Trương Liêm nhìn người đang đứng trước mặt mình, gấp gáp xua tay: "Không bán không bán! Cây trâm này ta không bán, ta chỉ là nhất thời thiếu bạc xoay vòng thôi!"
Gã nghiêm mặt kiên quyết: "Chờ ta thắng, còn phải đi chuộc lại!"
Thẩm Miên khóe miệng co giật nhẹ.
Quá điển hình rồi.
Dù trải qua bao lần, y vẫn cảm thấy khó tin.
—— Vì sao những người này lại có cùng một kiểu suy nghĩ thế không biết?
Giống như mỗi kẻ ngồi trước chiếu bạc đều tin chắc mình chỉ còn thiếu một cơ hội, là có thể "thắng trở về."
Vì thế, bất kể dùng cách gì, dù phải bán sạch gia sản, họ cũng nhất quyết gom đủ vốn.
Bởi trong mắt họ, những thứ đã bán đi, số bạc đã mất... chẳng qua cũng chỉ là "tạm thời bị mất."
Chỉ cần thắng một ván, là có thể chuộc lại tất cả.
Thẩm Miên khẽ "Xì" một tiếng, ngữ khí không mấy kiên nhẫn: "Ngươi lấy gì đảm bảo ngươi sẽ thắng? 100 lượng, bán cho ta đi."
Nghe người khác nghi ngờ vận may của mình, Trương Liêm lập tức đỏ bừng mặt, phẫn nộ quát: "Ngươi nói bậy! Đừng tưởng ngươi vận khí kém, thì ai cũng như ngươi!"
"Hôm nay ta nhất định chuộc lại được!"
Trong lòng gã thầm nghĩ, chỉ cần xoay vòng được ít bạc, thắng vài ván là ổn thỏa cả thôi. Huống hồ, nếu phụ thân phát hiện cây trâm bị mất, gã còn biết ăn nói thế nào cho phải?"
Thẩm Miên nhìn lướt một cái đã đoán được ý nghĩ trong đầu gã, cười lạnh trong bụng.
Y thầm thì với 09: "Giống hệt như người lần đầu lén làm chuyện xấu, còn biết sợ. Sau đó thì quen tay, dần dần chẳng thấy gì là sai nữa."
Trong nguyên tác, về sau Trương Liêm không chỉ bán trâm, mà còn từng đem cả bộ trà cụ trong cung đi cầm, rồi làm đồ giả để trả lại.
Nếu không phải gặp phải thụ chính nghiêm túc điều tra, có lẽ gã còn có thể tiếp tục qua mặt phụ thân của mình thêm một thời gian dài.
Nghe Trương Liêm dám mắng cả Thẩm Miên, sắc mặt Lục Chương sa sầm, còn Mộc Tê thì đã bước lên nửa bước, chuẩn bị ra tay dạy dỗ.
Thẩm Miên vẫy tay, ý bảo không sao cả.
Y bĩu môi: "Ngươi có vận khí tốt mà vừa nãy thua sạch 50 lượng bạc?"
Trương Liêm nghẹn họng.
"Vậy đi, ta coi như làm người tốt một lần — 100 lượng. Nếu ngươi thắng, cây trâm này sẽ trả lại cho ngươi."
Thẩm Miên bổ sung thêm: "Nhưng nếu hôm nay ngươi thua sạch, thì cây trâm này sẽ thuộc về ta."
Trương Liêm do dự một lúc, rồi cắn răng mở miệng: "500 lượng."
Cái tên công tử kia nhìn đã thấy dễ lừa rồi. Tuổi thì còn trẻ, ăn mặc quý phái, gương mặt thì ngây ngô chẳng dính chút khổ đời, người ta vừa thấy đã tưởng ngay là con nhà đại phú đại quý.
Thẩm Miên trợn mắt ngay tại chỗ.
Y cùng 09 đồng thanh gào lên: "Tên này không chỉ coi ta như kẻ vung tiền như rác, mà là trực tiếp xem ta như thằng ngốc đấy à?!"
Người này sao lại dám mở miệng đòi đến 500 lượng? Đừng tưởng y không biết, cây trâm đó đem đến tiệm cầm đồ cũng chỉ được có 40 lượng là cùng!
Thẩm Miên nghiến răng ken két: "100 lượng thôi, đừng tưởng ta không biết giá chung."
Trương Liêm do dự một lát, rồi lắc đầu: "100 lượng thì chắc chắn không được."
Gã đưa cây trâm đến gần, đưa tay chỉ:
"Cây trâm này dùng ngọc dương chi hạng nhất, còn cái chỗ này—"
"Ngươi nhìn kỹ đầu trâm khắc hoa, đó là danh gia chế tác!"
Thẩm Miên lui lại nửa bước không dấu vết: "Danh gia thì sao, cũng chẳng tới 500 lượng. 150 lượng, ngươi đem đi hiệu cầm đồ, người ta còn trả chưa tới 50 lượng kìa."
Ngay lúc cả hai đang giằng co, phía sau truyền đến một trận reo hò.
Một gã nam nhân đỏ bừng mặt vì phấn khích, đập vai huynh đệ cười lớn: "Được rồi! Lấy lại được hết bạc rôdi! Đi, các huynh đệ theo ta xuống lầu làm vài ly!"
Nhìn người khác thắng bạc, Trương Liêm liền nóng ruột.
Gã âm thầm tính toán khoảng cách từ trà lâu đến tiệm cầm đồ.
Chỉ chậm trễ một khắc thôi, có khi gã đã thắng mấy ván rồi!
Hơn nữa, cây trâm trước mới đổi được 40 lượng, cây này có lẽ cũng không hơn bao nhiêu.
Nếu có vốn nhiều một chút, gã thắng càng nhanh!
Nơi này nhiều người như vậy, tiểu tử này chắc là không đến mức quỵt nợ.
Trương Liêm cắn răng: "... 200 lượng!"
Thẩm Miên gật đầu: "Được thôi, nhưng mà ta cũng muốn cùng ngươi chơi vài ván."
Y chỉ vào bàn gần đó, vẻ mặt không phục: "Không phải ngươi nói mình có vận khí tốt sao? Vừa hay ta cũng cảm thấy vận khí hôm nay của ta rất cao."
Trương Liêm suýt bật cười.
Tiểu tử này? Vận khí tốt?
Mấy ngày nay ở tầng ba, ai mà chẳng biết vị tiểu thiếu gia này là thảm nhất.
Thua tới mức bị chưởng quầy cười sau lưng.
Nếu đổi lại là thị nữ bên cạnh y, Trương Liêm còn căng thẳng vài phần, nhưng tiểu thiếu gia này?
Lần này Trương Liêm chẳng hề do dự, gật đầu cái rụp: "Được thôi!"
Thật là buồn ngủ còn có người đưa gối.
Gã thầm nghĩ, mấy ngày nay thua đến cháy túi, cuối cùng cũng có hy vọng lấy lại!
Để chắc chắn, gã còn bồi thêm một câu: "Chơi thì chơi, nhưng thị nữ của ngươi phải tránh xa một chút."
Thẩm Miên bật cười, gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Thẩm Miên căn bản không cần Mộc Tê.
Y thoải mái lấy ra 200 lượng bạc đư cho Trương Liêm, ngay sau đó nhận lấy trâm ngọc, tiện tay xoay xoay mấy vòng, rồi đưa cho Lục Chương đứng sau: "Ngươi cầm trước."
Trương Liêm thấy y tùy tiện như thế, không nhịn được mà mở miệng: "Ngươi cẩn thận chút!"
"Nhỡ không may làm rơi vỡ thì người đền bù cho ta thế nào?"
Thẩm Miên ngồi xuống ghế, khẽ hừ một tiếng: "Ai thắng còn chưa biết đâu."
Trương Liêm cũng ngồi xuống theo, cố gắng đè nén biểu cảm đắc ý trên mặt, nhưng đuôi mắt cong lên vẫn không che được hưng phấn.
Sau lưng gã, tên sai vặt đã gấp đến toát mồ hôi, nhưng không dám mở miệng nửa lời.
Chỉ trách mình ngu, tưởng rằng theo đại công tử ra ngoài là chuyện dễ ăn.
Nếu như lão gia biết chuyện này, đại công tử chưa chắc bị trách nặng, nhưng hắn ta thì... có khi bị bán đi mất!
Bên kia, Mộc Tê đã tự giác lui ra xa, Trương Liêm thấy vậy thì lòng nhẹ nhõm hẳn.
Lục Chương thì đứng sau lưng Thẩm Miên, ánh mắt sắc lạnh mà chắn đi những ánh nhìn tò mò xung quanh.
Hắn nhìn chăm chú vào gáy Hoàng Đế, trong lòng đầy nghi hoặc.
Hắn đại khái đoán được Thẩm Miên định làm gì, nhưng——
Tân đế biết chơi thứ này?
Từ ngày Lục Chương tiến cung bồi giá. hắn chưa từng thấy Hoàng Đế đụng đến trò đánh bạc.
Huống hồ hôm đầu tiên đến đây, thái độ của y rõ ràng là... một người chưa từng bước vào sòng.
Trong khi đó, 09 đang ghé trên vai Thẩm Miên, mắt nhỏ lập lòe ánh xanh lấp lóe.
【Ký chủ?】
【Ngài định tự mình chơi xúc xắc với hắn sao?】
Lời còn chưa dứt, 09 liền từ trên vai Thẩm Miên ngã xuống.
Thẩm Miên quét nhẹ hệ thống xuống bàn, lạnh nhạt: "Ai nói là ta chơi?"
09: ?
Vậy thì ai?
Chứ không phải đang có hai người trên bàn à.....
Ngay giây tiếp theo, Thẩm Miên đưa tay nhặt năm viên xúc xắc, bao gồm cả viên đen nhánh 09, rồi ném vào bát sứ.
Thẩm Miên lười nhác nói: "Đương nhiên là ngươi chơi."
——
09 chỉ thấy trước mắt tối sầm:.......
???
Ta?
Nó nghiến răng chịu đựng, vừa cắm đầu rà quét điểm số bên phía Trương Liêm, vừa cam chịu số phận nghe lệnh phiên xúc xắc của Thẩm Miên.
Không trách được ký chủ nhà nó tự tin như thế.
Có hệ thống gian lận đi theo, ai có thể chơi thắng được?
Mà bên kia, Trương Liêm đã thắng liền hai ván.
Mặt gã đỏ rực, miệng cười không khép lại được.
Gã vừa lắc xúc xắc vừa không quên nhắc: "Nhưng mà nói rõ, thua rồi thì đừng quỵt nợ đấy nhé!"
Hừ, sắp chuộc lại cả hai cây trâm rồi!
Tiểu thiếu gia này... không chừng chính là ông trời phái tới tặng bạc cho gã.
Giống như là đã nhận định đối phương căn bản không thể thắng nổi, Trương Liêm từ đầu tới cuối cũng không đổi bàn khác, vẫn luôn dây dưa chơi cờ cùng Thẩm Miên.
Có điều, con người thì luôn có lúc sơ suất.
Đến ván cuối cùng, gã vì nóng lòng đoạt lại cây trâm, không nhịn được mà đem toàn bộ phiếu cược trong tay áp lên một lần.
Không ngờ lại thua!
"Được."
Thẩm Miên đứng dậy: "Ta phải trở về."
"Ngươi chậm đã! Hai ta lại chơi thêm một ván!"
Trương Liêm vội vã duỗi tay kéo lấy người.
Giữa mày Lục Chương nhíu lại, nghiêng người chắn trước mặt Thẩm Miên.
Thẩm Miên mở miệng, giọng điệu không kiên nhẫn: "Ta nói phải trở về. Lại nói, trên người ngươi không phải cũng không còn bạc sao?"
"Ngươi!"
Trương Liêm chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, mồ hôi túa ra từng tầng.
Không được, cứ để y đi như vậy, thì đồ vật của mình biết tính sao!
Sớm biết thế thì vừa rồi đã không nên vội vàng thúc ép như thế, đều do gã nhất thời bị lòng tham làm mờ mắt, nếu như khi ấy trấn định thêm chút nữa...
Thẩm Miên thấy sắc mặt gã xanh mét, liền không nói thêm gì, xoay người muốn đi ra ngoài.
【Ký chủ?】
Trên bàn, 09 thò ra một móng vuốt, gõ gõ vào cái đầu tròn kia: "Ngài nhét ta vào trong đi!"
Thuốc bổ ngược đãi hệ thống cũng thôi đi, chứ mạng hệ thống cũng là mạng người chứ bộ!
Nếu khoảng cách giữa nó và ký chủ vượt quá phạm vi cho phép, nó sẽ bị cưỡng chế truyền tống trở lại bên người ký chủ!
Nó sợ bị truyền tống đến mức choáng váng mất.
Trương Liêm ấp úng mở miệng: "Ta... ngươi lại cho ta mượn 200 lượng nữa!"
Phía sau gã, tên sai vặt lộ ra vẻ mặt như muốn ngất xỉu tại chỗ.
200 lượng!
Đại công tử sợ không phải là phát điên rồi.
Thẩm Miên: "Ngươi đủ chưa, ta dựa vào cái gì ——"
Trương Liêm hấp tấp ngắt lời: "Lập tức sẽ trả lại cho ngươi!"
Vừa rồi gã vốn dĩ đã có thể thắng, chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi!
Thẩm Miên chăm chú nhìn gã một hồi lâu, không cam lòng nói: "Vậy ngươi viết cho ta một tờ khế ước vay đồ!"
"Không thể cho ngươi vay không được, ta cho vay bạc là phải thu lợi tức."
Sợ Thẩm Miên đổi ý, Trương Liêm nói ngay: "Chỉ mượn bảy ngày, ta có thể trả ngươi 220 lượng!"
Tính ra lãi suất, hệ thống phát ra giọng điệu nghi hoặc: 【Ơ?】
Người này lúc vay tiền, chẳng lẽ chưa từng tính tới chuyện lãi suất?
"Tên này thì suy xét cái gì."
Giọng điệu của Thẩm Miên đầy châm chọc: "Hắn nghĩ chỉ cần một ván là có thể gỡ vốn, đừng nói là 20 lượng, dù là 50 lượng, hắn cũng sẽ đưa."
09: 【Thì ra ký chủ nghe được ta nói chuyện.】
【Mau thả ta ra đi!】
Bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, nó không có cách nào tự mình nhấc cái bát lên được.
Thẩm Miên: "Đừng vội."
Y ngồi trở lại ghế, gọi tiểu nhị trong trà lâu mang giấy bút tới.
Trương Liêm sau khi lấy được 200 lượng bạc, lập tức đổi hết bạc thành phiếu cược.
Gã đem toàn bộ phiếu cược đặt lên bàn, hít sâu một hơi: "Ván này trực tiếp so lớn nhỏ, ai đổ ra điểm số cao hơn thì thắng, được chứ?"
Thẩm Miên thản nhiên gật đầu: "Được, vừa hay ta cũng đang vội, như vậy càng nhanh."
Âm thanh xúc xắc lắc trong bát lại vang lên rầm rầm lần nữa.
Trương Liêm gắt gao đè tay lên bát, chỉ cảm thấy tim mình như muốn nổ tung.
Hắn thật cẩn thận nhấc cái bát lên một khe nhỏ để nhìn.
Vừa nhìn rõ điểm số bên trong, Trương Liêm lập tức chớp mắt thở phào nhẹ nhõm, toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả từng sợi tóc cũng đều buông lỏng.
Gã vừa nhấc tay, hoàn toàn nhấc cái bát lên.
"Thế nào?"
Gã đắc ý mà nhe răng cười với Thẩm Miên.
"Gấp cái gì."
Thẩm Miên liếc mắt nhìn năm viên xúc xắc bên kia, bốn cái 5 điểm, một cái 2 điểm: "Ai lớn hơn còn chưa chắc đâu."
Trên mặt Trương Liêm thiếu kiên nhẫn: "Ít nói nhảm, ngươi mau mở ra đi, ta đây là bốn cái 5, không tin ngươi có thể lớn hơn ta!"
【 Được, ký chủ. 】
Hệ thống vỗ vỗ cái "ngực" điện tử:【 Có thể mở ra! 】
Thẩm Miên cầm cái bát, nhẹ nhàng mở hé một góc.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Trương Liêm nhìn thấy năm viên xúc xắc 6 điểm nằm gọn trên bàn, nụ cười lập tức đông cứng trên mặt.
