Nhớ Em Đã Nhiều Năm
Chương 82
Chương 82
Sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng hai gia đình đã chọn được ngày cưới, quyết định tổ chức vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, vừa hay người thân và bạn bè đều có thời gian dự tiệc.
Về phần địa điểm hôn lễ, suy đi nghĩ lại bọn họ vẫn chọn tổ chức ở thủ đô, mạng lưới quan hệ của nhà họ Kỳ gần như đều ở bên này, còn quan hệ của nhà họ Từ thì tương đối đơn giản, làm ở đâu cũng giống nhau.
Công việc của Từ Tri Tuế quá bận rộn, cuối tháng ở bệnh viện lại có cuộc kiểm tra đánh giá, chuyện chuẩn bị hôn lễ dù có lòng nhưng sức không đủ. Thay vào đó, Kỳ Nhiên sau khi hoàn thành một dự án mới thì có một khoảng thời gian nghỉ ngơi rất dài, nên anh chủ động gánh vác các chi tiết nhỏ trong việc tổ chức hôn lễ, để cô an tâm làm việc.
Về phương diện chuẩn bị đã có Tần Di, áo cưới thì do Kỳ Dữu phụ trách thiết kế giúp cô, ngay cả kẹo cưới và thiệp mời cũng có Chu Vận quan tâm giúp cô, Từ Tri Tuế cũng khá nhàn rỗi, yên tâm làm cô dâu thoải mái nhất trên đời này.
“Bác sĩ Từ, ngoài cửa có người tìm cô.”
Giờ nghỉ trưa, y tá gõ cửa nhắc nhở cô.
Từ Tri Tuế nói cảm ơn, lưu lại ca bệnh cuối cùng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đúng như cô dự đoán, lúc này người đến bệnh viện tìm cô ngoại trừ Tần Di sẽ không có người thứ hai.
Từ khi Từ Tri Tuế chia sẻ Wechat của anh Dương siêu cấp đẹp trai ở khoa phẫu thuật tổng quát cho cô ấy rồi hai người họ bắt đầu nói chuyện, Tần Di thường kiếm cớ chạy đến bệnh viện của bọn họ, rõ ràng là nói đến thăm bạn thân của mình nhưng kì thực lòng dạ Tư Mã Chiêu*, người qua đường đều biết.
(*dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết.)
Thấy cô ấy hậm hực đứng dựa vào đầu cầu thang, Từ Tri Tuế đút hai tay vào túi, thong thả đi tới, hờ hững trêu chọc: “Cơn gió nào thổi người đẹp Tần tới khoa y học tâm thể của bọn tớ vậy nhỉ?”
Tần Di ỉu xìu liếc cô một cái, cũng không tức giận với cô, chỉ yếu ớt nhấc ly trà sữa lên, giơ lên trước mặt cô: “Mời cậu đấy, có uống không?”
“Lương tâm trỗi dậy à? Không ngại ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ để đưa cho tớ ly trà sữa?” Từ Tri Tuế nhận lấy, cắm ống hút vào hút một hơi, trong miệng lạnh buốt.
Tần Di mặt không chút cảm xúc nói: “Không phải, vốn là mua cho Dương Cận, nhưng tớ đợi cả buổi trưa cũng không thấy anh ấy đâu.”
Từ Tri Tuế: “… Tớ biết ngay mà! Chuyện tốt này làm gì tới phiên tớ.”
Tần Di thở dài, ghé vào tay vịn hành lang, ngón tay luồn vào tóc, không biết đang nghĩ đến chuyện gì mà cả người cứ phát điên không chịu nổi.
“Cậu còn nói nữa. Tớ chưa từng gặp qua cục xương nào khó gặm như vậy, chẳng phải người ta nói nữ truy nam cách tấm màn che* sao? Sao anh ta lại khó nhai như thế chứ?”
(*nữ truy cách tấm màn che: trong tình yêu, đàn ông chủ động theo đuổi phụ nữ chưa chắc đã thành công, nhưng chỉ cần phụ nữ chịu chủ động thì đàn ông sẽ đáp lại.)
Mấy ngày nay cô ấy đã dùng đủ các chiêu, nhưng vị bác sĩ Dương này rõ ràng là tảng băng lớn ngàn năm không tan, mức độ khó theo đuổi hệt như Kỳ Nhiên năm đó. Cô ấy lại không biết bản thân bị chạm dây thần kinh gì, chỉ vì một tấm ảnh mà hãm sâu không thoát ra được.
Nghe cô ấy nói như vậy, Từ Tri Tuế cũng có chút không đành lòng, dù sao cũng là bạn thân của mình, cô không muốn nhìn thấy cô ấy bị tổn thương.
Cô xoay ống hút trên ly trà sữa, giải thích: “Thời điểm cho cậu xem ảnh là anh ta cũng vừa mới chuyển đến bệnh viện bọn tớ, tớ chỉ cảm thấy dáng dấp anh ta cũng không tệ, nhưng tính cách thì chưa hiểu rõ lắm. Chuyện này cũng do tớ qua loa, hay là bỏ đi?”
Tần Di ngẫm đi nghĩ lại, vẫn có chút không cam lòng, chống đầu nói: “Nhưng chị đây đầu tư nhiều thời gian như thế mà ngay cả tay cũng chưa nắm được, cứ vậy buông tha thì có phải hơi đáng tiếc không?”
Từ Tri Tuế liếc mắt, nghiêm túc nhìn cô ấy: “Cái này gọi là kịp thời giảm tổn hại, tốt hơn là cậu móc tim móc phổi ra trao cho người ta, cuối cùng chỉ đổi lại một thân toàn vết sẹo.”
“Đúng vậy.” Tần Di một lần nữa lấy lại tinh thần, “Chị đây có tiền có sắc, muốn kiểu đàn ông nào mà không có, sao cứ phải chết trên người anh ta? Có câu nói thế nào ấy nhỉ, đàn ông như quần áo, không được thì chúng ta thay thôi!”
“Cậu nghĩ được như vậy là đúng rồi đấy.”
Từ Tri Tuế vỗ vỗ bả vai cô ấy, lộ ra nụ cười vui mừng, nhưng một giây sau, bóng dáng Dương Cận xuất hiện ở góc cầu thang, ánh mắt Tần Di sáng lên như lắp đèn pha, ném toàn bộ những lời vừa rồi ra sau đầu.
“Nhưng tớ cảm thấy bộ quần áo này đẹp trai như vậy, tớ vẫn nên tranh thủ thử xem!”
Từ Tri Tuế: “……”
Tần Di lấy gương ra chỉnh trang lại nhan sắc, sau đó không chút khách sáo giật lại ly trà sữa cô vừa uống, ngón tay ngả ngớn trên cằm cô, nháy mắt với cô nói: “Ngoan nào cục cưng, cho tớ mượn ly này dùng tạm đã, lần sau lại mua cho cậu.”
Nói xong, cô ấy giẫm lên giày cao gót chạy chậm về hướng Dương Cận vừa rời đi.
Chạy được một nửa, cô ấy quay đầu lại vẫy tay với Từ Tri Tuế, lớn tiếng nói: “Cô dâu tương lai! Đừng quên cuối tuần này chụp ảnh cưới!”
“……”
–
Chụp ảnh cưới là do công ty Tần Di thực hiện, lúc nghỉ ngơi Từ Tri Tuế đã đi thử trang điểm một lần, xác định phong cách chụp ảnh, sau đó cũng không để ý đến nữa.
Hôm chụp ảnh là cuối tuần, Từ Tri Tuế và Kỳ Nhiên dậy từ sớm, sau khi xác định thời gian với Tần Di thì lái xe tới cảnh đầu tiên họ dựng trong phòng.
Để duy trì cảm giác thần bí của First Look, Tần Di sắp xếp cho hai người tách ra trang điểm. Lần chụp này, Từ Tri Tuế có tổng cộng năm bộ trang phục, mỗi bộ đều do Kỳ Nhiên đích thân tìm thương hiệu đặt làm cho cô, giá cả xa xỉ.
Từ Tri Tuế trang điểm mặc áo cưới xong đã là chuyện hai tiếng sau, Kỳ Nhiên đã sang thay một bộ âu phục thẳng tắp, dưới sự chỉ dẫn của trợ lý Tần Di đi đến đại sảnh đã bố trí từ trước, lẳng lặng chờ đợi ở cuối cầu thang.
Tần Di giúp Từ Tri Tuế xách váy đi tới đầu cầu thang, đếm ngược ba con số, “bốp” một tiếng, đồng nghiệp phối hợp với cô ấy tắt tất cả đèn trong đại sảnh, chỉ để lại mấy chùm sáng chính giữa.
Kỳ Nhiên đưa lưng về phía cầu thang, thế giới im ắng, chỉ còn giày cao gót giẫm lên bậc thang đá cẩm thạch phát ra tiếng “cạch cạch”, anh khẽ nắm tay, tâm trạng cũng căng thẳng theo.
Bả vai bị người ta vỗ nhẹ, Kỳ Nhiên quay đầu lại, Từ Tri Tuế mặc áo cưới trắng tinh đứng trước mặt anh.
Váy tutu cạp cao phối hợp với dáng váy bồng bềnh, bờ vai mỏng manh dịu dàng để lộ xương bướm xinh đẹp, đường cắt may tỉ mỉ ôm khít lấy cơ thể, trông vô cùng hoàn mỹ.
Cho dù Kỳ Nhiên đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, giờ phút này cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, tình cảm khó có thể diễn tả bằng lời dâng trào, một tay nắm lại đặt bên môi, muốn nói gì đó lại nghẹn ngào không nên lời.
Khóe mắt Từ Tri Tuế cũng bất giác đỏ lên: “Nhìn em có đẹp không?”
Kỳ Nhiên rũ mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc, một chốc lâu sau mới bình tĩnh lại, nâng má cô lên đặt xuống một nụ hôn: “Đẹp, em là cô dâu đẹp nhất anh từng thấy.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, Tần Di lấy máy ảnh ra ghi lại khoảnh khắc khiến người ta cảm động này.
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng hai gia đình đã chọn được ngày cưới, quyết định tổ chức vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, vừa hay người thân và bạn bè đều có thời gian dự tiệc.
Về phần địa điểm hôn lễ, suy đi nghĩ lại bọn họ vẫn chọn tổ chức ở thủ đô, mạng lưới quan hệ của nhà họ Kỳ gần như đều ở bên này, còn quan hệ của nhà họ Từ thì tương đối đơn giản, làm ở đâu cũng giống nhau.
Công việc của Từ Tri Tuế quá bận rộn, cuối tháng ở bệnh viện lại có cuộc kiểm tra đánh giá, chuyện chuẩn bị hôn lễ dù có lòng nhưng sức không đủ. Thay vào đó, Kỳ Nhiên sau khi hoàn thành một dự án mới thì có một khoảng thời gian nghỉ ngơi rất dài, nên anh chủ động gánh vác các chi tiết nhỏ trong việc tổ chức hôn lễ, để cô an tâm làm việc.
Về phương diện chuẩn bị đã có Tần Di, áo cưới thì do Kỳ Dữu phụ trách thiết kế giúp cô, ngay cả kẹo cưới và thiệp mời cũng có Chu Vận quan tâm giúp cô, Từ Tri Tuế cũng khá nhàn rỗi, yên tâm làm cô dâu thoải mái nhất trên đời này.
“Bác sĩ Từ, ngoài cửa có người tìm cô.”
Giờ nghỉ trưa, y tá gõ cửa nhắc nhở cô.
Từ Tri Tuế nói cảm ơn, lưu lại ca bệnh cuối cùng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đúng như cô dự đoán, lúc này người đến bệnh viện tìm cô ngoại trừ Tần Di sẽ không có người thứ hai.
Từ khi Từ Tri Tuế chia sẻ Wechat của anh Dương siêu cấp đẹp trai ở khoa phẫu thuật tổng quát cho cô ấy rồi hai người họ bắt đầu nói chuyện, Tần Di thường kiếm cớ chạy đến bệnh viện của bọn họ, rõ ràng là nói đến thăm bạn thân của mình nhưng kì thực lòng dạ Tư Mã Chiêu*, người qua đường đều biết.
(*dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết.)
Thấy cô ấy hậm hực đứng dựa vào đầu cầu thang, Từ Tri Tuế đút hai tay vào túi, thong thả đi tới, hờ hững trêu chọc: “Cơn gió nào thổi người đẹp Tần tới khoa y học tâm thể của bọn tớ vậy nhỉ?”
Tần Di ỉu xìu liếc cô một cái, cũng không tức giận với cô, chỉ yếu ớt nhấc ly trà sữa lên, giơ lên trước mặt cô: “Mời cậu đấy, có uống không?”
“Lương tâm trỗi dậy à? Không ngại ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ để đưa cho tớ ly trà sữa?” Từ Tri Tuế nhận lấy, cắm ống hút vào hút một hơi, trong miệng lạnh buốt.
Tần Di mặt không chút cảm xúc nói: “Không phải, vốn là mua cho Dương Cận, nhưng tớ đợi cả buổi trưa cũng không thấy anh ấy đâu.”
Từ Tri Tuế: “… Tớ biết ngay mà! Chuyện tốt này làm gì tới phiên tớ.”
Tần Di thở dài, ghé vào tay vịn hành lang, ngón tay luồn vào tóc, không biết đang nghĩ đến chuyện gì mà cả người cứ phát điên không chịu nổi.
“Cậu còn nói nữa. Tớ chưa từng gặp qua cục xương nào khó gặm như vậy, chẳng phải người ta nói nữ truy nam cách tấm màn che* sao? Sao anh ta lại khó nhai như thế chứ?”
(*nữ truy cách tấm màn che: trong tình yêu, đàn ông chủ động theo đuổi phụ nữ chưa chắc đã thành công, nhưng chỉ cần phụ nữ chịu chủ động thì đàn ông sẽ đáp lại.)
Mấy ngày nay cô ấy đã dùng đủ các chiêu, nhưng vị bác sĩ Dương này rõ ràng là tảng băng lớn ngàn năm không tan, mức độ khó theo đuổi hệt như Kỳ Nhiên năm đó. Cô ấy lại không biết bản thân bị chạm dây thần kinh gì, chỉ vì một tấm ảnh mà hãm sâu không thoát ra được.
Nghe cô ấy nói như vậy, Từ Tri Tuế cũng có chút không đành lòng, dù sao cũng là bạn thân của mình, cô không muốn nhìn thấy cô ấy bị tổn thương.
Cô xoay ống hút trên ly trà sữa, giải thích: “Thời điểm cho cậu xem ảnh là anh ta cũng vừa mới chuyển đến bệnh viện bọn tớ, tớ chỉ cảm thấy dáng dấp anh ta cũng không tệ, nhưng tính cách thì chưa hiểu rõ lắm. Chuyện này cũng do tớ qua loa, hay là bỏ đi?”
Tần Di ngẫm đi nghĩ lại, vẫn có chút không cam lòng, chống đầu nói: “Nhưng chị đây đầu tư nhiều thời gian như thế mà ngay cả tay cũng chưa nắm được, cứ vậy buông tha thì có phải hơi đáng tiếc không?”
Từ Tri Tuế liếc mắt, nghiêm túc nhìn cô ấy: “Cái này gọi là kịp thời giảm tổn hại, tốt hơn là cậu móc tim móc phổi ra trao cho người ta, cuối cùng chỉ đổi lại một thân toàn vết sẹo.”
“Đúng vậy.” Tần Di một lần nữa lấy lại tinh thần, “Chị đây có tiền có sắc, muốn kiểu đàn ông nào mà không có, sao cứ phải chết trên người anh ta? Có câu nói thế nào ấy nhỉ, đàn ông như quần áo, không được thì chúng ta thay thôi!”
“Cậu nghĩ được như vậy là đúng rồi đấy.”
Từ Tri Tuế vỗ vỗ bả vai cô ấy, lộ ra nụ cười vui mừng, nhưng một giây sau, bóng dáng Dương Cận xuất hiện ở góc cầu thang, ánh mắt Tần Di sáng lên như lắp đèn pha, ném toàn bộ những lời vừa rồi ra sau đầu.
“Nhưng tớ cảm thấy bộ quần áo này đẹp trai như vậy, tớ vẫn nên tranh thủ thử xem!”
Từ Tri Tuế: “……”
Tần Di lấy gương ra chỉnh trang lại nhan sắc, sau đó không chút khách sáo giật lại ly trà sữa cô vừa uống, ngón tay ngả ngớn trên cằm cô, nháy mắt với cô nói: “Ngoan nào cục cưng, cho tớ mượn ly này dùng tạm đã, lần sau lại mua cho cậu.”
Nói xong, cô ấy giẫm lên giày cao gót chạy chậm về hướng Dương Cận vừa rời đi.
Chạy được một nửa, cô ấy quay đầu lại vẫy tay với Từ Tri Tuế, lớn tiếng nói: “Cô dâu tương lai! Đừng quên cuối tuần này chụp ảnh cưới!”
“……”
–
Chụp ảnh cưới là do công ty Tần Di thực hiện, lúc nghỉ ngơi Từ Tri Tuế đã đi thử trang điểm một lần, xác định phong cách chụp ảnh, sau đó cũng không để ý đến nữa.
Hôm chụp ảnh là cuối tuần, Từ Tri Tuế và Kỳ Nhiên dậy từ sớm, sau khi xác định thời gian với Tần Di thì lái xe tới cảnh đầu tiên họ dựng trong phòng.
Để duy trì cảm giác thần bí của First Look, Tần Di sắp xếp cho hai người tách ra trang điểm. Lần chụp này, Từ Tri Tuế có tổng cộng năm bộ trang phục, mỗi bộ đều do Kỳ Nhiên đích thân tìm thương hiệu đặt làm cho cô, giá cả xa xỉ.
Từ Tri Tuế trang điểm mặc áo cưới xong đã là chuyện hai tiếng sau, Kỳ Nhiên đã sang thay một bộ âu phục thẳng tắp, dưới sự chỉ dẫn của trợ lý Tần Di đi đến đại sảnh đã bố trí từ trước, lẳng lặng chờ đợi ở cuối cầu thang.
Tần Di giúp Từ Tri Tuế xách váy đi tới đầu cầu thang, đếm ngược ba con số, “bốp” một tiếng, đồng nghiệp phối hợp với cô ấy tắt tất cả đèn trong đại sảnh, chỉ để lại mấy chùm sáng chính giữa.
Kỳ Nhiên đưa lưng về phía cầu thang, thế giới im ắng, chỉ còn giày cao gót giẫm lên bậc thang đá cẩm thạch phát ra tiếng “cạch cạch”, anh khẽ nắm tay, tâm trạng cũng căng thẳng theo.
Bả vai bị người ta vỗ nhẹ, Kỳ Nhiên quay đầu lại, Từ Tri Tuế mặc áo cưới trắng tinh đứng trước mặt anh.
Váy tutu cạp cao phối hợp với dáng váy bồng bềnh, bờ vai mỏng manh dịu dàng để lộ xương bướm xinh đẹp, đường cắt may tỉ mỉ ôm khít lấy cơ thể, trông vô cùng hoàn mỹ.
Cho dù Kỳ Nhiên đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, giờ phút này cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, tình cảm khó có thể diễn tả bằng lời dâng trào, một tay nắm lại đặt bên môi, muốn nói gì đó lại nghẹn ngào không nên lời.
Khóe mắt Từ Tri Tuế cũng bất giác đỏ lên: “Nhìn em có đẹp không?”
Kỳ Nhiên rũ mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc, một chốc lâu sau mới bình tĩnh lại, nâng má cô lên đặt xuống một nụ hôn: “Đẹp, em là cô dâu đẹp nhất anh từng thấy.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, Tần Di lấy máy ảnh ra ghi lại khoảnh khắc khiến người ta cảm động này.
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương