Chất lỏng màu nâu trong chén nhẹ nhàng rung động, tỏa ra hương vị ngọt ngào mà Thẩm Miên đã lâu không gặp, mùi hương mang theo hơi thở đặc trưng của xã hội hiện đại.
09 là kẻ đầu tiên phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc, toàn thân như quả cầu lông nhỏ dính chặt vào thành chén, đôi mắt lóe sáng: 【Coca!】
Hu hu hu, nó còn tưởng nhiệm vụ này kết thúc cũng không được uống Coca cơ!
Hệ thống quay đầu, đưa ánh mắt trông mong nhìn Thẩm Miên.
09: OvO
Thẩm Miên: ......
09: QAQ
Thẩm Miên dừng lại một thoáng: "Chỉ có thể chia cho ngươi một phần tư thôi."
【Được thôi!】
09 lập tức hoan hô một tiếng, cẩn cẩn dực dực tiến sát đến mép chén, cái miệng nhỏ nhấp nhô mà hút lấy phần Coca bên trong.
Thứ Coca này còn mang theo chút lạnh lẽo, như thể vừa được đưa ra từ nhà máy, bọt khí sôi trào đầy đặn, có thể gọi là nước ngọt đỉnh của chóp.
Thẩm Miên nhìn chăm chú vào Coca trong chén mấy nhịp thở, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Ninh đang bị ảnh vệ ấn chặt trên mặt đất.
Sinh viên thanh tú giờ đã choáng váng cả người.
Tống Thanh Ninh vốn thấy Hoàng Đế là người có tính tình ôn hòa, bề ngoài dễ gần, liền nảy sinh ý định ôm lấy đùi lớn.
Ban đầu, cậu ta cảm thấy làm công tại Hầu phủ cũng không tệ, đợi dành dụm được ít bạc thì đi mua một mảnh đất, sau đó dựa vào linh tuyền không gian và thương thành, bắt đầu con đường làm giàu của bản thân.
Kết quả không ngờ, cuộc sống ở đó căn bản không phải của người thường sống được!
Vốn tưởng Hoắc Yếm là cái đùi lớn, ai ngờ vừa ôm lên mới phát hiện, tiểu tử này ở Hầu phủ là người không ai yêu thương, phụ thân không để ý, mẫu thân không quan tâm, thậm chí ngay cả chó trong phủ cũng có thể cắn hắn hai cái.
Tống Thanh Ninh còn đang rầu rĩ không biết sau này phải sống thế nào, kết quả vừa ra ngoài cưỡi ngựa dạo mát một vòng, thiếu chút nữa liền cùng Hoắc Yếm hóa thành cá sống trong sông.
Hoắc Yếm sốt cao, suy yếu nằm trên giường, đến khi thái y rời đi, mới đột nhiên mở miệng, kiến nghị Tống Thanh Ninh nên tìm một cơ hội, ở trước mặt Hoàng Đế lộ diện một phen.
"Ngươi đi theo ta, ngày sau tám phần sẽ còn gặp phải càng nhiều hiểm cảnh."
Hoắc Yếm khẽ ho hai tiếng, cụp mắt, thanh âm khàn khàn: "Ta biết ngươi có không ít đồ vật mới mẻ, sớm muộn gì cũng không ở mãi trong Hầu phủ. Bệ hạ là minh quân, ngươi hoàn toàn có thể vì bản thân mà mưu cầu một con đường mới."
Tống Thanh Ninh nhìn thiếu niên gầy gò yếu ớt kia: "Vậy còn ngài?"
Hoắc Yếm trầm mặc một lát, khóe môi hơi cong lên: "Bọn họ chưa chắc dám xuống tay giết ta, nhưng với người bên cạnh ta... thì chưa chắc."
Tống Thanh Ninh: Không phải chứ huynh đệ tốt, sao ngươi lại có thể nói ra những lời như thế!?
Cậu ta gần như chắc chắn, chuyện xảy ra hôm nay, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn.
Đứa nhỏ này, rõ ràng biết bản thân mới là người dễ gặp nguy hiểm nhất!
Có điều, nghĩ tới vị Hoàng Đế nhìn qua có vẻ dễ nói chuyện kia, Tống Thanh Ninh cũng cảm thấy, ôm cái đùi mới này quả thực là một chủ ý không tệ.
Ít nhất có thể làm đầu bếp bên người Bệ hạ, cũng là một đường sống!
Chờ đến ngày nào đó tích cóp đủ tiền, cậu ta liền cáo lão hồi hương, dưỡng già làm giàu.
"Ngài chờ đó!"
Tống Thanh Ninh vỗ vai Hoắc Yếm, ngữ khí nghiêm trang: "Ngày nào ta phát đạt, tuyệt đối sẽ không quên ngài!"
Hoắc Yếm bị sốt đến choáng váng đầu óc, mơ hồ cảm thấy nên dặn dò tiểu tư bên người vài câu, nhưng đầu đau như búa bổ, nhất thời lại chẳng nhớ ra điều gì.
Tống Thanh Ninh thì tràn đầy chí khí mà bước ra khỏi doanh trướng.
Dựa theo tính toán ban đầu của cậu ta, hẳn là sẽ lấy lý do hiến thức ăn cho Bệ hạ, sau khi được chấp thuận thì dùng kỹ thuật hiện đại chinh phục Hoàng Đế, rồi thuận lợi tiến vào Ngự Thiện Phòng, một bước một bước mà tiến l*n đ*nh cao nhân sinh.
Chỉ là trong thương thành, ngoại trừ lúc đầu có thể miễn phí đổi được vài loại hạt giống, những vật phẩm khác đều cần dùng điểm tích lũy để mua.
Mà bởi vì một vài biến cố, điểm số hiện tại ít đến đáng thương.
Do dự hồi lâu, Tống Thanh Ninh mới quyết định chọn mua một lon Coca.
Kết quả cánh gà vừa chiên xong, cậu ta còn chưa kịp đem Coca đổ vào nồi, chỉ mới rót vào chén, liền bị người đè lại tại chỗ.
Tống Thanh Ninh mang vẻ mặt mờ mịt mà bị áp giải đến trước mặt Hoàng Đế.
Sau đó, liền nghe nam nhân kia lạnh lùng nói: mình mưu toan hạ độc Hoàng Đế.
Tống Thanh Ninh: Không phải! Ta oan uổng!
Cậu ta nhìn vẻ mặt trầm mặc của Hoàng Đế, lúc này mới chậm rãi cảm thấy sợ hãi.
Những loại hình phạt tàn khốc từng xem qua trên mạng bắt đầu lần lượt hiện lên trong đầu cậu ta, như thể bị tua đi tua lại không dứt...
Hạ độc Hoàng Đế... là tội gì?
Tống Thanh Ninh hồi tưởng đến tận cùng, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm:
Cậu ta... cậu ta quên mất ở thương thành có bán thuốc tê hay không.
Thẩm Miên nhìn Tống Thanh Ninh với bộ dạng như bị dọa cho vỡ mật, có chút cạn lời.
Người này chẳng lẽ không cảm thấy, đối với những kẻ hiện tại đang có mặt, cái thứ chất lỏng màu nâu, lại còn không ngừng sủi bọt kia, có chút vượt quá khuôn phép hay sao?
"Bệ hạ."
Tiền công công liếc xéo người đang run rẩy phía dưới, giọng điệu trầm thấp âm u: "Thích khách này dám hạ độc Bệ hạ, ngài xem, có cần nô tài lập tức đem hắn dẫn đi, nghiêm hình tra xét?"
Lá gan thật không nhỏ.
Tiền công công sớm đã nghĩ xong nên dùng loại hình cụ nào để moi miệng người này.
Hừ.
Tống Thanh Ninh bị ánh mắt lạnh như băng của Tiền công công quét qua, toàn thân run lên một cái.
"Bệ, Bệ, Bệ, Bệ hạ!"
Cậu ta lắp bắp, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt ngấn lệ: "Ta... không phải... thảo dân... tiểu nhân bị oan!"
Sinh viên trong sáng bị đả kích nghiêm trọng: "Cái này không phải độc, thật sự không phải!"
"Ta ta ta, không phải, tiểu nhân có thể uống! Uống rồi là có thể chứng minh thật sự không có độc!"
Tiền công công hừ lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy đầu óc người này có vấn đề: "Ai biết độc của ngươi có phải uống xong rồi mới phát tác hay không?"
Tống Thanh Ninh:......
Cậu ta ngẩng đầu, tha thiết nhìn về phía Thẩm Miên, hy vọng y có thể thấy được thành ý trong đôi mắt mình.
"Được."
Nhìn thấy bọt khí trong chén Coca dần tan đi, Thẩm Miên mở miệng: "Các ngươi lui xuống trước đi."
Y giơ tay ra hiệu, ý bảo ảnh vệ trong chỗ tối cũng tạm thời lui ra một chút.
Tiền công công hơi vội vàng liếc nhìn Thẩm Miên, thấy y thái độ kiên quyết, chỉ đành thở dài một hơi trong lòng, khom người lui xuống.
Tống Thanh Ninh trông thấy trong toàn bộ doanh trướng chỉ còn lại mỗi mình mình, bất giác sinh ra vài phần hoảng loạn.
"Bệ hạ?"
Cậu ta dè dặt ngẩng đầu lên, thử mở miệng: "Cái này... thật sự không phải độc dược, thật sự là không phải!"
Thẩm Miên nhấc lon Coca đã uống hơn một phần ba lên, khẽ bóp.
Còn uống được à?
Y chậm rãi mở miệng: "Coca từ đâu mà có?"
Tống Thanh Ninh đã bị dọa đến choáng váng, máy móc gật đầu: "A, Coca là ta ở thương thành——"
Cậu ta vừa nói được một nửa, chợt ngậm miệng lại.
Tống Thanh Ninh: "A?"
Cậu ta đột nhiên trừng lớn mắt, trong ánh nhìn về phía Thẩm Miên lộ ra vô số thần sắc phức tạp.
Thẩm Miên trông thấy biểu tình cậu ta dần dần từ khiếp sợ chuyển thành vui mừng và cảm động.
"Bệ hạ!"
Thụ chính vươn tay như Nhĩ Khang triều nhào tới: "Là ngài sao, Bệ hạ?! Đồng hương?!"
Thẩm Miên bị tiếng hô chan chứa chân tình của cậu ta làm chấn động một chút.
Tống Thanh Ninh đã sắp khóc vì vui mừng quá độ.
Mắt cậu ta ngấn lệ trông mong lẩm bẩm: "Ám hiệu, theo quy củ giang hồ, hiện giờ chúng ta nên đối ám hiệu."
"Ta chuẩn bị xong rồi, Bệ hạ!"
Thẩm Miên trầm mặc chớp mắt một cái.
Tống Thanh Ninh lộ ra vẻ kích động như thể nhất định phải được đáp lại.
Cậu ta há miệng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị hô lên ám hiệu.
Thẩm Miên trầm ngâm một chút, sau đó hỏi: "Xúc xích nướng một cây ba đồng, hai cây mấy đồng?"
Lời vừa ra khỏi miệng, phía dưới Tống Thanh Ninh đã vội vã hô to: "Ký hiệu xem góc vuông!"
Tống Thanh Ninh: ?
Vẻ mặt cậu ta lần nữa hiện lên vẻ do dự, len lén quan sát sắc mặt Thẩm Miên, nhỏ giọng nói: "A... Hai cây sáu đồng?"
【Rất rõ ràng.】
Hệ thống đánh một cái nấc vị Coca, nằm xụi lăn qua lăn lại trên bàn: 【Hai người các ngài rõ ràng không phải trôi dạt cùng một hướng trên biển.】
Thẩm Miên giơ tay búng khối than nhỏ một cái: "Là cậu ta không cập nhật ám hiệu."
Y quay đầu lại nhìn thụ chính đang sắp biến lại thành con chim cút, thản nhiên nói: "Kỳ biến bất biến, còn nữa, xúc xích nướng năm đồng hai cây, ngươi mua đắt rồi."
Nước mắt Tống Thanh Ninh tuôn trào.
"Ta biết mà!"
Cậu ta vừa khóc vừa nói: "Xui xẻo cứ quấn lấy mình ta, hu hu hu... Bệ hạ, đùi... cho ta ôm một cái!"
Bị dọa một trận lại gặp được đồng hương, sinh viên xúc động quá mức, hỏi gì nói nấy, rất nhanh liền đem gốc gác bản thân khai sạch sành sanh.
Thẩm Miên uống cạn Coca, vừa lòng cảm khái một tiếng: "Không ngờ lúc ta vừa mới xuyên đến, thụ chính lại đơn thuần như vậy."
"Aiz, ta thật là quá thảm."
Tống Thanh Ninh ngồi ở một bên lầm bầm lầu bầu: "Vốn là leo lên cây cứu một con mèo nhỏ, không ngờ ôm mèo được nửa chừng thì cái thang gãy mất!"
Cậu ta tức giận nói: "Chỉ còn vài bước nữa là có thể xuống đất!"
Kết quả là ngã thẳng xuống, đầu đập ngay xuống đất.
Thẩm Miên ra vẻ đồng tình: "Thảm thật, nhưng ngươi lần sau vẫn nên tìm người chuyên nghiệp đi."
Tống Thanh Ninh: "Nhưng mèo nhỏ không sao cả, lúc ta ngất đi còn nghe thấy nó 'meo meo' kêu nữa."
Tống Thanh Ninh: "Còn l**m mu bàn tay ta hai cái, hắc hắc."
Thẩm Miên: ...
Sao lại thế này, y thậm chí không nỡ hố thụ chính nữa rồi!
Thẩm Miên hỏi: "Hiện tại ngươi chỉ có thể trồng trọt trong không gian?"
Tống Thanh Ninh thở dài một hơi, gật đầu: "Không sai, hình như sau này có thể thăng cấp? Hẳn là còn có thể nuôi thêm cái gì đó nữa, nhưng hiện tại chỉ có thể trồng trọt ở bên linh tuyền mà thôi."
"Trừ mấy túi hạt giống lúc đầu với mấy món công cụ đơn giản ra, thì cái gì cũng không có!"
Cậu ta thở ngắn than dài: "Sau khi thu hoạch xong có thể mang nông sản đến thương thành đổi tích phân, rồi dùng tích phân mua đồ khác. Chỉ là xảy ra chút ngoài ý muốn, lần đầu thu hoạch của ta không được tốt lắm."
Thẩm Miên lập tức nổi hứng: "Ngươi không phải có linh tuyền sao?"
Y nhớ rõ nguyên văn từng viết, dùng linh tuyền tưới cây thì hoa màu thu được sẽ rất tốt, kháng nạn kháng sâu, chu kỳ sinh trưởng ngắn, sao lại không thu được kết quả tốt?
"Không biết nữa."
Tống Thanh Ninh gãi đầu, buồn rầu nói: "Ta đem một nửa thu hoạch nộp lên, kết quả cũng chỉ được chút ít tích phân."
Cậu ta lúc mua Coca, lòng đau như cắt!
Kết quả còn bị coi như thích khách mà bắt giữ.
Thẩm Miên ngồi thẳng người dậy: "Cho ta xem thử đồ vật của ngươi?"
Tống Thanh Ninh gật đầu: "Ồ ồ, được."
Dứt lời, cậu ta nhắm mắt lại, tiến vào không gian.
Chẳng mấy chốc, trong tay Tống Thanh Ninh vốn đang trống không, liền xuất hiện một nắm "rau dưa" màu xanh biếc.
Thẩm Miên đánh giá vật trước mắt, đưa tay khẩy nhẹ một cái: "Đây là thứ gì?"
Tống Thanh Ninh đáp: "Là rau hẹ đó, thương thành phát cho hạt giống rau hẹ."
Cậu ta thở dài một hơi thật dài: "Cực khổ gieo trồng bao lâu, tưới nước, làm cỏ, bắt sâu, cuối cùng lại chỉ cho ta được từng ấy tích phân!"
Sinh viên ấm ức vỗ đùi: "Thật quá đáng!"
Thẩm Miên nhìn cậu ta, uyển chuyển dò hỏi: "Ngươi có từng nghĩ tới khả năng... ngươi kỳ thực vẫn luôn chỉ đang nhổ cỏ dại?"
Thật đúng là một nắm cỏ dại sinh trưởng khỏe mạnh!
Trong cả nắm này, cũng chẳng biết có được một phần mười là rau hẹ hay không.
Tống Thanh Ninh nghe vậy, chậm rãi mở to mắt.
Cậu ta cứng đờ cúi đầu nhìn về phía thứ trong tay.
Thẩm Miên cạn lời ngẩng đầu nhìn trời: Vì sao linh tuyền không gian lại cứ nhất định muốn tìm sinh viên trồng trọt?
Y vỗ nhẹ lên vai cậu ta, lời lẽ chân thành: "Không sao, có kinh nghiệm là được rồi. Đúng rồi, trong thương thành ngươi có thuốc trừ sâu không?"
Tống Thanh Ninh cụp mắt ủ rũ đáp: "Có, ngài muốn ăn à?"
Thẩm Miên: "Không phải, là thuốc trừ sâu dùng cho sủng vật, ngươi có không?"
"Con mèo ta nuôi bị dính bọ chó."
Tống Thanh Ninh thu đám cỏ dại vào không gian: "À à, có, để ta xem tiêu bao nhiêu tích phân ——"
Một lát sau, cậu ta hít mạnh một hơi khí lạnh, lộ ra vẻ mặt thịt đau như cắt.
Thật là đắt!
Thẩm Miên ung dung đùa nghịch chiếc chén rỗng trên bàn, giống như vô tình mở miệng: "A, nhắc mới nhớ, ta còn có một con gấu trúc, ngươi có muốn sờ không?"
Tống Thanh Ninh lập tức nói: "Nghĩa phụ! Có nghĩa phụ, có thuốc trừ sâu cho sủng vật, trong ngoài phối hợp đuổi sạch một thể, tuy rằng hơi đắt một chút nhưng có thể ghi nợ, ta còn 500 điểm tích phân hạn mức!"
Thẩm Miên mỉm cười gật đầu: "Oa, cảm ơn."
09 nhìn vẻ mặt kích động của thụ chính, chỉ có thể âm thầm lắc đầu trong lòng.
Ai... sinh viên, mới gặp ký chủ ngày đầu đã quét sạch nợ nần.
Có điều, mọi người đều rất vui vẻ, thế cũng tốt rồi.
Ít nhất nó không cần tự tay bắt bọ chó nữa!
......
Trở về doanh trướng, Lục Chương nhìn chiếc lồng sắt đặt cạnh án thư, hơi hơi nhíu mày.
Thất sách rồi.
Vốn tưởng hôm nay vận khí tốt, nhặt được một con hồ ly nhỏ mới cai sữa không lâu, đi lạc với hồ ly mẹ, nào ngờ con hồ ly này lại——
Lại dính đầy bọ chó!
Hắn mang theo chút ghét bỏ mà đánh giá con hồ ly nhỏ đang rên khe khẽ, rồi nhấc chiếc lồng sắt lên.
Lúc này, Lục Chiêu đang nằm úp sấp trên giường than ngắn thở dài vì bị ăn đòn, bỗng thấy ca ca xách theo thứ gì đi vào.
"Cho đệ."
Lục Chương tiện tay đưa chiếc lồng sắt cho đệ đệ: "Nhặt được trên đường, đệ nuôi đi."
"Tiểu hồ ly!"
Đôi mắt Lục Chiêu lập tức sáng rực lên, cảm động nhìn về phía Lục Chương.
Đại ca nhất định là thấy mình thương tâm, mới cố ý bắt về cho mình
Đại ca thật để tâm đến mình!
