Nhiệt Luyến Trí Mạng
Chương 4: Sống Chết Có Số
Nghe thấy thanh âm, Dung Thận mí mắt lười biếng hé mở ra, đáy mắt thâm sâu như vực, "Đã liên hệ chưa?""Vẫn chưa." Trình Phong hậm hực lắc đầu, sau đó nghĩ tới điều gì, giọng điệu lộ rõ sự vui mừng liền nói thêm, "Nhưng có thể chắc chắn rằng, những mật mã đó là thứ chúng ta muốn."Dung Thận hơi câu đôi môi, nhìn cây cối xanh tươi xa xa, trầm giọng nói: "Làm càng sớm càng tốt.""Vâng, ngài Cửu."Sau khi Trình Phong rời đi, Tô Ngật Đình vẫn lười biếng dựa vào bệ đá, so với sự việc mã livestream mà họ thảo luận, anh quan tâm đến thái độ của Dung Cửu đối với buổi xem mắt hơn."Lão Cửu, nếu lão thái thái quyết tâm sắp xếp một buổi xem mắt cho cậu, cậu định làm gì?"Dung Thận thuận tay túm lấy áo ngủ lụa bên hồ bơi choàng qua vai, đứng dậy liếc nhìn Tô Ngật Đình , "Sẽ giải quyết, cậu về trước đi."Tô Ngật Đình tự giễu chính mình, cười mắng một tiếng rồi quay người rời khỏi biệt thự Vân Điên.Dù sao thì sớm muộn gì cũng có kết quả, trái lại anh nóng lòng muốn xem xem màn xem mắt nổi tiếng của Dung lão Cửu......Sau một ngày cuối tuần, An Tống nhận được thông báo từ trung tâm tâm lý bắt đầu điều trị.Thứ Ba, trời có chút nắng.Trong phòng tắm nắng trên tầng cao nhất của trung tâm y tế, xung quanh là những khúc nhạc nhẹ nhàng, An Tống và Dung Thận ngồi ở hai bên chiếc bàn tráng men.Dù vẫn để tóc dài và đội mũ đánh cá, nhưng ít nhất đôi mắt của cô ấy đã trở nên ấm áp hơn.Dung Thận xắn tay áo sơ mi trắng lên trên cánh tay, ngước mắt liếc nhìn An Tống, nói thẳng vào vấn đề: "Lúc nào thì tâm trạng nảy sinh sự bị quan?"Người đàn ông vừa nói vừa nhấc cái bình trà màu tím lên, rót hai chén trà, phong thái đứng đắn nho nhã thoạt nhìn trang nghiêm vừa mắt, rất dễ khiến người ta mất cảnh giác.An Tống cầm lấy tách trà, "Ba năm trước."Người đàn ông cụp mắt nhấp một ngụm trà, tiếp tục hỏi: "Nguyên nhân?"An Tống cúi đầu, vành mũ rủ xuống một nửa bóng râm, che mất thần thái của cô, "Sinh ly, tử biệt."Không biết có điều gì không nói ra được hay không, nhưng chỉ trong bốn chữ, cô ấy đã cố ý dừng lại ở giữa.Lời vừa dứt, nhạc cũng đúng lúc dừng lại, cả phòng nhất thời chìm vào sự im lặng.Dung Thận tỉ mỉ nhìn vào dung mạo của cô, giọng nói vẫn luôn bình tĩnh, "Nếu tiện thì cởi mũ ra."An Tống do dự hai giây, vẫn là làm theo.Bằng cách này, cô gái nhỏ cuối cùng đã lộ ra toàn bộ khuôn mặt của mình, Dung Thận cũng có thể quan sát trạng thái và biểu cảm của cô một cách toàn diện hơn.Người đàn ông đang nhìn cô, An Tống thì bình tĩnh cùng anh ta đối mặt.Có thể bản thân cô không biết, bởi vì thường xuyên đội mũ, dẫn đến những sợi tóc trên đỉnh đầu của cô có vết lõm hình tròn rõ ràng, lại có vài sợi tóc dựng đứng lên do tĩnh điện, càng nhìn càng có chút cảm giác thê thảm.Tuy là hơi thảm một chút, nhưng nó thực sự rất đặc biệt.Công tác làm việc đặc biệt thẳng thắn, tính tình đặc biệt trầm mặc, tướng mạo cũng đặc biệt xuất chúng.Những phẩm chất này cộng lại, An Tống cũng đủ gọi là độc nhất vô nhị.Khuyết điểm duy nhất, là tuổi còn quá nhỏ, tầm nhìn có hơi nông cạn.Dung Thận xoa xoa tay cầm bằng gỗ đàn hương, có chút thâm ý nhìn An Tống, "Mất ba năm mới tới tiếp nhận trị liệu?"An Tống hơi nhún nhún bả vai, "Còn phải kiếm sống, không phải sao?"Nếu không có cảnh sinh ly tử biệt kia, nếu không có sự khốn đốn của đoạn tình cảm đã bong tróc, cô có lẽ cũng không biến thành cái bộ dạng vô hồn này.Mong muốn tồn tại là bản năng, ngoài tiến hành trị liệu, cô không còn lựa chọn nào khác.“Phân cách giữa sống và chết là tiêu chuẩn của cuộc sống.” Dung Thận với dáng vẻ thản nhiên dựa vào lưng ghế, từng bước dẫn dắt: “Nếu như bản thân cô không chịu buông bỏ xuống, thì bất kỳ sự tiếp nhận nào cũng vô dụng.”Những lời này không tránh khỏi khiến cho tâm trạng của An Tống nảy sinh sự thay đổi.An Tống nhìn chằm chằm Dung Thận một hồi lâu, mới hỏi: "Vậy nếu như bọn họ là bởi vì tôi..."Người đàn ông chậm rãi nhếch lên đôi môi mỏng, giọng nói để lộ sự bình tĩnh và thận trọng có thể trấn an lòng người, "Tự khiển trách bản thân ngoại trừ làm tăng thêm cảm giác tội lỗi, thực chất không hề có lợi. Cho dù là ai sống hay chết, An tiểu thư, chúng ta đều phải tin rằng... sống chết có số."Logic như này, có thể đánh giá là hoàn hảo.Nhưng suy nghĩ kỹ càng, nó lại có vẻ làm trái với đạo đức, mà còn không thấu tình đạt lý.An Tống mang nặng cảm giác tội lỗi trong lòng hơn ba năm, bị anh ta nói thành điều vô giá trị.Điều buồn cười là, cô từ đầu đến cuối cũng không thể tìm ra lý do để bác bỏ nó.Người đàn ông trưởng thành trước mặt, không rõ hơn cô bao nhiêu tuổi, hiển nhiên không giống như một người trị liệu theo kiểu truyền thống, nhưng những lời anh ta nói ra thật cô đọng và sâu sắc.An Tống quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu không lên tiếng.Có lẽ là do bị bao quanh bởi những cảm xúc tiêu cực quá lâu nên mới không chịu nổi áp lực, đến nỗi mà chỉ bằng vài lời nói của Dung Thận, đã gieo mầm một hạt giống hy vọng nhen nhóm trong lòng cô."Có thể ..." An Tống mím mím môi, hồi lâu mới phát ra tiếng nói: "Anh nói cũng đúng.".....Buổi tư vấn tâm lý đầu tiên không kéo dài bao lâu, chưa đầy hai mươi phút, liền nhanh chóng kết thúc.An Tống đang định chào tạm biệt rời đi, vừa bước tới cửa, sau lưng cô vang lên giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông, "Lần sau trị liệu đem tóc buộc lên.""Không buộc sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả trị liệu sao?"Dung Thận ưu nhã điều chỉnh tư thế ngồi, nhướng mày rậm, "Sẽ."Cuộc trò chuyện trước đó đã bước đầu tạo dựng được lòng tin, An Tống cũng không có vướng bận, gật đầu nói đã biết.Người đàn ông không lên tiếng nữa, nhìn theo bóng lưng An Tống rời đi, đôi mắt sâu, hẹp dài lóe lên một tia sắc bén.Một cô gái có xuất thân bình thường, không có bối cảnh, không dính dáng đến quyền lợi của bất kỳ gia đình giàu có nào, tác phong dứt khoát giản dị mà phải chịu đựng căn bệnh về tâm lý tình cảm, ngoại trừ tuổi tác, không có ứng cử viên nào phù hợp hơn cô ấy trên mọi phương diện.Dung Thận dùng ngón tay mảnh khảnh gõ vào góc bàn, liền sau đó gọi một cuộc điện thoại, "Đưa cho tôi một bản danh sách mà lão phu nhân đã chọn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương