Nhiễm Sương
Chương 12: Rạng sáng (Hai)
"Tỷ tỷ thấy tình lang nhỏ liền bối rối nè!" Tiêu Lâm Xuân quấn bên người Thương Chiết Sương, cười cực kỳ tươi, ánh mắt long lanh sống động như tiểu hồ ly.
"Tình lang?" Thương Chiết Sương hơi cau mày, một cái tên phút chốc hiện lên trong đầu nàng.
"Tư Kính?" nàng nghi hoặc mở miệng, kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt.
"Hôm nay tinh thần Sương nhi không tốt sao?"
Tư Kính tiến lên một bước, đặt bàn tay khớp xương rõ ràng lên trán nàng.
Tay hắn không có nhiệt độ, thậm chí lạnh buốt, tựa như ngọc thạch tinh tế ôn nhuận, đáy lòng dâng lên một ý niệm thoải mái yên tĩnh.
"Ta không sao." Nàng lùi về sau một bước, giữ khoảng cách nhất định với Tư Kính, sau đó nói với Tiêu Lâm Xuân: "Hôm nay sao về sớm thế?"
"Ha ha... Hôm nay tiệm thuốc không đông, nên sớm trở về thôi!" Tiêu Lâm Xuân cười xán lạn, ôm éo Thương Chiết Sương nũng nịu, "Muội muốn ăn cá nướng của tỷ, muội thích nhất là thức ăn của tỷ làm! Đây, tỷ nhìn nè, hôm nay tỷ phu mua được cá rồi!"
"Cá nướng?" Thương Chiết Sương lặng nhìn Tiêu Lâm Xuân, dường như không hiểu, bàn tay bất giác đưa tới, nhận con cá trong tay nàng.
"Sương nhi?" Tư Kính thấy bộ dạng thất thần của nàng, tiến lên nắm tay nàng, "Hôm nay muội sao lại hoảng hốt như thế, nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi một lát đi."
"Tỷ phu biết đau lòng tỷ tỷ đấy! Còn chưa thành thân mà hai người đã dính lấy nhau rồi, sợ sau khi thành thân, mỗi ngày muội đều bị hai người ngâm trong hũ mật mất."
Tiêu Lâm Xuân một bên ồn ào một bên gật gù xem náo nhiệt.
"Tỷ không mệt." Thương Chiết Sương lắc đầu, khóe miệng dâng lên nụ cười thản nhiên, "Muội ngồi xuống đi, tỷ đi làm bữa tối cho hai người."
Nàng bước vào bếp sau, nhớ đến chiếc khăn mình thêu hồi lâu hôm nay, choáng váng đến nhất thời hồ đồ, sau đó thuần thục rửa nồi rồi lấy hành gừng tỏi ra băm, bắt đầu làm bữa tối.
Khói bếp lượn lờ trong căn phòng nhỏ, tràn ra một khí tức ấm áp.
Sau bữa ăn, Tiêu Lâm Xuân chui vào phòng của Thương Chiết Sương, chen đến bên người nàng, cầm tay nàng lên nói: "Tỷ tỷ dự định khi nào thành thân với Tư công tử, hai người đã quen biết nhiều năm, tình chàng ý thiếp nên sớm ngày thành thân, thỏa lòng muốn ôm cháu trai của mẫu thân đây?"
Thương Chiết Sương đẩy mạnh trán của Tiêu Lâm Xuân, bên miệng nở nụ cười vui vẻ: "Đứa trẻ hoạt bát này, không đi hiếu thuận thật tốt với mẫu thân, cứ có cơ hội là trêu chọc tỷ."
"Muội đâu có!" Tiêu Lâm Xuân che trán, chu mỏ trách cứ, "Không phải muội vì tỷ và Tư công tử sốt sắng sao. Phụ mẫu của Tư công tử đã mất lúc nhỏ, một thân một mình, nếu hai người thành thân, bốn người chúng ta có thể sống chung một chỗ, huynh ấy cũng không còn cô đơn."
"Muội nghĩ quá chu đáo rồi." Bên môi Thương Chiết Sương là nụ cười, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối đều cảm thấy quạnh quẽ, rút tay ra từ trong ngực Tiêu Lâm Xuân, sửa sang lại mép bàn.
"Tỷ tỷ?"
"Hửm?"
"Không có gì, chẳng qua muội cảm thấy thế này thật tốt."
Tiêu Lâm Xuân ngồi trên ghế tròn, nhìn bộ dạng bận rộn của Thương Chiết Sương, ngáp một cái duỗi lưng ra.
"Nếu muội mệt thì về ngủ trước đi, ngày mai còn phải dậy sớm." Thương Chiết Sương lườm nàng một cái, không có ý muốn giữ nàng lại.
"Tỷ tỷ thật vô tình." Tiêu Lâm Xuân nhếch môi, lát sau lại nở nụ cười lớn, "Tỷ hãy suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc những lời muội nói. Muội không quấy rầy nữa."
Nàng nhảy ra cửa nhanh như chớp, hấp tấp như đã quen.
Thương Chiết Sương lắc đầu nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được hướng nàng dặn dò: "Chạy chậm chút, coi chừng ngã!"
Đêm lạnh như nước, tiếng côn trùng kêu vang.
Thương Chiết Sương nằm trên giường, không chút buồn ngủ, trong đầu là hồi ức chậm rãi lúc nhỏ cùng Tư Kính. Cùng nhau đi chơi, hay cùng nhau dạo phố đèn lồng. Từng cảnh tượng trong hồi ức tựa đom đóm, rót một dòng suối ấm áp chảy trong lòng nàng, khiến nàng vừa nhớ đến, vui vẻ bỗng nổi lên.
Phảng phất toàn bộ người trong thôn đều nhận định tương lai bọn họ sẽ thành thân, mà nàng cũng rất tình nguyện, chỉ là hôm nay sao nàng đột nhiên không nhận ra hắn?
Thương Chiết Sương đè mi tâm, nhắm hai mắt lại, xua tan bất an trong lòng.
Có lẽ hôm nay mình thật sự quá mệt rồi.
Nàng chậm chạp nhắm mắt, thở một hơi dài nặng nhọc, cuốn mình vào lớp chăn mềm.
***
Hôm nay tiếng chim râm rang từ sớm, Thương Chiết Sương mở hai mắt, ngáp một cái, cảm thấy đã lâu mình không được ngủ sâu như vậy. Rất lâu mới rời giường thay y phục ra khỏi phòng.
Trong phòng yên tĩnh, mẫu thân và Tiêu Lâm Xuân đều không ở đây.
Thương Chiết Sương mơ màng nhìn hai dĩa món mặn cùng bát cháo loãng, đoán không được tại sao sáng sớm trong phòng lại không có người.
Nàng dùng bữa sáng qua loa, không yên lòng bước ra cửa.
Bên ngoài có một người nàng không ngờ được đang đứng đó.
Tư Kính đổi y phục mộc mạc ngày trước, khoác một áo bào màu xanh, trên đó thêu vân tinh xảo, dưới ánh mặt trời hiện rõ ánh ánh nhàn nhạt, càng nổi lên khí chất hơn người của hắn.
"Tư Kính?" Thương Chiết Sương run lên một lát mới gọi.
"Sương nhi, hôm nay trong thành có lễ trên chùa, hẳn là rất náo nhiệt. Muội buồn bực trong phòng đã lâu, có muốn ra ngoài giải sầu một chút không?"
Dưới ánh nắng, mi mắt của Tư Kính hơi ánh lên, hắn cứ đứng lặng một chỗ như vậy, đưa tay với nàng.
Bàn tay trắng nõn thon dài trước mắt nàng, chân thực đến như vậy.
Trong chớp mắt, Thương Chiết Sương bỗng cảm thấy mình muốn hãm sâu vào đó, tựa như một đời không dài đến thế, chỉ cần có một người như vậy là đủ rồi.
Nàng đặt tay vào lòng bàn tay của Tư Kính, nhìn hắn chậm rãi nắm chặt, sau đó vui vẻ ấm áp nói với nàng: "Lâm Xuân nói mẫu thân thích yên tĩnh, nếu đi trễ sợ rằng trong đó quá ồn, quấy rầy thành tâm lễ Phật của bà, vì vậy đã dẫn muội ấy ra cửa từ sớm."
"Muội biết rồi." Thương Chiết Sương nhìn người trước mắt, thản nhiên nói, "Vậy chúng ta đi thôi."
Từng phiến lá bạch quả trên chùa tựa như mảnh vàng dát rộng hòa cùng sắc ngói vàng đậm. Vô số đèn lồng đỏ rực treo bên đường cùng người lũ lượt, dệt thành một bức tranh vui vẻ thịnh thế.
Thương Chiết Sương cùng Tư Kính đi xuyên qua đám đông, nương theo dòng người mà đi.
Trong cảnh hỗn loạn, nàng cảm giác được Tư Kính nắm thật chặt tay của nàng.
Nàng ngẩng đầu, trông về hướng gương mặt hắn trong sự huyên náo xung quanh, trùng hợp hắn cũng đang nhìn nàng.
Đôi mắt như trà xanh nhạt nhẽo trong suốt, nhưng có một chút nóng bỏng, tình ý không quá mãnh liệt, mà phong nhã cực điểm.
Chẳng biết vì sao khuôn mặt nàng bỗng đỏ lên, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Sao chúng ta lại đi hướng ngược lại, huynh muốn đi đâu?"
Vui vẻ trên mặt Tư Kính sâu hơn mấy phần, chậm rãi nói: "Đến nơi nào yên tĩnh một chút."
Hắn nắm tay nàng xuyên qua mấy ngõ phố con hẻm, vòng qua mấy chỗ ngoặt, leo lên một lầu cao.
Tiếng người huyên náo nơi xa lại cực kỳ yên tĩnh ở chỗ cao, gió thổi qua khiến lá cây rơi xì xào rất rõ ràng.
Dưới một tình thế yên tĩnh như thế, nàng có thể nghe được tiếng tim đập nhanh chẳng biết tự bao giờ.
Tư Kính lấy một cây trâm ngọc trong ngực, cắm lên búi tóc của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói: "Sương nhi, gả cho ta được không?"
Không có phong nguyệt tuyệt đại rực rỡ trong kịch bản, thậm chí hết thảy đều quá bình thường, nhưng ngay lúc này, cảnh tượng như vậy lại thắng tất cả kim phong ngọc lộ.
Thương Chiết Sương tựa hồ có thể nghe được tiếng nước chậm rãi chảy qua, xen lẫn hồi ức của bọn họ, cuối cùng thanh âm róc rách này đều hóa thành câu nói vừa rồi của Tư Kính.
Bất giác, trước mắt nàng dần trở nên mông lung.
Sau đó nàng nghe được lời nói mang thanh âm rung động của mình.
"Được."
Chuyện chung thân của bọn họ cứ như vậy mà thuận lý thành chương định ra, nhưng lúc đó ở biên cương lại truyền đến tin tức chiến loạn.
Mới đầu tin này với bọn họ cũng chỉ là chuyện trà dư tửu hậu, vô cùng xa xôi. Sau đó cuộc chiến dần lan đến thành trấn bọn họ đang ở.
Thương Chiết Sương ngồi trong phòng, nghe Tiêu Lâm Xuân líu lo không ngừng về chuyện mấy tên quan ác độc làm chuyện độc ác.
"Bọn họ thật không phải người, hơn phân nửa người già đều không bỏ qua! Trần bá cùng nhi tử bị quan ác bắt đi lúc nửa đêm. Tỷ nói xem, nhà của bọn họ không giống chúng ta, luôn sống dựa vào ruộng cày, nếu như mất nam đinh sẽ sống thế nào đây!"
Thương Chiết Sương rủ mắt không nói.
Tình thế bây giờ đã vậy, người còn sống thì sống tạm bợ, người đã chết thì thôi.
Chiến loạn một ngày chưa xong, bách tính một ngày cũng không thể sống yên.
Hôn sự của nàng và Tư Kính đã định vào cuối tháng, vốn là việc vui. Nhưng tin tức chiến loạn lan ra lại vô cớ thổi một trận gió lạnh, khiến thôn xóm sung túc thoáng chốc khó khăn.
Dưới tuyết rơi, mi mắt của Thương Chiết Sương khẽ giật, cửa gỗ bị đẩy ra kẽo kẹt, một trận hàn khí ập tới.
Là Tư Kính mang theo gió tuyết tới.
Hắn cởi áo khoác đặt cạnh cửa, đứng một lúc để hàn khí tiêu tan mới lại gần Thương Chiết Sương.
Tiêu Lâm Xuân thức thời trở về phòng, giờ phút này chỉ có hai người họ trong căn phòng lớn.
Thương Chiết Sương nhìn hắn run lên, mới đưa tay pha một bình trà cho hắn. Nhưng tay của nàng còn chưa rời khỏi chuôi ấm trà, tay của Tư Kính đã đè lên.
Khác với mùa đông băng lãnh khắc nghiệt, tay của hắn rất ấm áp, nhiệt độ nóng bỏng truyền lên mu bàn tay nàng, len lỏi vào từng ngóc ngách trên người nàng.
Nàng hơi bồn chồn, lông mi hạ thấp: "Hôm nay huynh sao vậy?"
"Sương nhi, chúng ta hoàn thành nghi thức thành thân đơn giản trước đi. Ý huynh là chỉ có chúng ta, Lâm Xuân và mẫu thân biết."
Thương Chiết Sương chậm rãi nâng mắt, nhìn đôi mắt có chút bức thiết của Tư Kính, nhưng lại có một cảm xúc không thể hiểu được.
Trong ấn tượng của nàng, hắn rất ít lộ ra vẻ mặt như thế.
Cau mày, nhếch môi mỏng lên.
Nàng vươn tay khẽ vuốt nếp nhăn trên trán của hắn, sau đó cong môi: "Tùy huynh."
"Sương nhi." Cảm xúc trong mắt Tư Kính phức tạp, trăm ngàn mối lo lắng, cuối cùng hóa thành một lời nói nhạt nhẽo.
"Thật xin lỗi."
Thương Chiết Sương không nói gì, chỉ có thể yên lặng nắm thật chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Trong thời khắc này, nàng đột nhiên nghĩ, ngôn ngữ sao có thể đơn bạc và bất lực đến thế?
***
Ji: Đây hoàn toàn là huyễn cảnh thôi nhá~~
Bài hát "Tá nguyệt" hay ghê, dù mình chưa xem phim nhưng cực thích bài này haha:D
"Vậy mượn tạm ánh trăng này
Làm cầu nối giữa hai ta
Bất kể nơi tăm tối mịt mù hay phồn hoa náo nhiệt ta đều dõi theo huynh
Hãy để ánh trăng này
Soi sáng lối về cho huynh
Có rất nhiều chuyện muốn chậm rãi kể cho mình huynh nghe."
"Tình lang?" Thương Chiết Sương hơi cau mày, một cái tên phút chốc hiện lên trong đầu nàng.
"Tư Kính?" nàng nghi hoặc mở miệng, kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt.
"Hôm nay tinh thần Sương nhi không tốt sao?"
Tư Kính tiến lên một bước, đặt bàn tay khớp xương rõ ràng lên trán nàng.
Tay hắn không có nhiệt độ, thậm chí lạnh buốt, tựa như ngọc thạch tinh tế ôn nhuận, đáy lòng dâng lên một ý niệm thoải mái yên tĩnh.
"Ta không sao." Nàng lùi về sau một bước, giữ khoảng cách nhất định với Tư Kính, sau đó nói với Tiêu Lâm Xuân: "Hôm nay sao về sớm thế?"
"Ha ha... Hôm nay tiệm thuốc không đông, nên sớm trở về thôi!" Tiêu Lâm Xuân cười xán lạn, ôm éo Thương Chiết Sương nũng nịu, "Muội muốn ăn cá nướng của tỷ, muội thích nhất là thức ăn của tỷ làm! Đây, tỷ nhìn nè, hôm nay tỷ phu mua được cá rồi!"
"Cá nướng?" Thương Chiết Sương lặng nhìn Tiêu Lâm Xuân, dường như không hiểu, bàn tay bất giác đưa tới, nhận con cá trong tay nàng.
"Sương nhi?" Tư Kính thấy bộ dạng thất thần của nàng, tiến lên nắm tay nàng, "Hôm nay muội sao lại hoảng hốt như thế, nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi một lát đi."
"Tỷ phu biết đau lòng tỷ tỷ đấy! Còn chưa thành thân mà hai người đã dính lấy nhau rồi, sợ sau khi thành thân, mỗi ngày muội đều bị hai người ngâm trong hũ mật mất."
Tiêu Lâm Xuân một bên ồn ào một bên gật gù xem náo nhiệt.
"Tỷ không mệt." Thương Chiết Sương lắc đầu, khóe miệng dâng lên nụ cười thản nhiên, "Muội ngồi xuống đi, tỷ đi làm bữa tối cho hai người."
Nàng bước vào bếp sau, nhớ đến chiếc khăn mình thêu hồi lâu hôm nay, choáng váng đến nhất thời hồ đồ, sau đó thuần thục rửa nồi rồi lấy hành gừng tỏi ra băm, bắt đầu làm bữa tối.
Khói bếp lượn lờ trong căn phòng nhỏ, tràn ra một khí tức ấm áp.
Sau bữa ăn, Tiêu Lâm Xuân chui vào phòng của Thương Chiết Sương, chen đến bên người nàng, cầm tay nàng lên nói: "Tỷ tỷ dự định khi nào thành thân với Tư công tử, hai người đã quen biết nhiều năm, tình chàng ý thiếp nên sớm ngày thành thân, thỏa lòng muốn ôm cháu trai của mẫu thân đây?"
Thương Chiết Sương đẩy mạnh trán của Tiêu Lâm Xuân, bên miệng nở nụ cười vui vẻ: "Đứa trẻ hoạt bát này, không đi hiếu thuận thật tốt với mẫu thân, cứ có cơ hội là trêu chọc tỷ."
"Muội đâu có!" Tiêu Lâm Xuân che trán, chu mỏ trách cứ, "Không phải muội vì tỷ và Tư công tử sốt sắng sao. Phụ mẫu của Tư công tử đã mất lúc nhỏ, một thân một mình, nếu hai người thành thân, bốn người chúng ta có thể sống chung một chỗ, huynh ấy cũng không còn cô đơn."
"Muội nghĩ quá chu đáo rồi." Bên môi Thương Chiết Sương là nụ cười, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối đều cảm thấy quạnh quẽ, rút tay ra từ trong ngực Tiêu Lâm Xuân, sửa sang lại mép bàn.
"Tỷ tỷ?"
"Hửm?"
"Không có gì, chẳng qua muội cảm thấy thế này thật tốt."
Tiêu Lâm Xuân ngồi trên ghế tròn, nhìn bộ dạng bận rộn của Thương Chiết Sương, ngáp một cái duỗi lưng ra.
"Nếu muội mệt thì về ngủ trước đi, ngày mai còn phải dậy sớm." Thương Chiết Sương lườm nàng một cái, không có ý muốn giữ nàng lại.
"Tỷ tỷ thật vô tình." Tiêu Lâm Xuân nhếch môi, lát sau lại nở nụ cười lớn, "Tỷ hãy suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc những lời muội nói. Muội không quấy rầy nữa."
Nàng nhảy ra cửa nhanh như chớp, hấp tấp như đã quen.
Thương Chiết Sương lắc đầu nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được hướng nàng dặn dò: "Chạy chậm chút, coi chừng ngã!"
Đêm lạnh như nước, tiếng côn trùng kêu vang.
Thương Chiết Sương nằm trên giường, không chút buồn ngủ, trong đầu là hồi ức chậm rãi lúc nhỏ cùng Tư Kính. Cùng nhau đi chơi, hay cùng nhau dạo phố đèn lồng. Từng cảnh tượng trong hồi ức tựa đom đóm, rót một dòng suối ấm áp chảy trong lòng nàng, khiến nàng vừa nhớ đến, vui vẻ bỗng nổi lên.
Phảng phất toàn bộ người trong thôn đều nhận định tương lai bọn họ sẽ thành thân, mà nàng cũng rất tình nguyện, chỉ là hôm nay sao nàng đột nhiên không nhận ra hắn?
Thương Chiết Sương đè mi tâm, nhắm hai mắt lại, xua tan bất an trong lòng.
Có lẽ hôm nay mình thật sự quá mệt rồi.
Nàng chậm chạp nhắm mắt, thở một hơi dài nặng nhọc, cuốn mình vào lớp chăn mềm.
***
Hôm nay tiếng chim râm rang từ sớm, Thương Chiết Sương mở hai mắt, ngáp một cái, cảm thấy đã lâu mình không được ngủ sâu như vậy. Rất lâu mới rời giường thay y phục ra khỏi phòng.
Trong phòng yên tĩnh, mẫu thân và Tiêu Lâm Xuân đều không ở đây.
Thương Chiết Sương mơ màng nhìn hai dĩa món mặn cùng bát cháo loãng, đoán không được tại sao sáng sớm trong phòng lại không có người.
Nàng dùng bữa sáng qua loa, không yên lòng bước ra cửa.
Bên ngoài có một người nàng không ngờ được đang đứng đó.
Tư Kính đổi y phục mộc mạc ngày trước, khoác một áo bào màu xanh, trên đó thêu vân tinh xảo, dưới ánh mặt trời hiện rõ ánh ánh nhàn nhạt, càng nổi lên khí chất hơn người của hắn.
"Tư Kính?" Thương Chiết Sương run lên một lát mới gọi.
"Sương nhi, hôm nay trong thành có lễ trên chùa, hẳn là rất náo nhiệt. Muội buồn bực trong phòng đã lâu, có muốn ra ngoài giải sầu một chút không?"
Dưới ánh nắng, mi mắt của Tư Kính hơi ánh lên, hắn cứ đứng lặng một chỗ như vậy, đưa tay với nàng.
Bàn tay trắng nõn thon dài trước mắt nàng, chân thực đến như vậy.
Trong chớp mắt, Thương Chiết Sương bỗng cảm thấy mình muốn hãm sâu vào đó, tựa như một đời không dài đến thế, chỉ cần có một người như vậy là đủ rồi.
Nàng đặt tay vào lòng bàn tay của Tư Kính, nhìn hắn chậm rãi nắm chặt, sau đó vui vẻ ấm áp nói với nàng: "Lâm Xuân nói mẫu thân thích yên tĩnh, nếu đi trễ sợ rằng trong đó quá ồn, quấy rầy thành tâm lễ Phật của bà, vì vậy đã dẫn muội ấy ra cửa từ sớm."
"Muội biết rồi." Thương Chiết Sương nhìn người trước mắt, thản nhiên nói, "Vậy chúng ta đi thôi."
Từng phiến lá bạch quả trên chùa tựa như mảnh vàng dát rộng hòa cùng sắc ngói vàng đậm. Vô số đèn lồng đỏ rực treo bên đường cùng người lũ lượt, dệt thành một bức tranh vui vẻ thịnh thế.
Thương Chiết Sương cùng Tư Kính đi xuyên qua đám đông, nương theo dòng người mà đi.
Trong cảnh hỗn loạn, nàng cảm giác được Tư Kính nắm thật chặt tay của nàng.
Nàng ngẩng đầu, trông về hướng gương mặt hắn trong sự huyên náo xung quanh, trùng hợp hắn cũng đang nhìn nàng.
Đôi mắt như trà xanh nhạt nhẽo trong suốt, nhưng có một chút nóng bỏng, tình ý không quá mãnh liệt, mà phong nhã cực điểm.
Chẳng biết vì sao khuôn mặt nàng bỗng đỏ lên, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Sao chúng ta lại đi hướng ngược lại, huynh muốn đi đâu?"
Vui vẻ trên mặt Tư Kính sâu hơn mấy phần, chậm rãi nói: "Đến nơi nào yên tĩnh một chút."
Hắn nắm tay nàng xuyên qua mấy ngõ phố con hẻm, vòng qua mấy chỗ ngoặt, leo lên một lầu cao.
Tiếng người huyên náo nơi xa lại cực kỳ yên tĩnh ở chỗ cao, gió thổi qua khiến lá cây rơi xì xào rất rõ ràng.
Dưới một tình thế yên tĩnh như thế, nàng có thể nghe được tiếng tim đập nhanh chẳng biết tự bao giờ.
Tư Kính lấy một cây trâm ngọc trong ngực, cắm lên búi tóc của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói: "Sương nhi, gả cho ta được không?"
Không có phong nguyệt tuyệt đại rực rỡ trong kịch bản, thậm chí hết thảy đều quá bình thường, nhưng ngay lúc này, cảnh tượng như vậy lại thắng tất cả kim phong ngọc lộ.
Thương Chiết Sương tựa hồ có thể nghe được tiếng nước chậm rãi chảy qua, xen lẫn hồi ức của bọn họ, cuối cùng thanh âm róc rách này đều hóa thành câu nói vừa rồi của Tư Kính.
Bất giác, trước mắt nàng dần trở nên mông lung.
Sau đó nàng nghe được lời nói mang thanh âm rung động của mình.
"Được."
Chuyện chung thân của bọn họ cứ như vậy mà thuận lý thành chương định ra, nhưng lúc đó ở biên cương lại truyền đến tin tức chiến loạn.
Mới đầu tin này với bọn họ cũng chỉ là chuyện trà dư tửu hậu, vô cùng xa xôi. Sau đó cuộc chiến dần lan đến thành trấn bọn họ đang ở.
Thương Chiết Sương ngồi trong phòng, nghe Tiêu Lâm Xuân líu lo không ngừng về chuyện mấy tên quan ác độc làm chuyện độc ác.
"Bọn họ thật không phải người, hơn phân nửa người già đều không bỏ qua! Trần bá cùng nhi tử bị quan ác bắt đi lúc nửa đêm. Tỷ nói xem, nhà của bọn họ không giống chúng ta, luôn sống dựa vào ruộng cày, nếu như mất nam đinh sẽ sống thế nào đây!"
Thương Chiết Sương rủ mắt không nói.
Tình thế bây giờ đã vậy, người còn sống thì sống tạm bợ, người đã chết thì thôi.
Chiến loạn một ngày chưa xong, bách tính một ngày cũng không thể sống yên.
Hôn sự của nàng và Tư Kính đã định vào cuối tháng, vốn là việc vui. Nhưng tin tức chiến loạn lan ra lại vô cớ thổi một trận gió lạnh, khiến thôn xóm sung túc thoáng chốc khó khăn.
Dưới tuyết rơi, mi mắt của Thương Chiết Sương khẽ giật, cửa gỗ bị đẩy ra kẽo kẹt, một trận hàn khí ập tới.
Là Tư Kính mang theo gió tuyết tới.
Hắn cởi áo khoác đặt cạnh cửa, đứng một lúc để hàn khí tiêu tan mới lại gần Thương Chiết Sương.
Tiêu Lâm Xuân thức thời trở về phòng, giờ phút này chỉ có hai người họ trong căn phòng lớn.
Thương Chiết Sương nhìn hắn run lên, mới đưa tay pha một bình trà cho hắn. Nhưng tay của nàng còn chưa rời khỏi chuôi ấm trà, tay của Tư Kính đã đè lên.
Khác với mùa đông băng lãnh khắc nghiệt, tay của hắn rất ấm áp, nhiệt độ nóng bỏng truyền lên mu bàn tay nàng, len lỏi vào từng ngóc ngách trên người nàng.
Nàng hơi bồn chồn, lông mi hạ thấp: "Hôm nay huynh sao vậy?"
"Sương nhi, chúng ta hoàn thành nghi thức thành thân đơn giản trước đi. Ý huynh là chỉ có chúng ta, Lâm Xuân và mẫu thân biết."
Thương Chiết Sương chậm rãi nâng mắt, nhìn đôi mắt có chút bức thiết của Tư Kính, nhưng lại có một cảm xúc không thể hiểu được.
Trong ấn tượng của nàng, hắn rất ít lộ ra vẻ mặt như thế.
Cau mày, nhếch môi mỏng lên.
Nàng vươn tay khẽ vuốt nếp nhăn trên trán của hắn, sau đó cong môi: "Tùy huynh."
"Sương nhi." Cảm xúc trong mắt Tư Kính phức tạp, trăm ngàn mối lo lắng, cuối cùng hóa thành một lời nói nhạt nhẽo.
"Thật xin lỗi."
Thương Chiết Sương không nói gì, chỉ có thể yên lặng nắm thật chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Trong thời khắc này, nàng đột nhiên nghĩ, ngôn ngữ sao có thể đơn bạc và bất lực đến thế?
***
Ji: Đây hoàn toàn là huyễn cảnh thôi nhá~~
Bài hát "Tá nguyệt" hay ghê, dù mình chưa xem phim nhưng cực thích bài này haha:D
"Vậy mượn tạm ánh trăng này
Làm cầu nối giữa hai ta
Bất kể nơi tăm tối mịt mù hay phồn hoa náo nhiệt ta đều dõi theo huynh
Hãy để ánh trăng này
Soi sáng lối về cho huynh
Có rất nhiều chuyện muốn chậm rãi kể cho mình huynh nghe."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương