Nhổ Răng Khôn Gặp Bạn Trai Cũ
Chương 5
Edit + Beta: Agus (Hối deadline tui đi, please!!)
"Anh đối xử với bệnh nhân của mình thế à?"
Bành Húc Thăng tỏ thái độ lạnh lùng: "Em là bệnh nhân của anh khi nào ấy nhỉ, sao anh không nhớ ta."
Tất Tiêu giật túi thuốc từ tay Bành Húc Thăng.
Bành Húc Thăng không thèm chơi trò giành đồ trẻ con với anh.
Tất Tiêu lấy được thuốc rồi mới thấy dễ chịu hơn. Anh nói: "Vào đi... coi như vì anh đưa thuốc qua đây."
Thấy hắn vẫn đứng như trời trồng ở đó, Tất Tiêu không thèm nể nữa. Anh nói: "Sao, phải mời nữa hả?"
Bành Húc Thăng khoanh tay nhìn anh: "Mời, cũng hay đó."
"Đồ điên." Tất Tiêu chửi, anh ném cho hắn đôi dép lê màu đen rồi xoay người vào phòng khách, sẵn nói: "Nhớ đóng cửa lại."
Bành Húc Thăng cởi giày da, mang dép vào.
Hắn mở tủ giày ra, bên trong toàn là giày nam, không có dép nữ.
Tất Tiêu đặt thuốc lên bàn, hỏi: "Thuốc của em sao lại ở chỗ anh vậy?"
"Em ném nó ở đâu mà không biết à?"
"Không biết. Biết thì ném làm gì?"
"Bao lâu rồi mà tính quên trước quên sau vẫn y nguyên. Đúng là không chịu bỏ."
Tất Tiêu biết Bành Húc Thăng đang giễu cợt mình, nhưng anh lấy lại được thuốc rồi, anh quyết định "quân tử không chấp kẻ tiểu nhân".
"Uống nước không?" Tất Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như không có nước, quên đun rồi."
Bành Húc Thăng: "..."
Tất Tiêu vào bếp đun nước, nghĩ bụng lại chui ra ngoài nhíu mày nhìn Bành Húc Thăng: "Khoan, sao anh biết em sống ở đây?"
"Dì Hồng nói."
"Anh tới nhà em?"
"Ừm."
"Anh gặp mẹ em?"
"Gặp luôn."
"Anh có nói gì với mẹ không?"
"Nói gì cơ?"
"Chuyện đi nhổ răng."
"Nói rồi."
"..."
Tất Tiêu không muốn nói chuyện với hắn, anh ngồi xếp bằng tiếp tục ăn cơm chiên Dương Châu cứng ngắc của mình.
Bành Húc Thăng nhìn qua, cau mày nói: "Trưa nay ăn cái này à?"
"Thì sao?" Tất Tiêu vất vả nuốt miếng cơm: "Nước đun rồi, muốn uống thì tự đi mà rót. Trong tủ lạnh có cốc dùng một lần, ly thủy tinh thì trong tủ khử trùng."
Bành Húc Thăng muốn nói tiếp nhưng thấy Tất Tiêu không muốn nói chuyện với mình nên hắn cũng lười kiếm chuyện, hắn im lặng vào bếp.
Căn bếp của Tất Tiêu rất trống trải, không có nhiều đồ dùng, mặt bàn cũng được lau chùi sạch sẽ, nhìn là biết không được sử dụng nhiều.
Bành Húc Thăng không đụng tới đồ đạc của anh nhiều. Hắn rót ly nước rồi ra ngoài bàn ngồi.
"Anh ăn cơm chưa?" Tất Tiêu hỏi vu vơ.
Thật ra không cần hỏi cũng biết giờ này Bành Húc Thăng chạy qua đây chắc chắn là không có thời gian ăn cơm.
"Chưa."
Tất Tiêu "ừm", chỉ đường cho hắn: "Dưới lầu có mấy quán ăn đó, anh đói thì đi ăn gì đi."
Bành Húc Thăng: "..."
Anh tưởng Bành Húc Thăng chịu đi rồi, nhưng đột nhiên hắn đứng dậy hỏi: "Ở nhà còn cái gì ăn không?"
Tất Tiêu suýt nghẹn hạt cơm: "Anh định làm gì?"
"Nấu cơm."
"..."
Tất Tiêu biết Bành Húc Thăng nấu ăn được, nhưng không ngờ người đàn ông này lại mặt dày đến mức tự nấu ăn tại nhà mình?
Mà kệ đi. Tất Tiêu nghĩ tự Bành Húc Thăng muốn chứ anh cũng chả yêu cầu.
"Anh tự vô tủ lạnh xem thử đi."
Bành Húc Thăng đi thiệt. Tất Tiêu bỏ đũa xuống, lắng nghe động tĩnh bên trong. Mấy phút sau, Bành Húc Thăng đi ra.
"Nhà em không có gạo luôn?"
"Không có." Tất Tiêu nói như lẽ đương nhiên.
Anh không biết nấu ăn nên đương nhiên ở nhà không có gạo.
"Có mì không?"
"Mì ăn liền hả?"
Bành Húc Thăng lườm anh, cuối cùng hắn nói với giọng điệu thỏa hiệp: "Ở đâu?"
Tất Tiêu chỉ cho hắn.
Một lúc sau, trong bếp vang lên tiếng lạch cạch của chén đĩa và tiếng nước sôi.
Tất Tiêu đã sống ở đây gần một năm, âm thanh như vậy chưa bao giờ xuất hiện ở nhà mình. Anh thấy thật mới lạ, anh gác đũa đi vào "kiểm tra".
"Anh muốn nấu mì hả?"
Bành Húc Thăng quay đầu nhìn anh.
Tất Tiêu dựa vào tủ lạnh, khoanh tay nhìn hắn đầy hứng thú.
Sao mà giống con mèo bà Trì Lỵ Vi nuôi thế không biết.
Lúc mới gặp nó rất dữ, tới lúc quen rồi nó sẽ trốn trong góc và theo dõi bạn, nếu bạn không chủ động tỏ ra mềm mỏng và dỗ dành nó lại thì nó sẽ không tới gần.
"Nhổ răng xong nên ăn đồ mềm, thanh đạm thôi. Mới nhổ răng hôm nay nên chỉ được ăn thức ăn loãng. Nếu ăn đồ cứng có thể phá cục máu mới đông." Bành Húc Thăng bỗng nói: "Cục máu sẽ khó đông hơn, dễ bị nhiễm trùng dẫn đến viêm ổ răng khô* đấy."
(*Viêm ổ răng khô (hay viêm xương ổ răng) là tình trạng đau thường gặp sau khi nhổ răng vĩnh viễn. Viêm ổ răng khô xảy ra khi cục máu đông tại vị trí nhổ răng không phát triển, hoặc nó biến dạng hoặc tan biến trước khi vết thương đã lành.)
Tất Tiêu nhìn chằm chằm lưng Bành Húc Thăng: "Sao anh không nói sớm?"
Bác sĩ có khuyên anh nên ăn thanh đạm và không ăn đồ quá cứng, nhưng Tất Tiêu không ngờ rằng độ "cứng" bình thường và "độ cứng" sau khi nhổ răng lại khác nhau đến vậy.
"Em trưởng thành rồi, không biết suy nghĩ à?"
"Anh là bác sĩ, nói một câu sẽ chết à?"
"Ăn mì không?"
"..."
Bành Húc Thăng chuyển chủ đề như chong chóng, Tất Tiêu chưa kịp chửi nữa.
Anh sờ mũi nói: "Thêm một bát đi. Dù gì cũng mua cả thùng."
"Ừm." Hiếm khi Bành Húc Thăng nói ít như vậy. Hắn làm hai tô mì.
Tất Tiêu chợt nghĩ, Bành Húc Thăng đến nhà mình, không những không có cơm ăn mà còn phải nấu đồ ăn cho mình, nói đi cũng phải nói lại, người yêu cũ như anh hình như cũng chẳng ra làm sao.
"Muốn ăn trái cây không? Có cherry, đào, việt quất đấy."
"Việt quất."
"Vâng, thưa ngài."
"..."
Tất Tiêu lấy hộp việt quất, rửa sạch ba lần rồi đổ ra.
Ai dè anh vặn vòi nước lớn quá, làm nước bắn tung tóe vào gấu áo phông, suýt thì bắn cả lên người Bành Húc Thăng.
Tất Tiêu vén vạt áo muốn cởi áo, nửa chừng nhớ Bành Húc Thăng đang đứng đó, anh lúng túng giả bộ quạt quạt vạt áo rồi thả xuống.
Vẫn chưa quen trong nhà có thêm người.
Tất Tiêu đưa việt quất đã rửa sạch cho Bành Húc Thăng: "Ăn đi."
Bành Húc Thăng rất lịch sự lấy một quả, sau đó hỏi: "Hải sản trong tủ lạnh định làm gì?"
Tất Tiêu đau đầu. Do mới rửa trái cây chứ không anh cũng quên khuấy chuyện này.
"Hay anh mang về đi."
Bành Húc Thăng từ chối: "Bỏ vào cốp xe mùi lắm."
"Thế thôi để tôi cho người ta."
Nói vậy chứ Tất Tiêu không có xe, muốn cho phải kêu họ tới lấy nữa, phiền quá.
"Em nấu cũng được mà? Hấp rồi thêm chút muối."
"Nói dễ lắm ấy." Tất Tiêu Thuận nói: "Anh thấy dễ thì làm luôn đi."
"Làm."
"Cái đệch." Tất Tiêu chửi: "Anh nói cái gì sạch sẽ hơn chút được không?"
Bành Húc Thăng nhướng mày: "Chứ anh nói gì?"
Tất Tiêu không muốn tranh cãi chủ đề này với hắn nên quay lại chỗ tủ lạnh, khoanh tay không chịu nói chuyện.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước sôi.
Trái tim của Tất Tiêu giống như sợi mì trong nồi, từ từ mềm ra và chìm xuống đáy, trong lòng anh nảy sinh một ảo giác bình yên.
Anh nhìn tấm lưng bận rộn của Bành Húc Thăng, nghĩ rằng Bành Húc Thăng không mở mồm là vừa mắt nhất.
"Shhh." Tất Tiêu bị ăn đau làm phá vỡ cảnh tượng đẹp đẽ.
Bành Húc Thăng dừng tay, quay đầu nhìn anh: "Làm sao đấy?"
Tất Tiêu che miệng: "Cắn phải lưỡi."
Bành Húc Thăng ngạc nhiên: "Em giỏi thật đấy, không làm gì cũng cắn lưỡi được."
Tất Tiêu: "Anh im đi được không?"
Bành Húc Thăng lại chỗ anh: "Anh xem vết thương nhiễm trùng chưa."
"Anh đó..." Nói một lời hay ho sẽ chết à?
Bành Húc Thăng không chỉ ngắt lời anh mà còn nắm lấy cằm anh nói: "Anh xem thử."
Tất Tiêu giãy ra, nghiêng đầu: "Nhìn cái gì mà nhìn."
"Hết đau rồi hửm?" Bành Húc Thăng cười nói: "Anh làm bác sĩ mấy năm nay chưa thấy ai nhổ răng mà nói nhiều như em."
Tất Tiêu ngậm mồm.
"Há miệng."
"..."
Hai người giằng co, Tất Tiêu không chịu mở miệng, Bành Húc Thăng không chịu buông tay.
"Anh là bác sĩ." Bành Húc Thăng nhấn mạnh.
Mặt của hai người rất gần nhau. Bành Húc Thăng cao hơn anh nên Tất Tiêu buộc phải ngẩng đầu lên, anh nhìn quai hàm sắc cạnh và đôi môi mỏng của Bành Húc Thăng.
Nghe nói người môi mỏng rất bạc tình.
"..."
Cuối cùng, Tất Tiêu là người xuống nước.
Bành Húc Thăng mượn ánh sáng bên ngoài xem vết thương của anh rồi mới thả anh ra.
"May không nhiễm trùng."
"Anh còn nhớ mình là bác sĩ à? Có bác sĩ nào giữ bệnh nhân kiểu này không?" Tất Tiêu chửi mát.
Bành Húc Thăng buông tay anh ra, nhưng hai người vẫn đứng sát nhau, khoảng cách đã vượt quá khoảng cách bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân.
"Tất Tiêu."
Bành Húc Thăng gọi tên anh sau một thời gian dài không gặp.
Tất Tiêu ngước mắt lên nhìn hắn.
Đôi mắt của Bành Húc Thăng rất đen và sâu, mí mắt dưới đầy đặn, khi hắn nhìn chằm chằm vào người khác, hắn khiến người ta có cảm giác vô cùng tình.
Không biết có phải do Tất Tiêu bị ảo giác hay không, anh phát hiện trong đôi mắt lừa tình này đang chất chứa cảm xúc cực kỳ mãnh liệt.
Anh đợi một hồi không nghe Bành Húc Thăng nói gì.
Tất Tiêu quay đầu đi trước: "Nói chuyện nói giữa chừng, sau này không lấy được vợ nha..."
Tất Tiêu muốn đẩy hắn ra, nhưng Bành Húc Thăng giữ chặt cổ tay anh, ấn vào tủ lạnh.
Tất Tiêu cười: "Anh lạc hậu quá, cái thế này lỗi thời rồi í."
Bành Húc Thăng chỉ nhìn anh chằm chằm.
Nụ cười chợt tắt.
Giọng Tất Tiêu trầm xuống: "Bành Húc Thăng, anh luôn động tay động chân với người yêu cũ như vậy à?"
Bàn tay đang giữ anh bỗng nhiên siết chặt, thậm chí còn khiến anh hơi đau.
Anh nghe giọng nói trầm thấp của Bành Húc Thăng: "Anh chỉ có một người yêu cũ."
"..."
Không biết hô hấp của ai ngày càng nặng nề hơn, như pháo hoa nổ bên tai. Hơi thở họ quyện vào nhau, giống như quỹ đạo trước đây của họ.
Để cân bằng cảm xúc của mình, Tất Tiêu liếc qua Bành Húc Thăng nhìn xuống nồi mì.
Anh nhìn bọt trắng phun lên phủ kín mặt nước.
Tất Tiêu nhìn Bành Húc Thăng một lần nữa, cố gắng giữ giọng nói và giọng điệu của anh sao cho tự nhiên nhất.
Anh nói: "Anh dựa gần thế là muốn hôn đúng không?"
*22:53. 19.3.24*
"Anh đối xử với bệnh nhân của mình thế à?"
Bành Húc Thăng tỏ thái độ lạnh lùng: "Em là bệnh nhân của anh khi nào ấy nhỉ, sao anh không nhớ ta."
Tất Tiêu giật túi thuốc từ tay Bành Húc Thăng.
Bành Húc Thăng không thèm chơi trò giành đồ trẻ con với anh.
Tất Tiêu lấy được thuốc rồi mới thấy dễ chịu hơn. Anh nói: "Vào đi... coi như vì anh đưa thuốc qua đây."
Thấy hắn vẫn đứng như trời trồng ở đó, Tất Tiêu không thèm nể nữa. Anh nói: "Sao, phải mời nữa hả?"
Bành Húc Thăng khoanh tay nhìn anh: "Mời, cũng hay đó."
"Đồ điên." Tất Tiêu chửi, anh ném cho hắn đôi dép lê màu đen rồi xoay người vào phòng khách, sẵn nói: "Nhớ đóng cửa lại."
Bành Húc Thăng cởi giày da, mang dép vào.
Hắn mở tủ giày ra, bên trong toàn là giày nam, không có dép nữ.
Tất Tiêu đặt thuốc lên bàn, hỏi: "Thuốc của em sao lại ở chỗ anh vậy?"
"Em ném nó ở đâu mà không biết à?"
"Không biết. Biết thì ném làm gì?"
"Bao lâu rồi mà tính quên trước quên sau vẫn y nguyên. Đúng là không chịu bỏ."
Tất Tiêu biết Bành Húc Thăng đang giễu cợt mình, nhưng anh lấy lại được thuốc rồi, anh quyết định "quân tử không chấp kẻ tiểu nhân".
"Uống nước không?" Tất Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như không có nước, quên đun rồi."
Bành Húc Thăng: "..."
Tất Tiêu vào bếp đun nước, nghĩ bụng lại chui ra ngoài nhíu mày nhìn Bành Húc Thăng: "Khoan, sao anh biết em sống ở đây?"
"Dì Hồng nói."
"Anh tới nhà em?"
"Ừm."
"Anh gặp mẹ em?"
"Gặp luôn."
"Anh có nói gì với mẹ không?"
"Nói gì cơ?"
"Chuyện đi nhổ răng."
"Nói rồi."
"..."
Tất Tiêu không muốn nói chuyện với hắn, anh ngồi xếp bằng tiếp tục ăn cơm chiên Dương Châu cứng ngắc của mình.
Bành Húc Thăng nhìn qua, cau mày nói: "Trưa nay ăn cái này à?"
"Thì sao?" Tất Tiêu vất vả nuốt miếng cơm: "Nước đun rồi, muốn uống thì tự đi mà rót. Trong tủ lạnh có cốc dùng một lần, ly thủy tinh thì trong tủ khử trùng."
Bành Húc Thăng muốn nói tiếp nhưng thấy Tất Tiêu không muốn nói chuyện với mình nên hắn cũng lười kiếm chuyện, hắn im lặng vào bếp.
Căn bếp của Tất Tiêu rất trống trải, không có nhiều đồ dùng, mặt bàn cũng được lau chùi sạch sẽ, nhìn là biết không được sử dụng nhiều.
Bành Húc Thăng không đụng tới đồ đạc của anh nhiều. Hắn rót ly nước rồi ra ngoài bàn ngồi.
"Anh ăn cơm chưa?" Tất Tiêu hỏi vu vơ.
Thật ra không cần hỏi cũng biết giờ này Bành Húc Thăng chạy qua đây chắc chắn là không có thời gian ăn cơm.
"Chưa."
Tất Tiêu "ừm", chỉ đường cho hắn: "Dưới lầu có mấy quán ăn đó, anh đói thì đi ăn gì đi."
Bành Húc Thăng: "..."
Anh tưởng Bành Húc Thăng chịu đi rồi, nhưng đột nhiên hắn đứng dậy hỏi: "Ở nhà còn cái gì ăn không?"
Tất Tiêu suýt nghẹn hạt cơm: "Anh định làm gì?"
"Nấu cơm."
"..."
Tất Tiêu biết Bành Húc Thăng nấu ăn được, nhưng không ngờ người đàn ông này lại mặt dày đến mức tự nấu ăn tại nhà mình?
Mà kệ đi. Tất Tiêu nghĩ tự Bành Húc Thăng muốn chứ anh cũng chả yêu cầu.
"Anh tự vô tủ lạnh xem thử đi."
Bành Húc Thăng đi thiệt. Tất Tiêu bỏ đũa xuống, lắng nghe động tĩnh bên trong. Mấy phút sau, Bành Húc Thăng đi ra.
"Nhà em không có gạo luôn?"
"Không có." Tất Tiêu nói như lẽ đương nhiên.
Anh không biết nấu ăn nên đương nhiên ở nhà không có gạo.
"Có mì không?"
"Mì ăn liền hả?"
Bành Húc Thăng lườm anh, cuối cùng hắn nói với giọng điệu thỏa hiệp: "Ở đâu?"
Tất Tiêu chỉ cho hắn.
Một lúc sau, trong bếp vang lên tiếng lạch cạch của chén đĩa và tiếng nước sôi.
Tất Tiêu đã sống ở đây gần một năm, âm thanh như vậy chưa bao giờ xuất hiện ở nhà mình. Anh thấy thật mới lạ, anh gác đũa đi vào "kiểm tra".
"Anh muốn nấu mì hả?"
Bành Húc Thăng quay đầu nhìn anh.
Tất Tiêu dựa vào tủ lạnh, khoanh tay nhìn hắn đầy hứng thú.
Sao mà giống con mèo bà Trì Lỵ Vi nuôi thế không biết.
Lúc mới gặp nó rất dữ, tới lúc quen rồi nó sẽ trốn trong góc và theo dõi bạn, nếu bạn không chủ động tỏ ra mềm mỏng và dỗ dành nó lại thì nó sẽ không tới gần.
"Nhổ răng xong nên ăn đồ mềm, thanh đạm thôi. Mới nhổ răng hôm nay nên chỉ được ăn thức ăn loãng. Nếu ăn đồ cứng có thể phá cục máu mới đông." Bành Húc Thăng bỗng nói: "Cục máu sẽ khó đông hơn, dễ bị nhiễm trùng dẫn đến viêm ổ răng khô* đấy."
(*Viêm ổ răng khô (hay viêm xương ổ răng) là tình trạng đau thường gặp sau khi nhổ răng vĩnh viễn. Viêm ổ răng khô xảy ra khi cục máu đông tại vị trí nhổ răng không phát triển, hoặc nó biến dạng hoặc tan biến trước khi vết thương đã lành.)
Tất Tiêu nhìn chằm chằm lưng Bành Húc Thăng: "Sao anh không nói sớm?"
Bác sĩ có khuyên anh nên ăn thanh đạm và không ăn đồ quá cứng, nhưng Tất Tiêu không ngờ rằng độ "cứng" bình thường và "độ cứng" sau khi nhổ răng lại khác nhau đến vậy.
"Em trưởng thành rồi, không biết suy nghĩ à?"
"Anh là bác sĩ, nói một câu sẽ chết à?"
"Ăn mì không?"
"..."
Bành Húc Thăng chuyển chủ đề như chong chóng, Tất Tiêu chưa kịp chửi nữa.
Anh sờ mũi nói: "Thêm một bát đi. Dù gì cũng mua cả thùng."
"Ừm." Hiếm khi Bành Húc Thăng nói ít như vậy. Hắn làm hai tô mì.
Tất Tiêu chợt nghĩ, Bành Húc Thăng đến nhà mình, không những không có cơm ăn mà còn phải nấu đồ ăn cho mình, nói đi cũng phải nói lại, người yêu cũ như anh hình như cũng chẳng ra làm sao.
"Muốn ăn trái cây không? Có cherry, đào, việt quất đấy."
"Việt quất."
"Vâng, thưa ngài."
"..."
Tất Tiêu lấy hộp việt quất, rửa sạch ba lần rồi đổ ra.
Ai dè anh vặn vòi nước lớn quá, làm nước bắn tung tóe vào gấu áo phông, suýt thì bắn cả lên người Bành Húc Thăng.
Tất Tiêu vén vạt áo muốn cởi áo, nửa chừng nhớ Bành Húc Thăng đang đứng đó, anh lúng túng giả bộ quạt quạt vạt áo rồi thả xuống.
Vẫn chưa quen trong nhà có thêm người.
Tất Tiêu đưa việt quất đã rửa sạch cho Bành Húc Thăng: "Ăn đi."
Bành Húc Thăng rất lịch sự lấy một quả, sau đó hỏi: "Hải sản trong tủ lạnh định làm gì?"
Tất Tiêu đau đầu. Do mới rửa trái cây chứ không anh cũng quên khuấy chuyện này.
"Hay anh mang về đi."
Bành Húc Thăng từ chối: "Bỏ vào cốp xe mùi lắm."
"Thế thôi để tôi cho người ta."
Nói vậy chứ Tất Tiêu không có xe, muốn cho phải kêu họ tới lấy nữa, phiền quá.
"Em nấu cũng được mà? Hấp rồi thêm chút muối."
"Nói dễ lắm ấy." Tất Tiêu Thuận nói: "Anh thấy dễ thì làm luôn đi."
"Làm."
"Cái đệch." Tất Tiêu chửi: "Anh nói cái gì sạch sẽ hơn chút được không?"
Bành Húc Thăng nhướng mày: "Chứ anh nói gì?"
Tất Tiêu không muốn tranh cãi chủ đề này với hắn nên quay lại chỗ tủ lạnh, khoanh tay không chịu nói chuyện.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước sôi.
Trái tim của Tất Tiêu giống như sợi mì trong nồi, từ từ mềm ra và chìm xuống đáy, trong lòng anh nảy sinh một ảo giác bình yên.
Anh nhìn tấm lưng bận rộn của Bành Húc Thăng, nghĩ rằng Bành Húc Thăng không mở mồm là vừa mắt nhất.
"Shhh." Tất Tiêu bị ăn đau làm phá vỡ cảnh tượng đẹp đẽ.
Bành Húc Thăng dừng tay, quay đầu nhìn anh: "Làm sao đấy?"
Tất Tiêu che miệng: "Cắn phải lưỡi."
Bành Húc Thăng ngạc nhiên: "Em giỏi thật đấy, không làm gì cũng cắn lưỡi được."
Tất Tiêu: "Anh im đi được không?"
Bành Húc Thăng lại chỗ anh: "Anh xem vết thương nhiễm trùng chưa."
"Anh đó..." Nói một lời hay ho sẽ chết à?
Bành Húc Thăng không chỉ ngắt lời anh mà còn nắm lấy cằm anh nói: "Anh xem thử."
Tất Tiêu giãy ra, nghiêng đầu: "Nhìn cái gì mà nhìn."
"Hết đau rồi hửm?" Bành Húc Thăng cười nói: "Anh làm bác sĩ mấy năm nay chưa thấy ai nhổ răng mà nói nhiều như em."
Tất Tiêu ngậm mồm.
"Há miệng."
"..."
Hai người giằng co, Tất Tiêu không chịu mở miệng, Bành Húc Thăng không chịu buông tay.
"Anh là bác sĩ." Bành Húc Thăng nhấn mạnh.
Mặt của hai người rất gần nhau. Bành Húc Thăng cao hơn anh nên Tất Tiêu buộc phải ngẩng đầu lên, anh nhìn quai hàm sắc cạnh và đôi môi mỏng của Bành Húc Thăng.
Nghe nói người môi mỏng rất bạc tình.
"..."
Cuối cùng, Tất Tiêu là người xuống nước.
Bành Húc Thăng mượn ánh sáng bên ngoài xem vết thương của anh rồi mới thả anh ra.
"May không nhiễm trùng."
"Anh còn nhớ mình là bác sĩ à? Có bác sĩ nào giữ bệnh nhân kiểu này không?" Tất Tiêu chửi mát.
Bành Húc Thăng buông tay anh ra, nhưng hai người vẫn đứng sát nhau, khoảng cách đã vượt quá khoảng cách bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân.
"Tất Tiêu."
Bành Húc Thăng gọi tên anh sau một thời gian dài không gặp.
Tất Tiêu ngước mắt lên nhìn hắn.
Đôi mắt của Bành Húc Thăng rất đen và sâu, mí mắt dưới đầy đặn, khi hắn nhìn chằm chằm vào người khác, hắn khiến người ta có cảm giác vô cùng tình.
Không biết có phải do Tất Tiêu bị ảo giác hay không, anh phát hiện trong đôi mắt lừa tình này đang chất chứa cảm xúc cực kỳ mãnh liệt.
Anh đợi một hồi không nghe Bành Húc Thăng nói gì.
Tất Tiêu quay đầu đi trước: "Nói chuyện nói giữa chừng, sau này không lấy được vợ nha..."
Tất Tiêu muốn đẩy hắn ra, nhưng Bành Húc Thăng giữ chặt cổ tay anh, ấn vào tủ lạnh.
Tất Tiêu cười: "Anh lạc hậu quá, cái thế này lỗi thời rồi í."
Bành Húc Thăng chỉ nhìn anh chằm chằm.
Nụ cười chợt tắt.
Giọng Tất Tiêu trầm xuống: "Bành Húc Thăng, anh luôn động tay động chân với người yêu cũ như vậy à?"
Bàn tay đang giữ anh bỗng nhiên siết chặt, thậm chí còn khiến anh hơi đau.
Anh nghe giọng nói trầm thấp của Bành Húc Thăng: "Anh chỉ có một người yêu cũ."
"..."
Không biết hô hấp của ai ngày càng nặng nề hơn, như pháo hoa nổ bên tai. Hơi thở họ quyện vào nhau, giống như quỹ đạo trước đây của họ.
Để cân bằng cảm xúc của mình, Tất Tiêu liếc qua Bành Húc Thăng nhìn xuống nồi mì.
Anh nhìn bọt trắng phun lên phủ kín mặt nước.
Tất Tiêu nhìn Bành Húc Thăng một lần nữa, cố gắng giữ giọng nói và giọng điệu của anh sao cho tự nhiên nhất.
Anh nói: "Anh dựa gần thế là muốn hôn đúng không?"
*22:53. 19.3.24*
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương