Thẩm Miên về doanh trướng dùng bữa trưa đơn giản, sau đó đem thu hoạch của hôm nay ra kiểm kê cẩn thận một lượt.
Vài thùng cua, hai sọt nấm hương, thêm ba sọt nhỏ quả dại cùng mớ rau rừng, cá ——
Lục ái khanh cũng có câu lên, sao lại không tính là thành quả lao động tập thể được chứ!?
Dù sao thì hắn cũng có tham gia... Chủ yếu là... làm bạn.
Cách đó không xa, cung nhân và thị vệ đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối, từng con mồi được mọi người mang về đều được ghi chép lại, sau đó xử lý sạch sẽ, coi như nguyên liệu nấu ăn cho mấy ngày tới.
Thẩm Miên đứng xem một lúc, rồi phân phó cung nhân: "Cua bắt được đem chia cho mọi người đi."
Nấm và rau dại thì miễn, mấy thứ đó y phải tốn khá nhiều thời gian mới đào được.
Hơn nữa, cũng không đủ để chia phần.
Y dự tính chỉ chia cho những người gần gũi bên cạnh một ít mà thôi.
Tiền công công lúc này đã bận đến mức như chong chóng quay tít.
Nghe được Hoàng Đế muốn ăn nấm và rau dại, sắc mặt hắn lập tức hiện ra biểu tình như bị sét đánh giữa trời quang.
Hắn vốn tưởng Bệ hạ chỉ là cảm thấy mới lạ nên thử đào cho vui, ai ngờ lại thật sự định tự mình ăn!?
Rau dại thì còn dễ phân biệt, chứ nấm kia...
Vạn nhất trong đó có loại nào mang độc, thì biết làm sao cho phải!?
Tiền công công như đối mặt kẻ địch lớn, căng thẳng nhìn chằm chằm hai sọt nấm kia.
Văn thái y cũng bị cấp tốc triệu đến.
"Văn thái y!"
Tiền công công lập tức cho người khiêng hai sọt nấm đến trước mặt Văn thái y, ngữ khí vô cùng nghiêm trọng: "Phải cẩn thận phân biệt từng cái một, tuyệt đối không thể để Bệ hạ ăn phải thứ có vấn đề!"
Những gì Bệ hạ dùng, nhất định phải an toàn tuyệt đối.
Còn như mấy thứ không rõ có độc hay không...
Dù sao thì tâm ý của Bệ hạ cũng không thể uổng phí được!
....
Tới giờ dùng bữa tối, Thẩm Miên ngồi ở chủ vị, liếc nhìn đĩa nấm nướng đặt trước mặt mình, lại lặng lẽ ngó qua phần của Lục Chương.
Là ảo giác sao?
Sao y cảm thấy phần nấm trên bàn mình và của Lục Chương, hình như chủng loại không được... giống nhau cho lắm?
Mặt Thẩm Miên đầy nghi hoặc mà bưng chén lên, húp một ngụm canh nấm vừa mới nấu xong.
Bên trong có cho thêm một loại nấm tiên mà hệ thống bảo là có lợi cho cơ thể.
Vừa mới uống vào miệng, ánh mắt Thẩm Miên liền sáng rỡ lên đôi chút: Quả nhiên là tiên thực!
Chẳng bao lâu sau, món thịt nướng cũng được cung nhân dâng lên, Thẩm Miên chọc một miếng thịt thỏ, bỏ vào miệng nếm thử.
"Lục Chương."
Y nhìn quanh một vòng các quan lại võ tướng đang uống rượu trò chuyện, rồi hạ giọng hỏi Lục Chương: "Đệ đệ ngươi đi đâu rồi?"
Rõ ràng thấy Vệ Quốc Công ở cách đó không xa đang ngồi cùng vài vị võ tướng, cười nói uống rượu, nhưng sao lại không thấy bóng dáng của Lục Chiêu?
Lục Chương khẽ lắc đầu, đưa tay múc thêm cho Thẩm Miên một chén canh nữa: "Thần cũng không rõ, nó vẫn chưa trở về."
"Đa phần là ham chơi, quên cả giờ giấc."
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài: "Nếu trời sập tối mà vẫn chưa thấy trở về, vẫn là nên sai người đi tìm thử xem."
"Miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Y vừa dứt lời, nơi xa đã lờ mờ truyền đến một trận xôn xao ồn ào.
Thẩm Miên đứng dậy, nhìn thấy có người từ phía doanh trướng bên kia đi tới, là Thẩm Giác.
Bình Vương tiện tay ném dây cương cho tùy tùng phía sau, thân khoác y phục săn sáng màu, gương mặt thiếu niên tràn đầy vẻ đắc ý ngạo nghễ, còn đang hô gọi đám người theo sau đem toàn bộ chiến lợi phẩm hôm nay dỡ xuống.
—— Ba ngày đầu trong kỳ săn thu chủ yếu là săn thú tranh công, phần thưởng phong phú nhất. Những ngày sau phần lớn chỉ còn cưỡi ngựa, bắn cung, ném thẻ vào bình rượu v.v..., thiên về tính chất giải trí thi thố.
Thẩm Miên nhìn một đống con mồi chất đầy mặt đất, không khỏi cảm khái một câu trong lòng: Tiểu tử này có sức lực không nhỏ?
Không biết là vì muốn y đáp ứng điều kiện gì, mà lại dốc sức đến mức này.
Tuy rằng trông Thẩm Giác có vẻ rất thành thạo, nhưng Thẩm Miên vẫn nhìn thấy tay phải rũ xuống bên người đang hơi hơi run nhẹ, hẳn là đã cạn sức.
Người đi phía sau Thẩm Giác là Hoắc Yếm, hắn có chút lo lắng liếc đối phương một cái, nhưng rất nhanh lại cúi đầu, lặng lẽ đứng yên một bên, không lên tiếng.
Thẩm Giác liếc nhìn mồi săn của người khác, thấy rõ ràng chẳng ai nhiều bằng mình, liền lộ ra vẻ mặt rất mực hài lòng.
Thẩm Miên quay sang dặn Tiền công công: "Gọi hắn lại đây cùng dùng bữa, còn cả người kia nữa... Hoắc Yếm? Gọi đến cùng luôn đi."
Tiền công công vâng dạ một tiếng, lập tức xoay người đi truyền lời.
Thấy Tiền công công, vẻ mặt Thẩm Giác thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Hắn lập tức quay đầu liếc nhìn Thẩm Miên một cái, trong mắt mang theo vài phần không tình nguyện, nhưng vẫn từ xa hướng y hành lễ, sau đó căn dặn vài câu với người phía sau, rồi cùng Hoắc Yếm theo Tiền công công đi về phía bàn bên này.
Trường Ninh Hầu ngẩng đầu nhìn sang bên này, sắc mặt có chút không vui.
Ngồi bên cạnh ông ta, Khúc phu nhân và Hoắc Vô Ưu cũng đều lộ ra vẻ thất thần.
Thẩm Giác ngồi xuống bàn cạnh Thẩm Miên, Hoắc Yếm theo sau cũng an vị, suốt dọc đường vẫn im lặng cúi đầu, không rõ vẻ mặt ra sao.
"Bệ hạ hôm nay bắt được cua, quả thật là mới mẻ vô cùng."
Thấy không ai mở lời, Tấn Vương là người đầu tiên lên tiếng phá tan im lặng.
Hắn vừa dứt lời, Hoắc Yếm phía đối diện lập tức nhấc mí mắt, liếc nhìn Tấn Vương một cái.
"Ăn đi!"
Thẩm Giác nhăn nhó mặt mày, trực tiếp đặt mâm trong tay xuống trước mặt Hoắc Yếm, trừng mắt: "Ăn mau đi, ngươi không đói bụng à?"
Ánh mắt Thẩm Miên đảo qua đảo lại trên người ba người bọn họ, đáy mắt lộ ra vẻ vô cùng hứng thú.
Ồ...
Sao y lại cảm thấy giữa mấy người này, hình như có gì đó không bình thường?
Tấn Vương thấy bộ dạng của Thẩm Giác thì chỉ khẽ lắc đầu, tỏ ý bất đắc dĩ.
Hoắc Yếm hé môi định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng, nơi xa lại vang lên một trận náo động.
—— Lục Chiêu trở về.
Hắn ta săn được một con Bạch Hổ, hơn nữa lại còn là bắt sống.
Khoảnh khắc thấy rõ con Bạch Hổ kia, không ít người lập tức kinh hô thành tiếng.
Xem ra Lục Chiêu đã dồn con hổ trưởng thành này đến khúc sông, rồi thừa cơ chế ngự bắt được. Cũng không rõ giằng co bao lâu, toàn thân hắn ta từ trên xuống dưới đều đã ướt sũng, tóc còn nhỏ nước tong tỏng xuống dưới.
Thế nhưng, sắc mặt hắn ta lại vô cùng hớn hở, khoé miệng giương lên mãi không hạ xuống nổi.
Trên mặt Vệ Quốc Công cũng hiện nét tán thưởng, vui vẻ tiếp nhận những lời khen ngợi từ đồng liêu bên cạnh.
Mà vẻ mặt Thẩm Giác, khi trông thấy con Bạch Hổ toàn thân ướt nhẹp, đã sức cùng lực kiệt kia, thì hoàn toàn cứng đờ.
"Ngươi biết dáng vẻ Thẩm Giác lúc này trông giống cái gì không?"
Nhân lúc ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn đi nơi khác, Thẩm Miên bắt đầu lén điên cuồng gọi hệ thống ra để lảm nhảm.
Hệ thống đang nhai một miếng thịt, thuận miệng đáp: 【Cái gì cơ?】
Thẩm Miên nói: "Giống như bọ phân chui vào nhà máy socola."
09: 【?】
Thẩm Miên cười: "Vui được có một khắc."
09: 【???】
Cục than đen bình tĩnh nhìn chén nước sốt thịt nướng đặt trước mặt, do dự hồi lâu, cuối cùng lại rụt cái móng vốn đã vươn ra phân nửa về.
Không phải chứ, đang ăn uống ngon lành, nhất định phải nói mấy câu như vậy mới cam tâm sao!?
Thẩm Miên thấy 09 cứng đờ, liền giơ tay chọc nó một cái, sau đó quay đầu phân phó cung nhân phía sau: "Mau đưa Nhị công tử Vệ Quốc Công đi thay y phục."
Bên kia, sắc mặt Thẩm Giác đã hoàn toàn đen lại.
Hoắc Yếm dường như muốn nói vài câu an ủi, kết quả lại bị Thẩm Giác trừng cho một cái, ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Chờ đến khi Lục Chiêu thay y phục trở về, Thẩm Giác bỗng đặt đũa xuống bàn: "Thần đệ dùng cơm xong rồi, xin cáo lui trước về nghỉ."
Hắn hành lễ qua loa với Thẩm Miên, rồi xoay người rời bàn.
Hoắc Yếm thấy thế, vội vàng theo sau đứng dậy rời đi.
Thẩm Miên dõi mắt nhìn bóng lưng hai người rời khỏi, trong lòng càng thêm cảm giác như có một đoạn cốt truyện mà y chưa từng được biết đang lặng lẽ xảy ra.
Nhưng cũng không sao, rồi y sẽ biết thôi.
Dùng cơm xong, Thẩm Miên chậm rãi quay về doanh trướng nghỉ ngơi.
Trà Sữa chơi nguyên một ngày, đã sớm bò lên long sàng ngủ say như chết. Cả người lật ngửa, bụng phập phồng theo nhịp hô hấp, lông mao rung rung.
Chỉ là hôm nay nó ngủ không được yên cho lắm, thỉnh thoảng còn dùng móng sau đạp loạn vài cái.
Thẩm Miên cũng cảm thấy có chút mệt mỏi sau cả ngày bôn ba.
Y nghiêng người ngã xuống giường, đưa tay ôm lấy con báo tuyết, chuẩn bị hút một trận cho đã.
"Chủ tử."
Mộc Tê đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng nhắc nhở: "Con báo tuyết này tối nay vẫn chưa được tắm rửa đâu."
"Không sao cả."
Thẩm Miên hoàn toàn không để bụng: "Không phải ta đã nói rồi sao, không cần tắm rửa cho nó mỗi ngày, tắm muốn trọc lông rồi."
Không biết có phải do lăn lộn trên bãi cỏ quá nhiều hay không, mà trên người Trà Sữa còn vương lại một mùi cỏ xanh nhàn nhạt.
Y đang chuẩn bị s* s**ng một phen, thì bỗng nhiên con báo tuyết vặn vẹo vài cái.
"Ngươi làm sao vậy?"
Ôm con báo tuyết trong tay, Thẩm Miên nhìn cục than đen đang "run rẩy", nghi hoặc mở miệng hỏi: "Co giật đấy à?"
09: 【Khụ... Ký chủ, ta khuyên ngài tốt nhất vẫn đừng có dí sát mặt vào thì hơn.】
Thẩm Miên: ?
Y chậc một tiếng, dùng một tay nhấc bổng Trà Sữa lên.
Cục than đen này, nói chuyện thì cứ úp úp mở mở.
Ngay lúc y chuẩn bị ôm bụng bé xíu của Trà Sữa lên hít hà một trận, thì bỗng nhiên khựng lại.
Thẩm Miên đặt nó trở lại lên đùi, duỗi tay vạch lớp lông mềm của nó ra, tỉ mỉ kiểm tra từng chút một.
Y vừa rồi... hình như thấy thứ gì đó, hạt cỏ à?
09 tàn nhẫn đâm thủng lớp vỏ lừa mình dối người kia:【Là bọ chó đó, ký chủ. Ta đã bảo rồi, đừng dí mặt vào mà.】
"Ngao?"
Con báo tuyết con mở to mắt, giơ móng sau lên gãi gãi cằm, đôi mắt tròn xoe long lanh nước ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Thẩm Miên.
Vì sao lại không sờ nữa?
Tay phải Thẩm Miên cứng đờ giữa không trung, da đầu có hơi tê dại.
"Bệ hạ."
Phát giác có điều không ổn, Tiền công công vội vã khom người bước lên trước: "Có gì không ổn ạ?"
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhìn rõ sắc mặt Hoàng Đế, Tiền công công lập tức hoảng hốt: "Ai ui, Bệ hạ, ngài làm sao vậy!?"
Thẩm Miên khó khăn mở miệng: "Trên người Trà Sữa có... bọ chó."
Tiền công công: .........
Quả nhiên mà! Hắn đã nói rồi! Con báo tuyết này hẳn là phải tắm mỗi ngày mới đúng!
Mộc Tê lập tức lắc mình tiến lên, kéo con báo tuyết đi.
Bị túm trúng lớp da sau cổ, Trà Sữa lập tức co mình lại thành một cục, ở trong tay Mộc Tê giãy dụa hết sức thuần thục, uốn éo phản kháng.
Không cần tắm mà!
Thẩm Miên nhìn dáng vẻ đáng thương của nó, không khỏi mềm lòng đôi chút: "Ngươi... nhẹ tay một chút."
Nếu không, ngày mai con báo tuyết này sẽ bị hói đầu mất một mảng đấy?
Nói là tắm rửa có thể rửa trôi được, nhưng xem chừng bọ chó cũng không ít, không biết Mộc Tê có bắt hết được không.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thẩm Miên dần dần dừng lại trên người hệ thống.
Khoa học kỹ thuật tương lai, rà quét chính xác...
【Nghĩ cũng đừng nghĩ!】
Toàn thân 09 co rúm lại, rụt sâu vào, cả quả cầu lông nhỏ đều phồng lên như muốn nổ tung:【Ta tuyệt đối không giúp ngài bắt bọ chó! Không đời nào!】
Thẩm Miên: "Vây ngươi có sờ báo tuyết không?"
09: .........
Thẩm Miên: "Không phải ngươi từng nói có chức năng làm mờ sao? Dùng một chút đi, coi như đang sờ... hạt cỏ."
09: 【Đây là thao tác gì vậy, tự lừa mình dối người à?!】
Thẩm Miên: "Ngươi còn muốn sờ gấu trúc nữa không?"
Vừa nghe vậy, đôi mắt điện tử màu xanh lục của 09 lập tức rối rắm như đậu tương xoay vòng.
Thẩm Miên thấy hệ thống đã bắt đầu dao động, bèn nhân cơ hội tiếp tục tăng lực dụ dỗ: "Tiền công công nói Ngự Thiện Phòng có đầu bếp sẽ làm món cua rang đường, chờ làm xong ta chia cho ngươi một nửa."
【Chỉ... chỉ lần này thôi......】
09 khó khăn lên tiếng:【Lần này ta giúp ngài!】
Cuối cùng, dưới ánh mắt hoảng hốt của một đám cung nhân, Thẩm Miên bình tĩnh xách con báo tuyết trở về.
Y làm ra vẻ nghiêm túc vạch vài cái lớp lông trên người con báo tuyết, sau một lúc thì trả lại cho Mộc Tê: "Tắm rửa đơn giản là được rồi, hình như chỉ có một con bọ, cũng có thể là ta nhìn nhầm."
Trong một góc khuất không ai thấy, đôi mắt đậu xanh của hệ thống chậm rãi biến thành... trứng tráng bao phủ lệ.
【Ta không còn sạch sẽ nữa rồi... hu hu hu... ta lại đi sờ bọ chó!】
Từ khi trở thành hệ thống đến nay, nó chưa từng chịu qua loại ủy khuất này!
Thẩm Miên nhìn 09 nước mắt lưng tròng, hơi có chút áy náy: "Không phải ngươi đã làm ảo thuật rồi sao."
"Chờ chút, ta gọi người làm cho ngươi bánh long cần, ngươi ăn không?"
09 lau nước mắt: 【Ăn......】
Thẩm Miên: "Thêm cho ngươi một cái đùi thỏ nướng."
09 dụi dụi đôi mắt, ngưng khóc:【Thật không?】
Thẩm Miên: ...
"Thật, cho ngươi hai cái đùi nướng, thêm một chén canh nấm."
.....
Trong doanh trướng Vệ Quốc Công, vẻ mặt của Lục Chiêu đầy hưng phấn, hắn ta đang kể lại cho phụ thân nghe quá trình bắt sống con Bạch Hổ.
"Con khi ấy........"
"Được, được, giỏi lắm."
Vệ Quốc Công liên tục gật đầu, vỗ tay tán thưởng: "Không tồi."
Tiểu nhi tử này của ông cũng thật có tiền đồ, vậy mà có thể săn được cả một con Bạch Hổ!
Nhưng Lục Chương bình tĩnh đứng một bên, chậm rãi dặn dò: "Lần sau vẫn nên cẩn thận một chút."
"Nước sông chảy xiết, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ."
Hắn nhìn chằm chằm đệ đệ, lời lẽ mang theo vài phần dò xét: "Đệ năm nay như thế nào mà lại đột nhiên hứng thú với chuyện vây săn vậy, chẳng lẽ có việc gì muốn cầu Bệ hạ?"
Lúc trước Lục Chương ở biên quan cũng từng nhận thư do đệ đệ gửi đến, cho dù có nhắc đến chuyện vây săn thì nhiều nhất cũng chỉ kể mấy chuyện vặt vãnh như: bắt được một con hồ ly, lông xù xù sờ rất thích tay, hoặc là đào được một ổ thỏ con, đem về nuôi trong phủ khá thú vị v.v...
Sao năm nay lại đột nhiên...
Thần sắc Lục Chiêu thoáng chốc có chút mất tự nhiên.
"Cũng... cũng không có chuyện gì lớn."
Vệ Quốc Công lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức nghiêm nghị hơn mấy phần: "Con không phải muốn nói mấy lời khiến Bệ hạ khó xử đấy chứ?"
"Không có!"
Trước khi Vệ Quốc Công tiếp tục giáo huấn, Lục Chiêu bỗng nhảy dựng lên phản bác: "Con cũng đâu phải kẻ không có đầu óc!"
Lời vừa dứt, Vệ Quốc Công và Lục Chương đồng thời trầm mặc.
Lục Chiêu chỉ cảm thấy trong lòng vừa tủi thân vừa bi tráng, quay đầu nhìn về phía đại ca của mình, giọng trầm hẳn xuống: "Ca."
Lục Chương "Ừ" một tiếng, lặng lẽ chờ hắn ta nói tiếp.
"Huynh ——"
Lời vừa đến bên miệng, Lục Chiêu do dự thật lâu, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: "Con cũng đã trưởng thành rồi, hai người đừng cứ coi con như tiểu hài tử nữa."
Dứt lời, hắn ta xốc màn trướng đi ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị những vật dụng cần dùng cho buổi săn ngày mai.
Lục Chương đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Lục Chiêu rời đi, mày khẽ nhíu lại.
Không hiểu vì sao, hắn cứ cảm thấy trong lòng có một điềm chẳng lành.
