Niên Đại Văn: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thẳng
Chương 8
Phải biết, lúc này làm bảo mẫu cũng không phải việc vẻ vang gì, một ít gia chủ căn bản không xem bảo mẫu là người, cho mình là người bỏ tiền, xem bảo mẫu luôn kém hơn mình một bậc, nhất định phải không ngừng làm việc mới được.
Vu gia bên này người cũng không nhiều Ôn Chỉ Văn lại tận tâm nói chuyện, dì Dương lúc này mười phần cảm kích, âm thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ ở Vu gia tận tâm làm việc.
Ôn Chỉ Văn giao phó cho dì Dương xong, chuẩn bị cầm đồ đi ra ngoài.
Dì Dương hỏi mới biết được Ôn Chỉ Văn còn chưa ăn sáng, lập tức nói: "Nếu không hãy ăn một chút gì rồi đi? Dì lập tức làm, không lâu đâu."
"Không cần, cháu ra đi tùy tiện mua chút."
Hiện tại bên ngoài các nhà hàng nhỏ, quán ven đường xuất hiện rất nhiều, muốn ăn cái gì đều có thể mua được.
Ôn Chỉ Văn rất tự tin ra khỏi cửa nhà, dọc theo đường nhỏ đi ra ngoài.
Vừa ra đầu ngõ liền có tiệm bán điểm tâm, bán sữa đậu nành bánh quẩy, hương vị rất câu người.
Vừa lúc Ôn Chỉ Văn cũng có chút đói bụng, dứt khoát ngồi ở đây ăn điểm tâm.
Lúc ăn, Ôn Chỉ Văn thuận tiện cùng vợ chồng chủ tiệm trò chuyện, biết được bọn họ đã ở này bán mấy năm.
Ăn điểm tâm xong, Ôn Chỉ Văn tiện tay vẫy một chiếc taxi.
Vừa lên xe, tài xế liền nhiệt tình hỏi: "Cô gái, đi đâu đây?"
Nghe tài xế hỏi như vậy, Ôn Chỉ Văn lập tức phức tạp.
Đúng nga, cô muốn đi đâu a?
Ôn Chỉ Văn đối với Bắc thị cũng không quá quen thuộc, cho nên lúc này cô thật không biết muốn đi đâu.
Ôn Chỉ Văn cũng không hoảng hốt, dựa vào lưng ghế dựa, tư thế thả lỏng nói: "Chúng ta đi đến nơi buôn bán đông nhất Bắc thị đi."
"Trung tâm thương mại kia đúng không? Được rồi!"
Tài xế một chân đạp ga phóng đi.
Nửa giờ sau, Ôn Chỉ Văn trả tiền xuống xe.
Tài xế không lừa cô, vừa xuống xe cô liền thấy cách đó không xa có một tòa kiến trúc, nhìn qua giống như đã có từ lâu.
Đại khái nơi này là trung tâm mua sắm nổi tiếng lâu đời đi?
Ôn Chỉ Văn suy đoán.
Ôn Chỉ Văn cất bước đi về phía trung tâm mua sắm.
Vào trong trung tâm, cảm giác niên đại đập thẳng vào mặt, Ôn Chỉ Văn nhất thời không biết đặt chân ở đâu.
Sửng sốt hai giây, cô mới lấy lại tinh thần, đi vào bên trong đi.
Cô trước tiên đi khu bán quần áo, tuy nguyên chủ có quần áo, nhưng không quá phù hợp với thẩm mỹ của Ôn Chỉ Văn, cho nên cô chuẩn bị mua một ít quấn áo.
Một đường đi qua, Ôn Chỉ Văn nhìn thấy một số nhãn hiệu quen thuộc, về sai cũng còn xuất hiện.
Nghĩ một chút, trong nước lúc này cũng chưa có nhãn hiệu nào được sáng lập.
Về phần những nhãn hiệu nước ngoài kia, không biết là hiện tại cô xâm nhập vào chưa,?
Ôn Chỉ Văn đối hàng cao cấp cũng không có quá lớn chấp niệm.
Cô tiếp tục đi dạo ở khu bán quần áo.
Không thể không nói, phong cách quần áo lúc này, có thể so với lúc trước cũng cỡi mở hơn nhiều.
Một đường đi, Ôn Chỉ Văn nhìn thấy một số cô gái mặt áo hai dây đi dạo thoải mái trong trung tâm thương mại.
Ôn Chỉ Văn nhìn xem có chút muốn mặt, cũng tìm đồ mặc thử.
Kết quả còn chưa mặc vào liền nghĩ đến chính mình sáng nay thay quần áo nhìn thấy dấu vết còn để lại trên làn da, chỉ có thể bất đắc dĩ đem váy bỏ lại, đồng thời ở trong lòng hung hăng ân cần thăm hỏi Vu Hoài Ngạn một trận.
Vu Hoài Ngạn ở xa ngàn dặm khó hiểu hắt hơi một cái.
Người bên cạnh quan tâm thầm nghĩ: "Cảm lạnh?"
Vu Hoài Ngạn lắc đầu: "Không có việc gì."
Ôn Chỉ Văn lớn lên rất đẹp, nhưng quần áo trên người có chút quê mùa, bởi vậy khi vào trong cửa hàng, không hề ngoài ý muốn bị nhân viên bán hàng khinh bỉ.
Nhưng lúc này thị trường không còn là của nhà nước hoàn toàn, nhân viên bán hàng tuy rằng coi thường, nhưng là chỉ là không quan tâm đến Ôn Chỉ Văn, mặt khác cũng không nói gì.
Ôn Chỉ Văn mừng rỡ, tự mình đi dạo trong tiệm.
Chỉ có một nhân viên bán hàng mới tới đi theo Ôn Chỉ Văn giới thiệu quần áo cho cô.
Mặt khác các nhân viên bán hàng khác thấy thế, âm thầm buồn cười, cảm thấy người mới này ngu ngốc.
Thẳng đến khi các cô nhìn đến Ôn Chỉ Văn một hơi lấy vài bộ quần áo đem ra tính tiền, mọi người đều hối hận không thôi.
Phải biết, các cô bán ra một bộ quần áo đều được chia tiền hoa hồng a!
Đặc biệt các loại quần áo này, cái nào cũng giá cả cao, không phải là một số tiền nhỏ.
Thế cho nên lúc Ôn Chỉ Văn tính tiền, không ít nhân viên bán hàng trên mặt đều mang trên mặt nụ cười tươi.
Nói thật, Ôn Chỉ Văn có chút bị dọa đến.
Thế cho nên đến khi thanh toán xong, cô xách túi quần áo to, rất nhanh chạy đi.
Quần áo đã mua, phối hợp với một hai đôi giày cũng không quá phận đi?
Mua giày, cô lại gặp quầy trang điểm, như vậy mua hai bộ sản phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm cũng không quá phận đi?
Ôn Chỉ Văn như được giải phong ấn điên cuồng mua mua mua.
Ôn Chỉ Văn vốn lớn lên đẹp, chỉ đứng đó thôi cũng tạo nên phong cảnh xinh đẹp.
Hơn nữa cô không nhìn giá mà liền mua mua, càng thêm làm cho người ta chú ý.
Đồ vật trong trung tâm mua sắm cũng không rẻ như vậy, quan trọng là trong tay Ôn Chỉ Văn xách không ít túi, ít nhất cũng phải một ngàn trở lên.
Mà lúc này tiền lương trung bình của công nhân Bắc thị đại khái là sáu bảy trăm khối đi.
Nhìn thấy thế nhiều người nhịn không được mà cảm thán: Người nàycó lai lịch gì a? Dáng dấp đẹp mắt, lại còn có tiền!
Ôn Chỉ Văn tiêu tiền xong rất thoải mái.
Chủ yếu lúc này sức mua cũng không lớn lắm, giá tiền cũng phải chăng, cô cảm thấy giá lúc này cũng quá tiện nghi, nhất thời cũng có chút ngừng không nổi tay.
Lại nghĩ đến tiêu tiền này cũng không phải tiền của mình, vậy thì thoải mái hơn.
Nếu không phải suy nghĩ đến mình mua quá nhiều, chính mình lát nữa xách về không nổi, Ôn Chỉ Văn cung sẽ không dừng tay!
Dù sao đợi đến lúc Ôn Chỉ Văn mua sắm xong, Ôn Chỉ Văn liền trực tiếp đổi quần áo, thành công lột xác từ cô gái nông thôn trở thành đại mỹ nhân thập niên 90.
Vu gia bên này người cũng không nhiều Ôn Chỉ Văn lại tận tâm nói chuyện, dì Dương lúc này mười phần cảm kích, âm thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ ở Vu gia tận tâm làm việc.
Ôn Chỉ Văn giao phó cho dì Dương xong, chuẩn bị cầm đồ đi ra ngoài.
Dì Dương hỏi mới biết được Ôn Chỉ Văn còn chưa ăn sáng, lập tức nói: "Nếu không hãy ăn một chút gì rồi đi? Dì lập tức làm, không lâu đâu."
"Không cần, cháu ra đi tùy tiện mua chút."
Hiện tại bên ngoài các nhà hàng nhỏ, quán ven đường xuất hiện rất nhiều, muốn ăn cái gì đều có thể mua được.
Ôn Chỉ Văn rất tự tin ra khỏi cửa nhà, dọc theo đường nhỏ đi ra ngoài.
Vừa ra đầu ngõ liền có tiệm bán điểm tâm, bán sữa đậu nành bánh quẩy, hương vị rất câu người.
Vừa lúc Ôn Chỉ Văn cũng có chút đói bụng, dứt khoát ngồi ở đây ăn điểm tâm.
Lúc ăn, Ôn Chỉ Văn thuận tiện cùng vợ chồng chủ tiệm trò chuyện, biết được bọn họ đã ở này bán mấy năm.
Ăn điểm tâm xong, Ôn Chỉ Văn tiện tay vẫy một chiếc taxi.
Vừa lên xe, tài xế liền nhiệt tình hỏi: "Cô gái, đi đâu đây?"
Nghe tài xế hỏi như vậy, Ôn Chỉ Văn lập tức phức tạp.
Đúng nga, cô muốn đi đâu a?
Ôn Chỉ Văn đối với Bắc thị cũng không quá quen thuộc, cho nên lúc này cô thật không biết muốn đi đâu.
Ôn Chỉ Văn cũng không hoảng hốt, dựa vào lưng ghế dựa, tư thế thả lỏng nói: "Chúng ta đi đến nơi buôn bán đông nhất Bắc thị đi."
"Trung tâm thương mại kia đúng không? Được rồi!"
Tài xế một chân đạp ga phóng đi.
Nửa giờ sau, Ôn Chỉ Văn trả tiền xuống xe.
Tài xế không lừa cô, vừa xuống xe cô liền thấy cách đó không xa có một tòa kiến trúc, nhìn qua giống như đã có từ lâu.
Đại khái nơi này là trung tâm mua sắm nổi tiếng lâu đời đi?
Ôn Chỉ Văn suy đoán.
Ôn Chỉ Văn cất bước đi về phía trung tâm mua sắm.
Vào trong trung tâm, cảm giác niên đại đập thẳng vào mặt, Ôn Chỉ Văn nhất thời không biết đặt chân ở đâu.
Sửng sốt hai giây, cô mới lấy lại tinh thần, đi vào bên trong đi.
Cô trước tiên đi khu bán quần áo, tuy nguyên chủ có quần áo, nhưng không quá phù hợp với thẩm mỹ của Ôn Chỉ Văn, cho nên cô chuẩn bị mua một ít quấn áo.
Một đường đi qua, Ôn Chỉ Văn nhìn thấy một số nhãn hiệu quen thuộc, về sai cũng còn xuất hiện.
Nghĩ một chút, trong nước lúc này cũng chưa có nhãn hiệu nào được sáng lập.
Về phần những nhãn hiệu nước ngoài kia, không biết là hiện tại cô xâm nhập vào chưa,?
Ôn Chỉ Văn đối hàng cao cấp cũng không có quá lớn chấp niệm.
Cô tiếp tục đi dạo ở khu bán quần áo.
Không thể không nói, phong cách quần áo lúc này, có thể so với lúc trước cũng cỡi mở hơn nhiều.
Một đường đi, Ôn Chỉ Văn nhìn thấy một số cô gái mặt áo hai dây đi dạo thoải mái trong trung tâm thương mại.
Ôn Chỉ Văn nhìn xem có chút muốn mặt, cũng tìm đồ mặc thử.
Kết quả còn chưa mặc vào liền nghĩ đến chính mình sáng nay thay quần áo nhìn thấy dấu vết còn để lại trên làn da, chỉ có thể bất đắc dĩ đem váy bỏ lại, đồng thời ở trong lòng hung hăng ân cần thăm hỏi Vu Hoài Ngạn một trận.
Vu Hoài Ngạn ở xa ngàn dặm khó hiểu hắt hơi một cái.
Người bên cạnh quan tâm thầm nghĩ: "Cảm lạnh?"
Vu Hoài Ngạn lắc đầu: "Không có việc gì."
Ôn Chỉ Văn lớn lên rất đẹp, nhưng quần áo trên người có chút quê mùa, bởi vậy khi vào trong cửa hàng, không hề ngoài ý muốn bị nhân viên bán hàng khinh bỉ.
Nhưng lúc này thị trường không còn là của nhà nước hoàn toàn, nhân viên bán hàng tuy rằng coi thường, nhưng là chỉ là không quan tâm đến Ôn Chỉ Văn, mặt khác cũng không nói gì.
Ôn Chỉ Văn mừng rỡ, tự mình đi dạo trong tiệm.
Chỉ có một nhân viên bán hàng mới tới đi theo Ôn Chỉ Văn giới thiệu quần áo cho cô.
Mặt khác các nhân viên bán hàng khác thấy thế, âm thầm buồn cười, cảm thấy người mới này ngu ngốc.
Thẳng đến khi các cô nhìn đến Ôn Chỉ Văn một hơi lấy vài bộ quần áo đem ra tính tiền, mọi người đều hối hận không thôi.
Phải biết, các cô bán ra một bộ quần áo đều được chia tiền hoa hồng a!
Đặc biệt các loại quần áo này, cái nào cũng giá cả cao, không phải là một số tiền nhỏ.
Thế cho nên lúc Ôn Chỉ Văn tính tiền, không ít nhân viên bán hàng trên mặt đều mang trên mặt nụ cười tươi.
Nói thật, Ôn Chỉ Văn có chút bị dọa đến.
Thế cho nên đến khi thanh toán xong, cô xách túi quần áo to, rất nhanh chạy đi.
Quần áo đã mua, phối hợp với một hai đôi giày cũng không quá phận đi?
Mua giày, cô lại gặp quầy trang điểm, như vậy mua hai bộ sản phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm cũng không quá phận đi?
Ôn Chỉ Văn như được giải phong ấn điên cuồng mua mua mua.
Ôn Chỉ Văn vốn lớn lên đẹp, chỉ đứng đó thôi cũng tạo nên phong cảnh xinh đẹp.
Hơn nữa cô không nhìn giá mà liền mua mua, càng thêm làm cho người ta chú ý.
Đồ vật trong trung tâm mua sắm cũng không rẻ như vậy, quan trọng là trong tay Ôn Chỉ Văn xách không ít túi, ít nhất cũng phải một ngàn trở lên.
Mà lúc này tiền lương trung bình của công nhân Bắc thị đại khái là sáu bảy trăm khối đi.
Nhìn thấy thế nhiều người nhịn không được mà cảm thán: Người nàycó lai lịch gì a? Dáng dấp đẹp mắt, lại còn có tiền!
Ôn Chỉ Văn tiêu tiền xong rất thoải mái.
Chủ yếu lúc này sức mua cũng không lớn lắm, giá tiền cũng phải chăng, cô cảm thấy giá lúc này cũng quá tiện nghi, nhất thời cũng có chút ngừng không nổi tay.
Lại nghĩ đến tiêu tiền này cũng không phải tiền của mình, vậy thì thoải mái hơn.
Nếu không phải suy nghĩ đến mình mua quá nhiều, chính mình lát nữa xách về không nổi, Ôn Chỉ Văn cung sẽ không dừng tay!
Dù sao đợi đến lúc Ôn Chỉ Văn mua sắm xong, Ôn Chỉ Văn liền trực tiếp đổi quần áo, thành công lột xác từ cô gái nông thôn trở thành đại mỹ nhân thập niên 90.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương