Nhường Nàng Ba Phần
Chương 16: Nhường nàng sáu điểm: Đúng lúc anh đang đứng dưới nhà
(Bắt đầu ở chương này mình sẽ thay đổi xưng hô của Lâm Kiến Ngộ vì anh ấy đã bày tỏ tình cảm của mình, và khi nào hai người thành đôi thì mình mới đổi xưng hô cho Kiều Lạc Du nhé 😗)
wattpad @keoxoaingotngao
Cửa hàng Người Đẹp Say Rượu lần trước ra mắt sản phẩm mới là "Hán phục dành cho thú cưng", Lâm Kiến Ngộ lại giúp đỡ chia sẻ bài đăng, doanh thu trước mắt không tồi.
Đảo mắt Hoa Lê đã ở nhà cô đã hơn một tháng, vẫn như lúc trước, không nghịch không nháo, mỗi ngày đều ngoan ngoãn nằm ngửa, hoặc là nhắm mắt ngủ, hoặc là mở to mắt nhìn cô làm việc.
Kiều Lạc Du hưởng thụ mỗi ngày trôi qua, một người một mèo, ở trong căn nhà nhỏ thuộc về chính mình, có việc lên mạng tâm sự, không có việc gì thì lại vẽ mèo, cứ như vậy một ngày trôi qua nhàn nhã.
Thiết kế mới không thuận lợi, cô cảm thấy màu sắc phối hợp không thích hợp, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, đang chuẩn bị lướt Weibo thả lỏng, lại nhận được tin nhắn của "đối tượng họ hàng giới thiệu"
Debate: Xin chào.
Cẩn Du Mỹ Nhân: Xin chào.
Debate: Tôi là Ninh Trì.
Cẩn Du Mỹ Nhân: Tôi là Kiều Lạc Du.
Debate: Tôi biết.
Sau đó hai người đồng thời trầm mặc.
Kiều Lạc Du đổi biệt danh cho đối phương, không muốn làm mất thời gian của đối phương, tính trực tiếp giải thích rõ ràng.
Kiều Lạc Du: Dì Trương đã nói về tôi thế nào với anh vậy?
Ninh Trì: Xinh đẹp, thông minh, độc lập, thiết kế trang phục, chủ cửa hàng taobao, năm nay tốt nghiệp.
...... Năng lực khái quát thật tốt.
Cô ngẫm nghĩ, duỗi tay đánh chữ.
Kiều Lạc Du: Tôi trước đó không biết tình huống, không đoán được các dì sẽ đem số WeChat cho anh, xin lỗi, tôi đã thích người khác rồi.
Ninh Trì: Cô đã có bạn trai?
Kiều Lạc Du: Chưa có.
Ninh Trì: Vậy không quan trọng.
Kiều Lạc Du sửng sốt chớp mắt.
Đây là logic gì chứ?
Cách hai phút, đối diện lại lần nữa gửi tin nhắn.
Ninh Trì: Bọn họ giới thiệu tôi như thế nào?
Kiều Lạc Du: Du học từ nước ngoài trở về...... chỉ nhiêu đó thôi.
Ninh Trì: Luật sư, 28 tuổi, thạc sĩ tốt nghiệp Morley, không để ý ai.
Kiều Lạc Du nhíu nhíu mày, cố ý đợi mười phút mới trả lời, không mất lễ phép nhưng cũng thấy được sự lạnh nhạt.
Kiều Lạc Du: Được rồi, tôi đã biết.
Lại lần nữa không nói gì.
Màn hình lộ ra sự xấu hổ kì lạ.
Kiều Lạc Du không muốn tiếp tục nói chuyện với đối phương, tắt khung đối thoại.
Mấy ngày này cô chú ý cuộc thi hùng biện càng ngày càng nhiều, cũng hay tìm kiếm trên mạng. Ở mùa thứ sáu của Cúp Thanh niên, mọi người đều chờ mong đội hình thi đấu của đại học Lạc Cùng, đại học Học Nghệ, đại học Thanh Thành cùng với đại học Ôn Lâm, trong đó nổi tiếng nhất là đại học Thanh Thành đến từ Hồng Kông.
Bốn trường đại học có lịch sử thi đấu hùng biện lâu năm lại đạt được giải thưởng không ít, từ đội viên đến huấn luyện viên đều là những nhân vật nổi tiếng ở trong giới hùng biện.
Đương nhiên, cô cũng thuận tiện xem xét thái độ của mọi người đối với Lâm Kiến Ngộ, cách xem xét của Kiều Lạc Du rất đơn giản, đặt một câu hỏi —— đánh giá như thế nào về thí sinh hùng biện Lâm Kiến Ngộ?
Cô mời nhóm người đã trả lời ở đề tài "Hùng biện", rất nhanh thu được rất nhiều câu trả lời.
Học Tập Người Tài Giỏi Nào: Đẹp trai! Lớn lên đẹp trai! Nói chuyện càng đẹp trai!
Phong Chi: Xin hỏi ở đây có sinh viên Ôn Lâm hay không, nói cho tôi nghe tình sử của anh ta một chút xem, để tôi xem tôi có khả năng giành được anh ấy trong phần đời còn lại không.
Đồ Luân Luân Luân: Đàn anh Kiến Ngộ khi mở miệng thì hiện trường tuyệt đối sẽ cực kỳ cực kỳ an tĩnh, anh nói xong thì hiện trường chắc chắn là nhiệt liệt vỗ tay!
Trường thư KIDDING: Sao anh ấy có thể cười khi đối thủ đang trả lời rồi lại dùng logic cùng biểu đạt mạnh mẽ hơn đi đánh bại bọn họ? A, người đàn ông này ôn nhu đến toàn thân sáng lên!
Cổ Lấy Liễu: Đẹp trai, có tài, độc thân.
Nặc danh người sử dụng: Làm đối thủ, ta sợ chính mình sẽ yêu anh ta.
Mạc Cảnh Xuân trả lời Nặc danh người sử dụng: Chẳng lẽ là đàn anh Thường Vu Hàn?
Một Con Vịt Vàng trả lời Mạc Cảnh Xuân: Ha ha ha ha ha ha cười lớn giữa đêm khuya.
Dụ Chi Hân Nha trả lời Mạc Cảnh Xuân: *** ha ha ha ha ha ha mau chạy đi, đàn anh Vu Hàn năm giây nữa tới chiến trường.
......
Kiều Lạc Du xem đến vui vẻ, tên Lâm Kiến Ngộ bỗng nhiên xuất hiện ở trên màn hình, là anh gọi điện thoại tới.
"Hửm?" Kiều Lạc Du nghĩ đến vừa rồi thấy nội dung, thật sự nhịn không được bật cười.
Lâm Kiến Ngộ nghe thấy tiếng cô cười, khoé môi cũng nhếch lên, tâm cũng tốt hơn vài phần: "Cười cái gì?"
Kiều Lạc Du nhấp nhấp môi, giọng nói khôi phục bình thường: "Không có gì, thấy được một bài đăng đặc biệt thú vị thôi."
"Em đang ở nhà sao?"
"Vâng, tôi đang ở nhà."
"Em có muốn ra ngoài không?" Lâm Kiến Ngộ nói: "Anh có việc muốn nói với em, nếu em không muốn ra ngoài thì anh cũng có thể nói qua điện thoại."
Kiều Lạc Du tương đối thích ở nhà, không thuộc kiểu người khác kêu sẽ lập tức ra cửa, vả lại con gái trước khi ra cửa đều muốn gội đầu trang điểm. Sẽ không được hay lắm nếu anh mời đột ngột.
"Gặp mặt rồi nói." Kiều Lạc Du ngày hôm qua vừa gội đầu, cũng không đi ra ngoài một thời gian.
"Tiệm bánh Rừng Cây Nhỏ được không?"
Tiệm bánh Rừng Cây Nhỏ kiểu Tây Âu ở bên cạnh toà nhà của Kiều Lạc Du, đi qua chỉ cần hai mươi phút, cô đã cùng Lâm Ngô ăn tráng miệng, cũng đăng vòng bạn bè khen bánh bao thịt vịt ở chỗ này.
Kiều Lạc Du gật gật đầu, vừa thu dọn bàn vẽ vừa trả lời: "Có thể, tôi lập tức đến ngay."
"Không cần phải gấp gáp, em cứ từ từ chuẩn bị." Lâm Kiến Ngộ nghe thấy âm lượng bên kia nhỏ lại, dường như không dừng lại.
Kiều Lạc Du không tắt điện thoại, lẳng lặng đợi một phút, giọng nói của anh lại lần nữa vang lên: "Anh bảo chủ quán giữ lại bánh bao thịt vịt, ba cái có đủ hay không?"
Bánh bao thịt vịt là món đặc trưng của tiệm bánh Rừng Cây Nhỏ, buổi chiều mới ra lò, số lượng có hạn, nếu như đến trễ thì đảm bảo không còn, cho nên yêu cầu trước tiên là đặt trước với chủ tiệm ở WeChat.
Kể cả điều này anh cũng tìm hiểu rõ ràng.
"Đủ." Kiều Lạc Du cong cong môi, "Tôi đi thu dọn trước, lát nữa gặp."
"Lát nữa gặp."
Cúp điện thoại, cô chạy vào phòng, mở tủ quần áo, tất cả đều là Hán phục.
Đang là mùa hè ba mươi lăm độ, đa số Hán phục trong tủ mặc lên phố khả năng sẽ nóng đến bị cảm nắng, cô đem các mẫu xuân hè lấy ra ném đến trên giường, chọn nửa ngày mới lựa chọn một bộ màu sắc không tệ, trang điểm đơn giản nhanh chóng ra cửa.
Kiều Lạc Du: Giờ tôi đi đây!
Lâm Kiến Ngộ: Tốt.
Lâm Kiến Ngộ: Đúng lúc anh đang đứng dưới nhà.
Hả?
Hai mươi phút cũng đặc biệt tới đón cô đi.
Kiều Lạc Du ngước mắt nhìn màn hình thang máy, chỉ hy vọng nó có thể nhanh nhanh.
Bước ra ngoài, một làn khí nóng tức khắc ập vào mặt, ánh nắng đầu giờ chiều đặc biệt chói mắt, cô hoảng hốt vài giây mới đứng vững.
Loại thời tiết này ở trên đường nhiều một phút đều cảm giác dày vò.
Kiều Lạc Du đang muốn tìm Lâm Kiến Ngộ, một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đậu cách đó không xa đi đến ngừng ở trước mặt cô, Lâm Kiến Ngộ hơi cúi đầu, nhìn qua cửa sổ xe, cười với cô vẫy tay, "Mau lên xe."
May mắn là anh cố ý tới đón cô.
Cô bị không khí làm cho nóng bức đến khó chịu, vội vàng mở cửa xe ngồi vào, Lâm Kiến Ngộ đem cửa sổ xe chỉnh lên, bên trong mở điều hòa, làm cho cả người thoải mái hơn nhiều.
"Tốt hơn chưa?" Lâm Kiến Ngộ nghiêng đầu nhìn cô mắt.
"Tốt hơn nhiều rồi, lâu lắm không ra ngoài, không nghĩ tới sẽ nóng như vậy." Kiều Lạc Du cài lại những sợi tóc lưa thưa sau gáy, "Hôm nay các anh không huấn luyện sao?"
Lâm Kiến Ngộ chỉnh lại nhiệt đột, đổi thành kiểu xoay vòng, "Có Bùi Trạch với Nguyễn Hạ ở đó."
"Vòng thứ nhất thi với ai vậy?"
"Đại học Tây Chính."
Kiều Lạc Du buột miệng thốt ra: "Kỷ Bác."
"Em biết người đó sao?" Lâm Kiến Ngộ cười thanh, chuyển tay lái, đem xe chạy vào gara, "Cố ý đi tìm hiểu sao?"
"Ở nhà không việc gì làm nên ngồi xem qua hai trận, thuận tiện lướt Weibo cũng biết đôi chút."
Lâm Kiến Ngộ rất có hứng thú hỏi: "Xem hai trận nào vậy?"
"Một trận là Tây Chính với đại học Nam Hoa, với đại học Nam Hoa thi với Tân Trung."
"Là vòng bán kết với chung kết Cúp Thanh niên năm trước." tiệm bánh Rừng Cây Nhỏ ở lầu 2. Anh đậu xe rồi cùng Kiều Lạc Du lên lầu, "Đại học Nam Hoa thật đáng tiếc, luôn kém một bước."
"Tôi xem bình luận thấy nhiều người khen bốn người của đại học Nam Hoa, gọi cậu ta là tiểu Lâm Kiến Ngộ." Kiều Lạc Du cười trêu ghẹo anh.
"Cậu ấy trước kia cũng thuộc đội hùng biện đại học Ôn Lâm chúng ta, lại hùng biện lần thứ tư như anh. Dân cư mạng liền đặt biệt danh cho cậu ta." Lâm Kiến Ngộ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Đâu ai muốn mãi sống dưới tên của người khác."
"Nói cũng đúng."
Hiện tại thời đại này, ai cũng cho rằng chính mình là độc nhất vô nhị, không muốn giống người khác.
Đẩy cửa đi vào trong tiệm, mới vừa đi vào Kiều Lạc Du ngay lập tức chú ý đến cô gái cũng mặc bộ quần áo giống y hệt cô. Nhưng vải dệt cùng hoạ tiết đều khác nhau một trời một vực.
Làm người tiêu thụ, cô không ủng hộ đồ nhái, làm người buôn bán, cô phản đối đồ nhái. Nhưng Kiều Lạc Du chưa bao giờ khoa tay múa chân, người khác thích, người khác nguyện ý, cũng không tới phiên cô đi nói. Đối với nhiều người mà nói, Hán phục chỉ là quần áo bình thường mà thôi.
Cô gái kia nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó đánh giá cô từ trên xuống.
Kiều Lạc Du tầm mắt vẫn ở trên người kia, cùng Lâm Kiến Ngộ tìm vị trí ngồi xuống.
Con gái phần lớn thích ăn tráng miệng ngọt, Lâm Kiến Ngộ trước kia cố ý hỏi qua Lâm Ngô, biết Kiều Lạc Du thích bánh bao thịt vịt và pudding caramel ở chỗ này, gọi hai món này cho cô.
Vị ngọt tan trong miệng, Kiều Lạc Du khóe miệng không nhịn được cong lên, híp mắt cười cười, ăn xong phần pudding caramel thứ hai, cô mới ý thức được bản thân từ lúc bước vào quán chỉ có ăn không ngừng.
Cô cắn cắn môi dưới, ngượng ngùng thả dao nĩa, "Anh không phải có chuyện muốn nói sao?"
"Là về hành trình sắp tới của chúng ta, ngày hai mươi sáu khai mạc, ngày hai bảy và hai mươi tám sẽ đấu vòng loại, ngày hai mươi chín là vòng tứ kết, ngày ba mươi vòng bán kết, ngày ba mươi mốt trận chung kết."
Lâm Kiến Ngộ thực kiên nhẫn nói qua lịch thi đấu, tạm dừng trong chốc lát, giương mắt nhìn cô, hỏi: "Gần đây em có chuyện gì quan trọng không?"
"Ở nhà vẽ là chuyện quan trọng nhất."
"Vậy em có muốn cùng chúng tôi đi Bắc Kinh không?"
Kiều Lạc Du cơ hồ không do dự: "Được đó."
Lâm Kiến Ngộ không dự đoán được cô sẽ đáp ứng nhanh như vậy, hơi ngẩn ra một chút, ngay sau đó đuôi lông mày với khóe mắt đều lộ ra chút nhu hòa, gật đầu ứng thanh.
"Kia Hoa Lê......"
"Hoa Lê có thể cho mẹ anh chăm mấy ngày." Lâm Kiến Ngộ nhanh tiếp lời nói.
Lại chủ đề: "Gần đây nó có ngoan không?"
"Rất ngoan, cho anh xem." Kiều Lạc Du đem điện thoại tìm video cho anh xem.
Lâm Kiến Ngộ ánh mắt đầu tiên đã chú ý tới quần áo trên người Hoa Lê, "Em lại thiết kế quần áo mới cho nó sao?"
"Thiết kế thêm ba bộ."
"Sao em lại thiết kế cho nó nhiều vậy chứ?" Lâm Kiến Ngộ trả điện thoại cho cô, đi phía trước nghiêng người, khóe môi khẽ cười hỏi: "Tới khi nào em mới thiết kế hai bộ cho anh?"
wattpad @keoxoaingotngao
Cửa hàng Người Đẹp Say Rượu lần trước ra mắt sản phẩm mới là "Hán phục dành cho thú cưng", Lâm Kiến Ngộ lại giúp đỡ chia sẻ bài đăng, doanh thu trước mắt không tồi.
Đảo mắt Hoa Lê đã ở nhà cô đã hơn một tháng, vẫn như lúc trước, không nghịch không nháo, mỗi ngày đều ngoan ngoãn nằm ngửa, hoặc là nhắm mắt ngủ, hoặc là mở to mắt nhìn cô làm việc.
Kiều Lạc Du hưởng thụ mỗi ngày trôi qua, một người một mèo, ở trong căn nhà nhỏ thuộc về chính mình, có việc lên mạng tâm sự, không có việc gì thì lại vẽ mèo, cứ như vậy một ngày trôi qua nhàn nhã.
Thiết kế mới không thuận lợi, cô cảm thấy màu sắc phối hợp không thích hợp, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, đang chuẩn bị lướt Weibo thả lỏng, lại nhận được tin nhắn của "đối tượng họ hàng giới thiệu"
Debate: Xin chào.
Cẩn Du Mỹ Nhân: Xin chào.
Debate: Tôi là Ninh Trì.
Cẩn Du Mỹ Nhân: Tôi là Kiều Lạc Du.
Debate: Tôi biết.
Sau đó hai người đồng thời trầm mặc.
Kiều Lạc Du đổi biệt danh cho đối phương, không muốn làm mất thời gian của đối phương, tính trực tiếp giải thích rõ ràng.
Kiều Lạc Du: Dì Trương đã nói về tôi thế nào với anh vậy?
Ninh Trì: Xinh đẹp, thông minh, độc lập, thiết kế trang phục, chủ cửa hàng taobao, năm nay tốt nghiệp.
...... Năng lực khái quát thật tốt.
Cô ngẫm nghĩ, duỗi tay đánh chữ.
Kiều Lạc Du: Tôi trước đó không biết tình huống, không đoán được các dì sẽ đem số WeChat cho anh, xin lỗi, tôi đã thích người khác rồi.
Ninh Trì: Cô đã có bạn trai?
Kiều Lạc Du: Chưa có.
Ninh Trì: Vậy không quan trọng.
Kiều Lạc Du sửng sốt chớp mắt.
Đây là logic gì chứ?
Cách hai phút, đối diện lại lần nữa gửi tin nhắn.
Ninh Trì: Bọn họ giới thiệu tôi như thế nào?
Kiều Lạc Du: Du học từ nước ngoài trở về...... chỉ nhiêu đó thôi.
Ninh Trì: Luật sư, 28 tuổi, thạc sĩ tốt nghiệp Morley, không để ý ai.
Kiều Lạc Du nhíu nhíu mày, cố ý đợi mười phút mới trả lời, không mất lễ phép nhưng cũng thấy được sự lạnh nhạt.
Kiều Lạc Du: Được rồi, tôi đã biết.
Lại lần nữa không nói gì.
Màn hình lộ ra sự xấu hổ kì lạ.
Kiều Lạc Du không muốn tiếp tục nói chuyện với đối phương, tắt khung đối thoại.
Mấy ngày này cô chú ý cuộc thi hùng biện càng ngày càng nhiều, cũng hay tìm kiếm trên mạng. Ở mùa thứ sáu của Cúp Thanh niên, mọi người đều chờ mong đội hình thi đấu của đại học Lạc Cùng, đại học Học Nghệ, đại học Thanh Thành cùng với đại học Ôn Lâm, trong đó nổi tiếng nhất là đại học Thanh Thành đến từ Hồng Kông.
Bốn trường đại học có lịch sử thi đấu hùng biện lâu năm lại đạt được giải thưởng không ít, từ đội viên đến huấn luyện viên đều là những nhân vật nổi tiếng ở trong giới hùng biện.
Đương nhiên, cô cũng thuận tiện xem xét thái độ của mọi người đối với Lâm Kiến Ngộ, cách xem xét của Kiều Lạc Du rất đơn giản, đặt một câu hỏi —— đánh giá như thế nào về thí sinh hùng biện Lâm Kiến Ngộ?
Cô mời nhóm người đã trả lời ở đề tài "Hùng biện", rất nhanh thu được rất nhiều câu trả lời.
Học Tập Người Tài Giỏi Nào: Đẹp trai! Lớn lên đẹp trai! Nói chuyện càng đẹp trai!
Phong Chi: Xin hỏi ở đây có sinh viên Ôn Lâm hay không, nói cho tôi nghe tình sử của anh ta một chút xem, để tôi xem tôi có khả năng giành được anh ấy trong phần đời còn lại không.
Đồ Luân Luân Luân: Đàn anh Kiến Ngộ khi mở miệng thì hiện trường tuyệt đối sẽ cực kỳ cực kỳ an tĩnh, anh nói xong thì hiện trường chắc chắn là nhiệt liệt vỗ tay!
Trường thư KIDDING: Sao anh ấy có thể cười khi đối thủ đang trả lời rồi lại dùng logic cùng biểu đạt mạnh mẽ hơn đi đánh bại bọn họ? A, người đàn ông này ôn nhu đến toàn thân sáng lên!
Cổ Lấy Liễu: Đẹp trai, có tài, độc thân.
Nặc danh người sử dụng: Làm đối thủ, ta sợ chính mình sẽ yêu anh ta.
Mạc Cảnh Xuân trả lời Nặc danh người sử dụng: Chẳng lẽ là đàn anh Thường Vu Hàn?
Một Con Vịt Vàng trả lời Mạc Cảnh Xuân: Ha ha ha ha ha ha cười lớn giữa đêm khuya.
Dụ Chi Hân Nha trả lời Mạc Cảnh Xuân: *** ha ha ha ha ha ha mau chạy đi, đàn anh Vu Hàn năm giây nữa tới chiến trường.
......
Kiều Lạc Du xem đến vui vẻ, tên Lâm Kiến Ngộ bỗng nhiên xuất hiện ở trên màn hình, là anh gọi điện thoại tới.
"Hửm?" Kiều Lạc Du nghĩ đến vừa rồi thấy nội dung, thật sự nhịn không được bật cười.
Lâm Kiến Ngộ nghe thấy tiếng cô cười, khoé môi cũng nhếch lên, tâm cũng tốt hơn vài phần: "Cười cái gì?"
Kiều Lạc Du nhấp nhấp môi, giọng nói khôi phục bình thường: "Không có gì, thấy được một bài đăng đặc biệt thú vị thôi."
"Em đang ở nhà sao?"
"Vâng, tôi đang ở nhà."
"Em có muốn ra ngoài không?" Lâm Kiến Ngộ nói: "Anh có việc muốn nói với em, nếu em không muốn ra ngoài thì anh cũng có thể nói qua điện thoại."
Kiều Lạc Du tương đối thích ở nhà, không thuộc kiểu người khác kêu sẽ lập tức ra cửa, vả lại con gái trước khi ra cửa đều muốn gội đầu trang điểm. Sẽ không được hay lắm nếu anh mời đột ngột.
"Gặp mặt rồi nói." Kiều Lạc Du ngày hôm qua vừa gội đầu, cũng không đi ra ngoài một thời gian.
"Tiệm bánh Rừng Cây Nhỏ được không?"
Tiệm bánh Rừng Cây Nhỏ kiểu Tây Âu ở bên cạnh toà nhà của Kiều Lạc Du, đi qua chỉ cần hai mươi phút, cô đã cùng Lâm Ngô ăn tráng miệng, cũng đăng vòng bạn bè khen bánh bao thịt vịt ở chỗ này.
Kiều Lạc Du gật gật đầu, vừa thu dọn bàn vẽ vừa trả lời: "Có thể, tôi lập tức đến ngay."
"Không cần phải gấp gáp, em cứ từ từ chuẩn bị." Lâm Kiến Ngộ nghe thấy âm lượng bên kia nhỏ lại, dường như không dừng lại.
Kiều Lạc Du không tắt điện thoại, lẳng lặng đợi một phút, giọng nói của anh lại lần nữa vang lên: "Anh bảo chủ quán giữ lại bánh bao thịt vịt, ba cái có đủ hay không?"
Bánh bao thịt vịt là món đặc trưng của tiệm bánh Rừng Cây Nhỏ, buổi chiều mới ra lò, số lượng có hạn, nếu như đến trễ thì đảm bảo không còn, cho nên yêu cầu trước tiên là đặt trước với chủ tiệm ở WeChat.
Kể cả điều này anh cũng tìm hiểu rõ ràng.
"Đủ." Kiều Lạc Du cong cong môi, "Tôi đi thu dọn trước, lát nữa gặp."
"Lát nữa gặp."
Cúp điện thoại, cô chạy vào phòng, mở tủ quần áo, tất cả đều là Hán phục.
Đang là mùa hè ba mươi lăm độ, đa số Hán phục trong tủ mặc lên phố khả năng sẽ nóng đến bị cảm nắng, cô đem các mẫu xuân hè lấy ra ném đến trên giường, chọn nửa ngày mới lựa chọn một bộ màu sắc không tệ, trang điểm đơn giản nhanh chóng ra cửa.
Kiều Lạc Du: Giờ tôi đi đây!
Lâm Kiến Ngộ: Tốt.
Lâm Kiến Ngộ: Đúng lúc anh đang đứng dưới nhà.
Hả?
Hai mươi phút cũng đặc biệt tới đón cô đi.
Kiều Lạc Du ngước mắt nhìn màn hình thang máy, chỉ hy vọng nó có thể nhanh nhanh.
Bước ra ngoài, một làn khí nóng tức khắc ập vào mặt, ánh nắng đầu giờ chiều đặc biệt chói mắt, cô hoảng hốt vài giây mới đứng vững.
Loại thời tiết này ở trên đường nhiều một phút đều cảm giác dày vò.
Kiều Lạc Du đang muốn tìm Lâm Kiến Ngộ, một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đậu cách đó không xa đi đến ngừng ở trước mặt cô, Lâm Kiến Ngộ hơi cúi đầu, nhìn qua cửa sổ xe, cười với cô vẫy tay, "Mau lên xe."
May mắn là anh cố ý tới đón cô.
Cô bị không khí làm cho nóng bức đến khó chịu, vội vàng mở cửa xe ngồi vào, Lâm Kiến Ngộ đem cửa sổ xe chỉnh lên, bên trong mở điều hòa, làm cho cả người thoải mái hơn nhiều.
"Tốt hơn chưa?" Lâm Kiến Ngộ nghiêng đầu nhìn cô mắt.
"Tốt hơn nhiều rồi, lâu lắm không ra ngoài, không nghĩ tới sẽ nóng như vậy." Kiều Lạc Du cài lại những sợi tóc lưa thưa sau gáy, "Hôm nay các anh không huấn luyện sao?"
Lâm Kiến Ngộ chỉnh lại nhiệt đột, đổi thành kiểu xoay vòng, "Có Bùi Trạch với Nguyễn Hạ ở đó."
"Vòng thứ nhất thi với ai vậy?"
"Đại học Tây Chính."
Kiều Lạc Du buột miệng thốt ra: "Kỷ Bác."
"Em biết người đó sao?" Lâm Kiến Ngộ cười thanh, chuyển tay lái, đem xe chạy vào gara, "Cố ý đi tìm hiểu sao?"
"Ở nhà không việc gì làm nên ngồi xem qua hai trận, thuận tiện lướt Weibo cũng biết đôi chút."
Lâm Kiến Ngộ rất có hứng thú hỏi: "Xem hai trận nào vậy?"
"Một trận là Tây Chính với đại học Nam Hoa, với đại học Nam Hoa thi với Tân Trung."
"Là vòng bán kết với chung kết Cúp Thanh niên năm trước." tiệm bánh Rừng Cây Nhỏ ở lầu 2. Anh đậu xe rồi cùng Kiều Lạc Du lên lầu, "Đại học Nam Hoa thật đáng tiếc, luôn kém một bước."
"Tôi xem bình luận thấy nhiều người khen bốn người của đại học Nam Hoa, gọi cậu ta là tiểu Lâm Kiến Ngộ." Kiều Lạc Du cười trêu ghẹo anh.
"Cậu ấy trước kia cũng thuộc đội hùng biện đại học Ôn Lâm chúng ta, lại hùng biện lần thứ tư như anh. Dân cư mạng liền đặt biệt danh cho cậu ta." Lâm Kiến Ngộ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Đâu ai muốn mãi sống dưới tên của người khác."
"Nói cũng đúng."
Hiện tại thời đại này, ai cũng cho rằng chính mình là độc nhất vô nhị, không muốn giống người khác.
Đẩy cửa đi vào trong tiệm, mới vừa đi vào Kiều Lạc Du ngay lập tức chú ý đến cô gái cũng mặc bộ quần áo giống y hệt cô. Nhưng vải dệt cùng hoạ tiết đều khác nhau một trời một vực.
Làm người tiêu thụ, cô không ủng hộ đồ nhái, làm người buôn bán, cô phản đối đồ nhái. Nhưng Kiều Lạc Du chưa bao giờ khoa tay múa chân, người khác thích, người khác nguyện ý, cũng không tới phiên cô đi nói. Đối với nhiều người mà nói, Hán phục chỉ là quần áo bình thường mà thôi.
Cô gái kia nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó đánh giá cô từ trên xuống.
Kiều Lạc Du tầm mắt vẫn ở trên người kia, cùng Lâm Kiến Ngộ tìm vị trí ngồi xuống.
Con gái phần lớn thích ăn tráng miệng ngọt, Lâm Kiến Ngộ trước kia cố ý hỏi qua Lâm Ngô, biết Kiều Lạc Du thích bánh bao thịt vịt và pudding caramel ở chỗ này, gọi hai món này cho cô.
Vị ngọt tan trong miệng, Kiều Lạc Du khóe miệng không nhịn được cong lên, híp mắt cười cười, ăn xong phần pudding caramel thứ hai, cô mới ý thức được bản thân từ lúc bước vào quán chỉ có ăn không ngừng.
Cô cắn cắn môi dưới, ngượng ngùng thả dao nĩa, "Anh không phải có chuyện muốn nói sao?"
"Là về hành trình sắp tới của chúng ta, ngày hai mươi sáu khai mạc, ngày hai bảy và hai mươi tám sẽ đấu vòng loại, ngày hai mươi chín là vòng tứ kết, ngày ba mươi vòng bán kết, ngày ba mươi mốt trận chung kết."
Lâm Kiến Ngộ thực kiên nhẫn nói qua lịch thi đấu, tạm dừng trong chốc lát, giương mắt nhìn cô, hỏi: "Gần đây em có chuyện gì quan trọng không?"
"Ở nhà vẽ là chuyện quan trọng nhất."
"Vậy em có muốn cùng chúng tôi đi Bắc Kinh không?"
Kiều Lạc Du cơ hồ không do dự: "Được đó."
Lâm Kiến Ngộ không dự đoán được cô sẽ đáp ứng nhanh như vậy, hơi ngẩn ra một chút, ngay sau đó đuôi lông mày với khóe mắt đều lộ ra chút nhu hòa, gật đầu ứng thanh.
"Kia Hoa Lê......"
"Hoa Lê có thể cho mẹ anh chăm mấy ngày." Lâm Kiến Ngộ nhanh tiếp lời nói.
Lại chủ đề: "Gần đây nó có ngoan không?"
"Rất ngoan, cho anh xem." Kiều Lạc Du đem điện thoại tìm video cho anh xem.
Lâm Kiến Ngộ ánh mắt đầu tiên đã chú ý tới quần áo trên người Hoa Lê, "Em lại thiết kế quần áo mới cho nó sao?"
"Thiết kế thêm ba bộ."
"Sao em lại thiết kế cho nó nhiều vậy chứ?" Lâm Kiến Ngộ trả điện thoại cho cô, đi phía trước nghiêng người, khóe môi khẽ cười hỏi: "Tới khi nào em mới thiết kế hai bộ cho anh?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương