Những Đứa Con Bị Bỏ Lại
Chương 32
khang sững người không biết mình nên làm thế nào? có nên nói cho phúc biết không? còn ny, em gái mình nữa em ấy sẽ như thế nào?tại khách sạn nơi phúc đang nằm.lấy điện thoại ra phúc gọi cho ai đó và nói."" nhớ tìm cô ấy giúp anh, có gì nhớ gọi báo cho anh liền nhé""tại bệnh viện khang đỡ ny ngồi dậy và nói.- em mới tỉnh lại cố gắng ăn thêm một chút nữa cho nhanh lại sức nhé?- em nhạt miệng lắm, giờ em không nuốt nổi đâu anh,- cố gắng đi em, vì giờ em không phải chỉ ăn cho mình em mà em còn phải ăn cho cả con em nữa.tôi ngạc nhiên nói.- anh nói sao? ý anh là em có thai sao anh?- ừ, bác sỹ bảo cái thai được mười hai tuần, là con trai đó em, nên em phải ăn vào, em khỏe thì con em mới khỏe mạnh.tôi khẽ đặt tay lên bụng mình xoa nhè nhẹ để cảm nhận sự sống của con đang ngày càng phát triển trong tôi, lý trí của người mẹ đã cho tôi biết mình phải mạnh mẽ hơn, không vì mình thì ít ra cũng phải vì con."" con trai của mẹ, mẹ con mình cùng cố gắng, nhất định con của mẹ phải mạnh khỏe để chào đời, vì con mẹ sẽ làm tất cả.""chợt tôi thấy nơi sống mũi mình bắt đầu cay cay, tôi không khóc nhưng sao nước mắt cứ tự nhiên lại rơi, con của tôi sẽ như thế nào? bố của nó có đón nhận nó không? hay lại như tôi, sống trong sự thiếu thốn tình yêu thương, tôi sẽ phải làm thế nào bây giờ, thân tôi giờ còn chưa lo nổi, biết làm gì để nuôi con bây giờ, sao sớm con không tới, muộn không tới lại chọn đúng thời điểm này để đến bên mẹ? có phải ông trời cho con đến bên mẹ lúc này là để thay bố con ở bên mẹ không nhỉ? tôi cứ tự suy diễn, tự cười và tự khóc, rồi tự mình lâu nước mắt, khang đã rời đi trong căn phòng bệnh viện lạnh lẽo này chỉ còn lại mình tôi. cảm giác cô đơn lại ùa về, tôi nhớ mẹ, nhớ bà, nhớ gia đình, nhớ cả cu bin nữa, chắc giờ nó cũng lớn hơn nhiều rồi? càng nhớ họ tôi lại càng buồn cho số phận của mình hơn, có những phút giây yếu lòng cảm giác thật mệt mỏi chỉ muốn được bên cạnh mẹ, sà vào lòng mẹ để khóc, để được mẹ vuốt ve an ủi, hay những lúc ốm đau như thế này được bố và bà quan tâm hỏi han,được mẹ ở bên ân cần chăm sóc chứ không phải một mình đơn độc gắng gượng như thế này.tại nhà của phúc ngủ dậy không thấy phúc bên cạnh mình,bước vào phòng làm việc của phúc mọi thứ vẫn tĩnh lặng bình thường. nhi bước xuống nhà thấy người giúp việc đang chuẩn bị bữa ăn sáng liền hỏi.- này, dì anh phúc đi đâu mà sớm vậy?bà giúp việc ngạc nhiên đáp;- dạ, thưa mợ chủ tối qua cậu chủ không có về nhà.nhi giận giữ đi lên phòng lấy điện thoại gọi cho phúc thì điện thoại không liên lạc được, gọi cho người ở công ty của phúc thì được biết, phúc rời khỏi công ty của mình từ chiều qua. nhi gọi cho lái e của nhà thì được anh luân trả lời là.- phúc lấy xe và tự lái đi đâu đó từ hôm qua không thấy nói gì hết nên anh luân cũng không biết phúc đi đâu."" anh ấy đi đâu sao lại phải tắt điện thoại nhỉ""?nghĩ rồi nhi lấy vội điện thoại gọi cho ai đó xong khoác đồ rồi rời khỏi phòng của mình.vừa bước xuống phòng bà giúp việc thấy nhi như chuẩn bị đi đâu liền hỏi.- mợ chủ định đi đâu phải không ạ?bà giúp việc vừa dứt lời thì nhi vội quắc ánh mắt sắc sảo quay lại nhìn về phía người giúp việc và nói;- tôi đi đâu là việc của tôi, từ bao giờ người giúp việc trong cái nhà này được quyền xen vào và hỏi lại chủ của mình như vậy hả?bà giúp việc khá ngạc nhiên với thái độ của nhi vội thanh minh;- da, thưa mợ chủ tôi không giám, vì bà và cậu chủ dặn, khi nào mợ chủ đi đâu thì gọi cho lái xe đưa mợ đi nên tôi hỏi thôi ạ, chứ tôi nào đâu giám.- không cần, tôi tự đi được mà nếu cần tôi cũng sẽ tự khắc gọi, bà lo làm việc của mình đi.tại nhà bà châu;bước vào phòng của mình nhi hậm hực vứt cái túi xuống giường rồi nói.- mẹ, con chán kiểu sống như thế này lắm rồi, con không thích.bà châu thấy con gái như vậy thì xót ruột lắm ra chiều an ủi con.- con bình tĩnh, chắc nó đi công tác đâu đó một, hai ngày thôi con.- me, nghĩ con ngốc lắm à mẹ! Con đâu phải là con ny đâu mà mẹ mẹ nói gì con cũng nghe.đi công tác kiểu gì mà điện thoại gọi không liên lạc được, mà nếu đi công tác ít ra anh ấy cũng phải nói cho con chứ?mẹ... mẹ hay anh ấy không còn yêu con nữa hả mẹ?- con nói vớ vẩn gì thế? nó say con như điếu đổ từ trước đến giờ mà tình cảm đâu phải nói thay đổi là thay đổi được đâu con. để mẹ gọi anh con xem nó có biết thằng phúc ở đâu không vì chúng cũng hay đi chung với nhau lắm.tại bệnh viện khang vừa bước vào phòng bệnh của nhi thì điện thoại reo, thấy số điện thoại của mẹ khang vội bắt máy.- a lô, mẹ gọi con có gì không ạ?Tôi thấy khang vừa bước vào thì lên tiếng vui mừng nói.- anh khang lại đến thăm em đó à? ngại quá.bà châu ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của ny vọng vào liền ngờ ngợ, bà châu vội hỏi.- khang, con đang ở đâu đó?khang bình thản trả lời.- thì con vừa tới công ty mà mẹ.Tôi nghe đến khang nói đến từ "" mẹ"" mới biết vừa rồi mình cũng lời, nên vội lấy tay che miệng mình lại.bà châu nghi hoặc nói.- sao lúc nãy mẹ nghe thấy tiếng ai quen quen nói vọng vào trong điện thoại của con như tiếng con ny ấy nhỉ?tắt điện thoại bà châu quay lại nói với nhi.- mẹ vừa gọi cho anh con mà hình như anh con đang có chuyện giấu mẹ con mình, lúc nãy mẹ nghe như có tiếng con ny ở đó.- nhi. mẹ thế có khi nào anh khang, anh ấy giấu mẹ con mình giúp đỡ cho con nhà quê kia không mẹ?bà châu suy nghĩ một lúc rồi nói.- cũng có thể lắm con à? vì mẹ biết thằng khang nó cũng có tình cảm với đứa con hoang này.- thế thì đúng quá rồi còn gì nữa, con chắc chắn là anh ấy đang giấu mẹ con mình âm thầm giúp đỡ cho con nhà quê đó,chả lẽ mẹ lại để yên như thế.- không được, mẹ nhất định không để mọi chuyện đi quá xa tầm kiểm soát của mẹ được, thằng phúc không có nhà hay con ở bên đây với mẹ luôn đi,phúc đang ngồi uống ly cà phê,tay cầm điếu thuốc chợt điện thoại có chuông, nhìn số điện thoại phúc vội vàng bắt máy;- a lô, sao rồi đã có tin gì của cô ấy chưa?đầu dây bên kia giọng một người đàn ông khẽ đáp.- dạ thưa anh em đã tìm được tung tích của cô ny rồi ạ.phúc đang đưa ly cà phê lên định uống thì chợt ngưng lại sau câu nói vừa rồi của đối phương.- thế giờ cô ấy đang ở đâu?- dạ, hiện tại cô ny đang ở trong bệnh viện đa khoa quốc tế vinmec timescity ạ.phúc hoảng hốt nói lớn ;- thế cô ấy bị gì mà phải vào viện?- dạ bọn em cũng chưa rõ ạ, nhưng có điều này em muốn nói với anh;- điều gì cậu nói nhanh đi ;- mấy hôm nay tôi thấy cậu khang là người đem thức ăn cho cô ấy ạ.phúc ngạc nhiên nói;- cậu nói cái gì, là thằng khang á?, cậu có nhìn nhầm không?- tôi không nhầm đâu ạ, suýt tý nữa em mà không nhanh chân là đụng phải cậu ấy rồi đấy ạ.- giờ tôi chưa tiện ra mặt cậu hãy tiếp tục để ý đến cô ấy, nhớ đi theo bảo vệ cô ấy và điều tra xem vì sao cô ấy phải vào viện,có gì gọi lại ngay cho tôi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương