Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 48



Đổng Diệp ngớ người vì lời nói của Tuân Lan, sau đó cười một cách khoa trương và nói: “Lợi hại thế luôn!”

Tuân Lan mỉm cười không nói gì, sau đó Đổng Diệp cũng đi sang một bên, không biết có phải cố ý hay không mà gã ta chọn một chỗ xa vị trí của Tuân Lan nhất để ngồi.

Các vị khách mời đã đến đông đủ, đạo diễn tổ chương trình nhanh chóng bước vào với một chồng thẻ nhân vật, chương trình cũng bắt đầu ghi hình.

Chương trình được biên tập và phát sóng sau khi ghi hình, khác với và, mỗi số của <Thám hiểm đi> đều là một câu chuyện ngắn hoàn chỉnh, trong đó các khách mời đóng vai các nhân vật khác nhau, thông tin cơ bản của các nhân vật được ghi trên thẻ vai trò, khá thuận tiện cho các khách mời phát huy tự do trong quá trình ghi hình chương trình.

Thẻ nhân vật được niêm phong, mọi người không ai có thể nhìn thấy thông tin trên đó. Mỗi vị khách mời rút ra một tấm, hiện tại không được tiết lộ thân phận của nhau, các khách mời sẽ tự đưa ra phỏng đoán vạch trần dựa vào năng lực của mình trong quá trình thám hiểm.

Tuân Lan nhìn mình, cậu rút được là “kẻ lừa đảo tự xưng có thể thông linh”, được một “trợ lý” trên mạng thuê để giúp hắn giao tiếp với người chết và siêu độ vong hồn. Lát nữa trong quá trình ghi hình chương trình, cậu còn phải hội hợp với “trợ lý“.

Các khách mời khác cũng xem xong thẻ nhân vật của họ.

Sau đó, mọi người chỉ đơn giản là đi chuẩn bị, đeo một con bướm nhỏ rồi ngồi xe đến địa điểm ghi hình chương trình, trong một tòa nhà ký túc xá đổ nát ở ngoại ô đã được đội ngũ chương trình cải tạo lại.

Để tạo hiệu ứng chương trình tốt nhất, tổ chương trình cũng tốn rất nhiều công sức để lựa chọn địa điểm, môi trường xung quanh tòa nhà ký túc xá hoang vắng, bên ngoài tòa nhà xám xịt ảm đạm, mặt tường bong tróc, cỏ dại mọc um tùm, khiến người nhìn vô thức sẽ nảy sinh cảm giác bức bối.

Các khách mời chuẩn bị xuống xe, Tuân Lan thu lại ánh mắt rồi đứng dậy đi theo.

Bên cạnh, Kỳ Niên đã nói chuyện xong với nam quỷ.

Tinh thần trọng nghĩa của Tuân Lan cũng không quá mạnh mẽ như thế, sẽ không nhìn thấy quỷ gặp bất công một cái là dự định xong lên tương trợ. Nhưng trước đây chỉ cần có “pet cưng” xuất hiện là cậu gần như chưa từng sống yên ổn, bây giờ hỏi chuyện của nam quỷ trước cũng là để lo trước khỏi hoạ, đề phòng kẻo Đổng Diệp mất não tìm cậu gây chuyện, cậu sẽ không cần phải tốn thời gian tìm chỗ để hỏi chuyện nam quỷ.

Kỳ Niên nói cho Tuân Lan biết lai lịch của nam quỷ và mối quan hệ giữa cậu ấy và Đổng Diệp.

Nghe xong, Tuân Lan nhướng mày liếc nhìn Đổng Diệp đang đi trước cậu.

Khi xuống xe, Tuân Lan cũng giống như những vị khách mời khác, đã bước vào trạng thái nhập vai rồi.

Phùng Nhã Nam cầm gậy selfie trong tay, vừa đi vừa làm vẻ phát sóng trực tiếp và nói với camera: “Xin chào mọi người, tôi là streamer ngoài trời tiểu Nhã Nam của các bạn đây, nhìn xem phía sau tôi là gì nè? Đúng vậy, nó đó, chính là toà ký túc xá Thành Vận luôn nghe đồn là bị ma ám mà mọi người đã giới thiệu tôi đến livestream để kiểm chứng đấy.”

“Có tin đồn rằng vào cuối mỗi học kỳ ở trường cấp ba Thành Vận thì sẽ có học sinh nhảy lầu tự sát, và đây chính là nơi họ đã nhảy xuống. Mọi người đều nói trường cấp ba Thành Vận bị nguyền rủa, cũng nói là phong thủy của tòa nhà này không tốt. Sau đó, nhà trường xây dựng tòa ký túc xá mới, nên tòa nhà này đã bị bỏ trống. Tuy nhiên, theo các học sinh kể, thỉnh thoảng khi họ nhìn sang bên này từ khu dạy học, họ có thể thấy những bóng người đi lại xung quanh tòa nhà này, thậm chí có học sinh nhìn thấy có người nhảy từ trên cao xuống, nhưng sau khi tìm kiếm thì trên mặt đất lại không có gì cả.”

“Chỉ mới tuần trước, lại có người nói rằng đã nhìn thấy một bóng người lướt qua trên ban công của một căn ký túc xá nào đó trong tòa nhà này. Mọi người nhìn bên ngoài xem, cảm giác quả thực rất âm u.”

Sau khi giới thiệu bối cảnh của tòa nhà ký túc xá, Phùng Nhã Nam chuyển gậy selfie sang tay khác, nhắm camera về phía Tuân Lan và những người khác ngay sau cô, “Đây là những fans tôi đã chọn ra qua khu comment trước đó, họ sẽ tham gia tập livestream này để cùng tôi khám phá. Nào mọi người, hãy nói một lời chào với khán giả đi.”

“Xin chào mọi người, tôi là Văn Văn, rất vui khi tập này được tiếp xúc tương tác với tiểu Nhã Nam...”

Các “fans” từng người bước lên phía trước chào hỏi, đến lượt Tuân Lan, cậu mặc một bộ trang phục nhà Đường kiểu Trung Quốc màu trắng, hình tượng trông lạnh lùng lại tao nhã. Cậu giữ vững thiết lập nhân vật, liếc nhìn máy quay một cái rồi nở một nụ cười già dặn đặc biệt cao thâm khó đoán.

Mặc dù đã bắt đầu nhập vai, nhưng đây là đang ghi hình chương trình nên hiệu ứng gameshow vẫn cần phải có, không cần phải thực sự nghiêm túc như quay phim.

Triệu Tích đeo ba lô dùng cánh tay huých Tuân Lan một cái, “Tiểu Lan Lan, thẻ nhân vật này của cậu sao ông cụ non quá thế, chắc cậu sẽ không sắm vai ông già xấu xa đó chứ.”

Tuân Lan bị huých lảo đảo, trong lòng chuyển động, sau đó bất lực liếc nhìn y một cái: “Cái đó gọi là tiên phong đạo cốt.”

Sau khi chào hỏi xong, mọi người đi đến hướng ký túc xá dưới sự dẫn dắt của streamer tiểu Nhã Nam.

Cửa ký túc xá khép hờ, Triệu Tích giúp đẩy cửa ra. Cửa có chút kẹt cứng, Triệu Tích đẩy ra nhưng không đẩy nổi, không khỏi dùng thêm một chút lực. Sau đó, cánh cửa hơi rung chuyển, với một tiếng kẽo kẹt, cánh cửa bị đẩy mở, đập vào tường ở hai bên rồi bật trở lại với một tiếng rầm, lắc lư qua lại hai lần.

Âm thanh vọng lại trong hành lang trống trải, Tuân Lan và những người khác đứng ở ngưỡng cửa ánh sáng lờ mờ, nhìn vào bên trong cánh cửa đang mở. Hành lang trải dài như thể không có điểm cuối, càng nhìn sâu vào càng không thể nhìn thấy rõ ánh sáng ở đó. Trong sâu thẳm tối tăm, dường như có một cái gì đó khủng khiếp sẽ chui ra bất cứ lúc nào.

Phùng Nhã Nam vốn dĩ đứng ngay hàng đầu, nhưng nhìn thấy tình huống này lập tức ôi mẹ ơi một tiếng, không khỏi lùi lại một bước, trốn ra sau lưng Triệu Tích, “Tôi sợ nhất là loại khung cảnh này, người của tổ chương trình làm à?”

Đổng Diệp luôn có tiếng là người “lớn gan” trong chương trình này, vì vậy bèn tiến lên một bước, mỉm cười nói: “Chị Nam, chị sợ ạ, vậy tôi sẽ dẫn đầu cho. Nào, sợ thì tránh nhé, cuộc thám hiểm sắp bắt đầu rồi.”

Mặc dù biết rõ đây là bối cảnh do ê-kíp chương trình dàn dựng, nhưng khi bản thân ở trong môi trường này, loại sợ hãi này sẽ hoàn toàn nảy sinh không kiểm soát được.

Mọi người bảo vệ ba cô gái ở giữa, Tuân Lan thấy Triệu Tích có vẻ hơi sợ, vì vậy chủ động đi cuối cùng.

Cho dù hoàn cảnh này có tối tăm đến đâu, liệu có kí.ch thích bằng việc có hai con quỷ đang đứng bên cạnh cậu không?

“Cảm ơn người anh em!” Triệu Tích cảm động rớm nước mắt, đưa vạt áo của mình cho cậu, “Vậy cậu kéo áo của tôi đi.”

Tuân Lan cười âm u: “Bộ anh không sợ đi đi một hồi, đến khi anh quay đầu lại mới phát hiện người kéo áo anh đã sớm thành người khác rồi sao?”

“Aaaaaaa —”

Không chỉ Triệu Tích, mà Hàn Văn và Phùng Nhã Nam đều hét lên sợ hãi, run như cầy sấy.

Đặc biệt là Triệu Tích và Hàn Văn, nhớ lại nỗi sợ bị chi phối bởi câu chuyện ma hơn chục chữ của Tuân Lan trong.

“Tuân Lan đừng dọa bọn họ.” Đổng Diệp nói, trấn an bọn họ như một người anh lớn đáng tin cậy, “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé, tôi bắt đầu đi đây.”

Tiến vào cổng ký túc xá và đi qua hai căn phòng ký túc thì tìm thấy một cầu thang.

Ánh sáng cũng không hoàn toàn tối đen, sau khi quen với nó thì vẫn có thể nhìn thấy một số thứ rõ ràng. Tuân Lan một tay kéo vạt áo của Triệu Tích, nhìn khắp xung quanh. Sau đó cậu chú ý tới Đổng Diệp đằng trước đang ngập ngừng bước lên bậc thang thứ nhất.

Nhìn Đổng Diệp như vậy, cũng không phải gã ta hoàn toàn không sợ, nhưng vì hiệu ứng của chương trình, hoặc là vì thiết lập của chính mình nên mới giả vờ tạo vẻ lớn gan đáng tin cậy.

Đổng Diệp hơi giẫm mạnh lên bậc thang thứ nhất, một ngọn đèn nhỏ lờ mờ đột nhiên sáng lên trên đầu bọn họ. Đèn nhỏ đã cũ, lúc tắt lúc sáng, khiến mọi người hơi sợ.

Từ Hòa Thư nói: “Tôi cảm thấy nếu đèn không bật sẽ tốt hơn, cứ nhấp nháy như thế càng có bầu không khí của phim kinh dị.”

“Nếu cảm thấy vui vẻ thì bạn hãy vỗ tay...” Triệu Tích bắt chước Tuân Lan vỗ tay khi đèn tắt, vừa hát vừa vỗ tay.

Sau khi y dứt câu, tất cả mọi người đều bật cười haha, Hàn Văn nói: “Có Triệu Tích ở đây, bầu không khí sẽ không bao giờ đáng sợ nổi.”

“Chắc là có đèn nhỉ?” Tuân Lan hỏi, lần đầu tiên cậu tham gia chương trình kiểu này, camera có thể bật chế độ quay đêm, nhưng không thể luôn quay họ mò mẫm trong bóng tối như thế mãi.

Bọn Triệu Tích có kinh nghiệm hơn, đáp: “Có, hẳn là ở lầu hai.”

Cuối cùng cũng đi lên lầu, Phùng Nhã Nam nói: “Công tắc điện hẳn là ở hành lang, nhưng hành lang này dài quá à, huhu, ai đi mở giờ?”

“Cũng không rõ nó ở đầu nào, chia nhóm đi hai bên đi.” Hàn Văn nói.

Mọi người nhanh chóng chia nhóm xong, Đổng Diệp dẫn Phùng Nhã Nam và Hàn Văn đi bên trái, Tuân Lan, Triệu Tích và Từ Hoà Thư đi bên phải.

Loảng xoảng –

Không biết thứ gì đột nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng vang khiến mọi người đồng thanh hét lên.

Tuân Lan vuốt vuốt ngực, cậu cũng giật cả mình.

“Thứ gì vậy!” Phùng Nhã Nam hỏi với giọng nức nở.

“Bật đèn trước, bật đèn trước.” Giọng của Đổng Diệp cũng có chút không ổn định.

Tuân Lan thì bạo gan hơn một chút, chỉ có Triệu Tích và Từ Hòa Thư lẩm bẩm nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ bị ê-kíp chương trình hù chết.”

Cuối cùng, công tắc điện đã được bên phía bọn Tuân Lan tìm thấy, Tuân Lan kéo công tắc điện lên, đèn ở phía trên nhấp nháy, một số sáng lên, một số thì không, nhưng ánh sáng đã tốt hơn trước, ít nhất đứng gần thì mọi người có thể nhìn rõ khuôn mặt của nhau.

Sáu người hội tụ, Hàn Văn chợt ể một tiếng, “Đổng Diệp, sao trán cậu lại ra mồ hôi nhiều thế, nóng à?”

Bây giờ là đầu tháng Năm, nhưng trong nhà vẫn rất mát mẻ, đặc biệt là trong các tòa nhà cao như này.

Dường như Đổng Diệp cũng mới để ý tới, lau trán mình, mỉm cười giải thích: “Hôm nay mặc hơi dày.”

Ngoài mồ hôi trên mặt, sắc mặt gã ta cũng có chút trắng bệch.

Tuân Lan ngước mắt lên, nói: “Đi xem vừa rồi thứ gì rơi xuống không?”

“Nghe tiếng, hình như vọng đến từ đầu bên kia.” Từ Hòa Thư chỉ vào hành lang nơi Hàn Văn và những người khác đã đi qua lúc trước.

Có đèn, mọi người cũng bạo gan hơn vừa nãy. Cùng nhau đi qua đó, Triệu Tích vô thức đi lướt qua trước mặt Đổng Diệp, y vừa nhìn vừa đi, đột nhiên dừng lại ở cửa phòng ngủ nào đó, nói: “Cửa này mở...”

Cánh cửa đã lâu không tu sửa, khi bị đẩy ra vẫn phát ra âm thanh rợn người.

Ánh sáng nhỏ tràn vào cửa, Tuân Lan tìm thấy công tắc ở cửa rồi bật đèn trong phòng ngủ lên. Vẫn là ánh sáng vàng mờ tối, nhưng cũng đủ để mọi người nhìn rõ tình huống trong phòng ký túc xá.

Đây là một phòng ký túc xá sáu người với sắp xếp giường trên bàn học dưới.

Giới thiệu về tòa nhà ký túc xá này trong câu chuyện là sau khi lại có một học sinh khác tự tử bằng cách nhảy từ tầng cao nhất xuống vào cuối học kỳ đầu tiên, học kỳ mới bắt đầu, tất cả các học sinh đều chuyển đến ký túc xá mới. Thời điểm đó, vì tin đồn ma quỷ quấy phá lan truyền rất rộng rãi nên rất nhiều bạn học đều chỉ quay lại thu dọn một chốc, rồi sau đó nhà trường cũng trực tiếp khóa cửa ký túc xá. Vì vậy, căn ký túc xá họ bước vào bây giờ này bên trong khá bừa bộn. Sách vở bài thi nằm rải rác trên sàn và bàn, hai chiếc giường trống, trên chiếc giường khác đều còn nệm và mền chưa được lấy đi, nhăn nhúm gom thành một cục.

Thám hiểm là quá trình, tìm ra câu chuyện đằng sau nó là mục đích.

Tuân Lan đi đến bên một bàn học, đưa tay lật lật mấy tờ bài thi trên đó. Mấy tờ bài thi này đã làm xong, chữ không tính là quá đẹp nhưng cũng xem như gọn gàng.

Tuân Lan nhìn cột tên của bài thi, lẩm nhẩm: “Sầm Lương...”

“Sầm Lương?!” Đổng Diệp đột nhiên quay phắt sang nhìn Tuân Lan, vẻ mặt khiếp sợ và kinh ngạc, sau đó dường như còn có chút hoảng sợ.

“Đúng thế, Sầm Lương.”

Tuân Lan vẻ mặt bình thường liếc nhìn gã, nói với những người khác: “Mọi người đi tìm bài thi đi, tên và họ xuất hiện ở đây, xem ra đây là mục tiêu tìm kiếm của chúng ta.”

Những người khác vội vã lục lọi trên các bàn khác.

“Bên tôi có này, chủ nhân của bàn học tên Trâu Thụy.” Triệu Tích nói.

“Bên tôi cũng có...”, Phùng Nhã Nam lắc lắc cuốn sách ngữ văn trong tay, “Kim Hạo, lớp 11.”

Cuối cùng là Hàn Văn: “Phùng Dương, cũng là lớp 11 —”

Một tiếng rầm, Đổng Diệp đang đứng bên cạnh đột nhiên hơi lảo đảo, tay chống lên bàn chỗ Tuân Lan, bài thi dưới bàn tay trượt xuống, tay gã bất cẩn quét mấy quyển sách bên cạnh xuống đất.

Mọi người đều nhìn Đổng Diệp, cho dù ánh sáng lờ mờ, nhưng tất cả mọi người cũng có thể nhìn ra sắc mặt gã ta lúc này không đúng.

“Cậu sao vậy Đổng Diệp, không sao chứ?” Từ Hòa Thư lo lắng nói.

“Không, không sao...”, Đổng Diệp cười miễn cưỡng, “Có lẽ buổi sáng không ăn nên hơi tuột đường huyết.”

Hàn Văn nghe vậy, lập tức lấy ra một viên kẹo được bọc trong giấy màu từ trong túi xách nhỏ đưa cho gã, “Tuột đường huyết sao có thể bỏ bữa sáng được, tôi cũng thường tuột đường huyết, tôi có kẹo trái cây này, cậu ăn một viên đi.”

“Cảm ơn...” Đổng Diệp nhận lấy viên kẹo, cúi đầu mở gói giấy kẹo, đôi tay hơi run rẩy, lúc lâu mới mở ra được, rồi cho kẹo vào miệng.

Sự chú ý của mọi người lần nữa chuyển hướng sang nơi khác.

Hai bàn còn lại đều trống không, chắc là không ai ở. Có một chút manh mối, mọi người chỉ cần cẩn thận tìm kiếm lại mấy cái bàn học.

Trong một cuốn sách bài tập của Trâu Thụy, Từ Hòa Thư và Triệu Tích tìm thấy một câu: [ Tôi sai rồi! Tôi không có cố ý! ]

Chữ viết rất lộn xộn, có thể thấy được suy nghĩ của Trâu Thụy cũng rất loạn lúc viết ra câu này.

Tuân Lan cũng tìm thấy một câu do Sầm Lương viết trên một mảnh giấy nháp mà cậu ta đã sử dụng: [ Tôi buồn ngủ quá, nhưng tôi lại không dám ngủ chút nào! ], sau đó lại lật được một câu trong sách hóa học của cậu ta: [ Cậu làm ơn hãy buông tha tôi đi! ]

Hàn Văn thì tìm thấy một câu trong dòng ghi chú trong quyển phân tích tiểu luận của Phùng Dương:

[ Tôi không phải biế.n thái. ]

Bên Phùng Nhã Nam cũng đang tìm, Đổng Diệp ăn xong kẹo cũng đi tới giúp cô, nhưng gã lật tìm đồ vật lại giống như ruồi không đầu, khiến Phùng Nhã Nam cứ lải nhải nói: “Ôi ôi có chữ có chữ, cậu lật nhanh quá Đổng Diệp!”

Đẩy tay Đổng Diệp ra, Phùng Nhã Nam lấy trang sách phía dưới, chậm rãi đọc: “[Là tự cậu ta nghĩ không thông, không thể trách tôi.] Ai nghĩ không thông đây? Ý này không lẽ là ai đó nghĩ không thông nên tự tử hả?”

Tuân Lan tóm tắt thông tin mà mọi người đã tìm thấy, ánh mắt chậm rãi nhìn nam sinh đứng sau lưng Đổng Diệp.

Phùng Dương, Phùng Chí Dương, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Kỳ Niên dựa vào bức tường bên cạnh và kết luận: “Nhân vật chính của câu chuyện này hẳn là Phùng Chí Dương, có một người trong cuộc năm đó ở tổ chương trình đã cải biên những gì hắn gặp thành kịch bản này.”

Những vị khách mời khác cũng cùng tổng kết lại, Từ Hòa Thư nói: “Hẳn chỉ có bốn người sống trong ký túc xá này, trong số những câu mà bốn người này để lại, câu [Tôi không phải biế.n thái] của Phùng Dương chắc là lời biện hộ của chính cậu ta với thế giới bên ngoài. Lời nói của ba người còn lại bộc lộ ra một chút cảm xúc hối hận, đặc biệt là câu nói [Không thể trách tôi] của Kim Hạo. Chúng ta có thể suy đoán thế này không, rằng ba người bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn gì đó với Phùng Dương, hơn nữa cùng nhau nhắm vào Phùng Dương, khiến Phùng Dương [luẩn quẩn trong lòng] làm ra chuyện không thể cứu vãn nên khiến ba người này sinh ra cảm xúc hối hận và sợ hãi.”

Mọi người gật đầu, cảm thấy suy đoán của Từ Hòa Thư có lý.

“Thứ có thể tìm đuợc trong phòng ngủ này quá ít.” Tuân Lan nói, “Trên tầng này có rất nhiều ký túc xá, cũng có rất nhiều người ở, ký túc xá của Phùng Dương rốt cục đã xảy ra chuyện gì, hẳn là có rất nhiều người biết, không bằng chúng ta đến ký túc xá khác tìm xem?”

Mọi người đều không phản đối.

Nhưng có khá nhiều ký túc xá, Phùng Nhã Nam có ý là, họ có sáu người, nếu mọi người chia thành hai nhóm và tìm kiếm riêng biệt thì có lẽ sẽ nhanh hơn.

Phùng Nhã Nam chê Đổng Diệp tìm đồ lóng nga lóng ngóng nên kéo Hàn Văn và Triệu Tích vào chung nhóm. Vì vậy, Tuân Lan, Từ Hòa Thư và Đổng Diệp một nhóm.

Kể từ khi mở cửa phòng ngủ, Đổng Diệp đã luôn trong trạng thái mất hồn mất vía. Tuân Lan như không nhận thấy sự bất thường của gã, nhưng thật ra Từ Hòa Thư lại không khỏi nhìn gã nhiều vài lần.

Hai nhóm mỗi nhóm tìm một bên ký túc xá, nhóm Tuân Lan bắt đầu tìm từ một đầu hành lang, một số cửa không thể đẩy mở, hẳn là do bên trong không có manh mối. Đẩy ba gian liên tiếp, khi đẩy đến phòng thứ tư, tay Tuân Lan mới không gặp phải bất kỳ lực cản nào.

“Căn phòng này có thể vào.” Tuân Lan đi vào trước, thuần thục bật đèn lên.

Nó vẫn là một ký túc xá lộn xộn. Nhóm Tuân Lan lục tìm bàn học, nhưng không tìm thấy gì, cũng tìm dưới tấm nệm trên giường, song vẫn không có.

Đổng Diệp lơ đãng lục lọi lung tung trong phòng ngủ suốt quá trình, vẻ mặt có chút nôn nóng.

Từ Hòa Thư và Tuân Lan cũng không quan tâm đến gã.

Từ Hòa Thư quỳ rạp trên mặt đất nhìn dưới gầm giường, đột nhiên nói: “Tuân Lan, nơi đó hình như có thứ gì thì phải.”

Tuân Lan cũng không chê dơ mà nằm sấp xuống nhìn theo tầm mắt của Từ Hòa Thư, thấy một khối vuông nhỏ màu đen kẹt chỗ chân giường. Tuân Lan chui vào lấy nó ra, vỗ vỗ tro bụi trên người, “Là điện thoại di động...”

Nhấn nút nguồn, hồi lâu không có phản hồi, Tuân Lan nói: “Không có pin, phải sạc.”

“Tìm cáp sạc xem...” Từ Hòa Thư và Tuân Lan lục tìm phòng ngủ này lại một lần nữa, nhưng không tìm được, “Không có cáp sạc thì làm sao mở điện thoại lên đây.”

Tuân Lan nghĩ đến một nơi, “Đến chỗ của quản lý ký túc xá ở xem sao.”

Nói với Đổng Diệp một tiếng, Tuân Lan và Từ Hoà Thư bước ra khỏi gian phòng ngủ này. Khi đi về phía cầu thang, một cái đầu đột nhiên thò ra từ căn phòng bên cạnh, khiến Từ Hòa Thư sợ hãi hét lên, Đổng Diệp cũng hét lên rồi liên tục lùi về sau.

“Là tôi là tôi!” Triệu Tích vô tội giơ tay lên.

Từ Hòa Thư vỗ vỗ ngực, “Người dọa người, hù chết người đấy thằng nhóc thối!”

Không ngờ Đổng Diệp bên cạnh cô đột nhiên nổi giận, “Cậu khùng à Triệu Tích, dọa người ta vui lắm đúng không?”

Triệu Tích tốt tính, không tức giận mà chỉ ngạc nhiên nói: “Đổng Diệp, tôi cũng đâu cố ý, hôm nay cậu cọc thế?”

Phùng Nhã Nam và Hàn Văn cũng đi ra nhìn, “Sao còn cãi nhau, nhanh đi tìm manh mối đi, ghi hình xong sớm nghỉ sớm.”

Tuân Lan nói: “Chúng tôi tìm thấy một chiếc điện thoại di động, nhưng không có pin nên cần tìm một dây cáp sạc để sạc pin trước. Triệu Tích, anh đi xuống với tôi đi. Chị Hòa Thư, em thấy cảm xúc Đổng Diệp không tốt lắm, chị ở lại đây lo cho anh ta nhé.”

“Được, các cậu đi đi.” Từ Hòa Thư nói.

Sau khi Đổng Diệp mất bình tĩnh thì sắc mặt vẫn lạnh lùng, làm gì còn dáng vẻ phóng khoáng như nắng ấm mà Tuân Lan gặp lần đầu.

Tuân Lan đã nhìn thấu rồi, thiết lập nhân vật chứ còn gì nữa, đâu đâu cũng gặp người như vậy.

Cùng Triệu Tích đi xuống lầu, Triệu Tích bá vai cậu, nói một cách thần bí: “Đại sư Tuân có thể thông linh?”

Tuân Lan cười hiểu rõ, nói: “Anh chính là trợ lý thuê tôi trên mạng?”

“Ngay khi tôi nhìn thấy cậu mặc trang phục nhà Đường thì đã biết là cậu.” Triệu Tích bật cười ha ha, tâm trạng không bị Đổng Diệp ảnh hưởng chút nào, y cởi ba lô sau lưng vỗ vỗ, “Nào sạc pin rồi thì chúng ta tìm một chỗ rồi hoàn thành nhiệm vụ trước nhé?”

Nếu có thẻ nhân vật, vậy chắc chắn không phải để trưng chơi, mỗi người đều có một nhiệm vụ.

Nhiệm vụ của Tuân Lan là giúp đỡ Triệu Tích thông linh với linh hồn đã khuất sau đó siêu độ; còn Triệu Tích thì đặt nến để thờ cúng linh hồn của người đã khuất, tổ chương trình cũng đã nói chỗ tế bái cho y từ sớm.

Đi vào cửa ký túc xá của quản lý ký túc, bật đèn lên, Tuân Lan và Triệu Tích tìm thấy cáp sạc bên trong như ý muốn, còn có cả phích cắm sạc và bảng cắm. Sau khi sạc xong và đợi một lúc, Tuân Lan bật điện thoại lên.

Máy bật, nhưng phản ứng rất chậm.

Triệu Tích gãi gãi đầu, “Chiếc điện thoại hỏng này lag quá, chẳng trách chủ nhân của nó lại không cầm theo. Tổ chương trình thần thông quản đại tìm được bảo bối này ở đâu hay thế.”

Đến lúc điện thoại phản ứng thì đã hai phút sau.

Không có mạng, không thể kết nối với trang web, Tuân Lan vào quản lý tập tin để lục lọi và tìm thấy một vài ảnh chụp màn hình trong group chat.

[ Đậu má, sáng nay lại có thêm một người nhảy nữa à? ]

[ Đây là người thứ ba trong ký túc xá của họ rồi nhỉ! ]

[ Này đéo ổn rồi, tổng cộng chỉ có bốn người thôi đó! ]

[ Đã làm chuyện sai trái gì rồi, nhìn kìa, đây là quả báo! ]

[ Họ Kim cuối cùng cũng sẽ chết luôn đúng không? Cũng không đến trường hai ngày rồi. ]

[ Khi nào thì chuyển đến ký túc xá mới đây, tôi sắp không ở nổi nữa, buổi tối cũng không dám đi WC luôn. ]

[ Trời đựu, sẽ không thực sự bị ma ám đó chứ, nghe nói trước đó Sầm Lương y như bị điên mà đi khắp chốn nói với người ta Phùng Dương quay về tìm cậu ta. ]

[ Đừng nói nữa aaaaa, nếu nói tiếp nữa thật sự cũng chỉ đành đặt bô ở cạnh giường thôi mất! ]

Triệu Tích nhìn mà toàn thân nổi da gà, “Không thể nào, ngoại trừ Kim Hạo, những người khác trong ký túc xá đều chết hết rồi sao?”

“Chắc vậy rồi, còn là nhảy lầu chết.” Tuân Lan nói.

Tuân Lan lại cẩn thận tìm kiếm lần nữa, nhưng không tìm thấy thêm gì.

Lúc này, Triệu Tích sâu kính thò qua, nói: “Tiểu Lan Lan, tôi cảm thấy nhân vật tôi sắm vai chính là Kim Hạo.”

Tuân Lan mỉm cười, “Đoán được...”

Vừa thuê người thông linh vừa mang theo đồ dùng thờ cúng, nhân vật của Triệu Tích dường như đã biết những gì đã xảy ra trong tòa nhà ký túc xá này ngay từ đầu.

Đổi lại những người trong cuộc khác, đối mặt với chuyện như vậy sẽ giống như trong đoạn chat, lúc thảo luận sẽ có chút sợ hãi, nhưng bởi vì không liên quan gì đến bọn họ nên chỉ cần rời khỏi đây là được rồi, bọn họ cũng không có nhu cầu quay lại đây xem. Nếu như có mối quan hệ tốt với họ, nhiều nhất cũng sẽ chỉ đến để cúng kiến một chút, không cần phải mời người thông linh làm gì.

Nhưng xét từ lịch sử chat, Phùng Dương là người đầu tiên nhảy lầu, theo sau là Sầm Lương và Trâu Thụy. Người còn lại nhất định sẽ nghĩ rằng cái chết của hai người đó đều là sự trả thù của Phùng Dương.

Chỉ khi một người qua đời bất bình thường hoặc là không cam lòng, khiến trong tâm người sống sợ hãi không muốn người chết bám lấy mình nên mới siêu độ.

Cho nên suy đoán của Triệu Tích về thân phận của mình là hoàn toàn chính xác.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...