“Đồ của anh rơi kìa.”
Ở đằng xa, Thẩm Quang Khải dừng bước.
Bạch Nhuỵ Ngâm kéo vali đi tới, cúi xuống nhặt tờ giấy chứng từ hoàn trả trên mặt đất. Sàn nhà quá ướt, tờ giấy thấm nước, lúc chạm vào liền cảm thấy nó đã mềm nhũn.
Khi ánh mắt cô liếc qua điểm đến được ghi trên giấy, Bạch Nhuỵ Ngâm sững lại.
Không ngờ anh cũng đến Vọng Xuyên.
Bạch Nhuỵ Ngâm đưa tờ giấy ra, Thẩm Quang Khải duỗi tay nhận lấy.
Ngay khi đầu ngón tay của anh chạm vào tờ giấy chứng từ, Bạch Nhuỵ Ngâm theo phản xạ buông tay. Tờ giấy lại lung lay rồi rơi xuống đất.
“…”
Cô định cúi xuống nhặt lần nữa nhưng người đàn ông trước mặt đã nhanh tay hơn, nhặt lại tờ giấy chứng từ của mình.
“Cảm ơn.” Giọng Thẩm Quang Khải có chút khàn khàn và trầm lắng, anh rũ mắt chào cô, “Lâu rồi không gặp.”
“Đúng là lâu rồi không gặp thật.” Bạch Nhuỵ Ngâm suy nghĩ một lát, “Hình như lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là cách đây một năm rồi nhỉ?”
Thời gian sau khi tốt nghiệp dường như trôi qua nhanh hơn nhiều, khi còn học cấp ba, một tuần thì dài đằng đẵng, nhưng bây giờ một hai tháng, thậm chí một hai năm đã trôi qua lúc nào không hay.
Lần gặp đó thậm chí không thể gọi là gặp mặt, chỉ có thể coi như tình cờ chạm mặt.
Ngày hôm đó, Bạch Nhuỵ Ngâm và bạn trai cũ tay trong tay dạo quanh trung tâm mua sắm ở Hạ Thành, tình cờ gặp Thẩm Quang Khải đang đi mua sắm cùng mẹ.
Họ chỉ chào nhau qua loa rồi bước đi.
Thẩm Quang Khải chỉnh lại: “Chín tháng.”
Bạch Nhuỵ Ngâm sững lại, “Thật sao?”
“Ừm.” Thẩm Quang Khải gật đầu chắc chắn, khẽ hít mũi, “Em đi đâu vậy?”
“Giống anh, cũng đến Vọng Xuyên.”
Nghe câu trả lời này, Thẩm Quang Khải khựng lại, “Du lịch à?”
“Không phải.” Bạch Nhuỵ Ngâm không giấu giếm, thẳng thắn nói về mục đích của mình, “Lê Tâm Ngữ mở một trung tâm trông trẻ ở Vọng Xuyên, mời tôi đến giúp một tay, còn anh thì sao?”
Thẩm Quang Khải đáp khẽ: “Tôi đến đó ở một thời gian.”
Bạch Nhuỵ Ngâm nghe ra sự khác lạ trong giọng anh, liền quan tâm hỏi: “Anh bị bệnh à?”
“Vài ngày trước tôi bị cảm.”
“Nhớ giữ sức khỏe nhé.”
“Ừm.”
Đến đây, cả hai đều có chút lúng túng không biết nói gì thêm.
Dù sao sau khi tốt nghiệp họ cũng không có nhiều liên hệ. Bạch Nhuỵ Ngâm vẫy tay chào anh, chỉ vào quán Starbucks bên cạnh, “Tôi đi mua ly cà phê, tạm biệt nhé.”
Nhìn theo bóng lưng của Bạch Nhuỵ Ngâm, một lúc lâu sau Thẩm Quang Khải mới thu hồi ánh mắt.
Nhìn xuống tờ giấy chứng từ đã bị ngón tay căng cứng của anh bóp nhăn. Anh thở dài một hơi, cẩn thận xếp lại tờ giấy.
Anh vốn tưởng rằng đây chỉ là một lần gặp gỡ tình cờ.
Lại không ngờ đó chỉ là bắt đầu.
Bạch Nhuỵ Ngâm đến nhà ga đúng giờ, sau khi mua cà phê xong thì vừa kịp lúc tàu bắt đầu kiểm vé.
Chuyến tàu cao tốc này có nhiều người hơn cô nghĩ. Bạch Nhuỵ Ngâm mua ghế cạnh cửa sổ, nhưng khi tìm đến chỗ ngồi, cô thấy ghế bên cạnh đã có người ngồi.
Bạch Nhuỵ Ngâm: “…”
Thẩm Quang Khải: “…”
“Trùng hợp ghê.” Bạch Nhuỵ Ngâm cười gượng hai tiếng, “Anh cũng đi chuyến này à?”
Nói xong, Bạch Nhuỵ Ngâm cảm thấy mình vừa thốt ra một câu vô nghĩa.
Từ Hạ Thành đến Vọng Xuyên mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu cao tốc, tất nhiên là họ cùng một chuyến rồi.
Thẩm Quang Khải nghiêng người nhường đường cho cô vào.
Bạch Nhuỵ Ngâm định đặt vali lên giá hành lý phía trên nhưng tay còn đang cầm cốc cà phê. Cô định hạ bàn trước ghế ngồi của mình xuống để đặt cà phê trước, nhưng Thẩm Quang Khải đã đứng lên, “Để tôi làm cho.”
Anh luôn hành động nhanh hơn lời nói một bước.
Bạch Nhuỵ Ngâm chưa kịp phản ứng, Thẩm Quang Khải đã nhanh chóng đặt vali của cô lên giá hành lý.
Khoảng cách giữa họ rất gần, trên người anh tỏa ra một mùi hương ngọt ngào.
Đó là mùi ngọt ngào của sữa kết hợp với bơ, giống như một chiếc bánh vừa ra lò, ngọt ngào và quyến rũ.
Trong thoáng chốc, Bạch Nhuỵ Ngâm nhớ lại những món điểm tâm mà Thẩm Quang Khải từng tặng cô.
Thẩm Quang Khải thích nấu nướng, hồi đại học anh thường xuyên nghiên cứu các loại bánh ngọt trong ký túc xá.
Từ bánh tuyết, bánh canelé, đến bánh soufflé… những món bánh ngọt mà Thẩm Quang Khải từng đưa cho cô nhiều không đếm xuể. Thậm chí anh còn lo cô không nhận nên mỗi lần tặng đều kèm theo phần cho bạn cùng phòng và các bạn học của cô.
Bạch Nhuỵ Ngâm kéo suy nghĩ của mình lại, nghiêng người bước vào trong.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn nhuộm tie-dye, lối đi hẹp nên đầu gối cô không tránh khỏi chạm vào chân Thẩm Quang Khải, da cô cọ vào vải tạo ra một cảm giác rùng mình nhỏ.
Bạch Nhuỵ Ngâm ngồi xuống, cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng.
Cô muốn tìm chủ đề để nói nhưng lại cảm thấy giữa hai người chẳng có gì đáng nói.
Cô không phải là người hoạt bát nhiệt tình, còn Thẩm Quang Khải nổi tiếng là người kín đáo, ít nói. Những gì cần nói họ đã nói hết lúc ở nhà ga cách đây mười mấy phút, sau khi tốt nghiệp, hầu như hai người không còn liên hệ, đến giờ ngay cả một chủ đề để nói chuyện cũng không tìm ra.
Người trưởng thành thường chỉ nói về công việc và tình yêu.
Công việc à, cô vừa mới nghỉ việc, còn Thẩm Quang Khải vốn dĩ chưa bao giờ đi làm.
Gia đình Thẩm Quang Khải rất giàu có, sau khi tốt nghiệp, anh chưa từng làm việc một ngày nào. Trước đây anh có một người anh trai lớn hơn anh tám tuổi, nhưng người anh trai đó đã qua đời vì tai nạn khi anh còn học cấp hai. Giờ đây, khi là con trai duy nhất trong gia đình, cha mẹ anh cũng không ép anh phải đạt được thành tựu hay điều gì đó. Dù sao nhà họ cũng giàu có, chỉ cần anh sống an lành, thì anh muốn làm gì cũng được.
Còn về tình yêu, chuyện này càng không có gì để bàn.
Đang bối rối thì một cuộc gọi kéo Bạch Nhuỵ Ngâm ra khỏi suy nghĩ.
Cô tìm chiếc tai nghe bluetooth rồi đeo lên, bắt máy. Đó là cuộc gọi từ mẹ của Hoa Minh Hi và Hoa Minh Phàm, cô ấy nói hai đứa trẻ không hài lòng với giáo viên mới, hỏi liệu cô có thể tiếp tục dạy tiếng Anh cho chúng bằng hình thức trực tuyến hay không.
Bạch Nhuỵ Ngâm hơi ngạc nhiên: “Dạy online thì được ạ, nhưng hiệu quả học trực tuyến chắc chắn sẽ không bằng dạy trực tiếp đâu.”
“Không sao đâu.” Cô ấy thân thiện nói: “Hai đứa nhỏ thích cô, chỉ cần cô dạy thì chúng sẽ chăm chú học.”
Cúp máy, khóe miệng Bạch Nhuỵ Ngâm khẽ nhếch lên.
Cô cố gắng không nghĩ đến Thẩm Quang Khải đang ngồi bên cạnh, xem anh như một người xa lạ bình thường, lấy iPad từ trong túi ra rồi bắt đầu xem một buổi TED Talks.
Đây là một chuyến đi dài, từ Hạ Thành đến Vọng Xuyên mất khoảng mười tiếng đồng hồ. Bây giờ mới 9 giờ sáng, nghĩa là khoảng 7 giờ tối mới đến nơi.
Sau khi xem liền mười tập, Bạch Nhụy Ngâm xoa mắt, gập iPad lại rồi định uống chút nước để nghỉ ngơi một lúc.
Vừa lấy bình nước ra, ghế trước mặt đột nhiên ngả xuống. Nếu không nhờ Bạch Nhụy Ngâm nhanh tay giữ lấy iPad trên bàn chắc chắn iPad của cô đã rơi xuống đất.
Người ở hàng ghế trước đã hạ ghế xuống mức thấp nhất, lưng ghế ép vào chân của Bạch Nhụy Ngâm khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Bạch Nhụy Ngâm cau mày, không im lặng mà mở miệng nói: “Thưa anh, phiền anh chỉnh lại ghế một chút, ghế của anh đang đè lên người tôi đấy, tôi không ra ngoài cũng như không thể sử dụng bàn gấp được.”
Người đàn ông ở hàng ghế trước làm như không nghe thấy gì.
Thấy anh ta không phản ứng, Bạch Nhụy Ngâm nâng giọng lặp lại: “Thưa anh.”
“Anh, anh, anh gọi cái gì mà gọi! Phiền chết được!” Người đàn ông mở mắt, càu nhàu, “Ghế này là tôi bỏ tiền ra mua, tôi thích ngồi thế nào thì ngồi, ý kiến gì?”
Gặp phải kẻ vô lý rồi.
Bạch Nhụy Ngâm thấy người đàn ông nói chuyện một cách ngang ngược như vậy liền dùng đầu gối đẩy mạnh vào lưng ghế. Người đàn ông đột nhiên cảm thấy đau ở lưng, cơn giận bùng lên, “Con nhóc này, muốn chết phải không?”
Cuộc tranh cãi trong toa xe đã thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ. Sau khi hiểu rõ tình hình, nhân viên phục vụ vội vàng an ủi cả hai hành khách: “Thưa anh, thưa chị, xin hai người bớt nóng.”
Nhân viên phục vụ cố gắng thuyết phục người đàn ông điều chỉnh lại ghế vì góc ngồi quá thấp thực sự ảnh hưởng đến Bạch Nhụy Ngâm ngồi phía sau.
Tuy nhiên người đàn ông vẫn giữ thái độ “không liên quan đến tôi” và từ chối chỉnh lại ghế.
Nhân viên phục vụ cũng rất bối rối khi gặp phải một hành khách ngang ngược như vậy.
Trong lúc tình hình đang căng thẳng, người đàn ông bất ngờ hét lên “Chết tiệt!”
Thì ra là ông chú ngồi trước mặt người đàn ông cũng đã hạ ghế xuống mức thấp nhất, lưng ghế của ông ấy đè nặng lên bụng của người đàn ông mập mạp.
Người đàn ông tức giận: “Ông muốn chết à!”
Ông chú bình thản đáp: “Sao? Chỉ có anh mới được hạ ghế còn tôi thì không được à? Làm người đừng có ích kỷ như vậy.”
Một số người xung quanh không nhịn được cười.
Bạch Nhụy Ngâm cũng cười, người đàn ông bị kẹt trong ghế không thể cử động, mặt đỏ bừng rồi tái đi, “Ông mau chỉnh lại ghế đi! Nhanh lên!”
Nhân viên phục vụ tranh thủ nói thêm: “Thưa anh, như anh thấy đấy, người ngồi trước đã hạ ghế quá thấp thực sự khiến người ngồi sau không thoải mái và không tiện.”
“Được rồi! Tôi chỉnh lại ghế là được chứ gì!”
Nghe được câu nói này, ông chú ngồi trước mới điều chỉnh lại ghế.
Người đàn ông không vui đứng dậy, ban đầu cứ nghĩ là anh ta chuẩn bị chỉnh ghế, ai ngờ anh ta lại chửi thề, cầm một chai nước, trực tiếp ném về phía đầu của Bạch Nhụy Ngâm.
Bạch Nhụy Ngâm không ngờ anh ta lại bất ngờ ra tay, hoàn toàn không kịp phản ứng, người cô cứng đờ tại chỗ.
Ngay khoảnh khắc nguy hiểm đó.
Người bên cạnh cô đột nhiên đưa tay ra, cánh tay chắn ngang trước cô.
Nhuỵ Quang - Du Di
Chương 2: Thật trùng hợp
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương