Thẩm Miên vừa mở mắt, cảnh vật đầu tiên đập vào là trần nhà màu trắng.
Y ngẩn ra thật lâu, mãi đến khi ý thức dần hồi lại mới nhớ được bản thân đang ở đâu.
"Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm tỉnh rồi!"
Còn chưa kịp hoàn toàn lấy lại tinh thần, thì cách đó không xa đã vang lên tiếng gọi xé gan xé phổi.
Trên giường, Thẩm Miên còn chưa hiểu chuyện, trước mắt đã có người bổ nhào tới. Người nọ với hai mắt đỏ hoe, thấy y mở mắt nhìn mình thì lập tức giọng cao vút, hét lớn: "Bác sĩ!"
Ông ta giậm chân cuống quýt: "Bác sĩ! Mau lên! Người tỉnh rồi!"
Thẩm Miên: ...?!
Y chỉ yên lặng nhìn ông chủ thiếu đạo đức kia xoay mòng mòng như con quay, trong lòng thử gọi hệ thống hai tiếng.
Nhưng thời gian trôi qua, bên tai vẫn im lìm không có một chút phản hồi.
Tim của Thẩm Miên chợt thắt lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Chẳng lẽ, khi truyền tống đã làm rơi mất hệ thống kia?
Còn cả Lục Chương nữa, không phải nói sẽ cùng đi với y hay sao?
Ông chủ liếc thấy sắc mặt của Thẩm Miên thay đổi, lập tức gượng nở nụ cười lúng túng: "Cái kia... Tiểu Thẩm à..."
"Nhường một chút."
Bác sĩ khám bệnh cho Thẩm Miên lạnh giọng nói: "Người bệnh cần nghỉ ngơi, có chuyện gì để sau hãy nói."
Ông chủ gật đầu liên tục như giã tỏi: "Được được."
Một lát sau, ông ta lại nhìn sắc mặt của bác sĩ, dè dặt mở lời: "Bác sĩ này, ngài xem, cậu ấy đã tỉnh rồi, vậy... vậy chắc là không có vấn đề gì lớn, đúng không?"
Bác sĩ: ......
Trong lòng hết sức muốn trợn mắt: rõ ràng nghe nói cậu thanh niên này đang làm việc thì ngất xỉu, đưa tới đây điện tâm đồ thẳng tắp như đường chết, thế mà còn mở miệng nói không có vấn để gì lớn? Không biết ngượng hay sao?!
Thẩm Miên cũng không buồn để ý đến ông chủ không chút lương tâm kia. Hệ thống vẫn bặt vô âm tín, khiến trong lòng y nổi lên một cơn bất an khó tả.
"Nhường một chút."
Từ ngoài cửa vang lên giọng nói, kế đó là đồng nghiệp nữ ngồi cạnh bàn bên liền xách theo một túi đồ bước vào, rồi thuận tay đẩy ông chủ đang chắn đường sang một bên, cô thấy Thẩm Miên đã tỉnh, đôi mắt lập tức sáng rực: "Anh Thẩm, anh tỉnh rồi?"
Cô lập tức gạt hẳn ông chủ ra, giọng đầy kích động: "May quá! Vừa nãy anh thật dọa chết chúng ta!"
Buổi sáng anh Thẩm ngã xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy!
Theo sau cô còn có hai đồng nghiệp khác, ánh mắt đều tràn đầy lo lắng nhìn về phía Thẩm Miên.
Thẩm Miên thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, khẽ nhíu mày, cân nhắc hồi lâu: "Cậu là ——"
Hình như là đồng nghiệp, nhưng tên là gì nhỉ?
Thời gian trôi lâu quá, y đã không nhớ rõ.
Nghe Thẩm Miên nói vậy, nụ cười trên mặt của mấy người đồng nghiệp bỗng đông cứng.
Không lẽ, anh Thẩm mất trí nhớ rồi?!
Rõ ràng lúc ngã xuống cũng không đập đầu mà? Chẳng lẽ là do làm việc quá sức?
Mấy ánh mắt liền đồng loạt chuyển sang nhìn ông chủ đang lau mồ hôi như mưa.
Ông chủ vội vàng quay sang cầu cứu bác sĩ, giọng run rẩy: "Bác... Bác sĩ?"
Hỏng rồi hỏng rồi, ông ta... ông ta chưa mua bảo hiểm cho người ta!
Mặt của bác sĩ không biểu cảm: "Có thể là lúc ngã xuống đã va vào đầu. Trước hết để người bệnh nghỉ ngơi, sau đó cần làm thêm kiểm tra."
Ông chủ gật như giã tỏi, vừa ngẩng đầu, đã đối diện mấy ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn sang.
Ông ta sững lại, lặng lẽ dịch người về phía sau, rụt cổ, rồi rón rén lùi về phía cửa.
Ngay trước khi ông ta bước ra khỏi phòng, phía sau chợt vang lên một giọng nói lạnh nhạt: "Nhường một chút."
Đồng nghiệp nữ đứng phía trước cẩn thận quan sát Thẩm Miên, giọng nhỏ nhẹ: "Cái kia... anh Thẩm, anh có thấy đau đầu không?"
Cô vội vã đặt túi đồ xuống mép bàn, móc điện thoại ra: "Anh có số của người thân không? Em giúp anh liên hệ một chút nhé?"
Vừa dứt lời, cô liền cảm giác phía sau có người bước tới.
Vừa ngẩng đầu nhìn, Kha Lị liền ngẩn ra.
Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, nhìn cô một cái, rồi hơi gật đầu, giọng điệu lễ độ: "Tôi là người nhà của em ấy."
Kha Lị tròn mắt nhìn người đàn ông đi thẳng về phía giường của Thẩm Miên.
Người nhà? Nhưng hình như anh Thẩm không có anh em họ hàng nào mà nhỉ?
Đúng lúc đó, trong đầu Thẩm Miên cũng vang lên thanh âm quen thuộc của hệ thống:【Ta tới rồi ta tới rồi, ký chủ!】
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Chương đang bước tới cạnh giường.
Quả cầu lông màu đen quen thuộc đang ngồi trên đỉnh đầu người đàn ông, nhảy nhót vung móng vuốt nhỏ về phía Thẩm Miên: 【Ta sắp xếp cho hắn có thân phận mới, cho nên đến hơi trễ đó!】
Nó nhảy xuống lòng bàn tay Thẩm Miên, thuần thục cọ tới cọ lui:【Thân thể này của ta chữa xong rồi nha ký chủ! Có phải ta rất lợi hại không!】
Thẩm Miên khẽ bóp cục lông đen ấy, "Ừ" một tiếng.
Lục Chương cúi đầu nhìn thanh niên trên giường, trong mắt không giấu được nét lo lắng. Trước đó hệ thống không nói rõ bệnh trạng, hắn chỉ dựa theo định vị tìm tới bệnh viện? Lúc nhìn thấy Thẩm Miên nằm đó, tim của hắn chợt thắt lại.
09 nói đã chữa trị xong thân thể của Bệ hạ, nhưng hắn vẫn không yên lòng: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Vừa hỏi, hắn vừa lạnh nhạt liếc ra phía cửa.
Nghe nói chính kẻ đứng đó khiến Bệ hạ lao lực mà ngã quỵ.
Ông chủ chạm phải ánh mắt lạnh lẽo kia liền rụt cổ, càng chuồn đi nhanh hơn.
"Không sao." Thẩm Miên lắc đầu, ánh mắt rơi xuống túi đồ trên bàn, "Anh đi mua đồ?"
"Ừ." Lục Chương lấy từ trong túi ra một hộp anh đào và một hộp dâu tây, "Em nghỉ ngơi trước, anh đi rửa ít trái cây."
Hắn nhìn thời gian, lại hỏi: "Một lát muốn ăn gì? Anh đi mua."
Thẩm Miên vừa mở miệng: "Cá nướng—"
Lời còn chưa dứt đã bị bác sĩ bên cạnh quát khẽ: "Ăn cá nướng cái gì!"
Bác sĩ nghiêm nghị nói: "Thân thể của cậu còn phải theo dõi, tạm thời chỉ có thể ăn đồ lỏng. Không được ăn mấy thứ dầu mỡ mặn nồng đó!"
Ông quay người nhìn về phía Lục Chương: "Tới đây, người nhà. Tôi nói cho cậu nghe về tình trạng hiện tại của người bệnh cùng những điều cần chú ý."
Thẩm Miên nhìn Lục Chương lập tức bước theo bác sĩ, dáng vẻ hận không thể cầm bút ghi chép từng câu từng chữ, trong lòng không khỏi hơi bĩu môi đầy tiếc nuối.
Hệ thống nho nhỏ trên giường nhìn còn uất ức hơn y.
Nó cũng muốn ăn cá nướng cơ mà!
"Bệ hạ?"
Khi Thẩm Miên hồi thần, bác sĩ đã đi ra ngoài, còn Lục Chương đã cúi người sát lại, giọng trầm thấp chỉ đủ cho hai người nghe: "Chờ chút ta sẽ đi nấu cháo cho Bệ hạ, Bệ hạ muốn uống cháo gì?"
Ở bên cạnh, Kha Lị nhìn tư thế hai người kề cận ấy, chợt có cảm giác bản thân như người thừa thãi.
Khoan... chẳng lẽ vị này chính là bạn trai của anh Thẩm...?
Cô hít nhẹ một hơi lạnh.
Ý chí của anh Thẩm có phải hơi... quá mạnh rồi không? Trong nhà có bạn trai như vậy, thế mà anh ấy vẫn tăng ca đến tận nửa đêm?!
"Cái đó..."
Kha Lị dè dặt mở miệng: "Kia... anh Thẩm, nếu bạn trai của anh—"
Nói được nửa câu, cô liền tự cắn môi, gương mặt hiện vẻ ảo não.
Sao lại đem lời trong lòng nói thẳng ra vậy! Vạn nhất người ta không phải bạn trai thật thì chẳng phải xấu hổ muốn chết?!
Nhưng Thẩm Miên nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng "Ừ?" một tiếng, hoàn toàn không có ý muốn phủ nhận.
Mắt của Kha Lị lập tức sáng rực: "Anh Thẩm, nếu bạn trai của anh tới rồi, vậy chúng ta về trước nhé."
Cô xách túi đồ lại gần: "Mấy thứ này là bọn em vừa mua dưới lầu, chắc là anh dùng được."
Hết sức chân thành, hết sức hiểu chuyện.
Để lại một túi đồ... và một ánh mắt ngưỡng mộ vô hạn nhìn về phía Lục Chương, người bạn trai xịn xò ngời ngời khí chất.
Thẩm Miên mỉm cười với từng đồng nghiệp một, lần lượt nói lời cảm ơn.
Ngoài cửa, ông chủ ho nhẹ một tiếng, xoa xoa tay rồi len lén đến bên cạnh Kha Lị, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Kha à—"
"Tiểu Kha cái gì mà Tiểu Kha!"
Ngoài dự đoán của ông ta, cô gái thường ngày trông dịu dàng nhã nhặn ấy bỗng trừng mắt, nhìn ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống: "Đồ tim đen phổi đen, còn mặt mũi đến làm thân à!"
Ông ta sững sờ, giơ một ngón tay hơi mập mạp run run chỉ Kha Lị:
"Cô, cô, cô—!"
Sắc mặt của ông ta đỏ bừng như cá nóc bị thổi căng: "Cô dám nói chuyện với ông chủ như vậy?!"
Kha Lị hừ lạnh: "Từ giờ phút này, ông không còn là ông chủ của tôi nữa!"
Cô dõng dạc: "Nói cho ông biết, tôi nghỉ làm!"
Dù Thẩm Miên đã tỉnh lại, nhưng chỉ cần nhớ tới cảnh đồng nghiệp sáng nay ngã xuống ngay trước mắt, trong lòng cô vẫn còn run sợ.
Cô không muốn vì cái công việc nát này mà sớm muộn cũng ngã theo.
"Tăng ca tới nửa đêm còn không trả tiền tăng ca, tùy tiện trừ lương, lại không mua bảo hiểm cho nhân viên — tôi bây giờ không phải nhân viên của ông nữa, tôi là nguyên cáo! Đợi mà bồi thường đi!"
Nói xong, Kha Lị hùng hổ trừng ông ta một cái rồi bước thẳng về phía thang máy.
Hai đồng nghiệp phía sau nhìn bóng lưng của cô nàng, cũng lập tức nhìn ông chủ, dồn dập nói một câu: "Chúng tôi cũng nghỉ!"
Nói xong, họ vội vàng chạy theo Kha Lị.
Cái công ty rách nát này, không sớm thì muộn cũng sập!
Trong phòng bệnh.
Thẩm Miên lén nhón một quả dâu tây bỏ vào miệng, vừa quay đầu lại, liền bắt gặp cảnh Lục Chương rất tự nhiên móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại, cúi đầu bấm bấm.
Y trừng mắt, thần sắc kinh ngạc không kịp che giấu: "Ngươi... điện thoại từ đâu ra?"
______
Tác giả có lời muốn nói:
09 (nghiêm túc mặt.JPG): Bây giờ, bổn hệ thống mang ngươi đi tìm ký chủ. Ngoài ra, chuẩn bị cho tốt, ta muốn dạy cho ngươi kiến thức quan trọng bậc nhất để sinh tồn ở hiện đại!
Lục Chương: ?
Vì sao lúc công nhân tỉnh lại, ông chủ lại kích động thành như thế?
Bởi vì:
Theo quy định tại Điều 39 Điều lệ bảo hiểm tai nạn lao động, nếu công nhân viên chức tử vong, thân nhân gần nhất của họ có thể nhận được tiền mai táng, trợ cấp nuôi dưỡng thân thuộc, cùng tiền bồi thường tử vong một lần từ quỹ bảo hiểm tai nạn lao động.
Nếu đơn vị tham gia bảo hiểm, khoản này do quỹ chi trả.
Nếu chưa tham gia, đơn vị sử dụng lao động sẽ phải tự chi trả toàn bộ.
Mức tiền bồi thường tử vong một lần mới nhất: 1.083.760 nhân dân tệ.
(Không trách ông chủ sợ tới xanh mặt, thiếu chút nữa mất nửa đời tích góp...)
