Niên Tư Kiến
Chương 4: Từng chút từng chút
Vì trái múi giờ nên Thời Niên không thể ngủ được, mặc dù đồng hồ đã hiển thị một giờ sáng.
Bên ngoài trời tối đen như mực, chỉ có vầng trăng tròn vành vạnh đậu trên ngọn cây tre cao chót vót trong sân vườn. Sắp vào đầu hè nên tiếng ve kêu râm rang không ngớt, vô hình trung tạo nên nhịp điệu trong đêm vắng tĩnh lặng.
Thời Niên ngả người nằm lên giường tròn king-size, để mặc cho grap giường làm bằng vải nhung màu bửu lam* hiếm thấy ôm trọn lấy vóc người nhỏ nhắn của mình, ngẩng người nhìn chằm chằm trần nhà sơn màu lam nhạt như nước biển ở ngoài khơi xa.
Sóng nước trong mắt nhàn nhạt di động, Thời Niên nhịn không được nhớ đến hình ảnh người đàn ông cô gặp được ở nghĩa trang ngoại ô thành phố S.
Lồng ngực vững chãi đó mang lại cho cô một cảm giác rất thân thuộc, cả hương thơm vương mùi hoa Oải Hương của anh cũng khiến cô vương vấn không sao quên được.
Ngay lúc đó, không hiểu sao sau gáy Thời Niên đột nhiên hơi nhói, cô theo thói quen sờ lên vết sẹo ba chữ số kia, trong miệng lẩm bẩm: “323.”
Dãy số này là gì?
Ngày sinh ư?
Thời Niên lập tức lắc lắc đầu, cô không có ấn tượng gì với ngày 23 tháng 3 này hết.
Vậy nếu không phải là ngày tháng thì nó là gì?
Mật mã?
Thời Niên lại lập tức lắc đầu.
Không phải.
Cứ như thế liên tiếp nghĩ đến mấy khả năng khác, nhưng rất nhanh chóng đều bị cô bác bỏ.
Lúc này trong đầu Thời Niên thình lình xoẹt qua hình ảnh chiếc xe khắc hai chữ nổi “CW” của Nguyên Triệt ngày trước, bánh răng chất xám của cô cũng biết thời khắc chậm chạp xoay chuyển.
323.
3-23.
Bảng chữ cái Alphabet.
Nghĩ đến đây, hai mắt đang mịt mờ sương của Thời Niên tựa như được tìm thấy ánh đèn, lập tức sáng rực như đèn pha xe hơi.
Vị trí số ba trong bảng chữ cái Alphabet là chữ C.
Vị trí số hai mươi ba trong bảng chữ cái này là chữ W.
Thì ra “323” là phiên dịch số của “CW”.
Cô bật dậy, vơ lấy laptop đang đặt trên bàn làm việc, mau chóng mở nguồn. Ngón tay cô không dám chậm trễ, lướt trên bàn phím, một hàng chữ nhanh chóng hiện lên trên tab mới của một phần mềm tìm kiếm thông tin: Tập đoàn Chử Vân.
Tập đoàn Chử Vân có kí hiệu là hai chữ cái “CW”, việc này cũng không phải là không phổ biến, người của thành phố S hầu như ai cũng nhận ra, chỉ có Thời Niên ít khi xuất hiện trên đường cái mới không kịp thời nhớ ra.
Ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên trên gương mặt xinh đẹp của Thời Niên, đôi mắt to tròn lúng liếng như trẻ thơ lướt nhanh trên tiêu đề mấy bài báo mạng, sau đó nhấn vào đọc một trong mấy bài báo có uy tín viết về CEO Chử Vân- Chử Tử Kiến.
Chử Tư Kiến vốn là con cháu đời thứ ba của Chử gia- gia tộc lớn hiện đang cắm rễ ở thành phố W.
Mặc dù là con cháu của gia tộc lớn nhưng Chử Tư Kiến vừa sinh ra đã không được thừa nhận. Bởi vì mẹ anh có xuất thân không mấy tốt đẹp, lại còn là tiểu tam phá hoại hạnh phúc của Chử lão gia và phu nhân, nên Chử lão thái gia nhất định không cho phép anh bước vào cửa lớn Chử gia, cũng nhất quyết không thừa nhận đứa cháu này trong gia phả.
Nhưng thật may mắn, Chử lão gia lại là người biết quý trọng giọt máu của mình, mặc dù không thường xuyên gặp mặt anh nhưng hằng năm vẫn chu cấp tiền cho mẹ Chử Tư Kiến nuôi dưỡng anh đầy đủ, cứ như vậy cho đến tận năm mười tám tuổi thì không tiếp tục chu cấp nữa.
Năm Chử Tư Kiến mười tám tuổi, Chử lão thái gia qua đời, Chử lão gia đánh tiếng muốn anh trở về Chử gia nhận tổ quy tông, tiến vào gia phả nhưng Chử phu nhân không cho phép. Hai người dằn co nhiều ngày, rốt cuộc Chử lão gia vẫn thua Chử phu nhân, không còn cách nào khác đành buông tha cho đứa con trai ngoài giá thú này.
Cũng trong năm mười tám tuổi đó, mẹ Chử Tư Kiến mất, anh từ thành phố S về thành phố W chịu tang mẹ, sau đó lại một mình anh khăn gói trở lên thành phố S với ước mong lập nên nghiệp lớn của chính mình.
Rồi tiếp đó anh cùng Nguyên Triệt- cậu út Nguyên gia- hai người là bạn thân đã nhiều năm từ cao trung, quyết định liên kết với nhau, từng bước một lập nên tập đoàn Chử Vân sừng sững, mang lại lợi nhuận như thuỷ triều không ngừng lên của hiện tại.
Bài báo này viết rất dài, kéo lên kéo xuống chỉ toàn chữ với chữ.
Thời Niên di chuyển chuột lướt qua quá trình kiến tạo tập đoàn Chử Vân, rốt cuộc dừng lại ở một tấm ảnh chụp ở cuối bài báo mạng.
Bức ảnh có chút nhoè, chắc chắn là do chụp vội, hoặc có lẽ là được chụp một cách lén lút.
Người đàn ông trong ảnh tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, âu phục trắng trên người cắt may vừa vặn, tôn lên vóc dáng cao ráo và cân đối như người mẫu của anh. Gương mặt với những đường nét hài hoà hơi mờ ảo, nhưng nốt ruồi son đón lệ ở nơi đuôi mắt trái lại rất rõ rệt.
Thời Niên bàng hoàng nhận ra- Chử Tư Kiến là người đàn ông cô tông trúng ở nghĩa trang ngoại ô thành phố S.
Đồng tử ánh màu lục của người đàn ông nhìn về phía ống kính, mày hơi chau lại, có vẻ không hài lòng với việc bị chụp trộm.
Cũng đúng thôi, trên đời này chẳng ai thích việc bản thân bị chụp trộm cả.
Thời Niên xoáy cái nhìn vào đôi đồng tử khác màu của Chử Tư Kiến, trong lòng như có thứ gì vừa bị đụng vào, hung hăng co rút.
Đôi mắt màu lục kia đối với cô dường như còn quen thuộc hơn mùi hương trên cơ thể của người đàn ông này.
Tựa như cô đã từng nhìn ngắm đôi mắt ấy hàng trăm hàng ngàn lần, nhiều đến mức đã để lại dấu ấn, khắc sâu vào trong kí ức của cô, không có cách nào có thể bôi xoá được.
Một thứ cảm xúc kì lạ va đập trong lồng ngực Thời Niên, khiến cho cô không nhịn được hốc mắt ửng đỏ, hít thở cũng có chút không thông.
Đầu tự nhiên truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào, Thời Niên gập laptop lại, ôm lấy đầu một lần nữa quăng mình xuống giường.
Cơn đau đến nhanh như thuỷ triều dâng nhưng lại chậm chạp không rút đi, khiến sắc mặt Thời Niên vì đau mà hơi tái xanh, đôi môi nho nhỏ bị cắn đến trắng bệt.
Mặc dù đau đớn khiến cho đầu óc không giữ được tỉnh táo, nhưng trong miệng Thời Niên vẫn luôn lẩm bẩm ba chữ “Chử Tư Kiến”.
Lời vừa ra khỏi miệng thân thuộc đến mức giống như cô đã từng gọi rất nhiều lần, ba chữ ấy như chấp niệm của Thời Niên- cùng với đôi mắt kia- dẫu rằng mất trí nhớ, dẫu cho có quên sạch toàn bộ, nhưng khi vô tình nhắc đến vẫn khiến đáy lòng cô dao động thật sâu.
Ngay lúc hai mắt Thời Niên chậm rãi nhắm lại, sắp lâm vào bất tỉnh thì trong đầu vụt qua một đoạn đối thoại nhỏ mông lung.
“Chào học trưởng, em là Vân Niên, học sinh năm nhất cao trung. Là Niên trong “nhất nhãn vạn niên”. Có nghĩa là một lần gặp mặt, nhung nhớ cả đời.”
“À.”
“Em đã chủ động giới thiệu rồi, còn học trưởng thì sao?”
“Tại sao tôi phải giới thiệu mình với cô?”
“Nếu anh không giới thiệu, em lập tức hôn anh tại đây. Anh thấy sao?”
“.... Thôi được, xem như tôi thua cô. Tôi là Chử Tư Kiến, học sinh năm hai.”
“Tên anh rất đặc biệt, không biết có điển tích gì không? Em rất tò mò đó.”
“Chữ “Tư” và “Kiến” trong tên tôi đều bắt nguồn từ một câu thơ là “Tương tư, tương kiến tri hà nhật?”. Nghĩa là ngày đêm mong nhớ, không biết khi nào sẽ gặp lại.”
“Hừm, em đột nhiên nhận ra tên hai chúng ta đều mang ý nghĩa không tốt đẹp lắm, vậy thì chắc chắn là rất có duyên rồi. Học trưởng, anh nói có đúng không?”
“...”
Trong lúc mơ màng, Thời Niên không tự chủ siết chặt grap giường dưới thân, lệ nóng theo khoé mắt từng giọt lăn ra ngoài: “Tư Kiến.”
Chử Tư Kiến là ai?
Rốt cuộc là ai trong kí ức mười lăm năm đó của cô?
Phòng của Thời Niên và vợ chồng Thời đổng được xây ở hướng Nam, ngược hướng với phòng của Kỷ Linh ở hướng Bắc.
“Cứu mạng.”
“Nguyên Triệt, cứu em!!!”
Kỷ Linh hét lớn, hai mắt choàng mở to, lập tức bật dậy khỏi giường ngủ.
Cảm giác bị nước biển vây lấy, từng chút một tràn vào trong khoang mũi khoang miệng, phổi bị sặc nước truyền đến đau đớn khiến Kỷ Linh càng thêm hoảng hốt, mông lung.
Tóc dài tuỳ ý buông xuống trước ngực, lồng ngực lên xuống dồn dập, Kỷ Linh duỗi tay rút khăn giấy ở tủ đầu giường lau đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Thình lình tỉnh giấc khiến hô hấp nàng không thuận lợi, hai má ửng hồng có chút mê người.
Đã lâu rồi nàng không mơ lại giấc mơ này.
Kỷ Linh mệt mỏi day day thái dương, trong đầu xoẹt qua một hình ảnh nàng thấy được qua kính chiếu hậu của chiếc taxi hôm trước đi đón Thời Niên.
Người đàn ông mặc âu phục đuổi theo xe taxi của nàng và Thời Niên hôm đó...
Là ai?
Đúng lúc này, ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng gõ “cốc cốc” hai nhịp, kéo Kỷ Linh từ trong suy nghĩ trở lại.
Hai nhịp gõ liên tiếp là cách thường gõ cửa của Thời Vĩ, Kỷ Linh cúi đầu chỉnh tranh lại áo ngủ trên người, thấy đã ổn thoả mới đứng lên mở cửa.
Thời Vĩ mặc áo ngủ vải cotton mát mẻ màu xám, tựa người vào bên khung cửa phòng Kỷ Linh, thần sắc quan tâm hỏi: “Em không sao chứ? Gặp ác mộng à?”
Phòng của Kỷ Linh cùng Thời Vĩ được sắp xếp cạnh nhau, Thời đổng vì thích nhà có tiếng người náo nhiệt, không cho phép xây phòng theo kiểu cách âm nên nếu người trong phòng tạo ra âm thanh lớn, phòng bên cạnh nhất định sẽ nghe loáng thoáng được.
Thời Vĩ chính là nghe được tiếng hét của Kỷ Linh nên mới lo lắng, dẫn đến hành động đêm khuya đi hỏi thăm thế này.
Nhìn thấy Thời Vĩ, Kỷ Linh cảm thấy trái tim đang đập kinh hoảng của mình chậm rãi trở về nhịp điệu cũ.
Người đàn ông này giống như thuốc an thần của nàng, mãi mãi mang lại cho nàng cảm giác bình yên nhất.
Kỷ Linh vuốt vuốt lọn tóc trước ngực, tươi cười nhìn Thời Vĩ: “Em không sao, dù gì chuyện đã qua rồi.”
Trong mắt Thời Vĩ loé qua tia thương xót, hắn theo thói quen vươn tay xoa đầu nàng, giọng nói ôn nhu như cách mà hắn nói chuyện với Thời Niên: “Lại là giấc mộng về chuyện rơi xuống biển à?”
“Vâng. Đã lâu rồi em không mơ thấy nó, lần này không hiểu tại sao lại mơ nữa.”
Thấy Kỷ Linh bất an cúi đầu, ngón tay trỏ theo thói quen khó bỏ gãi gãi lên ngón cái, Thời Vĩ biết được nàng đang bất an.
Hắn thở dài một hơi, tiến lên vươn tay nắm lấy cổ tay trắng mịn của nàng, xoay người đóng cửa phòng lại rồi kéo người lên giường.
Kỷ Linh trong trạng thái ngây ra như phỗng bị Thời Vĩ kéo đặt ngồi lên giường, hoảng hốt bật dậy: “Alva, anh, anh, anh muốn làm gì?”
Nhìn Kỷ Linh sợ đến mức nói lắp, Thời Vĩ bật cười điểm điểm trán nàng: “Nghĩ gì vậy? Anh có thể làm gì em chứ?”
Nói rồi hắn ngả người xuống giường, thuận thế kéo Kỷ Linh đang kinh hô nằm xuống bên cạnh mình: “Adeline, em đang bất an. Ngoan, đừng lo lắng, em chỉ là quá mệt mỏi thôi. Anh ở đây canh em ngủ, ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai chúng ta còn phải bay trở về thành phố S.”
Kỷ Linh bị Thời Vĩ ôm chặt eo, lưng tựa vào lồng ngực của hắn, mặt hướng vào vách tường đối diện, hai mắt mở trừng trừng, hoảng hốt không dám nhúc nhích.
Sau đó trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở từng nhịp trầm ổn của Thời Vĩ, nhịp tim ổn định của hắn cách hai lớp vải áo ngủ truyền đến da thịt của nàng, cơn buồn ngủ bị ác mộng đánh tan của Kỷ Linh dần trở lại.
Nàng chậm chạp nhắm mắt lại, siết chặt lấy bàn tay Thời Vĩ đang đặt trên hông mình, lẩm bẩm gì đó rồi chìm vào giấc ngủ.
Sau lưng Kỷ Linh, ngay lúc nàng lẩm bẩm hai chữ kia, hai mắt Thời Vĩ vốn đang nhắm lại thình lình mở ra, trong mắt có một tia u ám loé lên.
Thời Vĩ không nỡ đánh thức Kỷ Linh, đành vùi đầu vào sau gáy nàng, trong miệng thầm thì: “Nguyên Triệt là ai? Vì sao em lại gọi tên hắn?”
Đợi khi bên này không khí yên ắng, một bóng người lén lút rời khỏi cửa phòng Kỷ Linh, đi đến gõ cửa phòng Nhã Tịnh.
Tiếng gõ rất nhẹ nhưng trong đêm tối tĩnh lặng Nhã Tịnh vẫn nghe rõ, bà cẩn thận dịch khỏi vòng tay của Thời đổng, nhón chân xuống giường.
Nhã Tịnh mở hé cửa phòng, thấy rõ là ai liền hỏi: “Có việc gì?”
Bóng người lén lút: “Phu nhân, thiếu gia, thiếu gia tiến vào phòng Kỷ tiểu thư vẫn không ra, dường như hai người đang cùng nhau ngủ.”
Trong bóng tối hai mắt Nhã Tịnh loé lên tia u quang, gật đầu: “Đã biết, đi ngủ đi, đừng đánh rắn động cỏ.”
“Vâng, phu nhân.”
Thấy người yên lặng rời đi, Nhã Tịnh mới đóng cửa phòng lại, xoay người trèo lên giường.
Kỷ Linh- con điếm này, thật không ngờ cô ta lại dám dụ dỗ con trai bà.
Uổng công bà hết mực yêu thương nó như con cái trong nhà, đúng là đồ sói mắt trắng!
Thứ ti tiện mãi mãi vẫn là thứ ti tiện, không thể nào làm nên việc lớn mà.
Bên ngoài trời tối đen như mực, chỉ có vầng trăng tròn vành vạnh đậu trên ngọn cây tre cao chót vót trong sân vườn. Sắp vào đầu hè nên tiếng ve kêu râm rang không ngớt, vô hình trung tạo nên nhịp điệu trong đêm vắng tĩnh lặng.
Thời Niên ngả người nằm lên giường tròn king-size, để mặc cho grap giường làm bằng vải nhung màu bửu lam* hiếm thấy ôm trọn lấy vóc người nhỏ nhắn của mình, ngẩng người nhìn chằm chằm trần nhà sơn màu lam nhạt như nước biển ở ngoài khơi xa.
Sóng nước trong mắt nhàn nhạt di động, Thời Niên nhịn không được nhớ đến hình ảnh người đàn ông cô gặp được ở nghĩa trang ngoại ô thành phố S.
Lồng ngực vững chãi đó mang lại cho cô một cảm giác rất thân thuộc, cả hương thơm vương mùi hoa Oải Hương của anh cũng khiến cô vương vấn không sao quên được.
Ngay lúc đó, không hiểu sao sau gáy Thời Niên đột nhiên hơi nhói, cô theo thói quen sờ lên vết sẹo ba chữ số kia, trong miệng lẩm bẩm: “323.”
Dãy số này là gì?
Ngày sinh ư?
Thời Niên lập tức lắc lắc đầu, cô không có ấn tượng gì với ngày 23 tháng 3 này hết.
Vậy nếu không phải là ngày tháng thì nó là gì?
Mật mã?
Thời Niên lại lập tức lắc đầu.
Không phải.
Cứ như thế liên tiếp nghĩ đến mấy khả năng khác, nhưng rất nhanh chóng đều bị cô bác bỏ.
Lúc này trong đầu Thời Niên thình lình xoẹt qua hình ảnh chiếc xe khắc hai chữ nổi “CW” của Nguyên Triệt ngày trước, bánh răng chất xám của cô cũng biết thời khắc chậm chạp xoay chuyển.
323.
3-23.
Bảng chữ cái Alphabet.
Nghĩ đến đây, hai mắt đang mịt mờ sương của Thời Niên tựa như được tìm thấy ánh đèn, lập tức sáng rực như đèn pha xe hơi.
Vị trí số ba trong bảng chữ cái Alphabet là chữ C.
Vị trí số hai mươi ba trong bảng chữ cái này là chữ W.
Thì ra “323” là phiên dịch số của “CW”.
Cô bật dậy, vơ lấy laptop đang đặt trên bàn làm việc, mau chóng mở nguồn. Ngón tay cô không dám chậm trễ, lướt trên bàn phím, một hàng chữ nhanh chóng hiện lên trên tab mới của một phần mềm tìm kiếm thông tin: Tập đoàn Chử Vân.
Tập đoàn Chử Vân có kí hiệu là hai chữ cái “CW”, việc này cũng không phải là không phổ biến, người của thành phố S hầu như ai cũng nhận ra, chỉ có Thời Niên ít khi xuất hiện trên đường cái mới không kịp thời nhớ ra.
Ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên trên gương mặt xinh đẹp của Thời Niên, đôi mắt to tròn lúng liếng như trẻ thơ lướt nhanh trên tiêu đề mấy bài báo mạng, sau đó nhấn vào đọc một trong mấy bài báo có uy tín viết về CEO Chử Vân- Chử Tử Kiến.
Chử Tư Kiến vốn là con cháu đời thứ ba của Chử gia- gia tộc lớn hiện đang cắm rễ ở thành phố W.
Mặc dù là con cháu của gia tộc lớn nhưng Chử Tư Kiến vừa sinh ra đã không được thừa nhận. Bởi vì mẹ anh có xuất thân không mấy tốt đẹp, lại còn là tiểu tam phá hoại hạnh phúc của Chử lão gia và phu nhân, nên Chử lão thái gia nhất định không cho phép anh bước vào cửa lớn Chử gia, cũng nhất quyết không thừa nhận đứa cháu này trong gia phả.
