Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 25: Xóa bỏ vĩnh viễn!



Lục Chương không kịp quản đệ đệ vừa gây ra đại họa, lập tức bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Miên, lấy ra một chiếc khăn sạch, định lau vệt nước còn vương nơi khóe môi y.

Kết quả tay hắn còn chưa kịp nâng lên, đã bị Tiền công công chen ngang đẩy sang một bên.

Tiền công công như một con gà mái già nổi giận, hung hăng trừng Lục Chương một cái.

"Hừ!"

Phủ Vệ Quốc Công đúng là không có ai ra hồn cả!

Không biết vừa nãy nói cái gì với Bệ hạ, lại có thể khiến Bệ hạ sặc đến mức như thế này.

Tiền công công nhìn gương mặt đỏ bừng của Thẩm Miên, trong lòng chỉ cảm thấy phải lập tức đem Lục Chiêu tống vào thiên lao mới hả dạ!

Đây rõ ràng là hành thích!

Rất nhanh, Văn thái y đã cõng hòm thuốc, một đường chạy như bay tới nơi.

Tiền công công vội nói: "Mau, Văn thái y, mau đến xem cho Bệ hạ!"

.....

Bị chen đến tận mép ngoài, Lục Chương không chen vào được nữa, nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên người Lục Chiêu.

Hắn vốn định mở miệng hỏi đệ đệ rốt cuộc đã nói gì, nhưng nghĩ lại thấy hiện tại tựa hồ không phải thời điểm thích hợp.

Cảm giác được ánh mắt rơi trên người mình, Lục Chiêu lập tức càng cúi đầu thấp hơn.

Những lời hắn ta vừa nói... có, có đến mức kinh người như vậy sao?

Vừa rồi trong trướng chỉ có hắn ta và Hoàng Đế, Lục Chiêu còn có thể dõng dạc mà nói ra những lời ấy, nhưng hiện tại trong trướng người đông như vậy, ngay cả huynh trưởng cũng có mặt, cảm giác thẹn muộn màng mới dần dần bao phủ lấy Lục Chiêu.

Hắn ta lén ngẩng đầu nhìn ánh mắt của đại ca, hít một hơi thật sâu, cố gắng chỉnh lại quần áo trên người, khiến nó trông không quá gò bó sát thân.

Bộ y phục này là hắn ta lục lọi trong phủ cả buổi mới tìm ra được.

Hắn ta sớm đã phát hiện, những người hầu hạ bên cạnh Tân Đế, diện mạo kém nhất cũng ở mức trung thượng. Nghe nói Tiền công công thuở niên thiếu từng vì quá đẹp mà gặp phiền toái. Dựa theo suy đoán hợp lý của Lục Chiêu, vị Tân Đế này tám phần là một người háo sắc.

Lục Chiêu tự biết dung mạo mình tuy không bằng huynh trưởng, nhưng cũng xem như không tệ.

Nếu Hoàng Đế kiêng kị phủ Vệ Quốc Công, muốn từ trong đám hậu bối chọn một người để đặt dưới mí mắt giám thị, dùng như công cụ ràng buộc thế lực của phụ thân, vậy thì...

Một người diện mạo không tồi, tự nguyện tiến cung, lại còn khuynh tâm với Hoàng Đế, không phản kháng, chẳng phải càng thích hợp hơn huynh trưởng hắn ta sao?

—— Ít nhất thì trước đó Lục Chiêu đã nghĩ như vậy.

Thế nhưng vừa rồi trông thấy biểu tình hoảng sợ của Hoàng Đế, hắn ta lại mơ hồ cảm thấy bản thân tựa hồ đã hiểu lầm điều gì đó.

Bộ y phục được chọn lựa kỹ càng kia, hiện tại chẳng khác nào một tấm lưới mỏng, khiến Lục Chiêu cảm thấy có chút khó thở.

Mà điều khiến hắn ta tuyệt vọng hơn cả chính là, ánh mắt của đại ca vẫn luôn gắt gao dán chặt lên người hắn ta!

Lục Chiêu rất muốn quay về doanh trướng thay y phục.

Cuối cùng, Lục Chương cũng thu hồi ánh nhìn như muốn giết người, lặng lẽ tiến lên, cùng cung nhân dọn dẹp lại mặt bàn.

Vệt nước trên bàn đã được lau sạch sẽ, may mà lúc cuối Thẩm Miên đổi phương hướng, cho nên đống tấu chương để trên bàn cũng may mắn thoát khỏi nạn nước.

Chỉ là... hệ thống thì không may mắn như vậy.

Không ai quan tâm đến nó, 09 chỉ có thể tự mình sống lại.

Toàn thân than đen lê lết bò tới bên chậu nước, tự mình tắm rửa sạch sẽ.

Đợi khi đã rửa ráy xong xuôi, nó lại lau lau màn hình nhỏ trước mặt, gửi một bản "Kiến nghị nâng cao độ chính xác của cảnh báo" lên cho hệ thống chủ.

"Hô ——"

Thẩm Miên cuối cùng cũng bình tĩnh lại được đôi chút, y khẽ thở phào một hơi thật dài, bưng chén nước ấm trong tay, quay sang hỏi Thẩm Nhất: "Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói gì?"

Thẩm Nhất liếc mắt đầy ẩn ý nhìn chén trà trong tay Hoàng Đế.

Thẩm Miên chạm phải ánh mắt của hắn, lặng lẽ đặt cái chén trong tay xuống.

Lúc này Thẩm Nhất mới tiếp tục bẩm báo: "Hoắc Yếm vừa rồi ở bờ sông bị ngựa đang hoảng sợ hất xuống nước ——"

Thẩm Miên hỏi: "Người không sao chứ?"

Thẩm Nhất đáp: "Bị dòng nước cuốn đi."

Thẩm Miên:???

Y "rầm" một cái bật dậy: "Vậy còn không mau phái người đi tìm?!"

Thẩm Nhất chậm rãi bổ sung: "Có điều, đã được ảnh vệ âm thầm theo dõi ở gần đó vớt lên rồi."

Thẩm Miên: ......

Người bên cạnh y hôm nay đều mắc cái tật gì khi nói chuyện thế này!

Y ngồi trở lại: "Cứu lên được là tốt rồi, hắn không bị gì chứ?"

Thẩm Nhất nhớ lại trạng thái của Hoắc Yếm, gật đầu: "Không có gì đáng ngại."

"Bệ hạ."

Lại một ảnh vệ bước nhanh vào doanh trướng: "Hoắc Yếm và tiểu tư theo hầu cùng rơi xuống nước đã được mang về. Thuộc hạ cảm thấy việc này có phần kỳ lạ, vì thế sau khi cứu người cũng không để lộ hành tung, chỉ âm thầm đưa người về."

"Hiện tại tạm thời an trí bọn họ ở bên cạnh doanh trướng. Xin hỏi Bệ hạ có muốn đợi bọn họ thay y phục tử tế rồi mới cho vào hỏi chuyện hay không?"

Thẩm Miên gật đầu: "Ừ, bảo bọn họ chỉnh trang lại một chút rồi hẵng vào."

Hoắc Yếm cũng thật là đủ xui xẻo, ban đầu trong cốt truyện thì nhà cháy, hiện tại lại rơi xuống nước.

Ánh mắt Thẩm Miên đảo qua Lục Chiêu đang thu mình co ro trong góc, cả người y trong nháy mắt cứng lại.

Y tuyên bố: Hoàng lăng hôm nay chính thức làm xong rồi!

"Lục... Lục ái khanh......"

Vừa nhìn thấy xiêm y trên người Lục Chiêu, Thẩm Miên như thể bị bỏng, vội vàng dời ánh mắt đi, ngược lại quay sang hỏi Lục Chương: "Ngươi... ngươi có việc gì sao?"

Xong đời rồi, hiện tại y nhìn Lục Chương cũng thấy xấu hổ theo!

Lục Chiêu rốt cuộc đã hiểu lầm gì? Trong đầu hắn ta đến cùng đang nghĩ cái gì?!

Bộ y phục kia chẳng lẽ vốn dĩ không phải bị nhỏ, mà là hắn ta cố tình chọn mặc?!

Thẩm Miên cảm thấy, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sắp tới... y sợ là không cách nào đối diện thẳng với Lục Chiêu được nữa.

Lục Chương hơi khom người: "Thần chỉ là muốn tới hỏi Bệ hạ, hôm nay có chính sự nào cần xử lý hay không."

Thẩm Miên cầm tấu chương trên bàn, lật qua lật lại: "A, a, à... Không, hôm nay không có gì quan trọng, ngươi, ngươi cứ trở về nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi... nghỉ ngơi một chút..."

"Cái đó..."

Lục Chương hỏi tiếp: "Vừa rồi có phải đệ đệ thần đã nói gì khiến Bệ hạ không được vui?"

Nghe vậy, Thẩm Miên và Lục Chiêu đồng loạt rơi vào một khoảng yên lặng quỷ dị.

Thẩm Miên: Lời này... để y phải giải thích thế nào đây.

Lẽ nào lại nói thẳng: Lục ái khanh, đệ đệ ngươi tựa hồ đã hiểu lầm quan hệ trong sáng giữa trẫm và khanh, cho rằng trẫm bức lương vi xướng, cường quyền cưỡng ép, hiện giờ hắn ta rút ra bài học xương máu, tính toán dùng mỹ sắc để dụ trẫm, sau đó thay thế thế huynh trưởng tiến cung?

Y lén nhìn thoáng qua Lục Chiêu đang rụt cổ như chim cút, gian nan mở miệng: "A, không... không có gì, khả năng chỉ là chút hiểu lầm."

"Lục Chiêu."

Hoàng Đế gọi một tiếng, Lục Chiêu như nửa sống nửa chết mà động đậy: "Bệ hạ."

Thẩm Miên nói: "Ngươi lui xuống trước đi, nếu chưa nghĩ ra muốn thứ gì, vậy thì đợi đến khi ngươi nghĩ kỹ rồi lại đến tấu với trẫm."

Lục Chiêu tức thì thở phào nhẹ nhõm.

"Thần tuân chỉ, đa tạ Bệ hạ."

Hắn ta như được đại xá, vội vã bò dậy, hành lễ xong liền co giò bỏ chạy như có hổ đuổi sau lưng.

Lục Chương nhìn bộ dáng của Lục Chương, nheo mắt lại, sau đó hướng Thẩm Miên hành lễ: "Nếu Bệ hạ không có gì khác, vậy thần cũng xin cáo lui."

Ánh mắt Thẩm Miên có chút mơ màng: "Ừ, được."

Lục Chương lui về sau nửa bước, như chợt nhớ ra điều gì, liền mở miệng nói: "Đúng rồi, thần vừa nãy có câu được mấy con cá. Lần trước Bệ hạ từng nói mùi vị không tệ, chờ thần đem đến cho Bệ hạ nhé?"

Thẩm Miên: "À, được, vậy tối nay Lục ái khanh cũng đến đây ăn cùng đi."

Sắc mặt Lục Chương hòa hoãn đi một chút: "Vâng, đa tạ Bệ hạ."

Thẩm Miên nâng chén, nhấp một ngụm nước ấm, khẽ thở phào một hơi thật dài.

Sắc mặt của Tiền công công bên cạnh  vẫn còn đầy lo lắng.

Tuy Văn thái y đã nói Bệ hạ chỉ bị sặc nước, thuận khí uống chút nước ấm là ổn, nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên tâm.

Nghĩ đến vẻ mặt của Lục Chiêu khi rời đi, Tiền công công nhẹ giọng dò hỏi: "Bệ hạ sao lại đột nhiên bị sặc vậy? Có phải Nhị công tử của phủ Vệ Quốc Công mới vừa rồi nói điều gì không ổn?"

Thẩm Miên khẽ khựng lại, động tác uống nước ngừng trong thoáng chốc.

Y lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng lên trời: "Không có mà."

Tiền công công: Không tin! Nhất định là có!!!

.....

Ngoài doanh trướng, Lục Chương bước nhanh đuổi theo đệ đệ đang hoảng hốt bỏ chạy.

Lục Chiêu vừa bị túm cổ áo liền run lên một cái.

Tuy vậy, hắn ta vẫn cố chống đỡ nặn ra một nụ cười yếu ớt, vô tội ngẩng đầu nhìn lại: "Ca?"

Lục Chương nhìn bộ dạng đó của hắn ta, không nói một lời, trực tiếp kéo người đến rặng cây cách đó không xa, giọng trầm xuống: "Đệ vừa rồi đã nói gì với Bệ hạ?"

Lục Chiêu lí nhí nói: "Không... không nói gì cả."

Lục Chương không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn hắn ta.

Không bao lâu, Lục Chiêu liền không chịu nổi áp lực.

Hắn ta thì thào lẩm bẩm: "Chỉ là, chỉ là... *&%..."

Lục Chương nhíu mày: "Đệ nói cái gì?"

Lục Chiêu nhắm chặt mắt, cắn răng một cái: "Chính là cùng Bệ hạ nói, đệ... lòng đệ duyệt Bệ hạ, muốn thay thế huynh tiến cung!"

Lục Chương:?

Lục Chương:???

Hắn khó mà tin nổi, nhìn chằm chằm đệ đệ mình: "Đệ vừa nói cái gì?!"

Lần đầu tiên trong đời, Lục Chiêu thấy huynh trưởng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ rõ ràng đến như vậy.

Thanh âm của hắn ta càng ngày càng nhỏ: "Đệ... đệ nghe người ta nói, Bệ hạ kiêng kỵ nhà chúng ta, cho nên mới gọi huynh tiến cung, cái chức trung lang tướng kia chẳng qua là tên gọi tạm bợ, về sau... về sau sẽ để huynh..."

Để huynh nhập hậu cung, giam lỏng huynh, biến huynh thành công cụ kiềm chế phụ thân!

Lục Chiêu càng nói càng cảm thấy mình phân tích có lý.

Hắn ta nghiêm túc sắp xếp lại suy luận của bản thân: "Sau đó, đệ thấy huynh thường xuyên ở lại trong cung, mỗi lần trở về không phải là thay y phục, thì cũng là áo ngoài nhăn nhúm, rối tung cả lên."

Vừa nhìn liền biết không phải đi làm trung lang đàng hoàng gì cả.

"Còn có... còn có nữa..."

Lục Chiêu hạ giọng: "Triệu đại phu còn nói, cái khăn tay mà huynh mang về từ khánh công yến, chẳng phải trên đó có vết nước trà bất thường sao?"

Lục Chương đã khôi phục vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói: "Cho nên, đệ liền chạy đi nói với Bệ hạ... rằng đệ muốn thay ta vào cung?"

Lục Chiêu hung hăng gật đầu: "Đúng vậy! Đệ... đệ đọc sách cũng chẳng có thiên phú gì, cũng không nghĩ đi thi khoa cử. Vào cung thì vào cung, nếu trong nhà nhất định phải chọn một người tiến cung, thì đệ là người thích hợp hơn cả."

Lục Chương liếc mắt nhìn bộ y phục trên người hắn ta, giọng nói bình thản: "Còn cố ý chọn y phục?"

Lục Chiêu cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Chương, thấy đại ca không có gì dị thường, lập tức ngẩng đầu lên: "Vâng!"

"Đệ thấy Bệ hạ hình như thích người có dung mạo, cho nên liền chọn y phục, rồi nói với Bệ hạ là đệ thích ngài ấy."

"Như vậy, Bệ hạ cũng có bậc thang để bước xuống, sau đó liền có thể thuận nước đẩy thuyền ——"

Lời còn chưa dứt, Lục Chiêu ngẩng đầu liền bắt gặp nụ cười nhẹ trên môi Lục Chương, âm thanh lập tức nhỏ dần lại.

Hắn ta ngập ngừng: "Cái kia... ca ca, huynh có thể đừng cười như vậy được không, đệ có chút sợ..."

.....

Uống xong một chén nước, Thẩm Miên yếu ớt tựa vào lưng ghế, sắc mặt mệt mỏi.

Trà Sữa đã bị đưa qua bên chỗ Ứng Tông "gửi nuôi", Thẩm Miên giờ chỉ có thể xoa bóp hệ thống trong tay để giảm bớt áp lực.

Thẩm Miên thở dài: "Không ngờ Lục Chiêu lại còn biết lo xa tính trước đến như vậy."

Hiểu rõ bọn họ về sau thể nào cũng truyền lời ra ngoài.

Ngay sau đó, y lại nhớ đến mấy ngày trước, khi phong thưởng y từng hỏi Lục Chiêu muốn gì, vẻ mặt đối phương khi ấy mang theo biểu tình muốn nói lại thôi, còn ra sức nhào nặn tay áo.

Thẩm Miên không nhịn được rùng mình một cái.

Tạ ơn trời đất.

Tuy rằng Lục Chiêu trông có vẻ đầu óc không được lanh lợi cho lắm, nhưng ít ra... cũng chưa hoàn toàn hỏng hóc.

Thẩm Miên thật sự không dám tưởng tượng, nếu những lời kia của Lục Chiêu mà bị hắn ta nói ra ngay trước mặt văn võ bá quan... sẽ tạo thành hậu quả khủng khiếp cỡ nào.

Thật quá mức kinh hãi.

Y chống lấy trán, hung hăng cố gắng đem hình ảnh vừa rồi trong đầu mình chọn lọc rồi xóa bỏ, vĩnh viễn xóa bỏ!

09 bị y bóp nắn thành một cục than tròn méo mó, phát ra tiếng ú ớ:【Có điều... hắn cùng huynh trưởng của hắn có cảm tình cũng không tệ, còn muốn thay huynh trưởng tiến cung làm nương nương nữa đó.】

Thẩm Miên: ......

Y cạn lời: "Cái gì vậy trời?! Trước có Mộc Lan thay cha tòng quân, giờ lại có Lục Chiêu thế huynh nhập cung?"

"Ta nhìn giống cái loại cường quyền cưỡng đoạt, lòng dạ hiểm độc đến mức, khiến người ta cam tâm tình nguyện thế thân như vậy sao?!"

09: 【Ta nguyện phong công chính là: Thế Gả Ca.】

Thẩm Miên hung hăng nhéo một phen hệ thống, đem cục than đen nắm bóp đến mức phát ra một tiếng "Ọp ẹp" đáng thương.: "Ngươi, câm miệng cho ta!!"

Thấy ký chủ bắt đầu thẹn quá hóa giận, 09 thức thời thu lại giọng, không tiếp tục khơi chuyện nữa.

Rất nhanh sau đó, Hoắc Yếm và tiểu tư cùng rơi xuống nước với cậu ấy đã đến.

Hai người vừa bước vào trong doanh trướng, ánh mắt Thẩm Miên chỉ liếc sơ qua Hoắc Yếm, sau đó lập tức dừng lại trên người tiểu tư đi phía sau.

Y khó tin mà nhìn người kia, lại cúi đầu nhìn màn hình hệ thống trước mặt mình.

Không thể nào?

Y có phải đang hoa mắt hay không.

Vì sao trên màn hình... tên của tiểu tư kia lại hiện lên dòng chữ rõ ràng như thế: thụ chính.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...