Nhu Mạt
Chương 11
Văn Tú đứng trước bồn rửa mặt hất nước lạnh vào mặt, ngẩng đầu nhìn thấy Tống Sĩ Chương đang nhìn mình chằm chằm mình, trong phòng vệ sinh không có ai.
Tống Sĩ Chương đến gần kéo cậu ôm vào trong lòng: "Không ngủ ngon sao?"
Văn Tú nói “Đúng vậy. ”
Tống Sĩ Chương nói, "Là vì Tô Thiến nên cãi nhau với chú."
Văn Tú ngây người một lúc, hỏi: "Có thể nói cho cháu biết chú hôm qua đã hứa với cháu cái gì không?"
Tống Sĩ Chương nói: "Có lần nào chú hứa với cháu mà mà không thực hiện chưa? Cháu, tại sao đột nhiên trở nên tốt như vậy."
Văn Tú nói, "Cháu đã đặt cược xem chú có nghe lời cháu hay không."
Tống Sĩ Chương đẩy cậu ra, nở nụ cười nhạt: "Nghe này, sao chú không nghe, cháu muốn chú đi hướng đông, chú tuyệt đối không đi hướng tây."
Văn Tú cũng cười và nói, "Cháu có chút tò mò về Lâm Bạch. Cháu nghe nói rằng cậu ấy rất giống cháu. Chú để cháu gặp cậu ta xem thử."
Tống Sĩ Chương nắm lấy mũi của cậu: "Cháu thật sự là con mắt được người khác cài vào để giám sát chú."
Văn Tú nói, "Cháu không có, chuyện của chú, cháu không muốn biết, cũng có người nghĩ cố tình làm mọi cách để cho cháu biết. May mắn thay, cháu sắp kết hôn, vì vậy chú có thể thở phào nhẹ nhõm."
Tống Sĩ Chương ôm lấy cậu hôn lên, Văn Tú cũng không có cự tuyệt, chỉ là một lát sau liền đẩy anh ta: "Ở bên ngoài đang chờ."
Tống Sĩ Chương muốn kéo cậu cùng ra ngoài, nói: "Lâm Bạch Lâm Hắc cái gì, cháu muốn gặp nhất định sẽ gặp được, chỉ cần đừng để trong lòng, nhưng mà người đó giống cháu như thế nào đều không thể là cháu, hiểu rồi chứ? "
Văn Tú nói: "Lúc ở trên giường, thật ra chú thích bọn họ hơn phải không?"
Tống Sĩ Chương dừng lại một lúc.
Văn Tú cười nói: "Chú là người không có tiết tháo nhất mà cháu từng thấy. Đôi khi thật khiến cháu kinh tởm."
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương đã rất lâu rồi không nghe thấy Văn Tú nói chuyện như vậy, lần cuối là lúc nào, anh nhớ ra là cách đây nhiều năm khi cậu phát hiện anh ở Thiên Xướng cùng người khác lên giường. Lúc đó Văn Tú còn rất còn trẻ, cậu cũng nói như vậy, Tống Sĩ Chương khiến cậu thấy kinh tởm.
Lúc đó chính câu nói này đã khiến anh khó chịu.
Sau nhiều năm mới nghe được lời này của cậu, Tống Sĩ Chương có chút ngây ngẩn cả người, cảm thấy chính mình có tật xấu.
Những gì cần nói giữa hai gia đình gần như đều nói xong, hai gia đình đã có một bữa ăn cùng nhau trước khi họ chia tay. Khi trở về, tài xế đưa Văn Tuệ về nhà trước, Tống Sĩ Chương tâm trạng rất tốt, còn Văn Tú vẫn bộ dạng như vậy, khi xe khai máy cậu còn nói: "Đi đến Thiên Xướng."
Tống Sĩ Chương hỏi: "Để làm cái gì vậy?"
Văn Tú nói, "Cháu muốn gặp Lâm Bạch."
Tống Sĩ Chương nói: "Cậu ta hiện không Thiên Xướng. Hôm nay đã quá muộn. Ngày mai chú sẽ gọi cậu ta đến gặp cháu."
Văn Tú nói: " Ngày mai cháu phải đi làm."
Tống Sĩ Chương sau một khoảng thời gian để ổn định cảm xúc thì mới nói với người lái xe, "Đi đến Đại học Tân Hải."
Anh gọi Lâm Bạch đi ra, lúc đợi xe buýt, Lâm Bạch đã đợi ở cổng trường một lúc, nhìn thấy xe từ xa chạy tới, anh ta đi về phía trước hai bước.
Điện thoại giữa hai người vẫn giữ liên lạc, Tống Sĩ Chương nói, "Đứng đó không được di chuyển."
Lâm Bạch đang đứng nhìn về phía một vì anh ta không biết có chuyện gì. Văn Tú nhìn qua cửa sổ một lúc, mở cửa rồi xuống xe.
Cậu từng bước đến gần, Lâm Bạch cũng nhìn thấy cậu, vẻ mặt anh ta đầy kinh ngạc, khi Văn Tú đến gần, anh ta không thể không khỏi lùi lại một bước.
Hai người đứng đối diện nhau, Văn Tú trông cao, lớn hơn, trong khi Lâm Bạch tương đối mảnh mai.
Văn Tú vươn tay nhéo cằm Lâm Bạch, hướng mặt anh ta ra phía có ánh sáng, cậu cười nói: "Cậu thật giống tôi."
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Lâm Bạch có chút bối rối về suy nghĩ của Văn Tú, không khỏi nhìn về phía xe, biết Tống Sĩ Chương đang ngồi bên trong xem cảnh này.
Văn Tú xem một hồi lâu, không làm gì, chỉ nói với Lâm Bạch: "Làm rất tốt."
Trở lại xe, Tống Sĩ Chương cũng không hỏi cậu đã nói cái gì, chỉ ra lệnh cho tài xế trở về. Khi trời đã khuya, lúc chuẩn bị đi ngủ, Văn Tú đi đến gõ cửa phòng làm việc và nói với anh: " Cháu có chuyện muốn nói với chú."
Tống Sĩ Chương nói: " Cháu nói đi."
Văn Tú dựa vào bàn và nói, "Chú đồng ý cuộc hôn nhân của cháu, phải không?"
" Ừ"
"Sau khi cháu kết hôn, chú định sẽ giải quyết mối quan hệ của chúng ta như thế nào?"
Tống Sĩ Chương chưa trả lời câu hỏi của cậu mà ngược lại hỏi lại: "Cháu định giải quyết như thế nào?"
Văn Tú nói: “Cháu muốn sống với vợ và con của mình”.
Tống Sĩ Chương chậm rãi thu nụ cười, nói: "Nói rõ ràng hơn một chút đi."
Văn Tú nói, "Chú đã đồng ý. Cháu chỉ mong chú sẽ không xuất hiện trong hôn lễ của cháu."
Tống Sĩ Chương như nín thở mà nhìn cậu, Văn Tú của hai ngày trước đã không bình thường, hình như cậu đã biến thành một người khác, ý của cậu nói rõ ra là muốn ly thân, thật không ngờ lại có những lời như vậy phát ra từ miệng của cậu. Tống Sĩ Chương cho rằng Văn Tú chưa bao giờ nghĩ về điều này trước đây, sau này cũng sẽ không nghĩ đến.
Trong lòng Tống Sĩ Chương dậy sóng, hỏi: " Cháu vội vàng muốn thoát khỏi chú như thế sao?”.
Văn Tú nói: " Cháu cùng vợ con của mình, cả gia đình cháu sẽ biết ơn chú. Cháu biết chú tốt với cháu. Không có chú thì cháu sẽ không có gì cả. Cháu tôn trọng chú từ tận đáy lòng. Nhưng chỉ cần chú cần, cháu sẵn sàng làm hết sức mình, cả đời này cháu sẽ không bao giờ bỏ rơi chú."
Tống Sĩ Chương hơi thở không ổn định, bàn tay nắm thành ghế dựa thật chặt, buông ra, lại nắm chặt, chờ Văn Tú nói tiếp, hôm nay cậu đã nói nhiều như vậy, dũng cảm như vậy.
"Thật ra chú cũng biết rồi, chú có cảm thấy được, cháu cũng không còn trẻ nữa, bất luận cháu ở phương diện nào đều không thể theo kịp chú, chú thích cháu nhiều như vậy làm cho cháu vui vẻ, nhưng thật ra chỉ muốn xem cháu còn có cái gì mới mẻ nữa không. Chú nhất định sẽ thất vọng, cháu còn không biết điều, chỉ biết gọi điện vào nửa đêm để kiểm tra xem chú có còn nghe lời không. "
"Xung quanh chú có rất nhiều người, thật ra mỗi người trong số bọn họ đều muốn ở bên chú lâu dài. Nếu như chú thích ngoại hình của cháu, cháu đã thấy Lâm Bạch rất giống cháu. Cậu nhóc đó trông thông minh hơn Tô Thiến. Nhất định sẽ hiểu được sắc mặt của người khác, cậu ấy tuổi còn nhỏ như vậy, nếu chú đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ một lòng theo chú.
“Tôi không cần cậu thay tôi quyết đinh!” Tống Sĩ Chương đột nhiên hét lớn ngắt lời Văn Tú.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương đứng lên, anh so với Văn Tú cao hơn nhiều, khi đến gần Văn Tú liền cảm thấy bị áp chế: "Ai dạy cháu nói như thế?"
Văn Tú không ngại nói: "Cháu đã luyện tập những lời này nhiều lần."
"Vậy tại sao bây giờ cháu mới nói chuyện?"
" Cháu sắp kết hôn. Cháu hy vọng mình có thể chung thủy với người bạn đời và cuộc hôn nhân của mình. Đây là vấn đề đạo đức cơ bản."
Tống Sĩ Chương nói: “Cháu không nên ép chú." Đó chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
Văn Tú đứng thẳng: “Chú cũng như vậy thôi.” Cậu đem sinh mạng này đưa cho anh.
Tống Sĩ Chương đột nhiên giơ tay lên, Văn Tú theo phản xạ nhắm mắt lại, nhưng cơn đau như mong đợi đã không đến.
Tống Sĩ Chương sẽ không đánh cậu nữa, một lần này đủ để anh ta hối hận cả đời, anh sẽ không tái phạm.
Văn Tú muốn nói gì đó, Tống Sĩ Chương đã đập mạnh tay xuống bàn rồi xanh mặt rời đi.
Lý Khiết và Văn Tú cùng ngày đều đi làm, trên đời không có bức tường nào mãi mãi không thấm nước, vừa xuất hiện trong bệnh viện, sau lưng đã có tiếng xì xào bàn tán. Văn Tú đã hai tuần không đi làm, hồ sơ bệnh án chất thành đống chờ cậu xem qua. Ngày đầu tiên, cậu bận quá không thể tan làm, người giúp việc gọi điện hỏi cậu có về không. Cậu hỏi Tống Sĩ Chương đã về chưa, người giúp việc nói vẫn chưa về, Văn Tú nói rằng cậu bận và không thể về được nên không cần chuẩn bị cơm cho cậu.
Khoảng sáu giờ, Lý Khiết mang cho cậu một hộp cơm, đóng cửa lại rồi ngồi nhìn cậu bận rộn với công việc, còn mình tự đi đọc sách.
Văn Tú cũng không đuổi cô ấy, thực tập sinh nguyện ý ở lại tăng ca chưa chắc không thể.
Hơn tám giờ, bác sĩ trực ban đến gõ cửa, hỏi trưởng khoa điều gì đó nên Văn Tú đi ra ngoài, Lý Khiết ở trong phòng trưởng qua đóng cửa, nghe thấy bên ngoài có hai cô y tá trẻ tuổi nói chuyện.
"Này, trưởng khoa Văn hôm nay đi làm, cô có để ý tới không?"
"Cô đừng có tám chuyện như vậy, Trưởng khoa Văn là một người tốt "
"Mọi người đang bàn tán xôn xao. Họ nói rằng trong phòng cấp cứu đêm hôm đó, một người đàn ông ôm trưởng khoa Văn cùng đi vào và vết thương ở lưng của anh rất nghiêm trọng. Tôi thực sự không thể nhìn ra rằng người như anh thích đi ' cửa sau'."
"Tôi nghĩ chính là Lý Khiết thực tập sinh của chúng ta là người chuẩn bị kết hôn. Cô nói con của cô ấy có phải là con của trưởng khoa Văn không?"
"Đúng vậy, bọn họ đều đã đính hôn..."
"Đi 'cửa sau' cửa sau cũng có thể làm phụ nữ mang thai được à?"
Hai giọng nói nhỏ dần rồi biến thành một tràng cười.
Trong phòng làm việc, Lý Nghiên cả người run lên, quyển sách trên tay bị vò nát đến không nhận ra.
Tống Sĩ Chương đến gần kéo cậu ôm vào trong lòng: "Không ngủ ngon sao?"
Văn Tú nói “Đúng vậy. ”
Tống Sĩ Chương nói, "Là vì Tô Thiến nên cãi nhau với chú."
Văn Tú ngây người một lúc, hỏi: "Có thể nói cho cháu biết chú hôm qua đã hứa với cháu cái gì không?"
Tống Sĩ Chương nói: "Có lần nào chú hứa với cháu mà mà không thực hiện chưa? Cháu, tại sao đột nhiên trở nên tốt như vậy."
Văn Tú nói, "Cháu đã đặt cược xem chú có nghe lời cháu hay không."
Tống Sĩ Chương đẩy cậu ra, nở nụ cười nhạt: "Nghe này, sao chú không nghe, cháu muốn chú đi hướng đông, chú tuyệt đối không đi hướng tây."
Văn Tú cũng cười và nói, "Cháu có chút tò mò về Lâm Bạch. Cháu nghe nói rằng cậu ấy rất giống cháu. Chú để cháu gặp cậu ta xem thử."
Tống Sĩ Chương nắm lấy mũi của cậu: "Cháu thật sự là con mắt được người khác cài vào để giám sát chú."
Văn Tú nói, "Cháu không có, chuyện của chú, cháu không muốn biết, cũng có người nghĩ cố tình làm mọi cách để cho cháu biết. May mắn thay, cháu sắp kết hôn, vì vậy chú có thể thở phào nhẹ nhõm."
Tống Sĩ Chương ôm lấy cậu hôn lên, Văn Tú cũng không có cự tuyệt, chỉ là một lát sau liền đẩy anh ta: "Ở bên ngoài đang chờ."
Tống Sĩ Chương muốn kéo cậu cùng ra ngoài, nói: "Lâm Bạch Lâm Hắc cái gì, cháu muốn gặp nhất định sẽ gặp được, chỉ cần đừng để trong lòng, nhưng mà người đó giống cháu như thế nào đều không thể là cháu, hiểu rồi chứ? "
Văn Tú nói: "Lúc ở trên giường, thật ra chú thích bọn họ hơn phải không?"
Tống Sĩ Chương dừng lại một lúc.
Văn Tú cười nói: "Chú là người không có tiết tháo nhất mà cháu từng thấy. Đôi khi thật khiến cháu kinh tởm."
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương đã rất lâu rồi không nghe thấy Văn Tú nói chuyện như vậy, lần cuối là lúc nào, anh nhớ ra là cách đây nhiều năm khi cậu phát hiện anh ở Thiên Xướng cùng người khác lên giường. Lúc đó Văn Tú còn rất còn trẻ, cậu cũng nói như vậy, Tống Sĩ Chương khiến cậu thấy kinh tởm.
Lúc đó chính câu nói này đã khiến anh khó chịu.
Sau nhiều năm mới nghe được lời này của cậu, Tống Sĩ Chương có chút ngây ngẩn cả người, cảm thấy chính mình có tật xấu.
Những gì cần nói giữa hai gia đình gần như đều nói xong, hai gia đình đã có một bữa ăn cùng nhau trước khi họ chia tay. Khi trở về, tài xế đưa Văn Tuệ về nhà trước, Tống Sĩ Chương tâm trạng rất tốt, còn Văn Tú vẫn bộ dạng như vậy, khi xe khai máy cậu còn nói: "Đi đến Thiên Xướng."
Tống Sĩ Chương hỏi: "Để làm cái gì vậy?"
Văn Tú nói, "Cháu muốn gặp Lâm Bạch."
Tống Sĩ Chương nói: "Cậu ta hiện không Thiên Xướng. Hôm nay đã quá muộn. Ngày mai chú sẽ gọi cậu ta đến gặp cháu."
Văn Tú nói: " Ngày mai cháu phải đi làm."
Tống Sĩ Chương sau một khoảng thời gian để ổn định cảm xúc thì mới nói với người lái xe, "Đi đến Đại học Tân Hải."
Anh gọi Lâm Bạch đi ra, lúc đợi xe buýt, Lâm Bạch đã đợi ở cổng trường một lúc, nhìn thấy xe từ xa chạy tới, anh ta đi về phía trước hai bước.
Điện thoại giữa hai người vẫn giữ liên lạc, Tống Sĩ Chương nói, "Đứng đó không được di chuyển."
Lâm Bạch đang đứng nhìn về phía một vì anh ta không biết có chuyện gì. Văn Tú nhìn qua cửa sổ một lúc, mở cửa rồi xuống xe.
Cậu từng bước đến gần, Lâm Bạch cũng nhìn thấy cậu, vẻ mặt anh ta đầy kinh ngạc, khi Văn Tú đến gần, anh ta không thể không khỏi lùi lại một bước.
Hai người đứng đối diện nhau, Văn Tú trông cao, lớn hơn, trong khi Lâm Bạch tương đối mảnh mai.
Văn Tú vươn tay nhéo cằm Lâm Bạch, hướng mặt anh ta ra phía có ánh sáng, cậu cười nói: "Cậu thật giống tôi."
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Lâm Bạch có chút bối rối về suy nghĩ của Văn Tú, không khỏi nhìn về phía xe, biết Tống Sĩ Chương đang ngồi bên trong xem cảnh này.
Văn Tú xem một hồi lâu, không làm gì, chỉ nói với Lâm Bạch: "Làm rất tốt."
Trở lại xe, Tống Sĩ Chương cũng không hỏi cậu đã nói cái gì, chỉ ra lệnh cho tài xế trở về. Khi trời đã khuya, lúc chuẩn bị đi ngủ, Văn Tú đi đến gõ cửa phòng làm việc và nói với anh: " Cháu có chuyện muốn nói với chú."
Tống Sĩ Chương nói: " Cháu nói đi."
Văn Tú dựa vào bàn và nói, "Chú đồng ý cuộc hôn nhân của cháu, phải không?"
" Ừ"
"Sau khi cháu kết hôn, chú định sẽ giải quyết mối quan hệ của chúng ta như thế nào?"
Tống Sĩ Chương chưa trả lời câu hỏi của cậu mà ngược lại hỏi lại: "Cháu định giải quyết như thế nào?"
Văn Tú nói: “Cháu muốn sống với vợ và con của mình”.
Tống Sĩ Chương chậm rãi thu nụ cười, nói: "Nói rõ ràng hơn một chút đi."
Văn Tú nói, "Chú đã đồng ý. Cháu chỉ mong chú sẽ không xuất hiện trong hôn lễ của cháu."
Tống Sĩ Chương như nín thở mà nhìn cậu, Văn Tú của hai ngày trước đã không bình thường, hình như cậu đã biến thành một người khác, ý của cậu nói rõ ra là muốn ly thân, thật không ngờ lại có những lời như vậy phát ra từ miệng của cậu. Tống Sĩ Chương cho rằng Văn Tú chưa bao giờ nghĩ về điều này trước đây, sau này cũng sẽ không nghĩ đến.
Trong lòng Tống Sĩ Chương dậy sóng, hỏi: " Cháu vội vàng muốn thoát khỏi chú như thế sao?”.
Văn Tú nói: " Cháu cùng vợ con của mình, cả gia đình cháu sẽ biết ơn chú. Cháu biết chú tốt với cháu. Không có chú thì cháu sẽ không có gì cả. Cháu tôn trọng chú từ tận đáy lòng. Nhưng chỉ cần chú cần, cháu sẵn sàng làm hết sức mình, cả đời này cháu sẽ không bao giờ bỏ rơi chú."
Tống Sĩ Chương hơi thở không ổn định, bàn tay nắm thành ghế dựa thật chặt, buông ra, lại nắm chặt, chờ Văn Tú nói tiếp, hôm nay cậu đã nói nhiều như vậy, dũng cảm như vậy.
"Thật ra chú cũng biết rồi, chú có cảm thấy được, cháu cũng không còn trẻ nữa, bất luận cháu ở phương diện nào đều không thể theo kịp chú, chú thích cháu nhiều như vậy làm cho cháu vui vẻ, nhưng thật ra chỉ muốn xem cháu còn có cái gì mới mẻ nữa không. Chú nhất định sẽ thất vọng, cháu còn không biết điều, chỉ biết gọi điện vào nửa đêm để kiểm tra xem chú có còn nghe lời không. "
"Xung quanh chú có rất nhiều người, thật ra mỗi người trong số bọn họ đều muốn ở bên chú lâu dài. Nếu như chú thích ngoại hình của cháu, cháu đã thấy Lâm Bạch rất giống cháu. Cậu nhóc đó trông thông minh hơn Tô Thiến. Nhất định sẽ hiểu được sắc mặt của người khác, cậu ấy tuổi còn nhỏ như vậy, nếu chú đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ một lòng theo chú.
“Tôi không cần cậu thay tôi quyết đinh!” Tống Sĩ Chương đột nhiên hét lớn ngắt lời Văn Tú.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương đứng lên, anh so với Văn Tú cao hơn nhiều, khi đến gần Văn Tú liền cảm thấy bị áp chế: "Ai dạy cháu nói như thế?"
Văn Tú không ngại nói: "Cháu đã luyện tập những lời này nhiều lần."
"Vậy tại sao bây giờ cháu mới nói chuyện?"
" Cháu sắp kết hôn. Cháu hy vọng mình có thể chung thủy với người bạn đời và cuộc hôn nhân của mình. Đây là vấn đề đạo đức cơ bản."
Tống Sĩ Chương nói: “Cháu không nên ép chú." Đó chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
Văn Tú đứng thẳng: “Chú cũng như vậy thôi.” Cậu đem sinh mạng này đưa cho anh.
Tống Sĩ Chương đột nhiên giơ tay lên, Văn Tú theo phản xạ nhắm mắt lại, nhưng cơn đau như mong đợi đã không đến.
Tống Sĩ Chương sẽ không đánh cậu nữa, một lần này đủ để anh ta hối hận cả đời, anh sẽ không tái phạm.
Văn Tú muốn nói gì đó, Tống Sĩ Chương đã đập mạnh tay xuống bàn rồi xanh mặt rời đi.
Lý Khiết và Văn Tú cùng ngày đều đi làm, trên đời không có bức tường nào mãi mãi không thấm nước, vừa xuất hiện trong bệnh viện, sau lưng đã có tiếng xì xào bàn tán. Văn Tú đã hai tuần không đi làm, hồ sơ bệnh án chất thành đống chờ cậu xem qua. Ngày đầu tiên, cậu bận quá không thể tan làm, người giúp việc gọi điện hỏi cậu có về không. Cậu hỏi Tống Sĩ Chương đã về chưa, người giúp việc nói vẫn chưa về, Văn Tú nói rằng cậu bận và không thể về được nên không cần chuẩn bị cơm cho cậu.
Khoảng sáu giờ, Lý Khiết mang cho cậu một hộp cơm, đóng cửa lại rồi ngồi nhìn cậu bận rộn với công việc, còn mình tự đi đọc sách.
Văn Tú cũng không đuổi cô ấy, thực tập sinh nguyện ý ở lại tăng ca chưa chắc không thể.
Hơn tám giờ, bác sĩ trực ban đến gõ cửa, hỏi trưởng khoa điều gì đó nên Văn Tú đi ra ngoài, Lý Khiết ở trong phòng trưởng qua đóng cửa, nghe thấy bên ngoài có hai cô y tá trẻ tuổi nói chuyện.
"Này, trưởng khoa Văn hôm nay đi làm, cô có để ý tới không?"
"Cô đừng có tám chuyện như vậy, Trưởng khoa Văn là một người tốt "
"Mọi người đang bàn tán xôn xao. Họ nói rằng trong phòng cấp cứu đêm hôm đó, một người đàn ông ôm trưởng khoa Văn cùng đi vào và vết thương ở lưng của anh rất nghiêm trọng. Tôi thực sự không thể nhìn ra rằng người như anh thích đi ' cửa sau'."
"Tôi nghĩ chính là Lý Khiết thực tập sinh của chúng ta là người chuẩn bị kết hôn. Cô nói con của cô ấy có phải là con của trưởng khoa Văn không?"
"Đúng vậy, bọn họ đều đã đính hôn..."
"Đi 'cửa sau' cửa sau cũng có thể làm phụ nữ mang thai được à?"
Hai giọng nói nhỏ dần rồi biến thành một tràng cười.
Trong phòng làm việc, Lý Nghiên cả người run lên, quyển sách trên tay bị vò nát đến không nhận ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương