Nhóc À, Em Nói Dối Không Được Đâu
Chương 22: Mang Thai
Thời gian cứ vậy trôi qua , trời bắt đầu sáng Nó tỉnh dậy nhìn qua bên cạnh mình thì thấy hắn, mặt nó bắt đầu đỏ lên vì nhớ đến chuyện giữa nó và hắn tối qua, nó nhìn hắn mỉm cười, vuốt nhẹ tóc hắn lên sau đó nó cúi xuống hôn lên trán hắnMặc quần áo lại nó lén bỏ đi để lại hắn đang nằm ngủ rất ư là ngon lành, trước khi đi nó để lại một bức thư cùng tấm ảnhNhững tia nắng ấm áp cứ vậy rọi vào một căn phòng nơi có một người con trai rất tuấn tú đang nằm ngủ say xưa =_=Hắn mở đôi mắt ra, việc đầu tiên hắn làm là nhìn qua bên kia giường ( thói quen ạ)Trên cái tủ của hắn có j vậy nhỉ??? Hắn bước lại chỗ tủ nhìn thứ đang ở trên bàn Hắn bước lại chỗ tủ nhìn thứ đang ở trên bànLà thư sao, còn có ảnh nữa này_ hắnCầm bức thư lên đọc :"Anh à, em là Hàn Lệ Băng đây chắc anh không nhớ em là ai đâu nhỉ nhưng em thì khác em vẫn rất nhớ đến anh, nhớ đến những kỉ niệm đi ăn kem, công viên, đi học.....cùng anh.Khi gặp lại anh em thật sự rất bất ngờ và vui lắm nhưng cái vui của em cũng bị tắt đi khi nghe anh nói một câu nói , chỉ là một câu nói của anh thôi nhưng sao em đau đớn quá, anh vẫn nhớ câu đó chứ là câu anh nói không quen biết em đấy, sau đó em đã tự nói với bản thân mình là: Em đã nhầm người rồi nhưng em bắt buộc phải tin vì sau câu nói đó em đã nấc cục rất nhiều, anh vẫn nhớ khi em nói dối là nấc cục không nhỉ... Chắc anh không nhớ đâu.Cảm ơn anh vì tối qua đã cho em một niềm hạnh phúc nhé!"Tạm biệt anh, người em yêu nhấtBăng Băng Hàn Lệ Băngsorry các bn vì mik đăng trễ nhéHằng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương