Nhụ Mộ

Chương 14: “”Đừng khách sáo, ai bảo em lại là cán sự môn Hóa của tôi chứ?”



Thứ bảy đến vùng nông thôn tổ chức quyên tặng tại trường tiểu học kia, rồi thứ hai lại đi học, sáng có hai tiết hóa.

Buổi sáng trước khi xuất phát, Lý Gia Đồ được chủ tịch phân công lấy các tờ poster của buổi chiếu phim từ phòng sự kiện của câu lạc bộ để dán lên các tầng học, thư viện, căn tin, sân vận động và bảng tin của kí túc xá học sinh. Buổi tối trước đấy cậu còn mất ngủ, dù chỉ cần đi giày ba-tanh, không phải chạy bộ nhưng việc phải chạy tới chạy lui và chưa kịp ăn sáng khiến cậu mệt đến mức không chịu nổi được nữa.

Lúc quay về địa điểm tập trung xuất phát ở sân vận động, Lý Gia Đồ với đôi chân run lẩy bẩy ngồi xổm xuống, còn do quán tính mà bánh lăn còn trượt thêm một chốc nữa. Cậu thở ra một hơi thật dài, lau mồ hôi. Một lát sau, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Đồng đang đạp xe từ ngoài trường vào, khoảng cách giữa cả hai đã rất gần.

Lý Gia Đồ chậm rãi đứng dậy. Tô Đồng cũng nhìn thấy cậu, giảm tốc độ.

“Chào buổi sáng, thưa thầy.” Lý Gia Đồ nhìn sang suất ăn sáng treo trên xe.

Tô Đồng dừng xe, chân chạm mặt đất, nhìn hai chiếc xe buýt đã đỗ phía xa kia, không ít học sinh đã lên xe, giáo viên phụ trách đưa họ đi còn đang nói về quy định lúc đi cùng đoàn, “Ăn sáng chưa?”

Cậu theo phản xạ lắc đầu, rồi lại vội gật đầu, nói chắc nịch, “Em ăn rồi.”

Tô Đồng đưa một chiếc bánh cuốn cho cậu, “Tôi đã bỏ thêm ruốc thịt và giăm-bông rồi đấy.”

“Không cần đâu ạ, thầy cứ ăn đi. Chút nữa thầy còn phải lên lớp nữa mà.” Lý Gia Đồ khoát tay, “Giờ em đi mua luôn là được thôi.” Nhưng vừa dứt lời, La Tử Hào đã giục cậu lên xe từ xa.

“Cầm đi.” Tô Đồng đặt vào tay cậu, “Chỗ này cách Lê Phụ rất xa, lúc đến nơi đã là buổi chiều rồi.”

Lý Gia Đồ đành phải nhận lấy. Tô Đồng đưa sữa đậu nành cho cậu, vẫn còn nóng hôi hổi. Giữa nhiệt độ rất cao của tháng mười, xách một chiếc túi nilon, Lý Gia Đồ vẫn có cảm giác nóng hơn bao giờ hết, “Cảm ơn thầy ạ.”

“Đừng khách sáo, ai bảo em lại là cán sự môn Hóa của tôi chứ?” Tô Đồng nói đùa, phất tay, “Tôi đi trước đây. Đến nơi nhớ gửi tin cho tôi nhé.”

Lý Gia Đồ còn chưa kịp nói lời tạm biệt, Tô Đồng đã đạp xe đi mất rồi. Cậu xoay người lại, nhìn theo xe của anh. Gió thổi ngược lại khiến chiếc áo sơ mi khoác bên ngoài khẽ bay lên mang đến cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái như trời quang gió dịu ngày thu, không giống dáng vẻ vốn có của một người giáo viên.

Sự kiện này không phải là lần hợp tác đầu tiên của bên trung tâm sách báo với đoàn thanh niên tình nguyện viên, nhưng lại là lần đầu tiên Lý Gia Đồ tham gia. Cậu chưa từng được nghe nói về địa điểm quyên tặng sách này, chỉ biết đó là một trường tiểu học thuộc vùng phụ cận nông thôn, dọc theo đường quốc lộ cấp hai và đường thôn quê, giao thông cũng không thuận tiện.

Quả nhiên giống như lời của Tô Đồng, lúc họ đặt chân đến trường tiểu học Lê Phụ đã là hai giờ chiều. Học sinh và giáo viên đều ăn trưa ngay trên xe, sau khi xuống xe đã bắt đầu làm việc, bởi sắp đến giờ lên lớp của các em học sinh tiểu học rồi.

Lý Gia Đồ với vài thành viên vào một nhóm, tỉ mỉ chọn lọc và sửa sang lại những cuốn sách báo quyên tặng rồi góp vào thư viện đơn sơ của trường, đồng thời còn giúp quản lý phân loại các mã sách. Trông thấy số sách của Tô Đồng, cậu mới chợt nhớ phải gửi tin nhắn cho anh, vội rút điện thoại ra.

“Ôi, hai bộ sách này là của ai quyên tặng thế? Còn là của tác giả nổi tiếng nữa chứ! Vẫn còn mới này!” Chu Thư Uyên cầm bộ Harry Potter lên, “Tôi đây vẫn chưa gom được đủ bộ, có thể triệu hồi thần long hả?”

“Có mà triệu hồi giám ngục đến bắt ông đấy!” Dương Đình Đình giật bộ sách lại, bỏ lên giá sách, “Là của thầy Tô bên tổ hóa học.”

Kính của Chu Thư Uyên trượt xuống, cậu ta vội đẩy lên, “Là của Tô Tô à…” Cậu ta ngồi xổm tiếp tục sửa soạn, cảm thán, “Ôi, Tô Tô đúng là giàu quá đi…”

Dương Đình Đình ngạc nhiên, “Vậy hả? Ai bảo thế?”

“Chuyện này còn cần phải nói ra nữa à? Bà không thấy ông ấy đi xe gì, đeo đồng hồ gì hả? Nếu không có tiền thì sao vừa mới tốt nghiệp mấy tháng đã mua được? Mà nhìn là biết ông ấy mới dùng được một thời gian ngắn thôi. Nghĩa là từ khi còn là sinh viên, ông ấy cũng đã có nhiều tiền rồi.” Chu Thư Uyên gật đầu rất mạnh, khẳng định lại lời của mình.

Cô nàng nhíu mày một lúc lâu nhưng vẫn thấy lạ, “Nhưng sao tôi lại nghe nói thầy ấy là một cô nhi?”

Lý Gia Đồ rút ra một cuốn sách từ trong hộp, lật trang, lá thư giấy bị kẹp bên trong rơi xuống đất. Cậu khó tin nhìn về phía Dương Đình Đình, vừa nhặt lá thư lên vừa hỏi, “Bà nghe ai nói thế?”

“Là cô Lao dạy hóa lớp tôi đó. Có một lần tôi đến nộp bài tập thì nghe thấy cô nói chuyện với các thầy cô khác như thế.” Cô nàng nhớ lại, “Hình như có kể là hồi nhỏ thầy đã mồ côi cả bố lẫn mẹ, được bà ngoại nuôi lớn.”

Chu Thư Uyên không tin, nhăn nhó hỏi, “Có thật không đấy, là cái bà tám họ Lao kia nói á.”

Thấy cô của mình bị nghi ngờ, Dương Đình Đình trừng mắt liếc cậu ta, “Ông có biết trước đây ai từng dạy hóa cho Tô Tô không? Chính là cô Lao đấy được chưa!”

Cô Lao Anh đã sáu mươi lăm tuổi, là một trong những giáo viên được nhà trường mời ở lại dạy. Đã có rất nhiều học sinh tốt nghiệp từ trường cấp ba này, thi đậu vào trường sư phạm rồi lại quay về làm giáo viên, trở thành đồng nghiệp của cô.

Đinh Sở Ngâm cũng là một trong số đó. Năm lớp 10, cô Lao Anh đã từng lên lớp mấy buổi, thường nói chuyện rất nhiều với mọi người về “Năm ấy cô Đinh của các em” như thế nào. Cô cũng từng tự giới thiệu với học sinh vài lớp kiểu, “Tôi chính là giáo viên của các thầy cô của các em, cũng chính là “lão lão sư”!”

Trước đây Tô Đồng cũng từng là học sinh của cô Lao sao? Lý Gia Đồ nghĩ tới dáng người gầy bé và đôi mắt lúc trừng còn to hơn chuông đồng của cô Lao Anh, bèn tự hỏi sao hồi đó Tô Đồng có thể nghe cô giảng bài được.

Mà có lẽ thành tích năm ấy của anh hẳn là rất tốt, ít nhất cũng là học sinh giỏi Hóa, nếu không, bây giờ anh sẽ không là giáo viên dạy Hóa được. Cô Lao Anh đã già, trí nhớ thỉnh thoảng có lẽ sẽ không còn rõ nữa, nhưng chắc cô sẽ không quên những học sinh xuất sắc mình từng dạy.

Chu Thư Uyên đang ăn gói Merveille khoe với Dương Đình Đình cuối tuần này lớp cậu ta không phải nhận bài tập. Lý Gia Đồ tò mò mở bức thư ra thì tin nhắn trước đó đã gửi cho Tô Đồng nhận được câu trả lời.

Tô Đồng: “Ừm, đến nơi là được rồi.”

Sách đã được chỉnh lí xong. Trong khi các tình nguyện viên còn đang lên lớp và tổ chức các hoạt động hỗ trợ các em học sinh tiểu học, thành viên trung tâm sách báo bọn họ đều rảnh rỗi, người ngồi người đứng, cùng nhau nói chuyện dưới tàng cây xoài bên ngoài thư viện.

Lý Gia Đồ phát hiện thứ được viết trong giấy đó đúng là một lá thư. Lá thư này được xuất bản tầm 7, 8 năm về trước. Trang giấy rất mỏng, dù kẹp trong sách cũng không bị phát hiện. Giấy đã ố vàng, nhưng những con chữ non nớt vẫn rất rõ.

Là một cậu bé tên là Tiểu Long, nói với một cô bé tên là Tiểu Nam rằng bố mẹ cậu bé đã quyết định để cậu sang Mỹ du học ngay sau khi học xong tiểu học, không ở trong nước nữa. “Cậu đừng vì tớ mà học trường trung học 37 Nam Vũ nữa, hãy thi vào Tân Dân đi!” Cậu bé viết trong lá thư rằng, “Thứ bảy tuần sau tớ sẽ đi Thượng Hải và bay sang Mỹ từ nơi đó. Chiều thứ sáu sau khi tan học, cậu có thể đến cửa hàng bánh ngọt nơi cổng trường không? Tớ sẽ đợi cậu ở chỗ đấy.”

Thật sự là cậu không thể tin được đây là thư của một học sinh tiểu học viết. Lý Gia Đồ gấp lá thư lại, bước ra ngoài hỏi Dương Đình Đình xem tờ giấy kê khai quyên tặng sách ở đâu.

“Tất cả đều ở trong phòng tư liệu của thư viện trường mình đấy. Sao thế?” Cô nàng hỏi.

Vậy tức là chỉ khi về trường mới có thể tìm ra được chủ nhân của cuốn sách. Lý Gia Đồ lắc đầu, “Không có gì đâu, tôi chỉ tiện hỏi thôi.” Cậu có một dự cảm rất mãnh liệt rằng — Chiều thứ sáu hôm đó, cậu bé ấy đã không đợi được cô bé kia.

Trong tiết học cuối cùng của buổi chiều, mọi người đều chơi bóng, nhảy dây, đá cầu với các em học sinh nhỏ, chơi cực kỳ hăng say.

Đợi đến khi các em đều đã tan học và về nhà, bọn họ mới cảm thấy mệt. Nhưng lúc này, mọi người vẫn còn phải ngồi trong phòng hội trường nghe thầy cô và ban giám hiệu trao đổi với nhau mãi đến một tiếng sau, lúc ánh chiều đã dần buông mới bắt đầu quay về trường.

“Chết đói mất, chết đói mất thôi!” La Tử Hào ngồi sau Lý Gia Đồ không ngừng than khổ, còn trịnh trọng nói, “Ngay lúc về đến nội thành, tôi sẽ ăn 2, 3 bát bún ốc gạo, thêm bún thêm chân giò thêm lạp xườn thêm trứng kho thêm trứng chiên thêm cả cánh vịt!”

Chu Thư Uyên chỉ còn nửa khẩu khí, “May là ông giàu, chứ không thì sao mua nổi…”

Không biết hai người nói những gì ở phía sau, Lý Gia Đồ chỉ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ thì đột nhiên bị Chu Thư Uyên lắc mạnh vai, thì thầm bên tai, “La Tử Hảo muốn mời đi ăn ở “Tứ Hải một nhà”, đi cùng không?”

Lý Gia Đồ đã phơi nắng đến mức mệt mỏi rã rời, nên không suy nghĩ gì nhiều, gật đầu, “Đi thì đi.”

“Ồ, các em ấy tự đi bộ về nhà kìa.” Có người ngồi cùng xe thấy một em học sinh tiểu học đang đi trên đường, thốt lên đầy kinh ngạc.

Chu Thư Uyên nhìn ra bên ngoài, bĩu môi, “Có gì lạ đâu. Hồi tớ học tiểu học cũng phải tự cuốc bộ về thôi.”

Không ít người cũng tỏ vẻ chẳng có gì lạ cả.

Nhưng cậu học sinh này lại nói tiếp, “Nhưng cậu thấy ở thành thị làm gì có học sinh tiểu học nào tự đi bộ về nhà đâu? Mỗi chiều tầm 3 giờ hơn, còn chưa tan học mà cổng trường tiểu học nào cũng bị phụ huynh học sinh đứng chờ chật ních đấy thôi.”

Dương Đình Đình cảm khái đáp, “Thời đại này đã khác rồi. Giờ trẻ con thành thị với nông thôn chênh nhau xa lắm ~”

Buổi tối sau khi về đến nội thành, ăn tiệc buffet xong xuôi đã là lúc nhà hàng đóng cửa. La Tử Hào và Chu Thư Uyên đều về nhà. Ba người đứng nơi cửa nhà hàng chào tạm biệt nhau. Lý Gia Đồ đi được gần nửa km thì bắt được tuyến xe về trường.

Nhưng cậu không ngờ, trên đường quay về kí túc xá lại gặp được Phùng Tử Ngưng và Trịnh Đào.

Là Trịnh Đào gọi tên cậu, trên lưng là vợt cầu lông, cười hỏi, “Ông vừa về đấy à?”

Lý Gia Đồ còn nhớ trước kì nghỉ lễ mình đã nói với cậu ta rồi, không ngờ cậu ta lại không để ý, “Ừ, tôi vừa ăn ở bên ngoài xong.”

“Ha ha, tôi với Tử Ngưng đánh cầu cả đêm, mệt chết đi được.” Trịnh Đào quay sang cười với Phùng Tử Ngưng.

Phùng Tử Ngưng hỏi, “Lúc tối ông ăn gì?”

Cậu nhún vai, “La Tử Hào mời đi “Tứ Hải một nhà”.”

“Ồ, tiếc quá ~” Phùng Tử Ngưng tiếc nuối nói.

Trịnh Đào chớp mắt, khó hiểu hỏi, “Là gì cơ?”

“Cũng chẳng có gì cả, tiệc buffet thôi.” Lý Gia Đồ chỉ miêu tả sơ qua.

“Tôi còn chưa được ăn tiệc buffet cơ, đắt không?” Trịnh Đào tò mò hỏi.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, Phùng Tử Ngưng trả lời chung chung, “Cũng được. Tôi mà ăn buffet thì chỉ tốn tiền thôi.”

Trịnh Đào vừa nghe xong đã cười tiếp lời, “Cũng phải, ông ăn ít như thế, như mèo ấy ~”

Vì thứ bảy phải học bù nên buổi chiếu phim vào tối thứ 6 phải chuyển sang tối thứ 7. Lúc ba người đi ngang qua thư viện cũng là lúc phim vừa kết thúc, mọi người đều phân tán đi ra khỏi thư viện.

Cả đường đi Trịnh Đào đều hỏi về chuyện đi tình nguyện, mà thực ra Lý Gia Đồ cũng không làm gì nhiều, chỉ thờ ơ đáp.

Bỗng nhiên, Phùng Tử Ngưng kinh hỉ thốt lên, “Thầy Tô!”

Lý Gia Đồ quay đầu lại, quả thật là Tô Đồng đang đi ra từ trong thư viện, đang định lấy xe đỗ trước bảng tin.

Phùng Tử Ngưng chạy qua chỗ anh, thân hình cao gầy, đồng phục cầu lông màu nhạt, lúc đứng trước Tô Đồng có cảm giác rất xinh đẹp.

Tô Đồng cầm chìa khóa xe trong tay, nói chuyện với cậu ta rồi dắt xe ra đường, “Mới đánh xong hả?” Anh không lên xe.

Phùng Tử Ngưng gật đầu, “Dù gì cũng chỉ nghỉ có một ngày, nên em không về nhà.”

Tô Đồng dắt xe đến chỗ hai người, nhìn Lý Gia Đồ, “Vừa về?”

Cậu lắc đầu, “Em vừa ăn xong.”

“Vậy à..” Anh gật đầu rồi nói với Phùng Tử Ngưng, “Không phải em là người địa phương này hả? Cuối tuần còn có thể ở lại kí túc xá?”

Cậu ta cười, đáp lời, “Đăng kí là được ấy mà. Lỡ như không cho ở thật thì em qua chỗ thầy ở nhé?”

Lý Gia Đồ nhìn về phía Tô Đồng.

Anh cười, lắc đầu, “Nhà thầy rất bừa bộn, em không ở lại được đâu. Với cả, em mà đến ở thì thầy phải ngủ sô pha. Và thầy thì không muốn ngủ sô pha.”

Trịnh Đào đi bên cạnh, nghe cuộc nói chuyện của họ, chân thành nói, “Thầy Tô, em thấy thầy và Tử Ngưng có quan hệ rất tốt ~”

Tô Đồng ngạc nhiên, chớp mắt một cái, mỉm cười đáp, “Thầy thấy quan hệ của thầy với mấy đứa cũng không tệ mà nhỉ. Hay là thầy nhầm rồi?”

“A? Không, không đâu ạ…” Trịnh Đào nhận ra mình vừa lỡ lời, liên lục lắc đầu, ảo não và xấu hổ nói, “Em cũng không hiểu sao lại nói vậy.”

Lý Gia Đồ ở bên ngoài suốt một ngày, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn còn xa kí túc xá một khoảng nữa. Cậu rất muốn lấy chiếc giày ba-tanh trong cặp ra, phóng về kí túc xá, tắm rửa rồi ngủ.

“Lý Gia Đồ?” Tô Đồng quan tâm hỏi, “Nhìn em như thể sắp ngủ đến nơi rồi ấy?”

Cậu còn đang dụi mắt bèn vội lắc đầu, “Không ạ, em vẫn ổn.”

Tô Đồng không tin tưởng lắm mà nhìn cậu một cái rồi lên xe, “Không nhiều lời với các em nữa, thầy đi trước đây. Tuần này không phát đề, mai cứ nghỉ cho đã đi.”

Lý Gia Đồ nhìn anh cưỡi xe rời đi trong tiếng chào tạm biệt của mọi người, nhưng vẫn mất kiên nhẫn. Lúc anh đã đi xa rồi, cậu mới lấy chiếc giày từ trong ba lô ra.

“Xa quá, tôi không đi bộ đâu.” Cậu thay giày trượt xong, bỏ chiếc converse vào trong.

Trong màn đêm không nhìn rõ được biểu cảm của hai người kia là gì, Lý Gia Đồ vẫy tay tạm biệt.

Cậu trượt rất nhanh, không lâu sau đã đến dưới kí túc xá dành cho giáo viên. Hình như đạp xe chập nên Tô Đồng còn đang dừng xe dưới kí túc xá.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...