Ánh đèn ấm áp màu vàng nhạt bao phủ hai người, bóng họ đổ xuống tấm thảm len thủ công tạo nên những hình ảnh mờ ảo.
Hơi thở của người đàn ông phả nhẹ lên vành tai Bạch Nhụy Ngâm, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Cô khẽ nâng đôi mi dài, ngẩng đầu lên như một nữ hoàng rồi ra lệnh: “Đi về phòng anh.”
“Được.”
Thẩm Quang Khải không đặt cô xuống, mà trực tiếp bế cô về phòng ngủ của mình.
Trên đường đi, họ gặp không ít người hầu. Khi nhìn thấy Thẩm Quang Khải và Bạch Nhụy Ngâm, tất cả đều dừng lại công việc của mình để chào hỏi hai người.
Lúc đầu Bạch Nhụy Ngâm có chút ngại ngùng, nhưng sau đó cô nghĩ, Thẩm Quang Khải không thấy ngại, vậy tại sao cô lại phải ngại? Vì thế cô thoải mái yên tâm để anh bế mình về phòng.
Thẩm Quang Khải đặt cô xuống giường, hỏi: “Bây giờ em có muốn tắm không?”
Bạch Nhụy Ngâm đùa cợt, trêu chọc anh: “Ồ? Anh nóng lòng đến thế hả?”
“…” Thẩm Quang Khải không thay đổi sắc mặt, nói, “Vậy anh đi tắm trước.”
Bạch Nhụy Ngâm nói: “Chúng ta tắm chung đi.”
“…”
Anh im lặng một lúc rồi bất ngờ cúi người xuống, chống tay bên cạnh cô, khóa chặt cô lại. Bóng anh bao trùm lên Bạch Nhụy Ngâm, gằn từng chữ rõ ràng: “Em thực sự muốn làm vậy sao?”
Bạch Nhụy Ngâm bị anh giam cầm không thể cử động, chỉ có thể mở to mắt nhìn thẳng vào anh: “Em muốn.”
Dù sao thì cũng là chuyện sớm muộn, khi quyết định kết hôn với Thẩm Quang Khải, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều này rồi.
Mặc dù Bạch Nhụy Ngâm đã từng yêu nhiều lần, nhưng cô chưa từng có quan hệ với bất kỳ bạn trai nào trước đây — không phải vì tư tưởng truyền thống, mà chỉ vì cô cảm thấy những người đó không xứng đáng.
Cô hẹn hò với họ chỉ để thỏa mãn nhu cầu cảm xúc, chứ không muốn có mối quan hệ sâu hơn.
Nghe được câu trả lời, Thẩm Quang Khải “ồ” một tiếng: “Vậy em cứ mơ đi.”
Sau đó anh buông cô ra, xoay người bước vào phòng tắm.
Bạch Nhụy Ngâm: “…”
Bạch Nhụy Ngâm: “???”
Thẩm Quang Khải, anh có phải đàn ông không vậy? Sao lại bỏ đi như thế chứ? Đi thật à???
Một lúc sau, Bạch Nhụy Ngâm từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm đã đóng kín, quyết định nếu núi không đến thì mình phải đến núi, cô nhẹ nhàng bước đến cửa, chuẩn bị cho người kia một bất ngờ.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay nắm cửa, bỗng nhiên nhấn xuống—
Tay nắm cửa không hề nhúc nhích.
Cô không tin, dùng thêm chút sức lực, nhưng tay nắm cửa vẫn không động đậy.
“…” Đúng là đồ đáng ghét, Thẩm Quang Khải khóa trái cửa phòng tắm rồi!
Rốt cuộc là anh sợ cô đột kích đến mức nào chứ!
Kế hoạch bị phá sản, Bạch Nhụy Ngâm đành uể oải quay lại giường, lấy gối giả làm Thẩm Quang Khải rồi đập nó vài cái.
Khi Thẩm Quang Khải bước ra khỏi phòng tắm, trên giường đã không còn ai.
Anh ngạc nhiên, bước tới giường, thấy màn hình điện thoại sáng lên, cầm lên xem thì thấy tin nhắn từ Bạch Nhụy Ngâm gửi đến.
Bạch Nhụy Ngâm: [Em sang phòng bên cạnh ngủ rồi.]
Bạch Nhụy Ngâm: [Chúc ngủ ngon, ngoại trừ anh.]
Thẩm Quang Khải: “…”
Giường rất mềm mại, sau một ngày bận rộn chạy đi khắp nơi, Bạch Nhụy Ngâm đã mệt lả, vừa nằm xuống là nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ ngon lành suốt đêm.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy và ăn bữa sáng ngon lành chẳng khác nào khách sạn năm sao, Mạnh Quân dẫn cô ra ngoài đi mua sắm.
Điểm dừng chân đầu tiên của họ là trung tâm mua sắm hàng hiệu ở Hạ Thành.
Hồi còn học và làm việc ở Hạ Thanh, Bạch Nhụy Ngâm cũng thường đến đây, nhưng hầu như chỉ để dạo chơi chứ rất ít khi mua sắm.
Khi đến cổng trung tâm mua sắm, Bạch Nhụy Ngâm đột nhiên nhớ ra, thật ra cô đã từng gặp Mạnh Quân rồi.
Hơn một năm trước, ngay tại trung tâm mua sắm này, cô và bạn trai cũ tay trong tay đã gặp Thẩm Quang Khải đang đi mua sắm cùng với Mạnh Quân.
“….”
Đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
Chắc Mạnh Quân không nhớ chuyện đó đâu nhỉ.
Bạch Nhụy Ngâm hơi bối rối liếc nhìn Mạnh Quân, đúng lúc Mạnh Quân cũng nhìn sang cô, hào hứng nói: “Đi thôi, xem thử dạo này có mẫu mới nào không.”
Rõ ràng, Mạnh Quân là khách quen của các cửa hàng xa xỉ ở đây.
Vừa bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng đã lập tức nhiệt tình chào đón.
“Chào bà Mạnh, bà đến thật đúng lúc, hôm nay vừa có lô hàng mới về, tôi đã đặc biệt giữ lại một chiếc túi xách cho bà.” Nhân viên bán hàng lễ phép nói, sau đó nhìn sang Bạch Nhụy Ngâm, “Không biết cô đây xưng hô thế nào ạ?”
Bạch Nhụy Ngâm đơn giản đáp: “Tôi họ Bạch.”
“Chào cô Bạch.” Nhân viên bán hàng rất tinh ý, thấy cô đi cùng Mạnh Quân, biết rằng người được Mạnh Quân đưa đến chắc chắn không phải người tầm thường, nên cũng nhiệt tình nói, “Lô hàng mới hôm nay có vài chiếc túi rất hợp với khí chất của cô Bạch, để tôi mang ra cho hai vị xem qua. Xin hai vị chờ một chút.”
Nhân viên bán hàng dẫn họ vào phòng VIC, mang lên trà và đồ ăn nhẹ.
Trước đây, Bạch Nhụy Ngâm chỉ nghe nói về sự tồn tại của phòng VIC. VIC là viết tắt của “very important client” hay được gọi là VIP của VIP, và bạn phải đạt mức tiêu dùng nhất định hàng năm mới có thể trở thành VIC của các cửa hàng xa xỉ này.
Bạch Nhụy Ngâm cũng không cảm thấy bối rối hay không thoải mái. Sau khi đã nhìn thấy trang viên của Thẩm gia, cô cảm thấy những nơi như thế này cũng không có gì đặc biệt, hoàn toàn không gây ấn tượng mạnh như sự giàu có thẳng thắn mà trang viên Thẩm gia mang lại.
Nhân viên bán hàng mang đồ vào và lần lượt giới thiệu cho hai người.
Mạnh Quân cầm lên chiếc túi được cho là đã giữ riêng cho bà, nói với Bạch Nhụy Ngâm: “Cứ nhìn ngắm thế này cũng chán lắm, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Bạch Nhụy Ngâm tò mò: “Trò gì vậy ạ?”
“Đoán giá, nếu giá thấp hơn con số chúng ta đoán thì mua nó.” Mạnh Quân lắc lắc chiếc túi trong tay, “Bắt đầu từ chiếc này nhé, con đoán trước đi.”
Bạch Nhụy Ngâm không hiểu nhiều về hàng xa xỉ, cô suy nghĩ một lúc, rồi báo một con số: “Hai trăm nghìn?” (khoảng 670 triệu VND)
Mạnh Tuệ: “Mẹ đoán năm trăm nghìn. Được rồi, Gracia, hãy tiết lộ giá đi.” ( khoảng 1,675 tỷ VND)
Gracia mỉm cười: “Ba trăm năm mươi nghìn.” (khoảng 1,172 tỷ)
Mạnh Quân: “Tiếc thật đấy, giá cao hơn số con đoán. Nhưng vì đây là chiếc túi đầu tiên nên coi như khởi động, Gracia, tôi lấy chiếc túi này.”
Sau đó, Bạch Nhụy Ngâm lại đoán thêm vài chiếc nữa, giá của những chiếc túi sau đó đều không cao, thấp hơn nhiều so với con số họ đoán, Mạnh Quân vung tay, mua tất cả.
Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy hơi mơ hồ, trò chơi đoán giá này cô đã từng chơi với bạn bè trong một cửa hàng đồ gia dụng nổi tiếng, nhưng họ chỉ chơi với quy mô nhỏ hơn nhiều. Nói là đoán giá thì chỉ đơn giản là đoán, trừ khi món đồ đó quá hời, còn không thì họ đi vào thế nào cũng đi ra như thế.
Đến chiếc túi thứ bảy, Bạch Nhụy Ngâm không chịu nổi nữa, “Mẹ, xin mẹ đừng nhường con nữa.”
Mạnh Quân kiên quyết phủ nhận: “Đâu có, mẹ không hề nhường.”
Bạch Nhụy Ngâm: “Chiếc túi này làm sao có thể trị giá một triệu được chứ!”
Mạnh Quân vẫn cứng miệng: “Biết đâu được.”
Bạch Nhụy Ngâm: “……” Thôi vậy, mẹ vui là được.
Sau khi mua xong ở cửa hàng này, hai người chuyển sang cửa hàng tiếp theo. Họ đã chơi trò đoán giá này ở một loạt các cửa hàng.
Sau khi dạo qua các cửa hàng xa xỉ, Mạnh Quân dẫn Bạch Nhụy Ngâm đến một cơ sở thẩm mỹ y tế, nơi họ kiểm tra tình trạng da của Bạch Nhụy Ngâm và đặt làm riêng một bộ sản phẩm chăm sóc da phù hợp với cô.
Trước đây, Bạch Nhụy Ngâm chỉ nghe nói rằng sản phẩm chăm sóc da của nhiều người giàu có đều được đặt làm riêng, không ngờ rằng tin đồn này lại là thật, thực sự có những nơi như thế này.
Còn về giá cả… thôi không hỏi nữa, cô sợ nếu hỏi xong sẽ không nỡ dùng.
Sau khi kiểm tra da, hai người còn làm thêm vài liệu trình thẩm mỹ khác. Những thứ này thì Bạch Nhụy Ngâm đã quen thuộc, trước đây khi đi làm, thỉnh thoảng cô cũng đi làm các liệu trình như trẻ hóa da bằng ánh sáng hay tiêm dưỡng chất vào da, hiệu quả đều tốt nhưng giá thì quá đắt.
Cơ sở thẩm mỹ này rõ ràng là dành riêng cho những phu nhân giàu có như Mạnh Quân, và cả bữa trưa hai người cũng giải quyết tại đây.
Sau khi hoàn thành các liệu trình, hai người chuẩn bị quay về, nhưng ngay tại cửa ra vào tầng dưới, họ lại bất ngờ gặp được hai người…
“Dì Mạnh.”
Một giọng nữ ngọt ngào vang lên từ phía sau, hai người dừng, quay lại nhìn. Thấy một cặp đôi trẻ đang khoác tay nhau.
Nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, Bạch Nhụy Ngâm sững sờ.
Thật trùng hợp, người này cô quen biết.
— Chính là kẻ đầu sỏ khiến cô mất việc, người yêu cũ cũ cũ cũ của cô, Hướng Thừa Chí.
Nhận ra Hướng Thừa Chí, thì cô gái bên cạnh anh ta là ai, Bạch Nhụy Ngâm không cần đoán cũng biết.
“Dì Mạnh.” Lam Nặc bước lên trước, mỉm cười chào Mạnh Quân, “Dì cũng đi mua sắm ở đây ạ? Trùng hợp quá.”
Mạnh Quân nhíu mày: “Cô là ai?”
Thấy Mạnh Quân không nhận ra mình, nụ cười trên mặt Lam Nặc thoáng chốc trở nên cứng đờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Ba con là Lam Chính Phong.”
Mạnh Quân ồ một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: “Ồ, chào cô.”
Lam Nặc chú ý đến sắc mặt không tốt của vị hôn phu mình, có chút bối rối, theo ánh mắt của anh ta thì nhìn thấy Bạch Nhụy Ngâm bên cạnh Mạnh Quân, sững sờ một chút rồi dò hỏi: “Cô gái này là?”
Mạnh Quân: “Con gái tôi.”
Lam Nặc: “???” Nhà họ Thẩm có thêm một cô con gái từ bao giờ vậy vậy chứ?
Thấy vẻ mặt bối rối của cô ta, Mạnh Quân chẳng buồn giải thích, còn Bạch Nhụy Ngâm thì mỉm cười, chậm rãi nói: “Chào cô, tôi là Bạch Nhụy Ngâm.”
“Chào cô…” Lam Nặc vừa nói được một nửa, bỗng nhiên trợn tròn mắt, thất thanh: “Cô nói cô tên gì?”
Bạch Nhụy Ngâm cười nhẹ, từ tốn nhắc lại tên mình: “Bạch Nhụy Ngâm.”
“Ôi trời, thằng nhóc kia nói đã chuẩn bị trà chiều ở nhà cho mẹ con mình rồi, đang giục hai mẹ con mình về đấy.” Mạnh Quân kéo tay Bạch Nhụy Ngâm quay người rời đi: “Về thôi con.”
Bạch Nhụy Ngâm và Mạnh Quân rời khỏi, để lại Lam Nặc với gương mặt đầy kinh ngạc và Hướng Thừa Chí với sắc mặt u ám không rõ ràng.
Phải một lúc sau, Lam Nặc mới hoàn hồn, cô ta đột ngột quay sang nhìn bạn trai mình, “Thừa Chí, cô ta có phải là cô bạn gái cũ tham lam, chỉ biết đến tiền bạc mà anh từng kể không?”
Hướng Thừa Chí im lặng một lúc rồi gật đầu, “Là cô ấy.”
Lam Nặc tức giận dậm chân, “Người như vậy mà cũng có thể với đến nhà họ Thẩm, không biết cô ta đã dùng thủ đoạn đáng ghê tởm nào. Dì Mạnh còn nói cô ta là con gái mình, chẳng lẽ cô ta đã dính líu đến cậu thiếu gia nhà họ Thẩm rồi sao?”
Hướng Thừa Chí băn khoăn: “Người phụ nữ đó thật sự lợi hại như vậy sao?”
Lam Nặc đáp: “Rất lợi hại, mười nhà chúng ta cũng không bằng một phần nhỏ của nhà họ Thẩm.”
Nhà họ Lam vốn là nhà giàu mới nổi, nhờ vào thời cơ mà phất lên, mới có cơ hội quen biết với những gia tộc danh giá ở Hạ Thành.
“Không được.” Lam Nặc càng nghĩ càng tức giận, “Em phải cho dì Mạnh biết, người phụ nữ đó hoàn toàn không xứng đáng bước chân vào nhà họ Thẩm.”