Nhưng thật may mắn, Chử lão gia lại là người biết quý trọng giọt máu của mình, mặc dù không thường xuyên gặp mặt anh nhưng hằng năm vẫn chu cấp tiền cho mẹ Chử Tư Kiến nuôi dưỡng anh đầy đủ, cứ như vậy cho đến tận năm mười tám tuổi thì không tiếp tục chu cấp nữa.
Năm Chử Tư Kiến mười tám tuổi, Chử lão thái gia qua đời, Chử lão gia đánh tiếng muốn anh trở về Chử gia nhận tổ quy tông, tiến vào gia phả nhưng Chử phu nhân không cho phép. Hai người dằn co nhiều ngày, rốt cuộc Chử lão gia vẫn thua Chử phu nhân, không còn cách nào khác đành buông tha cho đứa con trai ngoài giá thú này.
Cũng trong năm mười tám tuổi đó, mẹ Chử Tư Kiến mất, anh từ thành phố S về thành phố W chịu tang mẹ, sau đó lại một mình anh khăn gói trở lên thành phố S với ước mong lập nên nghiệp lớn của chính mình.
Rồi tiếp đó anh cùng Nguyên Triệt- cậu út Nguyên gia- hai người là bạn thân đã nhiều năm từ cao trung, quyết định liên kết với nhau, từng bước một lập nên tập đoàn Chử Vân sừng sững, mang lại lợi nhuận như thuỷ triều không ngừng lên của hiện tại.
Bài báo này viết rất dài, kéo lên kéo xuống chỉ toàn chữ với chữ.
Thời Niên di chuyển chuột lướt qua quá trình kiến tạo tập đoàn Chử Vân, rốt cuộc dừng lại ở một tấm ảnh chụp ở cuối bài báo mạng.
Bức ảnh có chút nhoè, chắc chắn là do chụp vội, hoặc có lẽ là được chụp một cách lén lút.
Người đàn ông trong ảnh tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, âu phục trắng trên người cắt may vừa vặn, tôn lên vóc dáng cao ráo và cân đối như người mẫu của anh. Gương mặt với những đường nét hài hoà hơi mờ ảo, nhưng nốt ruồi son đón lệ ở nơi đuôi mắt trái lại rất rõ rệt.
Thời Niên bàng hoàng nhận ra- Chử Tư Kiến là người đàn ông cô tông trúng ở nghĩa trang ngoại ô thành phố S.
Đồng tử ánh màu lục của người đàn ông nhìn về phía ống kính, mày hơi chau lại, có vẻ không hài lòng với việc bị chụp trộm.
Cũng đúng thôi, trên đời này chẳng ai thích việc bản thân bị chụp trộm cả.
Thời Niên xoáy cái nhìn vào đôi đồng tử khác màu của Chử Tư Kiến, trong lòng như có thứ gì vừa bị đụng vào, hung hăng co rút.
Đôi mắt màu lục kia đối với cô dường như còn quen thuộc hơn mùi hương trên cơ thể của người đàn ông này.
Tựa như cô đã từng nhìn ngắm đôi mắt ấy hàng trăm hàng ngàn lần, nhiều đến mức đã để lại dấu ấn, khắc sâu vào trong kí ức của cô, không có cách nào có thể bôi xoá được.
Một thứ cảm xúc kì lạ va đập trong lồng ngực Thời Niên, khiến cho cô không nhịn được hốc mắt ửng đỏ, hít thở cũng có chút không thông.
Đầu tự nhiên truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào, Thời Niên gập laptop lại, ôm lấy đầu một lần nữa quăng mình xuống giường.
Cơn đau đến nhanh như thuỷ triều dâng nhưng lại chậm chạp không rút đi, khiến sắc mặt Thời Niên vì đau mà hơi tái xanh, đôi môi nho nhỏ bị cắn đến trắng bệt.
Mặc dù đau đớn khiến cho đầu óc không giữ được tỉnh táo, nhưng trong miệng Thời Niên vẫn luôn lẩm bẩm ba chữ “Chử Tư Kiến”.
Lời vừa ra khỏi miệng thân thuộc đến mức giống như cô đã từng gọi rất nhiều lần, ba chữ ấy như chấp niệm của Thời Niên- cùng với đôi mắt kia- dẫu rằng mất trí nhớ, dẫu cho có quên sạch toàn bộ, nhưng khi vô tình nhắc đến vẫn khiến đáy lòng cô dao động thật sâu.
Ngay lúc hai mắt Thời Niên chậm rãi nhắm lại, sắp lâm vào bất tỉnh thì trong đầu vụt qua một đoạn đối thoại nhỏ mông lung.
