Nhu Mạt
Chương 13
Tống Sĩ Chương đứng trong văn phòng nhìn xuống toàn cảnh thành phố, anh đang suy nghĩ về việc dời trụ sở, nghĩ đi nghĩ lại suy nghĩ rối loạn, cảm thấy kỳ thật thành phố này nhìn qua thì vẫn còn rất ổn, nhiều năm ở đây đến cùng là có cảm tình.
Anh lại bắt đầu nghĩ về Lâm Bạch, lấy điện thoại ra gọi.
Thời gian Tống Sĩ Chương tìm Lâm Bạch ngày càng nhiều, đến Vệ Ninh đều đề nghị dàn xếp lại tính toán, để tránh hai người chạy đông chạy tây không có chỗ ở cố định
Tống Sĩ Chương ngoài miệng nói tốt, thật ra anh rất ít khi đến căn hộ mà Vệ Ninh đã sắp xếp tìm Lâm Bạch, điều này khiến anh cảm thấy không thoải mái. Anh đã quen đến Thiên Xướng tìm người ngủ cùng, không phải chuyện yêu đương vụng trộm này.
Lâm Bạch có rất nhiều thói quen tốt mà Tống Sĩ Chương thích, chẳng hạn anh ta hiếm khi đến muộn trong các buổi hẹn, mỗi lần đều là anh ta tới trước, điều này khiến Tống Sĩ Chương cảm thấy thoải mái, bản thân anh có tính tình rất nóng nảy căn bản không thích đợi người khác. Lâm Bạch rất giỏi làm việc nhà, căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, cũng có thể chịu đựng những thói quen xấu của anh, ví như hút thuốc sau khi làm tình.
Nhưng Lâm Bạch có một số thói quen mà Tống sĩ chương không thể hiểu được. Chẳng hạn anh ta trang điểm rất đậm ở trên mặt, điều này khiến anh ta nhìn thật trắng trẻo trẻ trung, nhưng Tống Sĩ Chương luôn cảm thấy một người đàn ông không nên tốn thời gian để trang điểm cho bản thân như vậy. Lâm Bạch cũng không quá quan tâm đến việc học hành của mình, Tống Sĩ Chương lại cảm thấy một cậu bé không nên lười biếng như vậy. Khi nói chuyện cùng anh, Lâm Bạch đôi lúc lại không tự chủ được nũng nịu, Tống Sĩ Chương cảm thấy một nam hài tử không nên nhu nhu nhuyễn nhuyễn như thế. Còn có một việc, có một lần Tống Sĩ Chương mang về hai con rùa có chiếc mai sáng bóng từ một người bạn, Lâm Bạch thế mà cau mày khó chịu, Tống Sĩ Chương thật không vui.
Sau khi Cát Mễ mang về nuôi, Tống Sĩ Chương mỗi ngày đều đi xem rùa con một lần, giống như gặp những đứa con của mình.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương cùng Lâm Bạch thường làm tình trong tư thế mặt đối mặt, Lâm Bạch có thói quen rên lên, Tống Sĩ Chương ban đầu rất thích, nhưng về sau nghe có chút ngán, anh nói với Lâm Bạch, " Cậu có thể yên tĩnh một chút được không?"
Giọng của Lâm Bạch là điều anh ta ít giống với Văn Tú nhất, giọng nói của Văn Tú hơi trầm thấp một chút, ghé vào bên tai nũng nịu âm thanh sàn sạt có thể khiến cho Tống Sĩ Chương cấp tốc kích động lên.
Rùa con của Cát Mễ ngã bệnh, anh ấy đi tìm Văn Tú, liên tiếp mấy lần đều không gặp được, nhưng đến cùng đã bắt gắp được một lần, anh ấy nhìn Văn Tú có chút kinh ngạc.
Da mặt của Văn Tú thô ráp hơn rất nhiều, giống như là bị ngâm gió biển vậy, cậu mặc một bộ quần áo lao động kaki cũ kĩ, đeo đôi găng tay bông bẩn thỉu, tóc bù xù như tổ chim, biểu cảm cũng không thanh lãnh giống như trước, chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời rực rỡ như trước.
Văn Tú thấy hắn, cũng có chút giật mình: "Anh tìm tôi?"
Cát Mễ mang rùa con đến:" Cậu có kinh nghiệm, giúp tôi nhìn xem".
Văn Tú đem rùa con lật qua nhìn: "Mai rùa bị hỏng rồi".
"Phải làm thế nào?"
"Để nó ở chỗ tôi hai ngày, tôi sẽ gọi điện thoại anh tới lấy".
"Hình như cậu thường xuyên không ở nhà? Bệnh viện gần đây rất bận rộn sao?"
Văn Tú đuổi khách nói: "Cũng muộn rồi, ở chỗ tôi cũng không có gì, không thể giữ anh lại ăn cơm."
Tống Sĩ Chương trở về "Thiên Xướng", chỉ gặp Cát Mễ không thấy rùa con, hỏi rùa con ở đâu, Cát Mễ nói tôi đưa đi chữa bệnh.
Tống Sĩ Chương hỏi ở bệnh viện thú y nào.
Cát Mễ nói, tôi đưa đến chỗ Văn Tú, cậu ấy có kinh nghiệm.
Tống sĩ Chương tối mặt lại, tựa hồ muốn nổi bão, nửa ngày mới hỏi một câu: "Cậu ấy ở nhà?"
Cát Mễ nói: "Đúng vậy, tôi nhìn thấy cậu ấy làm căn nhà rối tinh rối mù".
"Cậu ấy làm sao có thể thu xếp mọi việc, so với tôi còn bừa bãi hơn, tìm đồ cắt móng tay cũng làm những văn kiện kia của tôi lật đến lộn xộn". Tống Sĩ Chương cười mắng.
Cát Mễ cũng đi cười theo, chỉ cần liên quan tới một chút tin tức của người kia, cảm xúc của Tống Sĩ Chương đều sẽ biến đổi theo.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Hôn lễ đang đến gần, cô dâu mất tích, người nhà hai bên tự nhiên là vội vã đi tìm người nghĩ biện pháp. Văn Tuệ cảm thấy bất kể là nói như thế nào,trước khi mọi việc được làm rõ Lí Khiết và Văn Tú đến cùng vẫn là vợ chồng chưa cưới, nếu nhà trai không quan tâm, phụ huynh nhà gái có thất lễ không nói, trong lòng bản thân cũng luôn không thoải mái. Chị gái như mẹ, Văn tú luôn luôn nghe Văn Tuệ, cũng vắt hết óc nghĩ nên đến nơi nào tìm người. Cậu không hiểu rõ về Lý Khiết, nhưng lúc lần đầu tiên cứu cô có quen biết mấy chị em của cô, nói chuyện với mẹ của Lý khiết, chia ra đi hỏi thăm nhưng vẫn là không có kết quả.
Trên đường về nhà hai người đều im lặng, mẹ Lý đã biết chuyện, con gái không hiểu chuyện nhất quyết muốn gả, bây giờ mọi chuyện sắp thành lại náo lên mất tích, đối mặt với Văn Tú bà thực sự không ngẩng đầu lên được.
Về đến nhà, ba Lý đang tức giận, mắng con gái bà dạy quá tốt rồi.
Mẹ Lý ủy khuất lại thêm phẫn nộ, chất vấn: "Con gái không nguyện ý đăng ký, tự nhiên là có nguyên nhân của nó, ông không hỏi xem rõ ràng liền chỉ vào cái mũi mắng chửi người, ông là vội vã gả con gái hay là vội vã bán con gái?!"
Ba Lý nói: "Gả là chính nó muốn gả, bây giờ hôn lễ đều chuẩn bị được một nửa lại muốn đổi ý, nào có loại chuyện này!"
Mẹ Lý nói: "Ông đừng đẩy mọi chuyện lên người Tiểu Khiết,tôi còn không biết ông, ông chính là muốn leo lên nhà họ Tống, ông thật cao siêu!"
Ba Lý bị đâm trúng điểm yếu, thẹn quá hóa giận: "Chính con gái bà không biết chừng mực, may mà người ta không chê, đây là có châm đèn cũng khó tìm được chuyện tốt như vậy, nó hiện tại mất tích không muốn kết hôn đứa bé trong bụng làm sao bây giờ? Mọi người trong văn phòng của tôi ai cũng biết con gái tôi bụng lớn muốn kết hôn,bà nói tôi về sau làm sao dựng nên uy tín, mặt mũi đặt ở đâu? Tốt nhất bà nên nhanh chóng tìm thấy nó, nói cho nó biết,hôn lễ này nó không cưới cũng phải cưới! Đứa bé nó không muốn cũng phải muốn! Nếu nó dám bỏ đứa bé,tôi liền cùng nó đoạn tuyệt quan hệ cha con, bà cũng không cần quản nó!"
"Ông!" Mẹ Lý nước mắt giàn dụa, tức giận đến đầu óc choáng váng.
Công việc kinh doanh của quầy hải sản không mấy suôn sẻ, ban đầu Văn Tuệ cùng chồng thương lượng về sau mới mở. Công việc của chồng dựa vào Tống Sĩ Chương chiếu cố, vạn nhất ngày sau Văn Tú với anh không làm cùng nhau nữa, cũng không muốn sống một mình, nói như vậy, chồng của cô cũng đồng ý, liền đem toàn bộ số tiền tiết kiệm được lấy ra thuê một căn nhà, mở quầy hải sản như thế.
Mùa đông người ăn khuya không nhiều, Văn Tú ở trong tiệm phụ giúp đến 11:30, chào chị gái, cậu cơ bản đều là giờ này trở về nhà.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Vừa mới vào nhà được mấy bước, cậu nhận được điện thoại của Lý Khiết, cô khóc ở trong điện thoại, nói cô đã sảy thai, hiện tại chảy rất nhiều máu.
Văn Tú vội hỏi địa chỉ, Lý Khiết báo tên một khách sạn, Văn Tú một bên an ủi một bên chạy đến ven đường gọi taxi, đêm đã khuya khu biệt thự ở chỗ vắng vẻ, có rất ít khách đến, cậu đã chờ một hồi lâu nhưng không bắt được xe, dưới tình thế cấp bách đã gọi điện thoại cho tài xế của Tống Sĩ Chương muốn anh ta tới đón.
Tống Sĩ Chương cho người đến đón Văn Tú, tiền lương thẳng một đường từ công ty trực tiếp chuyển cho, Tống Sĩ Chương không để cho người khác gián đoạn qua, cho nên cuộc gọi của Văn Tú làm tài xế mặc dù kinh ngạc cũng vẫn là cấp tốc chạy tới.
Trên xe Văn Tú gọi cho mẹ của Lý Khiết, bảo họ cùng đi, trong đầu nhớ đến Văn Tuệ, ngẫm lại Văn Tuệ vừa mới chợp mắt, nên không có gọi điện thoại cho cô.
Lúc Văn Tú đuổi tới khách sạn, Lý Khiết nằm trên giường trong trạng thái hôn mê, dưới thân cô tất cả đều là máu, ướt đẫm cả nửa giường, một bác sĩ ngoại khoa có kinh nghiệm nói cho Văn Tú lượng máu chảy ra nhiều như vậy có thể uy hiếp đến sinh mạng, cậu đợi không được vợ chồng Lý thị đến, liền ôm người hướng dưới lầu đi, vừa lên xe nói với tài xế:"Bệnh viện tuyến hai! Nhanh!"
Bệnh viện thành phố tuyến hai là nơi ngày mai cậu sẽ phải từ chức rời khỏi, nhưng bây giờ cậu vẫn là chủ nhiệm khoa ngoại tổng hợp, cậu quen thuộc nhất với mọi việc kể cả những thủ tục cấp cứu bệnh nhân bị xuất huyết nặng.
Chỉ một lát sau mùi máu tanh đã tràn ngập cả xe. Văn Tú trong lòng không yên đưa tay sờ xuống bụng Lý Khiết liền cảm nhận được cảm giác ấm nóng của máu đang chảy không ngừng, cậu thấy vậy vội vàng ôm lấy mặt gọi tên cô: “Lý Khiết! Lý Khiết!!”
Lý Khiết sắc mặt trắng bệch mở mắt nhìn cậu, nước mắt của cô theo khóe mắt chảy xuống, vừa khóc vừa mấp máy môi: “Em xin lỗi...”
“Em nhóm máu gì?” Văn Tú lúc này không có thời gian dài dòng chỉ quan tâm đến tính mạng của cô đang ngàn cân treo sợi tóc gấp gáp hỏi.
Lý Khiết ngơ ngác trước câu hỏi của Văn Tú, phải mất một lúc sau cô mới đáp lại: “A, hình như là nhóm máu A...”
Văn Tú tùy tiện lau tay dính đầy máu vào áo rồi lấy điện thoại ra gọi cho khoa cấp cứu yêu cầu họ chuẩn bị sẵn máu cứu người đồng thời gọi cho chủ nhiệm khoa sản đến hội chẩn.
Vị bác sĩ trực ban nghe điện thoại hỏi cậu là ai, Văn Tú gấp gáp trả lời: “Tôi là Văn Tú ở khoa ngoại.” Cái tên này đã từng làm mưa làm gió như thế nào ở bệnh viện hẳn mọi người đều biết.
Nhưng vị bác sĩ ở đầu bên kia lại mang theo giọng điệu khinh khỉnh trả lời: “Ồ ra là trưởng khoa Văn, người nhà cậu bị thương sao?”
Lúc này Văn Tú không rảnh nói nhảm với anh ta lập tức yêu cầu anh ta nhanh làm theo lời của cậu. Mà người kia lại có vẻ không muốn hợp tác cho lắm, anh ta nói với Văn Tú đưa người đến rồi tính sau, bây giờ yêu cầu với việc cung cấp máu rất cao không thể tùy tiện nói cho là cho được.
Văn Tú biết anh ta chỉ nói cho có lệ. Bình thường cậu sẽ không so đo này nọ với đồng nghiệp nhưng trong trường hợp tính mạng của con người đang gặp nguy hiểm thì không thể nhắm mắt làm ngơ được. Cậu gọi cho viện trưởng nói rõ tình hình của Lý Khiết, câu biết viện trưởng rất tín nhiệm mình nên cũng không ngại mà nói rõ tình hình cũng như yêu cầu của cậu với ông. Bảo sao trong bệnh viện luôn tồn tại tin đồn trưởng khoa Văn là “con ông cháu cha”.
Lúc nói chuyện với viện trưởng Văn Tú không khống chế được mà cao giọng vì Lý Khiết đang nằm trong lòng vẫn đang chảy máu không ngừng làm cậu rất sốt ruột.
Viện trưởng cũng không vì ngữ khí của cậu sinh ra khó chịu. Dù sao Tống Sĩ Chương cũng đã không quan tâm đến cậu nữa, bây giờ cậu chỉ là một “tiểu bạch kiểm về hưu” đồng thời cậu cũng đã đệ đơn từ chức, không còn là nhân viên của bệnh viện bọn họ nên viện trưởng cũng chỉ qua loa nói với cậu mấy lời giống bác sĩ trực ban lúc nãy rồi cúp điện thoại.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú không ngờ sự tình sẽ đến nước này, cậu còn chưa nghỉ việc mà thái độ của những người gọi là đồng nghiệp ấy đã thay đổi chóng mặt. Tay cầm điện thoại của cậu lúc này đã hơi run cúi đầu nhìn Lý Khiết đã sắp mất nhận thức trong lòng.
Tài xế vẫn luôn im lặng từ đầu lúc này phá lệ nói: “Bác sĩ Văn, chúng ta vẫn là nên gọi cho Tống tiên sinh thì hơn.”
Lúc này không khí trên bàn ăn của Lâm Bạch và Tống Sĩ Chương cũng không vui vẻ cho lắm vì những món Tống Sĩ Chương gọi thật sự rất khó ăn. Thấy Lâm Bạch tỏ thái độ chán ghét Tống Sĩ Chương nhướn mày hỏi: “Không phải cậu rất thích những món này sao?”
Lâm Bạch biết Tống Sĩ Chương không thích người khác chống đối mình nên đành ngậm đắng nuốt cay cố gắng ăn hết.
Nhưng Tống Sĩ Chương có vẻ vẫn chưa cao hứng. Ăn xong Lâm Bạch đề nghị cậu muốn về nhà nhưng không tránh khỏi vẫn bị anh đưa đến Thiên Xướng. Lâm Bạch không thích Thiên Xướng, cậu cảm thấy càng ở đó lâu cậu lại càng giống với những người ở đó.
Ở Thiên Xướng, sau khi tắm rửa xong Tống Sĩ Chương đột nhiên nhận được tin của Vệ Ninh nói là có người quen cũ đến tìm, anh tùy tiện mặc áo ngủ xuống xem là ai, điện thoại cũng không cầm theo.
Đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, Lâm Bạch thấy vậy cầm lên xem thì chỉ thấy trên màn hình hiển thị một chữ, cậu vội vàng cầm điện thoại đuổi theo.
Thiên Xướng được coi là tụ điểm ăn chơi bậc nhất thành phố, chi phí vào sảnh cũng đã mất đến năm, sáu ngàn. Ban đầu nó được đầu tư bởi một công ty con của Tống Sĩ Chương, sau đó anh rút về hậu cần chuyển nhượng cổ phần cho Vệ Ninh, biến chủ thành khách. Mặc dù Thiên Xứng làm ăn mờ ám nhưng Tống Sĩ Chương là người đứng đắn cho nên anh không việc gì phải sợ.
Vệ Ninh nói là vợ trước cùng với con gái đến thăm, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh. Tống Cẩm Khanh sang năm sẽ ra nước ngoài, thấy giao thừa đang đến gần nên cô muốn dành chút thời gian còn lại ở bên Tống Sĩ Chương vì vậy liền chạy đến đây.
Tống Sĩ Chương hỏi sao cô lại biết anh ở đây Tống Cẩm Khanh dựa vào lan can thích thú nhìn mọi người ở dưới sảnh trả lời: “Mẹ nói ba nhất định ở đây, không gọi cũng biết.”
Tống Sĩ Chương liếc mắt nhìn vợ cũ rồi cùng con trai dựa vào lan can nhìn xuống dưới, đang lúc anh muốn mở miệng thì Lâm Bạch cầm theo điện thoại của anh chạy tới: “Anh có điện thoại.”
Vợ cũ của Tống Sĩ Chương quay đầu nhìn Lâm Bạch nhíu mày nói: “A Văn Tú cậu ăn thịt Đường Tăng hay sao mà lần nào gặp trông cũng như 18 tuổi vậy?”
Lâm Bạch đáp: “Tôi không phải Văn Tú.”
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Cô nghe vậy ồ một tiếng rồi cả ba người nhìn về phía Tống Sĩ Chương. Tống Sĩ Chương lúc này đang thất thần nhìn số điện thoại gọi đến, anh mặt không chút đổi sắc nhìn điện thoại mất mấy giây rồi thở dài đắc ý vừa cười vừa tìm chỗ yên lặng nghe điện thoại.
Tống Sĩ Chương nghe điện thoại, anh cố gắng khống chế giọng nói của mình để nghe như không có chuyện gì, tiểu bát đản này nói sắp kết hôn không muốn gặp anh vậy mà bây giờ lại chủ động gọi đến, không biết là có ý gì đây.
Điện thoại được bắt máy khi xe của Văn Tú còn cách bệnh viện hai dãy phố, cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Lý Khiết càng ngày càng thấp, Văn Tú từ trước đến nay chưa từng cảm thấy bất lực như thế này bao giờ. Khi nghe được tiếng của Tống Sĩ Chương ở đầu bên kia cậu liền có cảm giác như vừa bắt được cọng rơm cứu mạng không chần chừ vội vàng nói: “Lý Khiết sinh non chảy rất nhiều máu, chú làm ơn gọi viện trưởng giúp cháu với.”
Tống Sĩ Chương phải mất vài giây mới tiêu hóa được lời cậu nói, tâm tình vừa có chút khởi sắc lại như bị hòn đá đè nặng: “Cậu là trưởng khoa mà không thể chỉ đạo được cấp dưới của mình hay sao?” Anh chờ cậu một tháng trời vậy mà cuộc điện thoại đầu tiên cậu gọi đến lại là để nhờ anh cứu vợ chưa cưới của cậu?!
Văn Tú nói: “Tôi từ chức rồi.”
Tống Sĩ Chương nghe vậy không khống chế được lửa giận: “Chuyện lớn như vậy mà cậu không nói với tôi? Văn Tú cậu đừng có tùy hứng như vậy được không!”
Văn Tú lúc này không còn tâm trạng cãi nhau với anh vội vàng nói: “Bảo chú gọi thì mau gọi đi, việc này liên quan đến tính mạng còn người đấy! Xong việc chú muốn hỏi gì cháu cũng trả lời hết!” Văn Tú tức giận cúp điện thoại giục tài xế lái xe nhanh một chút.
Tống Sĩ Chương chưa kịp nói cậu nghĩ anh là cái gì liền bị cúp điện thoại, anh bực bội vừa đi vừa chửi.
Anh lại bắt đầu nghĩ về Lâm Bạch, lấy điện thoại ra gọi.
Thời gian Tống Sĩ Chương tìm Lâm Bạch ngày càng nhiều, đến Vệ Ninh đều đề nghị dàn xếp lại tính toán, để tránh hai người chạy đông chạy tây không có chỗ ở cố định
Tống Sĩ Chương ngoài miệng nói tốt, thật ra anh rất ít khi đến căn hộ mà Vệ Ninh đã sắp xếp tìm Lâm Bạch, điều này khiến anh cảm thấy không thoải mái. Anh đã quen đến Thiên Xướng tìm người ngủ cùng, không phải chuyện yêu đương vụng trộm này.
Lâm Bạch có rất nhiều thói quen tốt mà Tống Sĩ Chương thích, chẳng hạn anh ta hiếm khi đến muộn trong các buổi hẹn, mỗi lần đều là anh ta tới trước, điều này khiến Tống Sĩ Chương cảm thấy thoải mái, bản thân anh có tính tình rất nóng nảy căn bản không thích đợi người khác. Lâm Bạch rất giỏi làm việc nhà, căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, cũng có thể chịu đựng những thói quen xấu của anh, ví như hút thuốc sau khi làm tình.
Nhưng Lâm Bạch có một số thói quen mà Tống sĩ chương không thể hiểu được. Chẳng hạn anh ta trang điểm rất đậm ở trên mặt, điều này khiến anh ta nhìn thật trắng trẻo trẻ trung, nhưng Tống Sĩ Chương luôn cảm thấy một người đàn ông không nên tốn thời gian để trang điểm cho bản thân như vậy. Lâm Bạch cũng không quá quan tâm đến việc học hành của mình, Tống Sĩ Chương lại cảm thấy một cậu bé không nên lười biếng như vậy. Khi nói chuyện cùng anh, Lâm Bạch đôi lúc lại không tự chủ được nũng nịu, Tống Sĩ Chương cảm thấy một nam hài tử không nên nhu nhu nhuyễn nhuyễn như thế. Còn có một việc, có một lần Tống Sĩ Chương mang về hai con rùa có chiếc mai sáng bóng từ một người bạn, Lâm Bạch thế mà cau mày khó chịu, Tống Sĩ Chương thật không vui.
Sau khi Cát Mễ mang về nuôi, Tống Sĩ Chương mỗi ngày đều đi xem rùa con một lần, giống như gặp những đứa con của mình.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương cùng Lâm Bạch thường làm tình trong tư thế mặt đối mặt, Lâm Bạch có thói quen rên lên, Tống Sĩ Chương ban đầu rất thích, nhưng về sau nghe có chút ngán, anh nói với Lâm Bạch, " Cậu có thể yên tĩnh một chút được không?"
Giọng của Lâm Bạch là điều anh ta ít giống với Văn Tú nhất, giọng nói của Văn Tú hơi trầm thấp một chút, ghé vào bên tai nũng nịu âm thanh sàn sạt có thể khiến cho Tống Sĩ Chương cấp tốc kích động lên.
Rùa con của Cát Mễ ngã bệnh, anh ấy đi tìm Văn Tú, liên tiếp mấy lần đều không gặp được, nhưng đến cùng đã bắt gắp được một lần, anh ấy nhìn Văn Tú có chút kinh ngạc.
Da mặt của Văn Tú thô ráp hơn rất nhiều, giống như là bị ngâm gió biển vậy, cậu mặc một bộ quần áo lao động kaki cũ kĩ, đeo đôi găng tay bông bẩn thỉu, tóc bù xù như tổ chim, biểu cảm cũng không thanh lãnh giống như trước, chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời rực rỡ như trước.
Văn Tú thấy hắn, cũng có chút giật mình: "Anh tìm tôi?"
Cát Mễ mang rùa con đến:" Cậu có kinh nghiệm, giúp tôi nhìn xem".
Văn Tú đem rùa con lật qua nhìn: "Mai rùa bị hỏng rồi".
"Phải làm thế nào?"
"Để nó ở chỗ tôi hai ngày, tôi sẽ gọi điện thoại anh tới lấy".
"Hình như cậu thường xuyên không ở nhà? Bệnh viện gần đây rất bận rộn sao?"
Văn Tú đuổi khách nói: "Cũng muộn rồi, ở chỗ tôi cũng không có gì, không thể giữ anh lại ăn cơm."
Tống Sĩ Chương trở về "Thiên Xướng", chỉ gặp Cát Mễ không thấy rùa con, hỏi rùa con ở đâu, Cát Mễ nói tôi đưa đi chữa bệnh.
Tống Sĩ Chương hỏi ở bệnh viện thú y nào.
Cát Mễ nói, tôi đưa đến chỗ Văn Tú, cậu ấy có kinh nghiệm.
Tống sĩ Chương tối mặt lại, tựa hồ muốn nổi bão, nửa ngày mới hỏi một câu: "Cậu ấy ở nhà?"
Cát Mễ nói: "Đúng vậy, tôi nhìn thấy cậu ấy làm căn nhà rối tinh rối mù".
"Cậu ấy làm sao có thể thu xếp mọi việc, so với tôi còn bừa bãi hơn, tìm đồ cắt móng tay cũng làm những văn kiện kia của tôi lật đến lộn xộn". Tống Sĩ Chương cười mắng.
Cát Mễ cũng đi cười theo, chỉ cần liên quan tới một chút tin tức của người kia, cảm xúc của Tống Sĩ Chương đều sẽ biến đổi theo.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Hôn lễ đang đến gần, cô dâu mất tích, người nhà hai bên tự nhiên là vội vã đi tìm người nghĩ biện pháp. Văn Tuệ cảm thấy bất kể là nói như thế nào,trước khi mọi việc được làm rõ Lí Khiết và Văn Tú đến cùng vẫn là vợ chồng chưa cưới, nếu nhà trai không quan tâm, phụ huynh nhà gái có thất lễ không nói, trong lòng bản thân cũng luôn không thoải mái. Chị gái như mẹ, Văn tú luôn luôn nghe Văn Tuệ, cũng vắt hết óc nghĩ nên đến nơi nào tìm người. Cậu không hiểu rõ về Lý Khiết, nhưng lúc lần đầu tiên cứu cô có quen biết mấy chị em của cô, nói chuyện với mẹ của Lý khiết, chia ra đi hỏi thăm nhưng vẫn là không có kết quả.
Trên đường về nhà hai người đều im lặng, mẹ Lý đã biết chuyện, con gái không hiểu chuyện nhất quyết muốn gả, bây giờ mọi chuyện sắp thành lại náo lên mất tích, đối mặt với Văn Tú bà thực sự không ngẩng đầu lên được.
Về đến nhà, ba Lý đang tức giận, mắng con gái bà dạy quá tốt rồi.
Mẹ Lý ủy khuất lại thêm phẫn nộ, chất vấn: "Con gái không nguyện ý đăng ký, tự nhiên là có nguyên nhân của nó, ông không hỏi xem rõ ràng liền chỉ vào cái mũi mắng chửi người, ông là vội vã gả con gái hay là vội vã bán con gái?!"
Ba Lý nói: "Gả là chính nó muốn gả, bây giờ hôn lễ đều chuẩn bị được một nửa lại muốn đổi ý, nào có loại chuyện này!"
Mẹ Lý nói: "Ông đừng đẩy mọi chuyện lên người Tiểu Khiết,tôi còn không biết ông, ông chính là muốn leo lên nhà họ Tống, ông thật cao siêu!"
Ba Lý bị đâm trúng điểm yếu, thẹn quá hóa giận: "Chính con gái bà không biết chừng mực, may mà người ta không chê, đây là có châm đèn cũng khó tìm được chuyện tốt như vậy, nó hiện tại mất tích không muốn kết hôn đứa bé trong bụng làm sao bây giờ? Mọi người trong văn phòng của tôi ai cũng biết con gái tôi bụng lớn muốn kết hôn,bà nói tôi về sau làm sao dựng nên uy tín, mặt mũi đặt ở đâu? Tốt nhất bà nên nhanh chóng tìm thấy nó, nói cho nó biết,hôn lễ này nó không cưới cũng phải cưới! Đứa bé nó không muốn cũng phải muốn! Nếu nó dám bỏ đứa bé,tôi liền cùng nó đoạn tuyệt quan hệ cha con, bà cũng không cần quản nó!"
"Ông!" Mẹ Lý nước mắt giàn dụa, tức giận đến đầu óc choáng váng.
Công việc kinh doanh của quầy hải sản không mấy suôn sẻ, ban đầu Văn Tuệ cùng chồng thương lượng về sau mới mở. Công việc của chồng dựa vào Tống Sĩ Chương chiếu cố, vạn nhất ngày sau Văn Tú với anh không làm cùng nhau nữa, cũng không muốn sống một mình, nói như vậy, chồng của cô cũng đồng ý, liền đem toàn bộ số tiền tiết kiệm được lấy ra thuê một căn nhà, mở quầy hải sản như thế.
Mùa đông người ăn khuya không nhiều, Văn Tú ở trong tiệm phụ giúp đến 11:30, chào chị gái, cậu cơ bản đều là giờ này trở về nhà.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Vừa mới vào nhà được mấy bước, cậu nhận được điện thoại của Lý Khiết, cô khóc ở trong điện thoại, nói cô đã sảy thai, hiện tại chảy rất nhiều máu.
Văn Tú vội hỏi địa chỉ, Lý Khiết báo tên một khách sạn, Văn Tú một bên an ủi một bên chạy đến ven đường gọi taxi, đêm đã khuya khu biệt thự ở chỗ vắng vẻ, có rất ít khách đến, cậu đã chờ một hồi lâu nhưng không bắt được xe, dưới tình thế cấp bách đã gọi điện thoại cho tài xế của Tống Sĩ Chương muốn anh ta tới đón.
Tống Sĩ Chương cho người đến đón Văn Tú, tiền lương thẳng một đường từ công ty trực tiếp chuyển cho, Tống Sĩ Chương không để cho người khác gián đoạn qua, cho nên cuộc gọi của Văn Tú làm tài xế mặc dù kinh ngạc cũng vẫn là cấp tốc chạy tới.
Trên xe Văn Tú gọi cho mẹ của Lý Khiết, bảo họ cùng đi, trong đầu nhớ đến Văn Tuệ, ngẫm lại Văn Tuệ vừa mới chợp mắt, nên không có gọi điện thoại cho cô.
Lúc Văn Tú đuổi tới khách sạn, Lý Khiết nằm trên giường trong trạng thái hôn mê, dưới thân cô tất cả đều là máu, ướt đẫm cả nửa giường, một bác sĩ ngoại khoa có kinh nghiệm nói cho Văn Tú lượng máu chảy ra nhiều như vậy có thể uy hiếp đến sinh mạng, cậu đợi không được vợ chồng Lý thị đến, liền ôm người hướng dưới lầu đi, vừa lên xe nói với tài xế:"Bệnh viện tuyến hai! Nhanh!"
Bệnh viện thành phố tuyến hai là nơi ngày mai cậu sẽ phải từ chức rời khỏi, nhưng bây giờ cậu vẫn là chủ nhiệm khoa ngoại tổng hợp, cậu quen thuộc nhất với mọi việc kể cả những thủ tục cấp cứu bệnh nhân bị xuất huyết nặng.
Chỉ một lát sau mùi máu tanh đã tràn ngập cả xe. Văn Tú trong lòng không yên đưa tay sờ xuống bụng Lý Khiết liền cảm nhận được cảm giác ấm nóng của máu đang chảy không ngừng, cậu thấy vậy vội vàng ôm lấy mặt gọi tên cô: “Lý Khiết! Lý Khiết!!”
Lý Khiết sắc mặt trắng bệch mở mắt nhìn cậu, nước mắt của cô theo khóe mắt chảy xuống, vừa khóc vừa mấp máy môi: “Em xin lỗi...”
“Em nhóm máu gì?” Văn Tú lúc này không có thời gian dài dòng chỉ quan tâm đến tính mạng của cô đang ngàn cân treo sợi tóc gấp gáp hỏi.
Lý Khiết ngơ ngác trước câu hỏi của Văn Tú, phải mất một lúc sau cô mới đáp lại: “A, hình như là nhóm máu A...”
Văn Tú tùy tiện lau tay dính đầy máu vào áo rồi lấy điện thoại ra gọi cho khoa cấp cứu yêu cầu họ chuẩn bị sẵn máu cứu người đồng thời gọi cho chủ nhiệm khoa sản đến hội chẩn.
Vị bác sĩ trực ban nghe điện thoại hỏi cậu là ai, Văn Tú gấp gáp trả lời: “Tôi là Văn Tú ở khoa ngoại.” Cái tên này đã từng làm mưa làm gió như thế nào ở bệnh viện hẳn mọi người đều biết.
Nhưng vị bác sĩ ở đầu bên kia lại mang theo giọng điệu khinh khỉnh trả lời: “Ồ ra là trưởng khoa Văn, người nhà cậu bị thương sao?”
Lúc này Văn Tú không rảnh nói nhảm với anh ta lập tức yêu cầu anh ta nhanh làm theo lời của cậu. Mà người kia lại có vẻ không muốn hợp tác cho lắm, anh ta nói với Văn Tú đưa người đến rồi tính sau, bây giờ yêu cầu với việc cung cấp máu rất cao không thể tùy tiện nói cho là cho được.
Văn Tú biết anh ta chỉ nói cho có lệ. Bình thường cậu sẽ không so đo này nọ với đồng nghiệp nhưng trong trường hợp tính mạng của con người đang gặp nguy hiểm thì không thể nhắm mắt làm ngơ được. Cậu gọi cho viện trưởng nói rõ tình hình của Lý Khiết, câu biết viện trưởng rất tín nhiệm mình nên cũng không ngại mà nói rõ tình hình cũng như yêu cầu của cậu với ông. Bảo sao trong bệnh viện luôn tồn tại tin đồn trưởng khoa Văn là “con ông cháu cha”.
Lúc nói chuyện với viện trưởng Văn Tú không khống chế được mà cao giọng vì Lý Khiết đang nằm trong lòng vẫn đang chảy máu không ngừng làm cậu rất sốt ruột.
Viện trưởng cũng không vì ngữ khí của cậu sinh ra khó chịu. Dù sao Tống Sĩ Chương cũng đã không quan tâm đến cậu nữa, bây giờ cậu chỉ là một “tiểu bạch kiểm về hưu” đồng thời cậu cũng đã đệ đơn từ chức, không còn là nhân viên của bệnh viện bọn họ nên viện trưởng cũng chỉ qua loa nói với cậu mấy lời giống bác sĩ trực ban lúc nãy rồi cúp điện thoại.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú không ngờ sự tình sẽ đến nước này, cậu còn chưa nghỉ việc mà thái độ của những người gọi là đồng nghiệp ấy đã thay đổi chóng mặt. Tay cầm điện thoại của cậu lúc này đã hơi run cúi đầu nhìn Lý Khiết đã sắp mất nhận thức trong lòng.
Tài xế vẫn luôn im lặng từ đầu lúc này phá lệ nói: “Bác sĩ Văn, chúng ta vẫn là nên gọi cho Tống tiên sinh thì hơn.”
Lúc này không khí trên bàn ăn của Lâm Bạch và Tống Sĩ Chương cũng không vui vẻ cho lắm vì những món Tống Sĩ Chương gọi thật sự rất khó ăn. Thấy Lâm Bạch tỏ thái độ chán ghét Tống Sĩ Chương nhướn mày hỏi: “Không phải cậu rất thích những món này sao?”
Lâm Bạch biết Tống Sĩ Chương không thích người khác chống đối mình nên đành ngậm đắng nuốt cay cố gắng ăn hết.
Nhưng Tống Sĩ Chương có vẻ vẫn chưa cao hứng. Ăn xong Lâm Bạch đề nghị cậu muốn về nhà nhưng không tránh khỏi vẫn bị anh đưa đến Thiên Xướng. Lâm Bạch không thích Thiên Xướng, cậu cảm thấy càng ở đó lâu cậu lại càng giống với những người ở đó.
Ở Thiên Xướng, sau khi tắm rửa xong Tống Sĩ Chương đột nhiên nhận được tin của Vệ Ninh nói là có người quen cũ đến tìm, anh tùy tiện mặc áo ngủ xuống xem là ai, điện thoại cũng không cầm theo.
Đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, Lâm Bạch thấy vậy cầm lên xem thì chỉ thấy trên màn hình hiển thị một chữ, cậu vội vàng cầm điện thoại đuổi theo.
Thiên Xướng được coi là tụ điểm ăn chơi bậc nhất thành phố, chi phí vào sảnh cũng đã mất đến năm, sáu ngàn. Ban đầu nó được đầu tư bởi một công ty con của Tống Sĩ Chương, sau đó anh rút về hậu cần chuyển nhượng cổ phần cho Vệ Ninh, biến chủ thành khách. Mặc dù Thiên Xứng làm ăn mờ ám nhưng Tống Sĩ Chương là người đứng đắn cho nên anh không việc gì phải sợ.
Vệ Ninh nói là vợ trước cùng với con gái đến thăm, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh. Tống Cẩm Khanh sang năm sẽ ra nước ngoài, thấy giao thừa đang đến gần nên cô muốn dành chút thời gian còn lại ở bên Tống Sĩ Chương vì vậy liền chạy đến đây.
Tống Sĩ Chương hỏi sao cô lại biết anh ở đây Tống Cẩm Khanh dựa vào lan can thích thú nhìn mọi người ở dưới sảnh trả lời: “Mẹ nói ba nhất định ở đây, không gọi cũng biết.”
Tống Sĩ Chương liếc mắt nhìn vợ cũ rồi cùng con trai dựa vào lan can nhìn xuống dưới, đang lúc anh muốn mở miệng thì Lâm Bạch cầm theo điện thoại của anh chạy tới: “Anh có điện thoại.”
Vợ cũ của Tống Sĩ Chương quay đầu nhìn Lâm Bạch nhíu mày nói: “A Văn Tú cậu ăn thịt Đường Tăng hay sao mà lần nào gặp trông cũng như 18 tuổi vậy?”
Lâm Bạch đáp: “Tôi không phải Văn Tú.”
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Cô nghe vậy ồ một tiếng rồi cả ba người nhìn về phía Tống Sĩ Chương. Tống Sĩ Chương lúc này đang thất thần nhìn số điện thoại gọi đến, anh mặt không chút đổi sắc nhìn điện thoại mất mấy giây rồi thở dài đắc ý vừa cười vừa tìm chỗ yên lặng nghe điện thoại.
Tống Sĩ Chương nghe điện thoại, anh cố gắng khống chế giọng nói của mình để nghe như không có chuyện gì, tiểu bát đản này nói sắp kết hôn không muốn gặp anh vậy mà bây giờ lại chủ động gọi đến, không biết là có ý gì đây.
Điện thoại được bắt máy khi xe của Văn Tú còn cách bệnh viện hai dãy phố, cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Lý Khiết càng ngày càng thấp, Văn Tú từ trước đến nay chưa từng cảm thấy bất lực như thế này bao giờ. Khi nghe được tiếng của Tống Sĩ Chương ở đầu bên kia cậu liền có cảm giác như vừa bắt được cọng rơm cứu mạng không chần chừ vội vàng nói: “Lý Khiết sinh non chảy rất nhiều máu, chú làm ơn gọi viện trưởng giúp cháu với.”
Tống Sĩ Chương phải mất vài giây mới tiêu hóa được lời cậu nói, tâm tình vừa có chút khởi sắc lại như bị hòn đá đè nặng: “Cậu là trưởng khoa mà không thể chỉ đạo được cấp dưới của mình hay sao?” Anh chờ cậu một tháng trời vậy mà cuộc điện thoại đầu tiên cậu gọi đến lại là để nhờ anh cứu vợ chưa cưới của cậu?!
Văn Tú nói: “Tôi từ chức rồi.”
Tống Sĩ Chương nghe vậy không khống chế được lửa giận: “Chuyện lớn như vậy mà cậu không nói với tôi? Văn Tú cậu đừng có tùy hứng như vậy được không!”
Văn Tú lúc này không còn tâm trạng cãi nhau với anh vội vàng nói: “Bảo chú gọi thì mau gọi đi, việc này liên quan đến tính mạng còn người đấy! Xong việc chú muốn hỏi gì cháu cũng trả lời hết!” Văn Tú tức giận cúp điện thoại giục tài xế lái xe nhanh một chút.
Tống Sĩ Chương chưa kịp nói cậu nghĩ anh là cái gì liền bị cúp điện thoại, anh bực bội vừa đi vừa chửi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương