Nhung Tú Nương

Chương 1321



Không ngờ đó lại chính là Dao Thù cô nương đã khiến toàn trường kinh diễm trong Di Hồng Viện. TX Hòa Tuyền lập tức báo cáo, lúc này mới có chuyện Thú Thành Đế ngự giá thân chinh.

Vệ Kỳ tiến lên, cung cung kính kính hành lễ: “Bệ hạ bao dung, mạt tướng từ nhỏ đã mất cha, không bao lâu2sau lại mất mẹ, cũng không thân gì với tông tộc, lớn lên trong cô độc, lẻ loi một mình. Nhờ được Bệ hạ thưởng thức, đi theo bên cạnh người, có cầu quân phụ, không những là vua mà còn là cha. Mạt tướng to gan, khẩn cầu Bệ hạ ngồi ghế trên, chịu một bài thành tâm của phu thê5chúng thần!”

Nói xong liền vén áo gấm lên, hai đầu gối hạ xuống. Tân lang đã tỏ thái độ, tất nhiên tân nương cũng học theo.

Đã nói tới nước này rồi, nếu Thú Thành Đế còn cố tình làm khó ngay trước mặt khách khứa thì chỉ sợ ngày mai, tin tức tân để khắc nghiệt, thiếu tình cảm sẽ như mọc6cánh mà bay khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Trong thời điểm quan trọng vừa mới thâu tóm Đại Diệu, sắp xuất chinh diệt nước Lê, nếu làm vậy thì sẽ khiến thần dân sợ hãi, một khi hậu phương bất ổn thì tiền tuyến cũng chịu liên lụy.

Huống chi, hắn còn tính toán trong lúc xuất chinh sẽ để Vệ Kỳ giám quốc5nữa. Dù suy xét từ góc độ nào thì lúc này cũng đều không thể làm khó dễ.

Cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, còn là nữ nhân chưa nhìn thấy dung nhan bao giờ, cần gì chỉ vì thỏa mãn một chút tò mò trong lòng mà làm tổn thương tới tình cảm quân thần chứ?

Tiêu Quý Thừa thầm mắng3mình hồ đồ, “Hòa Tuyền, mang thanh ngọc như ý do nước Triệu đưa tới không lâu trước đây tặng cho phu thê Vệ tướng quân.”

Trong lòng Hòa Tuyền tràn đầy khó hiểu, nhưng hắn đã nhanh chóng thu lại cảm xúc, cung kính tuân mệnh.

“Mạt tướng khẩu tạ!” Trong mắt Thú Thành Để hiện ra vẻ cảm động: “Ở trên triều đình, trẫm là quân, khanh là thần; nay ngày lành tháng tốt, trẫm là cha, khanh là con. Cớ sao lại hành đại lễ như thế? Đứng lên mà nói.”

“Mạt tướng tuân mệnh!”

Người xướng lễ nhận được ánh mắt ra hiệu của tân lang, cao giọng hô lên... “Tam bái quân thượng!” Vệ Kỳ và Nghệ An khom lưng bái lạy Thú Thành Đế, một người động tác dứt khoát, một người lả lướt nhẹ nhàng. Lại có một sự ăn ý và hài hòa không nói nên lời. Trong lòng Tiêu Quý Thừa xuất hiện một chút buồn bực, tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Người xướng lễ: “Phu thê giao bái...”

Kết thúc buổi lễ. Tiêu Quý Thừa không ở lại lâu, sau khi tân nương được đưa vào động phòng, hắn uống một ly với Vệ Kỳ rồi dẫn theo Hòa Tuyền về cung. Khách khứa quỳ xuống cung kính đưa tiễn, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Hoàng đế đầu nữa, tất cả mới nhẹ nhàng thở ra. Tiệc rượu lập tức trở nên náo nhiệt. Nghệ An được nha hoàn đỡ vào phòng tân hôn. Rất nhanh, Vệ Kỳ cũng theo vào. Phất tay, cho người lui ra. Đợi đến khi cửa phòng khép lại, lập tức đi tới bên giường, vội vàng vén khăn voan che mặt tân nương lên. Má đỏ môi hồng, da trắng như sứ, đôi mắt lấp lánh như chứa cả bầu trời sao, lộng lẫy mà lóa mắt.

Tuyệt thế vô song, khuynh quốc khuynh thành. Vệ Kỳ không khỏi nhìn đến ngây ra tại chỗ.

Cho đến khi... “Có phải chưa từng thấy đâu, có cần phải khoa trương đến mức đó không?” Nghệ An che miệng, mặt mày hơi cong lên. “An An, nàng là tiên tử tới từ cung trăng hay sao vậy?” Khi Vệ Kỳ còn nhỏ đã từng đọc không ít truyện thần thoại.

Theo truyền thuyết, ở trên mặt trăng có cung Quảng Hàn, bên trong có một tiên nữ vô cùng xinh đẹp, thường ôm thỏ trắng, ngóng nhìn ra gốc cây quế bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ rơi lệ.

Nghi An ôm eo hắn, sườn mặt dán lên bụng người đàn ông, cọ nhẹ mấy cái. Nàng nói: “Thiếp không phải tiên tử, mà là thê tử của chàng.”

Cả người Vệ Kỳ chấn động. Trăng lên giữa trời, khách khứa tan hết. Trong phòng tân hôn, sự kiều diễm mới chỉ bắt đầu. Đêm còn rất dài. Hoàng thành, tẩm cung của đế vương. Tiêu Quý Thừa không gọi phi tần tới thị tẩm mà chỉ để riêng Hòa Tuyền hầu hạ.

Đột nhiên...

“Ngươi có chắc là nữ nhân mà Thanh Huyền khăng khăng muốn cưới chính là Dao Thù nhảy múa bán thân ngày đó không?” Hòa Tuyền đột nhiên giật mình, cơn buồn ngủ bay mất quá nửa, lập tức quỳ sụp xuống đất.

“Nô tài không dám nói dối nửa câu, thân hình của hai người này quả thực giống nhau như đúc!”

“Nàng ta... có tướng mạo thế nào?” “Khuynh quốc khuynh thành.” “Nói như thế, người áo đen cướp đi Dao Thù ở Di Hồng Viện ngày hôm đó chính là Thanh Huyền. Trẫm không biết, ngoại trừ bày binh bố trận, hắn còn biết thuật kỳ môn độn giáp cơ đấy...” Hòa Tuyền ngửi được hơi thở nguy hiểm nhưng lại không dám miệt mài theo đuổi, chỉ không ngừng dán sát mình xuống mặt đất hơn.

Theo sách sử ghi lại: Mùa đông năm Mẫn Đế đầu tiên, Hoàng đế tự mình dẫn theo mười vạn đại quân xuất chinh nước Lê, đại tướng quân Vệ Kỳ ở lại giữ quyền giám quốc.

Cuộc chiến với nước Lê giằng co suốt 18 tháng.

Cuối cùng nước Lê đại bại, Quân vương bị bắt làm tù binh, Thái Tử dẫn theo đại thần, mặc quần áo trắng, tới trước ngựa của Thú Thành Để dâng thư hàng.

Đến lúc này, thiên hạ phân chia làm bốn phần. Chu, Tống, Tần, Triệu.

Trong đó, nước Chu có thực lực mạnh nhất. Vào tháng Ba mùa xuân năm tiếp theo, Thú Thành Để dẫn đại quân về kinh, Vệ Kỳ trả lại quyền giám quốc.

Tháng Tư, Nghệ An có thai. Tháng Năm, ở châu Tử Uyên từng là nước Lê khi xưa, lũ lụt vỡ đê, rất nhiều dân chạy nạn lên phía Bắc, dũng mãnh tràn vào Trạm Đô.

Vệ Kỳ dâng tấu báo cáo tình hình tai nạn, Thú Thành Đế ra lệnh hắn đi cứu tế.

Ngày tiếp theo liền dẫn binh cùng lương thực xuất phát.

Tháng Sáu, để điều được đắp lại, lũ lụt rút lui, đại tướng quân Vệ Kỳ gặp phải ám sát trên đường về kinh, tính mạng treo bên bờ vực thẳm.

Vất vả lắm mới giành lại được mạng sống từ trong tay Diêm Vương nhưng lại bị phế mất cánh tay, không thể nào cầm kiếm được nữa.

Để nhớ tới công lao của hắn, phong làm Trấn Quốc công, ban ngàn lượng vàng, lại lấy lý do sức khỏe của hắn không tốt mà thu hồi binh phù, miễn cho lên triều.

Phiêu kỵ đại tướng quân đã từng uy phong lừng lẫy hiện giờ lại thành một vị quan nhàn nhã, vô công rồi nghề. Ngay cả tư cách lên triều cũng bị tước đoạt. Các quan đồng liêu đều cảm thấy đáng tiếc thay cho hắn, nhưng bản thân Vệ Kỳ lại vô cùng bình thản tiếp nhận kết quả này. Truy vấn nguyên nhân...

“Thân mang bệnh, không dám thể hiện, vừa hay thê tử mang thai, cùng nhau bầu bạn.” Tháng Bảy, Thú Thành Đế chỉnh đốn quân đội, xử trí mười hai đại tướng, xét nhà diệt tộc, không một ai may mắn thoát khỏi.

Lòng người trong ngoài triều đình đều lâm vào hoảng sợ. Ngày ba mươi tháng Chạp, trong cung mở tiệc, Trấn Quốc công Vệ Kỳ bị lãng quên lâu nay cùng thể tử tới dự. Ngày hôm đó, Thú Thành Đế liên tục thất thố. Ngày hai mươi tháng Giêng, Nghệ An sinh con trai, đặt tên là Vệ Hiến, nhũ danh A Hiển.

Qua khoảng hai tháng sau, phủ Tướng quân trước đây, giờ là phủ Quốc công xảy ra hỏa hoạn, lửa lớn cháy suốt một đêm, toàn bộ nhà cửa bị thiêu cháy thành tro bụi. Vợ chồng Vệ Kỳ, bao gồm cả đứa con trai mới sinh không lâu đều gặp nạn qua đời. Ngày tiếp theo, Thú Thành Đế lên triều, nghe tấu xong thì cảm thấy cực kỳ bị thống, ra lệnh cho lục bộ điều tra kỹ càng, thậm chí không tiếc điều động cả thần binh.

Vụ điều tra kéo dài suốt ba tháng, cuối cùng quy tội do hạ nhân sơ ý khiến phòng chứa củi bốc cháy. Ngày đó vì gió quá to nên lúc phát hiện ra thì đã không thể dập tắt được nữa. Mọi người cũng nhẹ nhàng, dễ dàng tiếp nhận sự thật” này. Sau khi sự kiện Trấn Quốc công qua đời dần dần phai mờ trước mắt mọi người thì lại có tin tức binh biến truyền về từ Hải Lăng Quan. Mà người dấy binh làm phản không phải ai khác, chính là Trấn Quốc công Vệ Kỳ vốn đã “chết đi” kia! Xem thêm...Xem thêm...
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...