Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 40: Mừng thọ đồ



Hy vọng tuy mong manh, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.

Dù sao hôm qua sau khi xem pháo hoa xong, trời cũng đã không còn sớm, sáng nay còn phải thượng triều, Lục Chương rất có khả năng chỉ nhìn thoáng qua bìa sách rồi liền thu dọn lại.

Nghĩ thêm theo chiều hướng tích cực, vạn nhất vì lễ vật quá nhiều, Lục Chương thậm chí còn chưa lật đến mấy quyển phía dưới thì sao?

Ánh mắt của Hoàng Đế quá mức nóng rực, Lục Chương muốn bỏ qua cũng khó.

Hắn cầm tấu chương trong tay, nhưng tâm tư lại bay về những món lễ vật tối hôm qua.

Thẩm Miên nhìn sườn mặt nghiêm túc làm việc của Lục Chương, muốn nói lại thôi nửa ngày, vẫn chưa nghĩ ra được nên mở miệng thế nào.

Y thật sự muốn khấu trừ hệ thống ba năm đồ ăn vặt và giải trí!

【Ký chủ.】

Quả cầu than đen bị Thẩm Miên x** n*n cả đêm hôm qua, yếu ớt bò lại gần: 【Hôm qua đã phạt rồi, hôm nay không thể phạt tiếp được nữa đâu ha.】

Nó kiên quyết phản đối chế độ phạt chồng phạt.

Thẩm Miên hừ lạnh một tiếng: "Ngươi còn mặt mũi nói à?"

Y hiện giờ bị xấu hổ đến mức này, rốt cuộc là nhờ ơn ai ban tặng chứ!

Cảm giác này khiến Thẩm Miên hoài nghi, từ khi hệ thống mở ra chức năng cảm quan, thì tiện thể cũng đóng luôn chức năng tư duy. Vốn là sinh vật trí tuệ cao cấp, cuối cùng toàn bộ trở thành —— chỉ biết ăn.

09 liếc nhìn gương mặt biến hóa liên tục của Thẩm Miên, rụt rè hỏi: 【Ký chủ, có phải ngài đang mắng ta trong lòng đúng không?】

Thẩm Miên hung thần ác sát trừng nó: "Đúng đấy, sao nào, có ý kiến?"

09: Dĩ nhiên là có!

Nhưng vì phạm phải sai lầm quá lớn, hệ thống không dám mở miệng phản bác, chỉ có thể uất ức dậm dậm chân trên bàn cho hả giận.

Cái hệ thống hèn nhát hôm qua, đã chết rồi!

09 hiện tại, là một hệ thống còn hèn nhát hơn!

Thẩm Miên cắn mấy hạt dưa, uống hai ly trà, ăn ba miếng điểm tâm, vậy mà đến lúc Lục Chương xử lý xong toàn bộ tấu chương, y vẫn còn đang rối rắm không biết nên mở miệng thế nào.

Cuối cùng, vẫn là Lục Chương chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng: "Bệ hạ?"

Hắn quay đầu nhìn lại Thẩm Miên, Thẩm Liên đối diện ánh mắt hắn, lập tức ngồi thẳng lưng: "Sao vậy?"

Ngữ khí của Lục Chương mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Bệ hạ đã nhìn thần một hồi lâu rồi."

Thẩm Miên lập tức chột dạ, vô thức nhéo nhéo tay áo long bào.

Nếu đã bị phát hiện, y chỉ có thể gượng gạo nói: "A, ta chỉ là muốn hỏi một chút, lễ vật hôm qua ngươi... cất đi rồi à?"

Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Miên cảm thấy ngay sau khi y nói câu đó, biểu tình của Lục Chương thoáng trở nên không được tự nhiên.

Thẩm Miên: Chẳng lẽ thật sự chưa xem?

Lục Chương dừng một chút: "Đều đã xem qua, còn chưa cảm tạ Bệ hạ ——"

Thẩm Miên vội nói: "Không, không cần khách sáo!"

Ngữ khí có phần cứng nhắc: "Lần trước thấy ngươi có vẻ rất thích đọc sách, liền sai Thẩm Nhất đi tùy tiện mua vài quyển đưa ngươi."

Chỉ vàng trên long bào sắp bị y vặt sạch.

"Đều là hắn chọn, trẫm có chút vội, cũng chưa nhìn kỹ bên trong là cái gì, liền tiện tay gói lại, nếu Lục ái khanh không thích thì cũng chớ nên xem, đợi khi nào rảnh, trẫm sẽ tự mình chọn vài quyển hay hơn cho ngươi."

Chọn vài quyển bình thường một chút, đừng có quá vượt giới hạn.

Thủ lĩnh ảnh vệ đứng bên cạnh bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Hả?

Bệ hạ không xem qua?

Thẩm Miên: Xấu hổ quá, vì danh dự của Bệ hạ, đành phải hy sinh Thẩm Nhất một chút.

Lục Chương nhìn dáng vẻ khẩn trương của Thẩm Miên, lại nhớ đến mấy dấu vết lật trang rất nhỏ trong quyển thoại bản hôm đó, bỗng nhiên trong lòng sáng tỏ.

——Bệ hạ chẳng lẽ... đưa nhầm?

Nghĩ đến cảnh Bệ hạ lén lút xem thoại bản, sau đó phát hiện ra mình đã đưa nhầm cho hắn, Lục Chương liền cảm thấy trong lòng nhẹ đi một chút.

Khó trách hôm nay tinh thần Bệ hạ không tốt.

Lục Chương liếc nhìn mặt bàn.

Nhìn như thức đêm, hạt dưa và điểm tâm đều ăn không bao nhiêu.

Trước mặt là một vị Bệ hạ đang cố gắng trang nghiêm, nhưng thật ra giống như con mèo con bị chọc giận, ngoài mặt tĩnh lặng, trong lòng cái đuôi đã rối lên thành nùi.

Thấy Thẩm Miên đang vò tay áo đến nhăn nhúm, Lục Chương hơi do dự, cuối cùng có chút áy náy lên tiếng: "Bệ hạ thứ tội, thần hôm qua chỉ xem qua lễ vật, còn mấy quyển sách kia...... vẫn chưa đọc kỹ."

Thẩm Miên lập tức cảm thấy như trút được gánh nặng, thần thanh khí sảng.

Tốt quá, danh dự của y vẫn còn!

Thẩm Nhất cũng tạm thời được giữ lại!

Nhìn thấy vẻ rối rắm phút chốc quét sạch khỏi mặt Thẩm Miên, trong mắt Lục Chương hiện lên một tia suy tư.

Thẩm Miên vỗ vỗ vai Lục Chương: "Chưa xem thì thôi khỏi xem!"

"Trẫm nghĩ rồi, cảm thấy bảo người khác đi chọn vẫn là không đủ thành ý. Đợi mấy ngày nữa trẫm tự mình chọn cho ngươi mấy quyển!"

Lục Chương: "Tạ Bệ hạ, nhưng mà thật ra không cần cũng được......"

Hắn cũng không quá muốn xem loại thoại bản kia đâu......

Thẩm Miên giả vờ không nghe thấy lời từ chối, trong đầu toàn là cảm giác sống sót sau tai nạn.

Cảm thấy mình vừa tránh được một kiếp, 09 lại rụt rè bò trở về, lông xù lên.

Trước khi nó kịp mở miệng, Thẩm Miên đã lạnh giọng cảnh cáo: "Lần này trẫm gặp may, trừng phạt cho ngươi thì không thể thiếu!"

09: ......

Thật là một ký chủ sắt đá vô tình!

Nó nhỏ giọng lầm bầm: 【Đã lo như vậy, chi bằng lần sau đến phủ Vệ Quốc Công trực tiếp mang mấy quyển sách đó về là xong.】

Dù sao ký chủ cũng thường hay đến.

Nghe vậy, Thẩm Miên trừng to mắt: "Ngươi có thể có chút đạo đức hay không vậy?"

"Không nói đến chuyện căn bản không biết Lục Chương để sách ở đâu, dù có biết, nếu lén lấy về... chẳng phải là ăn trộm sao? Ngươi không định sẽ quét toàn bộ nhà người ta đấy chứ? Vô duyên vô cớ, đây gọi là xâm phạm riêng tư đó!"

Chủ yếu là... vạn nhất đến lúc đó lại quét ra được cái gì bí mật nhỏ của Lục ái khánh, y cảm thấy, về sau thật sự không còn mặt mũi nào để đối diện với Lục Chương nữa.

09 không phục, hừ hừ mấy tiếng: 【Nói nghe khó chịu như vậy... người ta là vì đọc sách mà thôi, như thế nào, như thế nào có thể gọi là... gọi là...】

Không đợi nó nói xong, Thẩm Miên đã khẽ búng ngón tay, lập tức bắn cục than đen đang cầm trong tay bay đi.

Lục Chương nhìn dáng vẻ của Thẩm Miên, khẽ cười nói: "Vậy thần đem mấy quyển sách kia cất đi trước."

Thẩm Miên gật đầu như giã tỏi.

Cất đi là tốt, cất đi là tốt!

Tốt nhất cả đời cũng đừng để y phải đọc!

Tự giác tránh được một kiếp, Thẩm Miên âm thầm thở phào một hơi thật dài.

Rất nhanh, y lại bận rộn trở lại, cũng không còn thời gian để suy nghĩ mấy quyển sách kia làm gì.

—— Cửa tiệm của Tống Thanh Ninh sắp khai trương.

Bọn họ đã thương lượng kỹ càng, cuối cùng quyết định mở một tiệm lẩu ở cạnh trà lâu.

Món lẩu này, ở Kinh Thành hiện tại vẫn còn là khoảng trống, hơn nữa bây giờ đang vào đông, lẩu nóng hôi hổi lại càng thêm thích hợp. Thẩm Miên sai người đi trang hoàng cửa tiệm, hỗ trợ chọn nguyên liệu và các loại nước lẩu, còn nghiên cứu thêm cách kiếm lời nhiều hơn.

"Làm cái gì đó mới mẻ một chút."

Y ngồi bên bàn, vừa viết vừa vẽ trên giấy: "Thu phí theo đầu người, để khách tự phục vụ, làm thêm mấy loại đồ ngọt đồ uống mà Đại Cảnh hiện nay chưa có ——"

Tống Thanh Ninh ôm ly trà sữa, hút một ngụm lớn: "Cho thêm Coca?"

Thẩm Miên sặc nhẹ, bật thốt: "Không được!"

Người này có phải định ngày đầu khai trương đã bị bắt giam không?

Y nghiêm mặt: "Coca đã bị ta mua đứt rồi."

Tống Thanh Ninh chẳng buồn để ý, đá nhẹ báo tuyết một cái, bắt đầu nắn nắn lớp mỡ ở bụng nó, tiện miệng hỏi: "Vậy ba ngày trước khi khai trương, có định mở đại hạ giá không?"

Thẩm Miên gật đầu: "Được, làm chút ưu đãi, thêm vài món đặc sắc, đến lúc đó tầng một là bàn tán, tầng hai làm tiểu nhã gian, tầng ba thì thành nhã gian cao cấp. Ừm, đến ngày thứ chín, ta sẽ đích thân tới một chuyến."

Tống Thanh Ninh hơi kinh ngạc: "Hửm?"

Thẩm Miên ho nhẹ một tiếng: "Làm marketing."

"Dù sao hiện tại ngươi cũng coi như hoàng thương, đến lúc đó ngươi cứ nói trong tiệm có bán món mà Bệ hạ từng dùng, những món đó vì nguyên liệu quý hiếm, mỗi năm chỉ bán nửa tháng. Trong nửa tháng ấy, năm đầu bếp thay phiên không ngừng tay, cũng chỉ có thể làm ra được ba phần."

"Đến lúc đó giới hạn thời điểm mở bán, lại quy định chỉ những ai chi tiêu đủ mức mới có tư cách mua, số lần mua cũng phải giới hạn."

Tống Thanh Ninh cau mày: "Không phải chứ, một tiệm lẩu thì có thể chi tiêu được bao nhiêu......"

Thẩm Miên liếc cậu ta một cái: "Đừng xem thường tiệm lẩu. Còn nữa, ngươi không biết làm nạp phí sao?"

"Nạp phí, hoặc là chi tiêu đạt đến một mức nhất định, nhưng chỉ với một văn tiền là có thể mua được món ngọt giới hạn theo mùa."

Tống Thanh Ninh do dự: "Vậy thì, món ăn kia nên định giá bao nhiêu thì thích hợp?"

Thẩm Miên ghé sát tai cậu ta, thì thầm một con số.

Tống Thanh Ninh lập tức trừng to mắt, hít vào một hơi khí lạnh: "A? Đắt vậy sao!?"

Sinh viên như cậu ta còn chẳng biết mấy món của mình lại đáng giá đến thế.

Thẩm Miên hơi cong môi cười: "Không sao. Tuyệt đại đa số kẻ có tiền đều thích mấy thứ càng hiếm, càng đắt đến mức quá đáng như vậy."

Bằng không thì sao thể hiện được rằng họ khác người thường?

Còn đáng giá thật hay không?

Xin lỗi nhé, món từng được Bệ hạ dùng qua, đương nhiên là đáng giá!

Tống Thanh Ninh sau khi nghe giá cả, sắc mặt đã lộ ra biểu tình chột dạ.

Cảm giác như thể bản thân đang đi lừa người.

Thẩm Miên vẫn chưa dừng lại, tiếp tục lên kế hoạch: "Ừm, hay là lại làm thêm mấy sản phẩm ngoại vi cao cấp kiểu blind box......"

Tống Thanh Ninh: Cứu mạng!

Cậu ta vội vàng đè lại cánh tay đồng hương, nhỏ giọng: "Từ từ đã, từ từ đã."

Cảm giác như đồng hương của mình hận không thể vơ vét sạch tiền trong túi người ta.

Trong khi Thẩm Miên khí thế ngút trời bận rộn dùng khoảng thời gian rảnh rỗi để chuẩn bị cho việc mở tiệm lẩu, thì ở một bên khác, Lục Chương cũng đang âm thầm chuẩn bị một việc.

Tất nhiên không phải là quà mừng khai trương tiệm của Tống Thanh Ninh.

Mà là lễ vật mừng sinh thần của Bệ hạ.

—— Sinh thần của Thẩm Miên rơi đúng vào ngày Tết Thượng Nguyên, tính ra thì cũng chỉ còn hơn một tháng nữa là tới, Lục Chương muốn sớm chuẩn bị.

Hắn không có bằng hữu gì, giữa đồng liêu lại càng không tiện nhờ vả việc này. Suy đi tính lại nửa ngày, cuối cùng Lục Chương tìm tới Vương quản gia.

"Dĩ nhiên phải là Đại công tử đích thân chuẩn bị lễ vật thì mới là tốt nhất!"

Vương quản gia vỗ đùi đánh đét một cái: "Bệ hạ có thứ quý giá nào mà chưa từng thấy qua, lễ vật của Đại công tử, điều quan trọng nhất chính là ở tấm lòng!"

Tấm lòng... sao?

Lục Chương hơi xuất thần nhìn về chiếc tủ chuyên cất giữ lễ vật mà Bệ hạ đã từng ban tặng, bên kia, Vương quản gia đã bắt đầu điên cuồng đưa ra đủ loại đề nghị: "Tiểu nhân nhớ hình như Đại công tử rất am hiểu đan thanh, chi bằng vẽ một bức mừng thọ đồ dâng lên Bệ hạ, ý nguyện trường thọ, chẳng phải rất hợp sao?"

Không ngờ Đại công tử lại tới tìm mình thương lượng chuyện này, Vương quản gia nhất thời không nhịn được mà nói năng dài dòng: "Hoặc là tự tay điêu khắc thứ gì đó cũng được. Tiểu nhân nhớ trong kho của phủ Quốc Công hình như còn có một khối ngọc dương chi cực phẩm."

"Còn có hai khối gỗ tốt ——"

Lục Chương hoàn hồn, gật đầu: "Ta đã biết rồi."

Vương quản gia vừa định lui xuống thì bị hắn gọi lại: "Lá thư lần trước, đã đưa đi chưa?"

Vương quản gia lập tức đáp: "Đã đưa đi rồi ạ."

Lục Chương gật đầu: "Vậy là được."

Nói xong, hắn bước đến trước án thư trong thư phòng, lấy giấy bút và màu nước ra, đề bút mà chậm rãi suy nghĩ.

Mừng thọ đồ... nên họa cái gì thì tốt?

Dâng lên cho Bệ hạ...

Nghĩ đến Thẩm Miên, trong đầu hắn lập tức hiện lên bóng dáng thiếu niên ấy, nhân ngày sinh thần của hắn mà chuẩn bị lễ vật, lại dẫn hắn lên núi giả xem pháo hoa.

Cổ tay hắn hơi dừng lại, ngay sau đó đầu bút chậm rãi hạ xuống giấy.

Đến khi Lục Chương lại hoàn hồn, trên giấy đã hiện ra hình bóng một thiếu niên ngoái đầu cười khẽ.

Thiếu niên mặt mày yêu kiều rực rỡ, đến nỗi pháo hoa đầy trời phía sau cũng chỉ có thể làm nền cho y.

Lục Chương nhìn bức họa dưới tay thật lâu, mãi đến khi một giọt mực từ ngòi bút rơi xuống, hắn mới như bừng tỉnh khỏi mộng.

Hắn nhìn chằm chằm bức họa trên bàn, trong thoáng chốc như bị ai điểm trúng, vội buông bút, lui về phía sau nửa bước.

Nếu để người khác nhìn thấy bức họa như thế...

Hắn đưa tay, nhẹ nhàng bóc tờ giấy vẽ xuống, liếc nhìn về phía chậu than cách đó không xa.

Thật lâu sau, Lục Chương mới chậm rãi cuộn tròn bức họa đã thấm mực kia lại, đem về phòng ngủ, cẩn thận cất cùng vài quyển thoại bản giấu ở ngăn bí mật bên đầu giường.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...