Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 127: Tôi không cần cô uống giúp tôi



Nếu dựa vào tính cách của tôi trước đây, thực sự tôi rất muốn đổ năm chén rượu đó vào đầu lão ta, nhưng bây giờ, tôi vẫn phải duy trì sự dịu dàng, cười nói : " Không sao, Vương Tổng, thực ra cháu cũng muốn nói chú tùy ý, cháu uống cùng chú là được rồi, giờ cháu đã uống xong, chắc chú sẽ giao dự án Hoa Viên Hà Bạn cho công ty cháu chứ ạ ? "

Vương Kim Đào cười sung sướng nói : " Đương nhiên chú nói lời là giữ lời, chú thích Tiểu Tô như vậy mà, Mộ Thâm, nói thật là, chú thấy khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Tô, nên đã quyết định giao dự án Hoa Viên Hà Bạn cho cháu đấy. Nào, chúc sự hợp tác của chúng ta thành công rực rỡ. Đúng rồi, Mộ Thâm, Tiểu Tô đã vì cậu mà đã vất vả như thế, về nhất định phải khen thưởng cô ấy đấy. "

Ông ta cười rồi bắt tay với Lạc Mộ Thâm, tôi cũng vẫn mỉm cười, nhưng dường như đã không nhìn thấy người rồi.

Lạc Mộ Thâm cười nói với Vương Kim Đào : " Chú Vương, về cháu nhất định sẽ khen thưởng cô ấy. Chú ăn đi ạ, các món cá ngon như thế này, chú mau ăn không nguội cả rồi. "

" Được, ngon ngon. " Giọng của Vương Kim Đào nói, rồi cầm đôi đũa gắp đồ ăn.

" Nhụy Tử, ăn gì nào, anh gắp cho. " Lạc Mộ Thâm ghé vào tai tôi khẽ nói.

Tôi cố gắng mở to mắt nhìn những món ăn trên bàn, nhưng dường như chẳng còn nhìn rõ thứ gì nữa.

" Em...." Tôi cố gắng chớp mắt. Lạc Mộ Thâm gắp một miếng cá ngon đưa vào bát của tôi, tôi cho vào miệng nhai, nhưng đã chẳng thể cảm nhận được mùi vị của món đó như thế nào nữa rồi.

Tôi muốn kìm nén hơi men của mình xuống, cho nên tôi đã ăn rất nhiều, như thế, tôi cảm thấy dạ dày của mình khá hơn một chút, không còn nóng nữa.

Có thể Lạc Mộ Thâm đã thấy tôi uống nhiều, anh ta không cho tôi uống thêm nữa, những người khác muốn mời tôi, đều bị anh ta ngăn lại, cho dù mấy người trợ lý cùng nói, phải uống gấp đôi nếu ngăn không cho họ uống cùng người khác, anh ta cũng đều chấp nhận uống hết.

Tôi cười đau khổ trong bụng, Lạc Mộ Thâm, có vì tôi giúp anh có được dự án Hoa Viên Hà Bạn nên anh mới đối tốt với tôi như thế đúng không ? Tôi cảm thấy đôi mắt mình không thể nhìn rõ, chỉ ngồi thẳng lưng, một hình dáng như gió nhẹ mây bay.

" Mộ Thâm này, nếu không biết Tiểu Tô là em gái họ của cậu, thì chúng tôi đều nghĩ cô ấy là người cậu thích đấy. Thấy cậu rất quan tâm lo lắng cho cô ấy, " Vương Kim Đào giơ tay chỉ Lạc Mộ Thâm, nụ cười trên mặt lộ ra vẻ háo sắc vô cùng, ông ta lại nói : " Quan tâm rất rõ ràng, một anh hùng cứu mỹ nhân. Chú thấy được tình yêu thương trong đôi mắt của cháu mà ! "

Lạc Mộ Thâm khẽ mỉm cười, cất giọng nói : " Nhân viên nữ bây giờ rất hay xoi mói, nếu ra ngoài mà sếp không chăm sóc nhân viên, không quan tâm đến họ là họ sẽ từ chức ngay, vì thế các nhân viên nữ cháu đều quan tâm như vậy, chứ không riêng gì em gái cháu. "

Vương Kim Đào ngồi nghe, những khối mỡ trên mặt cứ rung lên khi ông ta cười, ông ta đưa mắt sang nhìn tôi, rồi nói : " Tiểu Tô, nếu sau này không muốn làm việc ở Lạc Thị nữa, cháu có muốn tới công ty chú làm việc không ? Đúng lúc giờ chú chưa có trợ lý, sau khi cháu đến thì sẽ đảm nhận việc này luôn, đảm bảo những công việc nặng nhọc vất vả sẽ đều do Tiểu Trương và Tiểu Vương làm, cháu suy nghĩ xem, thế nào hả ? Anh trai cháu trả cháu bao nhiêu, chú trả cháu gấp đôi, gấp ba cũng được ! "

Tôi cười đau khổ trong bụng, lại một người nói tôi xuất sắc, muốn trả lương gấp đôi cho tôi.

Thực ra, nếu tôi có không làm cho Lạc Mộ Thâm, thì làm gì có ai biết tôi giỏi giang hay không, ai có thể trả lương gấp đôi cho tôi được.

Đây chính là dựa vào đôi vai của người khổng lồ mà.

Tôi cố gắng lấy lại tỉnh táo. Khẽ mở miệng cười nói : " Lúc nào đổi việc hẵng hay ạ, hiện giờ cháu ở Lạc Thị cảm thấy vẫn rất tốt, có điều sau này chúng cháu có rất nhiều cơ hội được hợp tác với Vương Thị, như thế cháu nghĩ mọi người sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau thôi, mà Vương Tổng nếu có việc gì gấp cần người làm, cháu cũng có thể giúp chú giải quyết được mà ? "

Vương Kim Đào cười nói : " Tiểu nhân tinh à, cháu muốn chèo lái hai còn thuyền à. Cháu nói xem tại sao chú lại thích cháu như vậy chứ ? "

Tôi không thích ánh mắt ông ta nhìn tôi, lại càng không thích cái kiểu ghé sát gần mặt tôi nói, những thứ đó đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Thế nên tôi đưa mắt đi chỗ khác, mắt không nhìn tâm không phiền.

Bữa cơm này, ngồi khoảng hai giờ đồng hồ, Lạc Mộ Thâm ngăn tôi hết lần này đến lần khác, nhưng tôi vẫn uống đến hai chai rượu Mao Đài, còn rượu vang thì không cần phải nói.

Khó khăn lắm mới ăn xong được một bữa cơm, chúng tôi rút cuộc cũng đã có thể đứng dậy đi về.

Khi bước ra khỏi cửa, Lạc Mộ Thâm theo Vương Kim Đào đi phía trước, tôi đi phía sau Lạc Mộ Thâm, cách anh ta một bước rồi bước theo. Lúc này tôi đã cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, mỗi một bước đi, đều như đang bước trên thảm cỏ hoa vậy, mắt nhìn thẳng, toàn thân thì mễm nhũn, tim như muốn nhảy ra ngoài rồi, không phải đây là lần đâu tôi uống rượu, nhưng lại là lần đầu tiên khi tôi uống say, vẫn khống chế được bản thân mình, nhất định phải duy trì được lý trí, trong đầu vẫn luôn nghĩ tôi không thể để Lạc Mộ Thâm bị mất mặt được.

Thế nên, tôi vẫn cố gắng đứng vững.

Khi chúng tôi bước tới đại sảnh, Vương Kim Đào lại đứng lại, quay đầu nhìn tôi nói : " Hôm nay thực sự là rất vui, Tiểu Tô lát nữa sẽ về thế nào đây ? Có cần chú tiện đường đưa cháu về không ? "

Tôi cố gắng mở miệng, khẽ cười nói : " Vương Tổng không cần phải khách khí ạ, anh cháu sẽ đưa cháu về. "

Lạc Mộ Thâm gật đầu : " Vâng, chú Vương, Nhụy Tử chú không phải lo, cháu sẽ đưa cô ấy về, chú Vương cũng về nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Lạc Mộ Thâm nói với trợ lý của Vương Kim Đào đang đứng phía sau : " Vương Tổng của các anh uống nhiều tôi, lát nữa các anh đưa chú ấy về an toàn nhé. "

Mấy anh trợ lý gật đầu, Lạc Mộ Thâm lại nói mấy câu khách khí với Vương Kim Đào, đợi đến khi mấy anh trợ lý đưa ông ta lên xe, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tôi cố gắng đứng vững, nở miệng cười bên cạnh Lạc Mộ Thâm, nhìn về phía cửa sổ xe trong đó có Vương Kim Đào đang vẫy tay chào chúng tôi, đợi đến khi xe của Vương Kim Đào quay đầu lái đi khỏi Sơn Trang, tôi vui mừng sung sướng, muốn quay đầu hướng về Lạc Mộ Thâm để ăn mừng.

Tuy uống say như vậy, nhưng cứ nghĩ tới dự án Hoa Viên Hà Ban Lạc Mộ Thâm đã ký hợp đồng thành công, tôi dường như muốn nhảy lên rồi hét thật lớn vì vui mừng.

Mượn rượu, tôi thậm chí còn muốn đập tay ăn mừng cùng Lạc Mộ Thâm, nhưng khi tôi giơ tay ra, tôi lại phát hiện Lạc Mộ Thâm mặt của anh ta đang lạnh ngắt, nặng trịch như khối băng đá.

Tôi sợ quá lùi lại một bước, không dám cùng anh ta đập tay ăn mừng nữa.

Sao ? Anh ta không vui sao ?

Tôi còn nghĩ anh ta sẽ khen tôi cơ.

Nhưng......

" À, Vương Tổng..." Tôi khẽ nói, bây giờ đang rất say, tôi có chút không rõ hiện trạng của mình thế nào, đặc biệt lại đang đối mặt với gã lạnh lùng này, khi tôi cố gắng tỉnh táo một chút, hình như cũng chẳng thể định hình rõ hiện trạng của mình là như thế nào.

Chỉ thấy Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn tôi, kiểu nhìn đó, vẫn là đôi mắt lạnh như băng.

" Cô uống nhiều rượu thế làm gì hả ? Muốn thể hiện cô là người Đông Bắc, uống giỏi hơn chúng tôi đúng không ? Cô được sinh ra trong hầm rượu đúng không ? Cô nghĩ rằng tôi đưa cô đến, là để cô uống rượu sao ? Cô muốn uống chết luôn ở đây đúng không ? " Giọng nói gắt gỏng lạnh lùng truyền tới tai tôi, tôi định hình lại, trong mắt của Lạc Mộ Thâm chứa đầy vẻ phẫn nộ.

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, đầu lắc liên hồi, trong mắt thì chứa đậy sự giận dữ.

Tôi có chút bất ngờ nhìn anh ta, hắng giọng nói : " Bình thường, lãnh đạo đưa nữ thư ký đi tiếp khách, thư ký nữ đều giúp lãnh đạo uống mà, tôi thấy anh đưa tôi tới đây, không phải là để uống rượu tiếp khách, thì tôi còn làm gì được ? Hơn nữa, chẳng phải tôi đã giúp anh ký thành công dự án Hoa Viên Hà Bạn rồi mà ? Tôi đang rất vui đây, sếp, anh không khen tôi, lại còn trách tôi nữa."

Lạc Mộ Thâm lạnh nhạt nói : " Cô nghĩ tôi vui khi cô uống thành như thế này à, chỉ là vì giúp tôi ký thành công hợp đồng, cô nghĩ tôi không phải là một thằng đàn ông sao ? "

Tôi.....
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...