Khi ấy Tống Thanh Ninh chỉ thấy đầu óc trống rỗng, đến nỗi quên cả việc đẩy Lục Chiêu ra.
Đợi đến khi Lục Chiêu thật cẩn thận lùi về sau, trước mắt hắn ta nhìn thấy chính là gương mặt đầy kinh hoảng của Tống Thanh Ninh.
Tống Thanh Ninh tựa người lên bàn, giọng run rẩy lắp bắp: "Ngươi... ngươi nói là ta ư?!"
Lục Chiêu còn hoảng hốt hơn cả Tống Thanh Ninh: "Ngươi không biết ta nói là ngươi sao?!"
Khi nãy hắn ta thấy Tống Thanh Ninh nghiêng người đến gần, trong nháy mắt tim đập như sấm, hoàn toàn không nghe thấy câu nói tiếp theo của đối phương, chỉ nghĩ đối phương đã đoán được lòng mình, muốn cùng hắn ta làm rõ, trong lòng còn âm thầm vui sướng!
Trong khoảnh khắc ấy, sự yên lặng như chết bao trùm cả gian phòng.
Trước khi Lục Chiêu mở miệng, Tống Thanh Ninh đã quay người chạy như ma đuổi đằng sau.
Từ đó, bầu không khí giữa hai người liền trở nên quái lạ.
Không phải đôi bên giận dỗi, chỉ là Lục Chiêu vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ, còn Tống Thanh Ninh lại không biết phải đối mặt thế nào với thứ tình cảm bỗng dưng biến chất kia, cho nên chỉ biết trốn tránh hắn ta.
Nghe đến đoạn hai người cuối cùng chỉ dừng lại ở một nụ hôn, Thẩm Miên không khỏi để lộ vẻ thất vọng trên mặt.
Haiz... thì ra chỉ là một cái hôn thôi, y còn tưởng đâu hai người ấy đã...
Tống Thanh Ninh uống một ngụm lớn Coca ướp lạnh để dằn cảm xúc xuống, rồi khẽ thở dài: "Vốn dĩ gần đây ta đã định quên chuyện ấy đi, trở lại làm bằng hữu trước kia, nào ngờ..."
Nào ngờ, vốn tưởng đã có thể khôi phục quan hệ như xưa, vậy mà Lục Chiêu hai ngày nay không hiểu vì sao lại trở nên khác lạ.
Ban đầu, Lục Chiêu còn mượn cớ Vệ Quốc Công chưa nguôi giận, bèn dọn đến ở tạm tại phòng khách của tiểu viện, sau lại nói muốn cảm tạ Tống Thanh Ninh, mỗi ngày đều tìm cớ mang đến cho cậu ta đủ loại đồ vật.
Tuy rằng ngại ngùng không muốn thừa nhận, nhưng những thứ Lục Chiêu đưa tới, không hiểu sao lại hợp với tâm ý cậu ta vô cùng.
Rõ ràng trước đó hắn ta toàn đưa mấy thứ kỳ quái không hiểu nổi!
Thế mà lần này, Lục Chiêu không nói gì, mỗi khi Tống Thanh Ninh không nhận, hắn ta liền lặng lẽ mang về đổi món khác, như thể chỉ có một mình mình còn ngại ngùng vấn vương chuyện cũ.
Giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện gần đây, cùng ánh mắt Lục Chiêu nhìn mình, Tống Thanh Ninh liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Thẩm Miên nhìn sinh viên mặt mày ủ ê.
Tống Thanh Ninh tự xưng là đại sư tình cảm, lý luận nghe qua thì cao thâm, nhưng khi thật sự đụng chuyện thì chẳng khác nào một con gà mờ run rẩy.
"Ví như Tô Lặc nói với ngươi mấy lời ấy, rồi ngay lúc ngươi nghiêng người tới gần, hắn đột nhiên áp sát... khi đó ngươi sẽ làm thế nào?"
Bệ hạ hỏi thẳng một câu đánh vào linh hồn: "Hiện tại ngươi còn có thể coi hắn như bằng hữu mà ở chung bình thường không?"
Chỉ cần tưởng tới Tô Lặc với bộ mặt hồ ly lúc nào cũng cười tủm tỉm, ngày nào cũng gọi "đệ đệ" không dứt, toàn thân Tống Thanh Ninh liền run rẩy, lập tức lộ ra biểu tình vặn vẹo: "A?"
Cậu ta không được tự nhiên mà nắm nắm cổ tay áo: "Cái này... hắn chắc... sẽ không như vậy đâu chứ?"
Không được, chỉ hơi tưởng tượng một chút thôi, cậu ta đã thấy ngột ngạt đến sắp không thở nổi.
Thẩm Miên nhìn vẻ mặt kia, liền hiểu ngay: "À, vậy tức là — nếu Tô Lặc làm thế, ngươi không chịu nổi, nhưng đến lượt Lục Chiêu hôn một cái, ngươi lại còn muốn duy trì quan hệ bằng hữu bình thường với hắn?"
Y vươn tay kẹp một lát khoai chiên trên đĩa, răng rắc cắn một miếng: "Ai mà hôn nhau rồi còn coi như bằng hữu bình thường được? Tiểu Tống à, tâm tư của ngươi... xem ra cũng không thuần lương cho lắm đâu!"
Tống Thanh Ninh: ...
Cậu ta ấp úng: "Nhưng... nhưng ta luôn có cảm giác, gần đây hắn hình như... không được bình thường."
Thẩm Miên khẽ chậc một cái.
Trực giác của sinh viên này quả nhiên nhạy bén.
"Không sao, chừng hai ngày nữa là hắn sẽ bình thường lại thôi."
Y rót thêm một ly Coca, chia một nửa cho hệ thống đang nhìn mình đầy mong chờ: "Đem tâm thái của ngươi lúc khai đạo cho ta mà lấy ra dùng lại xem nào."
Tống Thanh Ninh thở dài: "Nhưng mà thật sự xấu hổ lắm..."
Thẩm Miên đặt ly xuống, thuận miệng an ủi: "Sợ cái gì chứ, lúc đó chỉ có hai ngươi thôi, cũng không có người khác nhìn thấy."
Tống Thanh Ninh nghe vậy, lại nghĩ đến cảnh tượng đồng hương từng gặp, nhịn không được mà cảm thán: "Cũng phải."
Nếu lúc ấy mà có người nhìn thấy... cậu ta chắc sẽ xã hội chết tại chỗ.
Hai người còn đang nói chuyện, Tiền công công bỗng tiến vào bẩm báo: Vệ Quốc Công cầu kiến.
Thẩm Miên khẽ đáp, rồi lập tức đứng dậy thu dọn đồ trên bàn.
Tống Thanh Ninh cũng đứng dậy, chuẩn bị cáo lui.
"Ai, ngươi khoan đã."
Thẩm Miên gọi cậu ta lại: "Ngươi đến thiên điện chờ ta một chút. Trước đó sứ thần ngoại bang tiến cống không ít lễ vật, có nhiều đồ chơi mới lạ. Đợi ta xong việc sẽ dẫn ngươi đi chọn, xem có thứ gì vừa mắt thì mang về."
Đôi mắt của Tống Thanh Ninh lập tức sáng ngời, ngay cả chuyện tình cảm vừa rồi cũng ném ra sau đầu.
Đồng hương!
Kiếp sau còn muốn làm đồng hương với người!
Tống Thanh Ninh bước đi nhẹ nhàng, hân hoan tiến về thiên điện.
Chờ đến khi Thẩm Miên vừa thu dọn xong bàn, Vệ Quốc Công đã đến nơi.
— Mà chuyến này Vệ Quốc Công tiến cung, chủ yếu là đến tạ tội.
Lục Chiêu cúi đầu đi ngay phía sau, vẻ mặt thành khẩn, nghiêm chỉnh hành lễ nhận sai với Thẩm Miên.
Hai ngày nay Lục Chiêu vô cùng bận rộn.
Trước tiên, Lục Chiêu lặng lẽ đi dò hỏi tin tức, nghe nói người của Tấn Vương đều đã xuống mồ, cả người hắn ta chấn động đến ngây người.
Thế nhưng khi lại nghe những việc Tấn Vương từng làm, hắn ta chỉ biết trầm mặc.
Thôi, đợi quay về rồi, hắn ta sẽ cẩn thận tra lại chuyện Tấn Vương lần nữa.
Đêm qua, Lục Chiêu mơ hồ có một cảm giác như sắp rời khỏi thế giới này, vì thế hắn ta liều mạng chịu đòn đánh của Vệ Quốc Công, cố sống cố chết lết về phủ, rồi chuẩn bị lễ nhỏ cho từng người trong nhà.
Vương quản gia muốn mời cao tăng xem mệnh cho hắn ta, hắn ta liền uyển chuyển từ chối. Sau đó, kéo mẫu thân ngồi nói chuyện suốt cả buổi, rồi mỗi ngày đều phải nghe phụ thân mắng một trận. Cuối cùng lại lặng lẽ rời khỏi phủ, mang lễ vật đi tìm Tống Thanh Ninh.
Cũng không biết vì sao, ở trong thế giới này, Tống Thanh Ninh đối với hắn ta dường như luôn mang theo một chút không tự nhiên.
Thế nhưng Lục Chiêu nhìn ra được, Tống Thanh Ninh tuyệt đối không phải vô tình với mình.
Lục Chiêu đã có kinh nghiệm, hiểu rõ lúc này không nên nóng vội.
Lục Chiêu chuẩn bị quà, nhưng còn chưa kịp đưa ra, liền bị phụ thân đổ sạch.
Sau đó, hắn ta bị bắt ép tiến cung, tới xin lỗi Thẩm Miên.
"Không có việc gì."
Thẩm Miên nhìn Lục Chiêu thành thật cúi đầu, phất tay nói: "Lục nhị công tử tuổi còn nhỏ, trẫm tự nhiên sẽ không ghi lòng mấy lời ấy."
Vệ Quốc Công nghe vậy, trước là cảm kích không thôi, nhưng chỉ chốc lát sau nhìn sang tiểu nhi tử chỉ kém Bệ hạ một vài tuổi, lại tràn đầy lửa giận.
Nghịch tử!!!
Lục Chiêu theo phản xạ rụt cổ, vẻ mặt cực kỳ ngoan ngoãn chịu mắng.
Sau khi dẫn con xin tội xong, Vệ Quốc Công lưu lại nghị chính cùng Hoàng Đế, còn Lục Chiêu thì được cho lui, vừa bước ra khỏi đại điện, hắn ta thở phào một hơi thật dài.
Thấy Tiền công công đứng cạnh cửa, Lục Chiêu lén nghiêng người tới gần.
Tiền Dụng cảnh giác nhìn Lục Chiêu, lùi về sau nửa bước: "Lục nhị công tử?"
Lục Chiêu thấp giọng: "Tiền công công, Tống công tử... đã rời cung chưa?"
Tiền Dụng lắc đầu, dùng phất trần chỉ sang hướng thiên điện: "Tống công tử đang ở thiên điện, Lục nhị công tử muốn gặp hắn?"
Lục Chiêu lập tức gật đầu, rồi lặng lẽ sờ đồ trong ống tay áo, sau đó bước nhanh về phía thiên điện.
Tống Thanh Ninh đang chăm chú ngắm một chiếc bình hoa cổ, nghe thấy tiếng bước chân, vừa quay đầu liền trông thấy Lục Chiêu bước vào. Cậu ta sững người, theo phản xạ nhìn quanh như muốn tìm đường thoát.
Lục Chiêu đi tới trước mặt Tống Thanh Ninh, thấp giọng hỏi: "Tống Thanh Ninh... gần đây ngươi... có phải đang trốn ta?"
Ánh mắt của Tống Thanh Ninh mơ hồ, không muốn thừa nhận: "Gì? Ta không có."
Lục Chiêu liếc thấy vành tai Tống Thanh Ninh ửng đỏ, không vạch trần "miệng nói không trốn, chân chạy như bay", chỉ lặng lẽ lấy ra món quà đã chuẩn bị, rồi đưa tới trước mặt Tống Thanh Ninh: "Vừa rồi đi trên đường ta mua cho ngươi, ngươi xem thử xem... có thích hay không?"
Tống Thanh Ninh vốn định từ chối, nhưng nhớ tới lời Thẩm Miên vừa nói, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.
Hộp mở ra, bên trong là một con mèo nhỏ chạm khắc tinh xảo, lông tơ, mắt, râu đều sống động như thật.
Thấy Tống Thanh Ninh im lặng, Lục Chiêu liền thấp giọng mở miệng: "Ngươi... ngươi nếu không thích, ta—"
"Không, không phải."
Mặt của Tống Thanh Ninh đỏ bừng, đôi môi mím lại, cúi đầu nhỏ giọng: "Rất... rất đẹp."
Là một con mèo nhỏ đáng yêu.
Đôi mắt của Lục Chiêu lập tức sáng lên.
Hắn ta vươn tay giữ lấy cổ tay Tống Thanh Ninh, cái cảm giác mình sắp rời khỏi nơi này càng trở nên mãnh liệt.
Giọng điệu của Lục Chiêu dồn dập: "Thanh Ninh, ta... ta thích ngươi..."
Trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Tống Thanh Ninh, Lục Chiêu khẽ nghiêng người tới, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu ta.
Tống Thanh Ninh mở to đôi mắt, bàn tay khẽ nâng lên như muốn đẩy ra... nhưng cuối cùng lại rũ xuống im lặng.
***
Lục Chiêu chỉ cảm thấy bản thân dường như ngủ một giấc thật dài.
Giấc ngủ ấy không hề yên ổn, trong cơn mơ mơ hồ hồ, hắn ta cảm giác toàn thân ê ẩm, không biết có phải vì mấy ngày trước bận rộn lo liệu chuyện đại ca thành thân mà quá mệt mỏi hay không.
Khóe miệng dường như có gì đó chạm vào, Lục Chiêu khẽ "Hửm?" một tiếng, theo bản năng cắn nhẹ.
"Tê!"
Tống Thanh Ninh hít mạnh một hơi, vội vàng đẩy người ra.
Lục Chiêu mở to mắt, nhìn thấy Tống Thanh Ninh ngay sát bên, đầu óc còn chưa kịp vận hành, thì phía sau đã vang lên một tiếng quát như sấm đánh: "Nghịch tử!"
Vệ Quốc Công đứng ngay cửa thiên điện, trông thấy nhi tử nhà mình "Động tay động chân" với bằng hữu của Hoàng Đế, chỉ cảm thấy máu trong người dâng lên đến đỉnh đầu.
Nghịch tử! Nghịch tử!
Gia môn bất hạnh!
________
Tác giả có lời muốn nói:
Mới vừa tỉnh dậy đã sắp bị đánh: Lục Chiêu: ?!
Không phải chứ?! Ta làm gì sai?! Sao lại thành ra thế này???