“Chào học trưởng, em là Vân Niên, học sinh năm nhất cao trung. Là Niên trong “nhất nhãn vạn niên”. Có nghĩa là một lần gặp mặt, nhung nhớ cả đời.”
“À.”
“Em đã chủ động giới thiệu rồi, còn học trưởng thì sao?”
“Tại sao tôi phải giới thiệu mình với cô?”
“Nếu anh không giới thiệu, em lập tức hôn anh tại đây. Anh thấy sao?”
“.... Thôi được, xem như tôi thua cô. Tôi là Chử Tư Kiến, học sinh năm hai.”
“Tên anh rất đặc biệt, không biết có điển tích gì không? Em rất tò mò đó.”
“Chữ “Tư” và “Kiến” trong tên tôi đều bắt nguồn từ một câu thơ là “Tương tư, tương kiến tri hà nhật?”. Nghĩa là ngày đêm mong nhớ, không biết khi nào sẽ gặp lại.”
“Hừm, em đột nhiên nhận ra tên hai chúng ta đều mang ý nghĩa không tốt đẹp lắm, vậy thì chắc chắn là rất có duyên rồi. Học trưởng, anh nói có đúng không?”
“...”
Trong lúc mơ màng, Thời Niên không tự chủ siết chặt grap giường dưới thân, lệ nóng theo khoé mắt từng giọt lăn ra ngoài: “Tư Kiến.”
Chử Tư Kiến là ai?
Rốt cuộc là ai trong kí ức mười lăm năm đó của cô?
Phòng của Thời Niên và vợ chồng Thời đổng được xây ở hướng Nam, ngược hướng với phòng của Kỷ Linh ở hướng Bắc.
“Cứu mạng.”
“Nguyên Triệt, cứu em!!!”
Kỷ Linh hét lớn, hai mắt choàng mở to, lập tức bật dậy khỏi giường ngủ.
Cảm giác bị nước biển vây lấy, từng chút một tràn vào trong khoang mũi khoang miệng, phổi bị sặc nước truyền đến đau đớn khiến Kỷ Linh càng thêm hoảng hốt, mông lung.
Tóc dài tuỳ ý buông xuống trước ngực, lồng ngực lên xuống dồn dập, Kỷ Linh duỗi tay rút khăn giấy ở tủ đầu giường lau đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Thình lình tỉnh giấc khiến hô hấp nàng không thuận lợi, hai má ửng hồng có chút mê người.
Đã lâu rồi nàng không mơ lại giấc mơ này.
Kỷ Linh mệt mỏi day day thái dương, trong đầu xoẹt qua một hình ảnh nàng thấy được qua kính chiếu hậu của chiếc taxi hôm trước đi đón Thời Niên.
Người đàn ông mặc âu phục đuổi theo xe taxi của nàng và Thời Niên hôm đó...
Là ai?
Đúng lúc này, ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng gõ “cốc cốc” hai nhịp, kéo Kỷ Linh từ trong suy nghĩ trở lại.
Hai nhịp gõ liên tiếp là cách thường gõ cửa của Thời Vĩ, Kỷ Linh cúi đầu chỉnh tranh lại áo ngủ trên người, thấy đã ổn thoả mới đứng lên mở cửa.
Thời Vĩ mặc áo ngủ vải cotton mát mẻ màu xám, tựa người vào bên khung cửa phòng Kỷ Linh, thần sắc quan tâm hỏi: “Em không sao chứ? Gặp ác mộng à?”
Phòng của Kỷ Linh cùng Thời Vĩ được sắp xếp cạnh nhau, Thời đổng vì thích nhà có tiếng người náo nhiệt, không cho phép xây phòng theo kiểu cách âm nên nếu người trong phòng tạo ra âm thanh lớn, phòng bên cạnh nhất định sẽ nghe loáng thoáng được.
Thời Vĩ chính là nghe được tiếng hét của Kỷ Linh nên mới lo lắng, dẫn đến hành động đêm khuya đi hỏi thăm thế này.
Nhìn thấy Thời Vĩ, Kỷ Linh cảm thấy trái tim đang đập kinh hoảng của mình chậm rãi trở về nhịp điệu cũ.
Người đàn ông này giống như thuốc an thần của nàng, mãi mãi mang lại cho nàng cảm giác bình yên nhất.
Kỷ Linh vuốt vuốt lọn tóc trước ngực, tươi cười nhìn Thời Vĩ: “Em không sao, dù gì chuyện đã qua rồi.”
Trong mắt Thời Vĩ loé qua tia thương xót, hắn theo thói quen vươn tay xoa đầu nàng, giọng nói ôn nhu như cách mà hắn nói chuyện với Thời Niên: “Lại là giấc mộng về chuyện rơi xuống biển à?”
“Vâng. Đã lâu rồi em không mơ thấy nó, lần này không hiểu tại sao lại mơ nữa.”
Thấy Kỷ Linh bất an cúi đầu, ngón tay trỏ theo thói quen khó bỏ gãi gãi lên ngón cái, Thời Vĩ biết được nàng đang bất an.
Hắn thở dài một hơi, tiến lên vươn tay nắm lấy cổ tay trắng mịn của nàng, xoay người đóng cửa phòng lại rồi kéo người lên giường.
Kỷ Linh trong trạng thái ngây ra như phỗng bị Thời Vĩ kéo đặt ngồi lên giường, hoảng hốt bật dậy: “Alva, anh, anh, anh muốn làm gì?”
Nhìn Kỷ Linh sợ đến mức nói lắp, Thời Vĩ bật cười điểm điểm trán nàng: “Nghĩ gì vậy? Anh có thể làm gì em chứ?”
Nói rồi hắn ngả người xuống giường, thuận thế kéo Kỷ Linh đang kinh hô nằm xuống bên cạnh mình: “Adeline, em đang bất an. Ngoan, đừng lo lắng, em chỉ là quá mệt mỏi thôi. Anh ở đây canh em ngủ, ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai chúng ta còn phải bay trở về thành phố S.”
Kỷ Linh bị Thời Vĩ ôm chặt eo, lưng tựa vào lồng ngực của hắn, mặt hướng vào vách tường đối diện, hai mắt mở trừng trừng, hoảng hốt không dám nhúc nhích.
Sau đó trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở từng nhịp trầm ổn của Thời Vĩ, nhịp tim ổn định của hắn cách hai lớp vải áo ngủ truyền đến da thịt của nàng, cơn buồn ngủ bị ác mộng đánh tan của Kỷ Linh dần trở lại.
Nàng chậm chạp nhắm mắt lại, siết chặt lấy bàn tay Thời Vĩ đang đặt trên hông mình, lẩm bẩm gì đó rồi chìm vào giấc ngủ.
Sau lưng Kỷ Linh, ngay lúc nàng lẩm bẩm hai chữ kia, hai mắt Thời Vĩ vốn đang nhắm lại thình lình mở ra, trong mắt có một tia u ám loé lên.
Thời Vĩ không nỡ đánh thức Kỷ Linh, đành vùi đầu vào sau gáy nàng, trong miệng thầm thì: “Nguyên Triệt là ai? Vì sao em lại gọi tên hắn?”
Đợi khi bên này không khí yên ắng, một bóng người lén lút rời khỏi cửa phòng Kỷ Linh, đi đến gõ cửa phòng Nhã Tịnh.
Tiếng gõ rất nhẹ nhưng trong đêm tối tĩnh lặng Nhã Tịnh vẫn nghe rõ, bà cẩn thận dịch khỏi vòng tay của Thời đổng, nhón chân xuống giường.
Nhã Tịnh mở hé cửa phòng, thấy rõ là ai liền hỏi: “Có việc gì?”
Bóng người lén lút: “Phu nhân, thiếu gia, thiếu gia tiến vào phòng Kỷ tiểu thư vẫn không ra, dường như hai người đang cùng nhau ngủ.”
Trong bóng tối hai mắt Nhã Tịnh loé lên tia u quang, gật đầu: “Đã biết, đi ngủ đi, đừng đánh rắn động cỏ.”
“Vâng, phu nhân.”
Thấy người yên lặng rời đi, Nhã Tịnh mới đóng cửa phòng lại, xoay người trèo lên giường.
Kỷ Linh- con điếm này, thật không ngờ cô ta lại dám dụ dỗ con trai bà.
Uổng công bà hết mực yêu thương nó như con cái trong nhà, đúng là đồ sói mắt trắng!
Thứ ti tiện mãi mãi vẫn là thứ ti tiện, không thể nào làm nên việc lớn mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương