Hoắc Vô Ưu thút tha thút thít, khóc đến mức như đang gõ ra một trận B-Box rối loạn không điệu nhịp.
Thẩm Miên cảm thấy đau đầu, đành dựa lưng ra sau, khẽ thở dài: "Được rồi."
Hắn ta lập tức nín bặt, chỉ còn tiếng sụt sùi khe khẽ.
Thẩm Miên nhìn hắn ta: "Khúc phu nhân ngày thường đối đãi ngươi ra sao?"
Tiếng khóc của Hoắc Vô Ưu ngừng lại trong chốc lát, sau đó nghẹn ngào đáp: "Mẫu thân... mẫu thân đối với thần cực kỳ tốt..."
Thẩm Miên nhẹ "Ừ" một tiếng, khẽ gật đầu: "Vậy nếu ngươi đã sớm biết chân tướng, vì sao không nói cho bà ấy biết?"
Hoắc Vô Ưu cứng người, do dự hồi lâu mới rưng rưng nói tiếp: "Bởi vì... bởi vì thần không biết nên mở miệng thế nào, cũng lo mẫu thân sau khi biết rõ chân tướng, thân thể sẽ chịu không nổi......"
Thẩm Miên hừ lạnh: "Ngươi lo bà ấy chịu không nổi, hay là sợ chính ngươi chịu không nổi?"
Y "bang" một tiếng đập bàn: "Hai năm trước ngươi đã biết chuyện này, một năm 12 tháng, 360 ngày, thời gian dài như vậy, ngươi có từng nghĩ lấy một khắc mà nói ra sự thật hay chưa?"
"Hai năm rồi mà vẫn chưa nghĩ xong nên mở miệng thế nào, đầu óc ngươi bị ném mất rồi, hay là cái lưỡi bị người ta cắt mất?"
"Còn dám lấy cớ lo Khúc phu nhân biết chuyện con ruột bị tráo đổi mà không chịu nổi, trẫm thấy ngươi khi bắt nạt Hoắc Yếm, cũng chẳng thấy ngươi lưu tình chút nào!"
Đứng cách đó không xa, ánh mắt Khúc Lê lạnh lẽo như dao, hung ác nhìn chằm chằm ba người kia. Nếu không phải hiện giờ đang ở nơi triều chính, ông thực sự hận không thể lột da rút gân đám người này!
Tốt lắm, tốt lắm thật sự.
Những kẻ này lại dám cùng nhau tính kế muội muội ông, tính kế cả Khúc gia bọn họ!
Còn cả đứa nhỏ của muội muội nữa ——
Nghĩ đến Hoắc Yếm, lòng Khúc Lê càng thêm nặng nề.
Thẩm Miên quét mắt nhìn Hoắc Vô Ưu đang cúi đầu thật thấp, lạnh giọng tiếp lời: "Lần ấy trong rừng đi săn gây chuyện vô cớ, là ngươi làm? Thấy Diệp Uyển cùng Trường Ninh Hầu không phân trắng đen mà mắng chửi Hoắc Yếm không một lời biện giải, cũng là ngươi? Biết rõ hắn rơi xuống nước mất tích, vẫn không nói ra sự thật, lại vẫn là ngươi?"
"Trẫm thấy lúc bọn họ kêu Hoắc Yếm đến xin lỗi ngươi, ngươi lại ra vẻ như chuyện đương nhiên."
"Ngươi báo đáp Khúc phu nhân như vậy sao? Giấu diếm việc con ruột bà ấy bị tráo đổi, lại còn yên tâm thoải mái cùng người khác ngược đãi cốt nhục bà ấy?"
Sắc mặt Hoắc Vô Ưu khi trắng khi xanh, còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Miên đã chuyển ánh mắt về phía Diệp Uyển: "Còn ngươi nữa, lần sau đừng mở miệng nói cái gì hồ đồ nhất thời, ma quỷ ám thân, rõ ràng là ngươi dụng tâm tính kế, cố ý mưu hại!"
"Còn cả ngươi —— ngươi ngậm miệng lại cho trẫm!"
Trường Ninh Hầu vừa định cất lời, Thẩm Miên liền trừng mắt quét đến, ánh mắt bén như đao khiến ông ta lập tức câm nín.
09 đem phần thịt khô còn lại nhét cả vào miệng, âm thầm dịch về phía xa, chỉ sợ vạ lây.
Cảm giác ký chủ sắp biến thân thành tiểu phun nấm.
Tiểu phun nấm: là là cách ví von hài hước để chỉ ai đó sắp hoảng loạn, căng thẳng, vỡ trận tâm lý, biểu hiện mất kiểm soát, tán loạn như dòng nước bắn tung tóe.
Thẩm Miên chỉ tay về phía Trường Ninh hầu: "Trẫm thật không hiểu nổi, đầu óc ngươi là ruột thừa mọc ngược hay sao? Nghĩ kiểu gì mà sinh ra cái loại tâm kế ti tiện như thế?"
"Cho dù tướng mạo có tương tự, thì bên trong cũng không thể làm giả như thật được. Trẫm thấy ngươi thật đúng là con cóc uống thuốc Bắc, không bệnh mà giả vờ bệnh, cố tình muốn học làm người!"
"Khoác lớp da người mà không làm việc người nên làm, bị chỉ trích thì ra vẻ oan uổng, ngươi tưởng mình là hoa sen thành tinh à?"
Thẩm Miên hừ một tiếng: "Một mặt ra sức giả vờ si tình muốn leo lên Khúc phủ, một mặt lại bất mãn Khúc phủ lấy thế ép người, diễn tới diễn lui như vậy, sao năm đó không dứt khoát đi theo gánh hát luôn đi?"
"Trẫm nhìn ngươi mấy năm nay diễn vô cùng vui vẻ, cái chuyện cứu giá năm đó ... cũng không phải do ngươi bày ra diễn trò đấy chứ?"
Thẩm Miên mắng một trận xong, trong điện im ắng đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng.
Ngay lúc ấy, hệ thống bên cạnh bỗng nhiên ré lên:【Ký chủ, tim ông ta đập nhanh lắm!】
Đôi mắt của cục than đen bỗng ánh lên sắc xanh quỷ dị, hai móng vuốt nhỏ vươn ra điên cuồng múa loạn, phấn khích hét lên: 【Trên người ông ta toát mồ hôi nhiều hơn vừa rồi, ông ta đang chột dạ!】
【Mau tra ông ta!】
Đôi mắt Thẩm Miên nhíu lại, sắc bén như sương.
Còn có thu hoạch ngoài ý muốn?
Người này... quả thực là...
Y lấy những thứ ảnh vệ tra được từ trước ra, trải ra trước mặt.
Khúc tướng quân hành sự quyết đoán quả cảm, nhưng ảnh vệ của Bệ hạ cũng không phải hạng ăn chay!
"Nói ra thì thật khéo, lúc đi săn trẫm có ra bờ sông câu cá, không ngờ phía sau lại câu được hai người lên."
Khúc Lê nghe vậy thoáng ngẩn người, rồi sau đó thần sắc trên mặt dần trở nên mừng như điên.
Chẳng lẽ... hài tử của muội muội, vẫn còn sống?
"Hoắc Yếm rơi xuống nước, sốt cao không lui, trẫm lập tức sai người thu xếp một sân viện cho hắn nghỉ ngơi. Còn về vết bớt trên người Hoắc Yếm, trẫm cũng đã sai người xác minh lại, bao gồm cả những người năm đó được ban thưởng đều truy tra rõ ràng."
Thẩm Miên đem một xấp giấy dày cộp đập xuống bàn: "Nhân chứng, vật chứng, tất cả đều đủ."
"Sau đó, trẫm đã giao việc này cho Đại Lý Tự nghiêm tra, đem từng việc làm của Hoắc Tộ những năm qua điều tra rõ ràng từng chút một, đặc biệt là cái gọi là 'cứu giá' năm đó. Trẫm thật muốn xem thử, rốt cuộc ngươi đã diễn bao nhiêu trò hay mà trẫm còn chưa biết!"
Sắc mặt Trường Ninh Hầu trong nháy mắt đại biến, còn chưa kịp mở miệng, cả người liền run bắn, một câu cũng nói không nên lời.
09 đắc ý dạt dào từ đỉnh đầu Trường Ninh Hầu bay trở về, hả hê vô cùng.
Cho đại tra nam nếm thử uy lực rò điện của hệ thống là như thế nào!
Thẩm Miên liếc nó một cái, thấy nó chuẩn bị bò lên vai mình thì tiện tay kéo xuống: "Tra nam thì không có gội đầu, ngươi mau đi lau sạch cái thân mình đã."
09: 【......】
Nó xoay người, đưa lưng về phía ký chủ, giương mắt trợn trắng nhìn trời.
Tiền công công thấy sắc mặt Bệ hạ không vui, lập tức tuyên bố bãi triều.
Chờ đến khi mọi người lui xuống hết, Khúc Lê mới dè dặt mở miệng dò hỏi: "Bệ hạ, xin hỏi... Hoắc Yếm, đứa trẻ năm đó muội muội thần sinh ra..."
"Ở tại một tiểu viện gần Ngọc Tân Viên, thành Bắc."
Thẩm Miên nâng ly trà uống hai ngụm cho nhuận hầu rồi nói: "Hiện tại hắn vẫn đang tĩnh dưỡng, chuyện năm đó, hôm qua trẫm đã nói rõ với hắn rồi."
Lúc ấy nghe xong thân thế thật sự của mình, Hoắc Yếm trầm mặc hồi lâu.
Thẩm Miên cũng từng hỏi hắn có nguyện ý nhận lại mẫu thân ruột hay không, vẻ mặt Hoắc Yếm khi đó hơi mờ mịt.
15 năm nay Khúc phu nhân quả thật có vài lần vì hắn mà cho người mời đại phu, nhưng đối với Hoắc Yếm mà nói, phần lớn thời gian, bà ấy chỉ như một người đứng ngoài cuộc bình thản lặng lẽ.
Vì trong lòng mang khúc mắc với Diệp Uyển, chuyện bên viện này, Khúc phu nhân trước giờ đều không can thiệp.
Hoắc Yếm từng không chỉ một lần ngưỡng mộ huynh trưởng vì có mẫu thân như vậy, nhưng đến khi biết Khúc phu nhân là thân mẫu của mình, Hoắc Yếm lại không khỏi mê mang.
Khúc phu nhân có biết chuyện này không? Nếu biết rồi... bà ấy sẽ làm thế nào?
Bà ấy có bằng lòng nhận hắn không?
Tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng bà ấy thực sự đã sủng ái, nuôi dạy Hoắc Vô Ưu suốt 15 năm.
Thẩm Miên nhìn ra sự rối rắm trong lòng Hoắc Yếm, giọng điệu cố ý nhẹ nhàng để trấn an: "Không sao cả, ngươi cứ từ từ suy nghĩ."
"Đến lúc đó, nếu bọn họ thật sự tới tìm ngươi, ngươi muốn gặp thì gặp, muốn nhận thì nhận."
"Trước mắt ngươi cứ ở lại đây dưỡng bệnh đi, trẫm nghe Văn thái y nói... hình như ngươi có hiểu chút y thuật?"
Hoắc Yếm lắc đầu: "Chỉ là sơ qua đôi chút mà thôi."
"Lại còn khiêm tốn!"
Y vừa dứt lời, Tống Thanh Ninh ôm một bó cỏ dại lẫn rau hẹ chen vào, tay chân khoa tay múa chân chỉ trỏ: "Đồng... Bệ hạ! Hắn từng đọc y thư nha! Này —— nhiều lắm luôn!"
"Trước đó thảo dân bị cảm mạo, hắn liền cho thảo dân hai rễ thảo dược, thảo thảo dân uống xong liền khỏi."
Hoắc Yếm nhìn đống đồ trên tay cậu ta, khẽ nhíu mày: "Kia không phải thảo ——"
Thẩm Miên vỗ vỗ vai Hoắc Yếm: "Đừng để ý hắn, đời trước hắn làm trâu, thấy cái gì cũng là cỏ. Ta nghe Văn thái y nói, ông ta thấy ngươi rất có thiên phú, muốn thu làm đồ đệ. Nếu ngươi bằng lòng, sau này cứ theo ông ta học là được."
May mà Văn thái y không họ Ôn, Hoắc Yếm cũng chẳng phải họ Vệ, bằng không, Thẩm Miên thật sự cũng chẳng dám tùy tiện đáp ứng việc này.
Ánh mắt Hoắc Yếm khẽ động, cuối cùng cũng lộ ra một tia thần sắc nhẹ nhõm: "Đa tạ Bệ hạ."
.....
Nghe được thái độ của Hoắc Yếm, Khúc Lê cũng trầm mặc hồi lâu.
Tuy chưa nói rõ, nhưng muội muội ông tựa hồ đã mơ hồ đoán ra một phần chân tướng.
Vẻ mặt hối hận, tự trách lúc ấy của Khúc phu nhân khiến ông không khỏi chua xót.
Bọn họ từng nghĩ rằng đứa bé kia đã không còn.
Chỉ cần hài tử còn sống là tốt rồi, chỉ cần còn sống, ngày sau luôn còn cơ hội bù đắp.
"Chuyện sau đó các ngươi tự mình thương lượng đi, loại sự tình này cũng không thể cưỡng cầu."
Thẩm Miên đứng dậy, chuẩn bị đi dùng bữa trưa.
"Đúng rồi, Khúc ái khanh."
Trước khi rời đi, Thẩm Miên liếc Khúc Lê một cái, ánh mắt thâm sâu đầy hàm ý: "Khúc ái khanh nghỉ ngơi ba ngày, tắm gội thanh tâm, xử lý chuyện nhà trước đi. Sau đó thì làm việc thật tốt vào, trẫm rất coi trọng năng lực của ái khanh đấy."
Hiện tại y đang đích thân giúp Khúc gia dọn tàn cục, nhưng về sau làm việc phải cẩn thận, đừng tùy tiện mở cửa thành cho người khác vào nữa.
Lục Chương đợi sẵn một bên tiến lên, sắc mặt tự nhiên mà đem một nắm hạt thông đã bóc sẵn đưa cho Thẩm Miên, tiện tay giúp y chỉnh lý lại đống tấu chương trên bàn.
Khúc Lê còn chưa kịp từ lời cổ vũ của Hoàng Đế mà lấy lại tinh thần, đã bị động tác ăn ý của hai người họ làm cho khựng lại, hơi ngây ra nhìn theo bóng hai người, một trước một sau đi về phía thiên điện.
Từ từ đã nào... Bệ hạ và Thế tử Vệ Quốc Công... quan hệ tốt như vậy sao!?
.....
"Hôm qua Vệ Quốc Công rời Kinh, sao lại không thấy đệ đệ ngươi đi cùng?"
Thẩm Miên vừa ném nửa hạt thông vào miệng, vừa thuận tay phân cho hệ thống vài hạt: "Không phải Vệ Quốc Công đã nói, lần này muốn đưa hắn ra biên quan rèn luyện hay sao?"
Vẻ mặt Lục Chương hơi vi diệu, chớp mắt một cái rồi đáp: "Hắn... lúc ấy đang ngồi trong xe ngựa."
Thẩm Miên: ?
Ngồi xe ngựa đi?
Y nhìn thế nào cũng không thấy Vệ Quốc Công là người quen nuông chiều nhi tử như vậy.
Lục Chương chậm rãi nói tiếp: "Hắn để lại một phong thư, nói là muốn lần lượt cáo biệt bằng hữu trong Kinh, định sau một tháng mới rời đi. Kết quả, còn chưa uống được nửa bình rượu, liền bị phụ thân bắt được, đánh cho một trận."
Thẩm Miên: Lục Chiêu gần đây bị đánh... có phải có hơi thường xuyên quá không?
Công chính lại không chịu trưởng thành, cứ thế này rồi sẽ bị đánh què mất!
Lục Chương liếc thấy sườn mặt phồng lên của Thẩm Miên, tay khẽ vuốt ngọc bội bên hông, chẳng hiểu sao lại mở miệng nói: "Bệ hạ có muốn đến phủ của thần dạo một vòng không?"
"Thần vừa mới chiêu được một đầu bếp nữ mới, làm điểm tâm rất khá."
Đi theo phía sau, Tiền công công lập tức trừng to mắt.
Điểm tâm?
Điểm tâm gì mà Ngự Thiện Phòng làm không được chứ, Bệ hạ sao có thể ——
Tiền công công còn chưa kịp can gián, Thẩm Miên đã cực kỳ biết điều gật đầu: "Được đó."
Tiền công công: ...
Một tổng quản thành thục sẽ không cản trở Bệ hạ xuất cung, chỉ biết âm thầm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ!
Tiền công công với vẻ mặt hung dữ, hung hăng nhét hai hộp trà lá vào trong xe ngựa.
Sự thật chứng minh, Lục Chương hoàn toàn không nói quá.
Nữ đầu bếp trong phủ hắn tay nghề quả thật không tệ, duy chỉ có điều, Lục Chương hình như không quá hài lòng với loại trà lá mà Tiền công công mang theo lần này.
Thẩm Miên nhấp một ngụm trà trong chén của chính mình.
Y cảm thấy loại trà này uống vào cũng không tồi.
Bởi vì thấy trong cung buồn chán, về sau hễ rảnh rỗi, Thẩm Miên liền đến phủ Vệ Quốc Công đi dạo một vòng.
Chẳng bao lâu, y thậm chí còn có một gian phòng có hướng sáng tốt nhất trong phủ.
Tiền công công nhìn phủ Vệ Quốc Công sắp bị biến thành hành cung của Bệ hạ, sắc mặt ngày càng u u sầu sầu như cành liễu gặp gió thu.
.....
Ngày Đại Lý Tự trình lên tội trạng của Trường Ninh Hầu, Thẩm Miên đang nằm dưới tàng cây trong phủ Vệ Quốc Công, vừa thưởng trà vừa suy nghĩ nên xử lý "tên cặn bã" kia thế nào, thì nghe thấy quản sự trong phủ bước nhanh tới tìm Lục Chương, nói là Nhị công tử gửi đồ tới.
Thẩm Miên lập tức bật dậy: "Là cái gì?"
Lục Chương mở tin của Lục Chiêu gửi đến, nhanh chóng lướt qua: "Là mấy quyển sách năm đó thần đọc lúc ở biên quan."
"Hắn nói sợ sau này thần muốn xem lại, nên bảo người đem đến đây."
Thẩm Miên nhìn đống rương lớn được khuân vào trong sân, có chút ngạc nhiên hỏi: "Ngươi thích đọc sách đến vậy sao?"
Xem số lượng sách này, Lục Chương chẳng khác nào một người chuyên nghiên cứu y thuật!
Y từ trên ghế nằm chống người ngồi dậy, tiện tay mở một rương ra: "Ta xem được không?"
Lục Chương lập tức gật đầu: "Lúc ở biên quan rảnh rỗi mới đọc thôi, Bệ hạ cứ tự nhiên."
Chẳng qua... hắn đoán, Bệ hạ chắc sẽ không thật sự có hứng thú với mấy cuốn sách hắn đọc đâu.
Nhưng Thẩm Miên lật qua lật lại trong rương, càng xem càng kinh ngạc, y bị mức độ đa dạng lĩnh vực trong số sách mà Lục Chương đọc qua làm cho chấn động thật sự.
Lục Chương trông thấy y tò mò nhìn tới nhìn lui, khóe môi khẽ cong lên, gần như không thể nhận ra.
Hắn xoay người, chuẩn bị đi chuyển cái rương sách còn lại vào thư phòng.
"Bịch!"
Ngay giây tiếp theo, sau lưng Lục Chương bỗng truyền đến một tiếng rơi đồ.
Sau đó là một tiếng rên khẽ: "...A!"
