Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 190
Tuấn cười hề hề:– Vậy ông là Uke rồi?Quân ngạc nhiên:– Uke là cái gì dzạ?- Thì giống như vợ vậy đó…Quân ngạc nhiên:– Ở đâu ra vậy?- Trong Táo Xanh chứ đâu ra!Quân đè lên người nhóc Tuấn và nói:– Anh không hỏi ý đó, ý anh nói là ai nói nhóc anh là Uke vậy chứ hả? Anh lớn hơn tất nhiên phải làm chồng rồi! Đúng không nè!- Ông chỉ có thể là chồng tui ở ngoài đời thôi!- Tức là sao hả nhóc?- Tức là ở trên giường thì tui phải làm chồng! He he he!- Đừng có mơ chuyện chồng vợ ở đây nha kưng! Chỉ được như cũ thôi. Mấy cái khác anh chưa nghĩ tới!Tuấn nằm sấp xuống giường thở dài:– Sao chán quá dzạ! Chừng nào mới quất ông được đây?- Quất cái đầu nhóc áh, ăn nói vậy hả? Ngủ đi!Tuần nhào tới:– Nghĩ sao vậy bạn?- Cái mặt nhóc ham hố thấy rõ luôn nha!- Còn cái mặt ông là thằng đạo đức giả! He he he!…Công việc đấu thấu diễn ra khá quyết liệt. Bên thằng Thái tung ra khá nhiều chiêu tốn bộn tiền để cướp được gói thầu như dẫn ông giám đốc đi matxa và uống bia ôm cùng một số quan chức khác.Nhưng thằng Quân chứng tỏ nó cũng không phải là tay vừa, ông Tấn thực sự ngỡ ngàng trước khả năng giao tiếp và thuyết phục khách hàng của thằng Quân cũng như kiến thức về máy tính của nó. Nó tấn công từ bà vợ ông giám đốc và mấy đứa con chả hiểu sao nó nói điều gì mà bà ta nổi trận lôi đình rồi chốc lát lại che miệng cười khúc khích. Ngay cả mấy đứa con của ông giám đốc cũng bu lấy nó suốt. Phen này có lẽ chẳng cần đến sự quen biết thì phòng dự án của ông cũng cũng ăn chắc.Cuối cùng thì phần thằng thuộc về phe ông Tấn. Nhưng chả hiểu sao ông giám đốc khi ký hợp đồng lại tỏ vẻ không vui, trên mặt ông lại có nhiều dấu hiệu lạ được che dấu khá kỹ càng.Trong buổi cơm ăn mừng chiến thắng đầu tiên thằng Tuấn hỏi ông Quân:– Ông làm sao mà thắng được hay thế?Quân cười:– Cũng nhờ chú Tấn có giàu kinh nghiệm thôi! Bên anh Thái cứ chơi cái chiêu dẫn đi tươi mát mà làm tới.- Vậy còn ông thì làm sao?- Anh méc vợ ổng chứ làm sao? Chú Tấn có thấy lúc ký hợp đồng trên mặt ổng có vết bầm không?Cả bàn ăn cười rần rần, ông Tấn cũng cố nhếch môi lên một tí. Thằng Quân nói thêm:– Anh bà con của anh nói ông giám đốc này sợ vợ lắm! Lúc nói chuyện với bả anh khen cách trang điểm của bả nhìn rất trẻ trung và sang trọng. Anh còn nói nhìn bả khoảng chừng 30 tuổi thôi! Còn mấy đứa con thì chịu khó giỡn với nó là được thôi….Hôm nay đi làm ông Tấn vừa bước vào căn tin thì thấy thằng Thái và thằng Quân đang ngồi chung một bàn to nhỏ cười nói với nhau, hình như thằng Thái đang cố thuyết phục thằng Quân chuyện gì đó thì phải.Sang đến gói thầu thứ hai thì mọi chuyện lại thất bại, tuy đây không phải là gói thầu lớn nhưng cũng là cớ để ông Tấn lên mặt với thằng Quân. Trái lại thằng Quân lại tỏ vẻ bình thản đến lạ kỳ. Nhìn gương mặt thằng Thái kênh kiệu với ông Tấn lúc sáng mà ổng chỉ muốn gặp và trút hết lên đầu thằng Quân:– Hình như cậu cố ý để gói thầu này rơi vào phòng thằng Thái đúng không? Cậu đang chơi tôi đó àh? Tôi thấy cậu với thằng Thái bàn bạc cái gì đó… cậu đừng hòng chối!Quân mỉm cười thật nhẹ:– Dạ đúng là con cố ý để bên anh Thái nhận gói thầu này…Ông Tấn theo thói quen đập bàn cái rầm:– Cậu còn dám nói là cố ý trước mặt tôi nữa hả? Đừng tưởng có thằng Tuấn ở đây rồi cậu muốn làm mưa làm gió gì thì làm nha! Dù sao tôi cũng là ba của nó!Quân vẫn bình tĩnh, cậu nói thật nhỏ:– Dạ không phải đâu chú Tấn ơi, con muốn hút anh Thái vô gói thầu đó để mình rãnh tay nhận một gói thầu khác ở Bình Phước lớn gấp mấy lần bên đó luôn ạh?Ông Tấn hạ giọng ngay tức khắc:– Thật không?- Dạ thật mà, con đã tìm hiểu rất kỹ, nếu chúng ta trúng gói thầu ở Bình Phước này chúng ta có cơ hội lãnh thêm hàng loạt các gói thầu khác từ tổng công ty đó đấy ạh!Ông Tấn chăm chú im lặng nhìn thằng Quân gật gù. Lại một lần nữa nó cứu ông một bàn thua trông thấy!…Tuấn hỏi ba nó:– Ba! Ba thấy ông Quân làm việc thế nào hả ba?- Nó làm việc thế nào thì mặc xác nó, liên quan gì tới tao!Tuấn van này:– Cho tụi con sống chung nha ba!- Dẹp!Rồi ông bỏ đi!…Những buổi cơm thân mật của gia đình thằng Tuấn và thằng Quân diễn ra thường xuyên hơn, cũng như từ ngày có thằng Quân công việc bên phòng dự án của ông Tấn suôn sẽ hơn rất nhiều. Nhưng thái độ của ông vẫn không hề thay đổi. Hôm nay giữa bàn ăn của gia đình một trận cãi nhau kịch liệt đã diễn ra. Người phát ngòi là thằng Tuấn:– Ba! Ông Quân có công lớn như vậy sao ba không thưởng cho ổng cái gì đi chứ?Ông Tấn vừa quơ cơm vào miệng vừa nói:– Tao thưởng cho nó rất sòng phẳng nhưng nó không chịu lấy thì thôi!Tuấn giận dỗi:– Ba không tâm lý gì hết, thưởng như vậy sao lấy được lòng nhân viên chứ?- Chứ nó muốn cái gì? Muốn làm xếp tao hả?Quân le lưỡi:– Dạ con đâu có ý đó!Bà Tấn nhìn chồng:– Hay là ông tăng lương cho nó đi! Hoặc ứng lương cho nó mua chiếc xe đi ông, tui thấy đi làm mà không có xe cũng bất tiện.- Dạ không cần đâu ạh, lương con như vậy cũng đủ sống rồi!Quân vội từ chối còn thằng Tuấn nhảy vào:– Tăng lương cho ổng là do con quyết định, còn xe cộ thì đã có con rước ổng rồi ba mẹ khỏi lo, thưởng cái khác đi ba…Nó nhìn ba nó nửa đùa nửa thật. Ông Tấn hừ mũi:– Mày muốn tao thưởng nó cái gì?Tuấn cười:– Thưởng con trai của ba cho ổng đi!Rồi thằng Tuấn la lớn:– Đó ba thấy chưa, con nói đúng ổng cười kìa!Thằng Quân cái mặt đỏ ngầu đạp chân nhóc Tuấn một cái. Ông Tấn la lên:– Ấy da! Đứa nào giậm chân tao!…Sắp tới đây bên phòng ông Tấn có thêm một hợp đồng béo bở tận Nha Trang và tức nhiên thằng Quân lúc nào cũng được ông ưu tiên coi như cận thần số một dù rằng mỗi lần gặp nó hoặc là ông làm mặt lạnh hoặc là ông la hét. Cái thằng chỉ được cái là biết lắng nghe và im lặng…Hôm nay mặt thằng Quân trông có vẻ khá căng thẳng, nó bước vào phòng riêng của ông:– Dạ chú Tấn cho con xin thưa chuyện!- Chuyện gì? Cậu nói đi!Ông đang tỏ vẻ rất hà khắc với nó:– Chuyện của con và nhóc Tuấn…Hừ lại là “nhóc”, ông nạt nó ngay:– Cậu đang làm việc hay đang ở đâu vậy? Cậu tưởng cái công ty này là nhà của cậu sao? Chuyện này tui đã nói dứt khoát ngay từ đầu là không bao giờ có chuyện đó! Cậu quên đi!Quân mỉm cười, nó nói thật nhẹ:– Dạ con biết, thật ra con đã suy nghĩ rất nhiều và con hiểu bậc làm cha làm mẹ như chú Tấn thì khó có thể chấp nhận việc này…Ông Tấn hừ mũi:– Bây giờ mới biết nghĩ ra sao?- Trước đây con đã sai, con cứ nghĩ mình cố gắng làm việc và sống thật tốt với hy vọng chú nhìn vào đó mà có thể tin tưởng và chấp nhận chuyện của tụi con, nhưng bây giờ con mới vỡ lẽ ra rằng con đã thật ích kỹ khi nghĩ như vậy, có lẽ con đã thiếu suy nghĩ khi không đặt mình vào hoàn cảnh của chú…Ông Tấn thấy lòng mình như chùng xuống:– Nếu cậu đã nói vậy thì tôi rất mừng! Không phải tôi ghét bỏ cậu nhưng tôi nghĩ một người có năng lực và nhiệt huyết như cậu mà bị như thế thì tiếc quá! Cậu nên suy nghĩ lại và thay đổi cuộc sống của mình đi!- Dạ con cám ơn lời khuyên của chú, như con đã nói thật sự xu hướng tình cảm của mình con không thể quyết định được khi sinh ra nên làm sao mà thay đổi được, con chỉ có thể thay đổi lối sống của mình mà thôi. Hôm nay con gặp chú chủ yếu là nói cho chú biết con sẽ từ bỏ ý định của mình với nhóc Tuấn. Chỉ mong là chú đừng lo lắng và ghét bỏ con nữa.- Tôi không ghét bỏ cậu, tôi làm vậy với cậu để cho cậu biết là tôi không đồng tình với chuyện của cậu và nó thôi!Quân gật đầu:– Dạ con sẽ từ bỏ… Con xin phép chú cho con nghỉ làm từ hôm nay luôn ạh! Con không muốn thể đối diện với nhóc Tuấn mỗi ngày nữa, con không muốn mình cứ hy vọng. Con sẽ về quê sống với mẹ, chú đừng nói lại cho thằng Tuấn biết… con sợ nó sẽ không chịu, chú cứ nói là chú cử con đi công tác ở tỉnh vài ngày… một thời gian rồi nó sẽ nguôi ngoai thôi, con sẽ về quê thu xếp rồi kiếm một nơi nào đó để đi, để có thể quên được nhóc Tuấn. Con xin cám ơn chú thời gian qua đã giúp đỡ và dạy dỗ con trong công việc. Dạ thưa chú con đi!Quân cúi đầu chào và không đợi ông Tấn phản ứng gì cả mà đi nhanh ra phòng, ông thấy hình như nó lấy tay quẹt nước mắt thì phải, ông ngồi yên đó như trời trồng. Thằng Quân làm gì khiến ông trở tay không kịp. Nhưng biết phải làm sao bây giờ?…Thằng Tuấn hôm nay không thèm xuống ăn cơm, bà Tấn phải nói mãi nó mới lếch xuống, vừa ngồi xuống ghế nó đã mếu máo:– Ba đã nói gì mà ông Quân tự nhiên biến mất tiêu không nói với ai lời nào vậy?- Tao chẳng nói gì cả?- Vậy ổng đâu?Ông Tấn cũng đang bực bội và khá lo lắng:– Tao đâu phải là nộ lệ của nó đâu mà suốt ngày phải giữ nó, sao mày không đi hỏi nó!- Điện thoại ổng đã tắt máy rồi, ở nhà mợ tám cũng chả biết ổng đi đâu! Chắc chắn nó chuyện gì nghiêm trọng rồi!Ông Tấn cũng đang đau đầu mà thằng con cứ lãi nhãi mãi:– Mệt, tao không biết gì cả!- Ba làm ơn đi mà, nói cho con biết chuyện gì đã xãy ra đi, ổng đã rất cố gắng làm việc thật tốt vậy mà ba vì chuyện riêng mà làm ảnh hưởng công việc!Xoảng! Ông Tấn đập vỡ bát cơm xuống đất rồi la lên:– Mày đi mà hỏi nó! Đừng có đứng ở đây mà đổ thừa tao!Rồi ông bỏ đi lên phòng.…Thằng Tuấn hôm nay nằm lì ở nhà không đến công ty. Còn chuyến công tác gặp khách hàng của ông Tấn ở Nha Trang không được suôn sẽ lắm. Trợ lý cũ của ông không làm hài lòng bên đối tác lắm! Khách hàng là một ông người Singapore già lẩm cẩm và khó ưa. Ông ta tỏ vẻ khó chịu khi thấy bên đây bổng nhiên thay đổi trợ lý. Trong cuộc trò chuyện ông Singapore tâm sự với ông Tấn, ông nói tiếng Việt khá sành sỏi:– Tôi thực sự ấn tượng với cậu trợ lý trẻ lần trước của ông! Có một lần khi còn ở thành phố Hồ Chí Minh vì rất cần để lên mạng, tôi nhờ cậu ta đến nhà kiểm tra đường dây line internet của tôi vào lúc khá khuya. Cậu ấy tới giúp tôi và rất ngạc nhiên khi biết tôi mặc dù đã lớn tuổi nhưng lại sống một mình trong căn nhà lớn tại Bình Phú với nhiều vật dụng có giá trị, trước khi về cậu ấy khuyên tôi nên về Singapore với gia đình, cậu ta cho rằng thật nguy hiểm khi tôi đã quá lớn tuổi mà vẫn tiếp tục làm việc một mình như vậy. Tôi đã từng ngỏ ý mời cậu ấy về làm việc cho tôi nhưng cậu ấy từ chối vì cậu ấy đang rất thích làm việc với bố của người yêu cậu ấy!Ông Tấn mỉm cười im lặng, ông Singapore tiếp tục cười:– Cậu trai trẻ ấy tạo cho tôi một cảm giác rất gần gũi, tôi nhớ rất rõ ánh mắt buồn bã của cậu ấy khi tâm sự rằng bố của người yêu cậu ấy sẽ không bao giờ chấp nhận cậu ấy. Và cậu ấy nói là sẽ cố gắng làm hết sức để thuyết phục được ông ta. Có phải ông đây là người mà cậu ấy nói?Ông Tấn lại gật đầu. Nếu không phải ông ta là khách hàng thì có lẽ ông Tấn cũng không kiên nhẫn để nghe ông ta nói đến như thế. Ông Singapore tỏ vẻ ngạc nhiên:– Tại sao ông lại không chấp nhận một chàng trai như thế chứ?Ông Tấn cười phì:– Vì con tôi cũng là con trai!Ông già ấy không tỏ vẻ ngạc nhiên như ông Tấn tưởng tượng mà trái lại, chính ông ta mới là người làm ông Tấn ngạc nhiên khi nói rằng:– Cậu ta cũng nói với tôi như thế! Một chàng trai tuyệt vời như thế thì phải có một tình yêu đặc biệt phải không? Nếu tôi có con trai tôi cũng sẽ dành cho cậu ấy!Ông Tấn cười không nổi với trò đùa khó hiểu của ông già kia, sau đó ông Tấn cố gắng láy chủ đề sang công việc, mặc dù đã cố gắng thuyết phục nhưng hình như ông già không còn quan tâm lắm tới ông Tấn. Trong khi đó sự chú ý của ông ta bắt đầu chuyển sang phía thằng Thái. Ông Tấn thật sự rụng rời khi nghe tin rằng ông già đó dự định nhập 5000 máy tính CMPC (một dạng Netbook) về thị trường Nhật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương