Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 2: Một Đôi Chó Má
Tôi xông lên đá ngã xuống đất cái thân thể mềm yếu như cây trinh nữ Lý Mộng Dao đó, nhưng khoảnh khắc đó Đường Nhiên thể hiện trước mặt Lý Mộng Dao nhẹ nhàng che chở cho cô ta, sau đó hùng hổ nắm chặt lấy tóc tôi, không một chút tình nghĩa đẩy tôi ra, không sai, tôi giống như miếng vải gói đồ bị anh ta tàn nhẫn ném qua cái cửa kéo tao nhã đó. “Tô Tư Nhuỵ, Mộng Dao nói không sai, cô đúng là người phụ nữ chua ngoa, sao tôi lại có thể đi yêu người phụ nữ chua ngoa đó! Cô mau đi đi, ở đâu mát mẻ thì cô đến đó!” Đường Nhiên dùng lời lẽ tàn nhẫn của đàn ông đuổi tôi đi ra, một bên kéo Lý Mộng Dao ôm vào lòng, “ Dao Dao, em có sao không? Đừng để ý cô ta, cô ta đúng là người đàn bà chua ngoa!” Người đàn bà chua ngoa? Tôi biến thành người phụ nữ chua ngoa từ lúc nào? Lẽ nào người yêu tôi phản bội sau lưng tôi, tôi vẫn có thể cười mà chúc phúc anh ta mọi thứ tốt đẹp sao? Lẽ nào tôi không thể tức giận không thể đau lòng? Tại sao tôi lại biến thành người phụ nữ chua ngoa? Tôi thật muốn cầm con dao đâm chết đôi nam nữ chó này. Chỉ vì Lý Mộng Dao có thể tìm cho anh ta một công việc tốt mà vứt bỏ tình cảm của chúng tôi bao nhiêu năm, tôi khinh. Tôi nước mắt đầy mặt chờ có mảng xi măng nào đó đắp vào cái đầu cứng rắn, đắp cho chết đi, hoặc là đắp mất kí ức đi, như thế tôi sẽ không phải đau khổ nữa. Tôi không thảm thương như khi ngã chảy máu vỡ đầu, ngược lại còn mang đến một cảm giác an toàn vững chắc, bên tai chuyển đến âm thanh dễ nghe: “Cô không sao chứ?” Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, chiếu vào tầm mắt chính là người đàn ông tuấn tú vừa bao phòng 085, anh ta đỡ lấy tôi, tôi gắng gượng đứng lên, gật đầu nhẹ : “ Tôi không sao.” Ngoành đầu lại nhìn thấy ở lầu đó Đường Nhiên không ngừng an ủi Lý Mộng Dao, tôi đau lòng quay đầu, không muốn nhìn thấy hai người này nữa, nhìn thoáng qua tôi đã cảm thấy buồn nôn. “ Này, không nói được tiếng cảm ơn à?” Người đàn ông trẻ trung đỡ lấy tôi dó nheo mày nhẹ, hài hước nhìn tôi, anh ta đứng ở đó nhìn tôi, có cảm giác nhìn toàn thân từ trên xuống dưới, muốn doạ người khác. Từ góc mà tôi nhìn thấy, cái cằm ngạo mạn, sắc môi của anh ta rất đỏ, viền môi rất rõ ràng, môi mỏng, nhìn hình dáng rất chuẩn, mũi cao, mà đẹp nhất chính là đôi mắt của anh ta, hễ nhìn vào là cảm giác như bị cuốn vào trong. Mà tôi bây giờ, làm gì còn tâm trí mà đi ngắm nghía người đẹp trai, ngược lại bực tức không nhỏ, mà thời điểm anh ta xuất hiện vừa may trở thành thùng trút giận của tôi, khẩu khí tôi giữ dằn gào lên “ Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, mẹ già muốn chết không được sao? Mẹ già bảo anh phải đỡ lấy tôi à!” Khẩu khí gào hết câu nói này, tôi cũng chẳng nhìn người đàn ông đó biểu hiện thế nào, sau đó va mạnh vào người anh ta đi ra ngoài. Nhìn trời ảm đạm, tim tôi như bị khoét lỗ hổng, những bi thảm đó, nổi nóng, căm hận, hỗn hợp lại trở thành thứ trống rỗng trong đầu. Nếu như con người có thể chọn lại từ đầu, tôi sẽ chọn lần đầu tiên khi mà tôi gặp cái tên bỉ ổi vô liêm sỉ đó mà cho anh ta một nhát dao, thì sẽ không phải đau khổ như bây giờ. Vậy mà tình cảm bao nhiêu năm, lại chỉ có một câu nói oán hận mà có thể xoá hết giận dữ sao. Tôi quay về trường như một bóng ma đi dạo, đi cả con đường, nước mắt chảy không ngừng. Bên tai vẫn luôn không ngừng vọng đến câu nói của Đường Nhiên: Tư Nhuỵ, em hãy để cho anh một con đường sống đi! Vốn dĩ tình yêu thật sự không qua được thử thách, tại vì bố mẹ của tôi không thể sắp xếp cho anh ta được công việc tại cái thành phố lớn này, anh ta như con phượng hoàng muốn chọn gỗ tốt để dừng, quá nực cười, quá thực tế! Có người nói con gái thời đại này thực tế, lúc nào cũng muốn gả vào nhà giàu; lẽ nào con trai lại không thực tế, không muốn gả vào nhà giàu có sao? Anh ta thật sự thích Lý Mộng Dao đó sao? Ha ha...... Có điều cũng chỉ là nhìn vào tiền trong nhà Lý Mộng Dao mà thôi. Tôi lảo đảo quay về đến kí túc xá, vừa vào đến phòng, tôi ngã xuống giường như một người chết, kéo cái gối, che lên mặt gào khóc. Bạn cùng phòng với tôi là Châu Đình và Trần An An đang sắp xếp hành lí, nhìn thấy tôi khóc đến nỗi như thế, hoang mang vội vã vây lại, tại vì 4 năm nay, họ chưa bao giờ nhìn thấy tôi khóc, ai cũng biết tôi là một người con gái mạnh mẽ, đến hôm nay, khóc cho đến nhão quả đào rồi. “ Nhuỵ Tử? Sao thế ? Quán lẩu cay tê mà chúng ta thích ăn đóng cửa rồi phải không?” Châu Đình vội vàng hỏi tôi, “ hay là cậu có thai rồi?” “ Cậu đi ra, Nhuỵ Tử bảo thân như ngọc, chưa từng ngủ với Đường Nhiên, có thai cái lông gà à?” Trần An An trừng mắt nhìn Châu Đình. Tôi ngồi dậy, cố gắng giữ bình tĩnh, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt: “ Đường Nhiên, với Lý Mộng Dao đó ở bên nhau rồi, mình bị đá rồi.” Mặc dù tôi 100 lần trong đầu tự bảo với bản thân cái loại người như Đường Nhiên đó không đáng làm tôi đau lòng, thế nhưng, tôi vẫn không nén được đau lòng. “ Hả?” Mắt của Châu Đình và Trần An An trợn ra còn to hơn bánh nhân đậu, đúng thế, họ cũng không thể tin được, Châu Đình đã từng nói, dựa vào mức độ Đường Nhiên yêu thương tôi, các đôi yêu nhau thời đại học dù cho chia tay rồi, thì chúng tôi cũng sẽ không chia tay, nhưng nói châm biếm là thế, những đôi tình nhân bên cạnh đều chia tay rồi, ngược lại chúng tôi cũng chia tay rồi. “ Cái tên đó vậy mà lại dám phản bội, 4 năm qua cậu vì hắn ta chịu bao nhiêu thứ? Nếu như không có cậu, hắn ta đến sách cũng không đọc được, lại còn đòi làm nhân vật quan trọng cái nỗi gì? Lại còn làm hội trưởng nữa, tớ khinh cái mặt của hắn ta.” Nghĩa khí của Châu Đình còn căm phẫn hơn là bản thân bị phản bội. “ Anh ta còn bảo mình để cho anh ta một đường sống nữa, bố của Lý Mộng Dao tìm được cho anh ta một công việc rất tốt, còn mình như là con chó bị thua trận, hình như ở cạnh bên mình chính là đi vào con đường chết.” Tôi tiếp tục lau nước mắt nước mũi mà nói. “ Tức chết bà ngoại này rồi.” Châu Đình đập mạnh xuống bàn, “ đi, chúng ta cùng nhau đi cho hắn ta một trận.” “ Thôi đi, chẳng có ý nghĩa gì nữa.” Tôi lắc đầu nhẹ. “ Đúng rồi, chó cắn người một cái, người cũng có thể cắn lại một miếng chứ? Loại người như thế, chúng ta không cần, Nhuỵ Tử, lấy lại tinh thần đi, đợi chúng ta ổn rồi, chúng ta chọc tức chết hắn!” Trần An An lòng đầy căm phẫn nói, “ Con người bây giờ thực tế quá, con người đó biết công việc không dễ tìm, tìm Lý Mộng Dao có thể bớt đi hai mươi năm phấn đấu!” Tôi không nói gì vì cho là đúng. Có vẻ như hiện thực đúng là như thế. “ Sớm biết như thế không bằng cậu đón nhận Lưu Tử Gia, Tử Gia thích cậu rất nhiều, ai có mắt cũng đều nhìn ra cậu ta đối với cậu tình sâu như biển, huống hồ cậu ta xuất sắc như thế, nhưng mà mắt cậu mù quáng rồi, lại yêu phải cái tên đáng chết đó,” Đầu ngón tay của Châu Đình oán hận mà day vào trán tôi, “ Cậu ấy à, ngọc trai thì lại không cần, chỉ cần viên mắt cá.” “ Thôi đừng nói nữa, tớ lúc nào cũng coi Tử Gia như người anh em tốt, tớ nhìn cậu ấy, không có cảm giác tim đập mạnh.” Tôi lau nước mắt nói. “ Đập mạnh cái đầu cậu ấy! Thôi đi, sau này nhìn người nhìn chuẩn một chút, đời người ấy à, chính là như thế, chưa yêu qua một hai người, ai có thể thuận lợi mà tiến tới hôn nhân?” Châu Đình với dáng vẻ tức giận chưa xuôi. “ Được rồi, Nhuỵ Tử, đừng khóc nữa, lấy lại tinh thần đi, ngày mai chúng mình còn phải đi phỏng vấn vòng 2 nữa! Chỉ cần chúng ta ứng tuyển được vào Lạc Thị, là chúng ta xông lên, đến lúc đó, khiến cho cái tên Đường Nhiên đó phải hối hận! Cậu mau đi đắp mặt nạ, không ngày mai mắt sưng đi phỏng vấn lại ấn tượng không tốt, nghe nói, tình trường không được như ý, tìm việc tất được như ý, tớ cảm thấy cậu chắc chắn ứng tuyển được!” Trần An An tự tin 100 lần nói. Tôi lau sạch nước mắt, hít một hơi thật sâu, đúng rồi, thứ hai trước, chúng tôi với kiến thức chuyên ngành vững chắc đã cùng nhau thông qua vòng 1 thi viết và phỏng vấn, ngày mai là đến vòng 2, Lạc Thị là tập đoàn doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, tiền lương rất cao, nếu như chúng tôi sinh viên vừa tốt nghiệp đại học có thể ứng tuyển vào Lạc Thị, thế thì thật sự như là tiến một bước đúng lúc rồi. Tôi phải ứng tuyển vào công việc nghiệp vụ thư kí của Lạc Thị, tôi phải vì “bạch cốt tinh” xuất sắc nhất mà trưởng thành, tôi phải khiến cho tên hèn hạ đó hoàn toàn hối hận. Đây là suy nghĩ ngây thơ lúc đó của tôi, ngày hôm nay của nhiều năm sau đó, tôi nghĩ lại một lần nữa, nghĩ lại lúc đó bản thân đúng là ngây thơ non nớt đáng cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương