mình chuyển sang người khác, đơn giản là người tiếp theo cũng chỉ nhiều nhất không quá ba tháng, cũng sẽ giống như mình, chỉ có thể làm người tình cũ của hắn, nhìn thấy hắn hấp dẫn càng nhiều người, cùng hắn dấy lên một hồi tình cảm nồng nàn rồi sau đó dần dần hạ nhiệt.

Cho dù biết rõ như vậy cũng có vô số nam nữ tình nguyện vì hắn mà hiến thân, tựa như thiêu thân đâm đầu vào lửa, cam nguyện trở thành tình nhân ngắn hạn để xem mình có cơ hội trở thành người đặc biệt của hắn hay không.

Một người như vậy, một Chung Tình như vậy lại đi yêu kẻ khác? Hắn biết trong lòng Chung Tình không có ai đặc biệt ngoại trừ Chung…..

“Hắn có đến thăm ngươi” Trầm Mộ thu hồi biểu tình khoa trương khi mới đến đây, nói như vậy với người đang đứng bên cửa sổ, cũng không nói rõ ‘hắn’ là ai.

“Biết.” Chung tình đứng bên cửa sổ, ngầng đầu nhìn ra phía xa, cũng không biết đang nhìn thứ gì, ánh mắt dừng trong bóng đêm thâm trầm, màu tối đen đó làm cho hắn nhớ tới mái tóc không một tia rối loạn của Long Phạm.

Nâng bàn tay vén sợi tóc phủ xuống trán, hắn bây giờ mới nhớ khối thân thể này cũng không để tóc dài, có lẽ là vì ở thời kỳ này con người cảm thấy tóc dài bất tiện. Mái tóc màu hạt dẻ cũng thoáng dài nhưng vẫn không bằng cái loại chiều dài hắn đã quen thuộc, chỉ mới đến bả vai mà thôi.

Đôi tay luôn vuốt ve mái tóc của hắn, mỗi khi cộc tóc cho hắn luôn khiến hắn hoài nghi có phải Long Phạm là cố ý trêu chọc, cái loại nhiệt độ này cùng với những ngón tay xuyên qua từng sợi tóc của hắn…..

Nhìn thấy Chung Tình có chút đăm chiêu vọc từng lọn tóc, trong lòng Trầm Mộ cảm thấy kỳ quái, “Chỉ như vậy? Ta vừa nói Chung Hàn Tiêu đến thăm ngươi.” Hắn cố ý nói rõ ràng thêm một chút.

Hắn cũng biết sơ sơ về Chung Hàn Tiêu cùng quá khứ của Chung Tình, hắn không nghĩ đến Chung Tình nghe được cái tên kia lại có phản ứng như thế này, thường thì sẽ là khinh rẻ cười lạnh hoặc là giễu cợt khiêu khích, tóm lại không giống như trước mắt, không hề có phản ứng với ba chữ này.

“Chứ ngươi còn muốn thế nào?” Chung Tình xoay người lại, “Ngươi nói hắn đến thăm ta, ta cũng đã biết, chẳng lẽ còn muốn ta đi đáp tạ?”

Hướng Trầm Mộ nhún vai một cái, hắn tựa vào tường, đối với lời nói của Trầm Mộ hắn không hề có tí cảm giác, muốn nói có thì chẳng qua chỉ làm hắn nhớ tới si mị vương ở thế giới kia hóa thành Chung Hàn Tiêu rồi bị hắn thiêu đốt thành tro bụi.

Nghe hắn trả lời như vậy, Trầm Mộ như là nhẹ nhàng thở phào, “Ngươi không có việc gì thì hảo.”

Chung Hàn Tiêu xem ra có chút đau lòng, bất quá điểm này không cần nói với Chung Tình. Ánh mắt Trầm Mộ hơi hơi lóe ra, rồi lại rơi xuống trên người của Chung Tình, không biết vì sao lại cảm thấy từ khi hắn tỉnh lại có chút khác biệt.

“Ngươi tỉnh lại cũng mấy ngày rồi, có biết khi đó đã xảy ra chuyện gì không? Linh sư kia sau đó rốt cục cũng không thấy, giống như biến mất khỏi thế giới này. Tình cảnh ngày đó quả thật là sự kiện kỳ dị, may mắn ngươi đã tỉnh lại.”

Giọng nói phía sau dần dần tới gần, trong lời nói của Trầm Mộ nghe như có chút cảm thán, nói như vậy, một tay đã lơ đãng đặt lên vai hắn, vỗ nhẹ vài cái, “Ngươi có biết ta lo lắng rất nhiều không, lo lắng cây rụng tiền của ta cứ như vậy mà biến mất không thấy tăm hơi, đến lúc đó ta đi đâu để tìm một Chung Tình thứ hai.”

Nghiêng người đi, Chung Tình tránh bàn tay đặt trên vai hắn, “Trầm Mộ, không cần thử ta, ngươi biết rõ ngoài công việc ta sẽ không nảy sinh quan hệ với cộng tác của mình.” 

“Hảo hảo.” Thu tay lại, Trầm Mộ gật đầu khẽ cười, lui về phía sau vài bước, “Ta chỉ muốn thử xem ngươi có khác trước hay không, xem ra vẫn không thay đổi.”

Giả vờ thất vọng thở dài, Trầm Mộ lui đến sofa ngồi xuống, “Có cân nhắc đổi người đại diện hay không, như vậy sẽ không còn là cộng tác nữa….”

Che giấu hy vọng chân thật xuống đáy lòng, Trầm Mộ sửa sang lại quần áo trên người, làm ra một tư thế thập phần hấp dẫn, “Đại chúng tình nhân, có muốn nếm thử ta hay không?” (o_o bị hâm hả)

Chung Tình xoay người thở dài, cười khẽ, “Chẳng lẽ ta tỉnh lại làm cho ngươi kích động như vậy? Trầm Mộ, nếu chỉ là nói đùa thì không cần dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta. Ta chỉ là ngủ say mà thôi, hết thảy cùng với lúc trước như nhau, quan hệ của ngươi và ta cũng vậy.”

Động tác của Trầm Mộ thoáng cừng đờ, thu hồi động tác, một lần nữa ngã đầu vào ghế sofa, “Giống như trước đây? Nếu là lúc trước ngươi sẽ không nói thẳng như vậy….”

Nếu là trước kia, Chung Tình sẽ lộ ra cái loại nụ cười khiến người ta không thể kháng cự, đến gần bên người, tiến đến bên tai hắn mang theo nhiệt độ nóng rực nói cho hắn biết còn phải xếp hàng rất dài, muốn trở thành con mồi của Chung Tình còn cần cố gắng rất nhiều…..nhưng bây giờ….

“Chung Tình, ngươi thay đổi, tuy nhiên ta không biết cái gì khiến ngươi thay đổi.”

Lời nói của Trầm Mộ mang theo mấy phần ôm oán cùng nghi hoặc, nam nhân đứng trước cửa sổ nhún vai, “Có người không thích ta chạm vào kẻ khác cho dù chỉ là tới gần.” Nếu hắn thay đổi, đó là vì có người khiến hắn thay đổi.

_________________
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...