Nô Lệ Của CEO
Chương 61
Tôi cảm thấy Hạ Tuy đang ôm vai tôi, nhẹ nhàng kéo đầu tôi vào ngực anh ấy.
“Đủ rồi, Yên Nhi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh ở đây để đồng hành cùng em."
Vòng tay ấm áp của Hạ Tuy khiến tôi cảm thấy bình yên. Tôi đưa tay ra sau lưng anh ấy rồi tôi ôm anh ấy thật chặt.
Mặc dù tôi biết cuộc hôn nhân của Sở Nhiễm và Lục Doanh sẽ sớm chấm dứt nhưng tôi không thể quay lại vòng tay anh ấy(sở Nhiễm)nữa vì tôi khổng thể làm tổn thương Hạ Tuy.
......................
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại nối tiếp nhau. Dù vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng tôi vẫn cố tìm chiếc điện thoại đang nằm trên chiếc tủ gần đó.
Mắt tôi gần như không thể mở nên tôi nhắm mắt lại một lúc, lúc mở mắt ra một lần nữa tôi nhận ra tên của Lục Doanh được hiện trên màn hình điện thoại di động của tôi.
Tôi cau mày và tự hỏi tại sao cô ấy lại gọi cho tôi vào lúc này. Cho đến hôm nay tôi vẫn không thể tha thứ cho cô ấy vì những gì anh ấy đã nói và làm, nhưng có điều gì đó trong tâm trí tôi muốn nghe điện thoại.
Không tha thứ là kiểu không mấy chuyện trước kia. Mà sau khi n9 phát hiện n8 lợi dụng mình nên cô ấy k thể tha thứ á🤔🤔.
Tôi nhấn nghe và để nó gần đếm tai mình.
“Alo” tôi nói với vẻ khó chịu.
“Yên Nhi! Sở Nhiễm, Sở Nhiễm.” Tôi cau mày vì những gì tôi nghe được. Tôi vừa định mở miệng thì lại nghe thấy cô ấy nói tiếp.
“Sở Nhiễm gặp tai nạn. Anh ấy, anh ấy đang trong tình trạng rất nguy kịch.” Lục doanh hét lên ở đầu dây bên kia.
“Yên Nhi, Sở Nhiễm, anh ấy, anh ấy có thể sẽ không qua khỏi.” Mắt tôi mở to khi nghe từ cuối cùng Lục Doanh nói với tôi. Tôi không nhận ra rằng tay tôi đã buông điện thoại và nó đã rơi xuống sàn.
Chân tôi như bị đóng đinh vào nơi tôi đang đứng cho đến khi tôi cảm thấy đầu gối mềm nhũn ra và tôi từ từ khuỵu xuống sàn.
Nước mắt tôi nhanh chóng chảy dài trên má, nỗi đau trong tim tôi quá lớn và sức nặng tôi cảm thấy quá nhiều.
Tại sao? Chuyện đã xảy ra lúc nào? Cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nỗi đau mà tôi đang cảm thấy. Tôi cảm thấy mình bắt đầu khó thở và sau đó tôi ngất đi.
......................
Khi tôi mở mắt ra, tôi nhận ra mình đã nằm trên giường trong phòng của tôi.
Tôi nhìn quanh và thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Tuy và tiểu Bảo ở mép giường, tôi từ từ ngồi dậy.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy” tôi hỏi
“Em đã bị ngất, Yên Nhi.” Tôi nhhe Hạ Tuy nói.
"Ngất?" Cho đến khi tôi nhớ ra những điều mà Lục Doanh nói với tôi qua điện thoại.
"Hạ Tuy, Sở Nhiễm anh ấy, anh ấy!" Tôi đã kể cho Hạ Tuy chuyện đã xảy ra. Chúng tôi đưa tiểu Bảo đến gửi cho bố tôi trước sau đó chúng tôi nhanh chóng đến bệnh viện nơi Sở Nhiễm đang nằm.
Khi chúng tôi đến bệnh viện, tôi thấy Lục Doanh đang đứng trước cửa phòng cấp cứu too hỏi.
“Lục Doanh, chuyện là thế nào. Tình hình của anh ấy sao rồi.” Tôi nói với cô ấy. Với một sự run rẩy trong giọng nói của tôi.
"Cuộc điều tra cho biết xe của ấy được tìm thấy trong tình trạng lộn ngược ở gần nghĩa trang, Yên Nhi. Anh ấy đã được chuyển qua phòng ICU" Tôi thấy những giọt nước mắt của Lục Doanh lăn dài trên má khi cô ấy nói hết câu này đến câu khác.
Tôi không biết mình đang suy nghỉ điều gì. Tôi chỉ cảm thấy tay mình khẽ chạm vào vai cô ấy rồi ôm cô ấy thật chặt.
"Sở Nhiễm sẽ ổn thôi, Lục Doanh. Đừng lo. Sẽ không có chuyện gì đâu" Tôi nghe thấy một loạt tiếng nức nở từ cô ấy.
Cô ấy nhẹ nhành đẩy người tôi ra rồi nói.
"Vào lúc này, anh ấy cần em nhất, Yên Nhi. Làm ơn đi, có thể nếu anh ấy tỉnh dậy, em sẽ là người mà anh ấy muốn gặp đầu tiên."
Tôi quay đầu sang Hạ Tuy, người hiện tại đang đứng cạnh tôi. Hạ Tuy nhẹ nhàng gật đầu đáp lại cái nhìn của tôi, rồi tôi nhẹ nhàng buông Lục Doanh ra.
"Tôi muốn gặp đi anh ấy," tôi nói, rồi bước chân về phía phòng bệnh của Sở Nhiễm.
Ngay khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa của phòng bệnh anh ấy, tôi cảm thấy trong mình phát ra một loạt tiếng nhịp tim đập rất nhanh, nó dường như bao trùm lấy tôi trong sự lo lắng.
Khi tôi mở cửa, tôi nhìn thấy khung cảnh bên trong căn phòng toàn màu trắng, một bác sĩ đang đứng bên giường của Sở Nhiễm.
Tôi bắt đầu bước vào phòng bệnh của anh. Lúc đó dường như ý chí của tôi không thể chịu nổi những gì mà chính mắt tôi đang nhìn thấy
Trong khi tôi đang ngày càng tiến gần đến nơi anh đang nằm. Đôi vai tôi đang dần rũ xuống, những giọt nước mắt đang đọng trên mắt tôi chực chờ để rơi xuống.
Có một loại thiết bị nào đó được đưa vào miệng anh ta, một cái ống giúp anh ta thở. Một kim tiêm dextrose bị kẹt trong tay anh ta. Đầu anh ấy được quấn rất nhiều băng đến nỗi hầu như tôi không thể nhìn thấy được tóc của anh ấy.
“Đủ rồi, Yên Nhi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh ở đây để đồng hành cùng em."
Vòng tay ấm áp của Hạ Tuy khiến tôi cảm thấy bình yên. Tôi đưa tay ra sau lưng anh ấy rồi tôi ôm anh ấy thật chặt.
Mặc dù tôi biết cuộc hôn nhân của Sở Nhiễm và Lục Doanh sẽ sớm chấm dứt nhưng tôi không thể quay lại vòng tay anh ấy(sở Nhiễm)nữa vì tôi khổng thể làm tổn thương Hạ Tuy.
......................
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại nối tiếp nhau. Dù vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng tôi vẫn cố tìm chiếc điện thoại đang nằm trên chiếc tủ gần đó.
Mắt tôi gần như không thể mở nên tôi nhắm mắt lại một lúc, lúc mở mắt ra một lần nữa tôi nhận ra tên của Lục Doanh được hiện trên màn hình điện thoại di động của tôi.
Tôi cau mày và tự hỏi tại sao cô ấy lại gọi cho tôi vào lúc này. Cho đến hôm nay tôi vẫn không thể tha thứ cho cô ấy vì những gì anh ấy đã nói và làm, nhưng có điều gì đó trong tâm trí tôi muốn nghe điện thoại.
Không tha thứ là kiểu không mấy chuyện trước kia. Mà sau khi n9 phát hiện n8 lợi dụng mình nên cô ấy k thể tha thứ á🤔🤔.
Tôi nhấn nghe và để nó gần đếm tai mình.
“Alo” tôi nói với vẻ khó chịu.
“Yên Nhi! Sở Nhiễm, Sở Nhiễm.” Tôi cau mày vì những gì tôi nghe được. Tôi vừa định mở miệng thì lại nghe thấy cô ấy nói tiếp.
“Sở Nhiễm gặp tai nạn. Anh ấy, anh ấy đang trong tình trạng rất nguy kịch.” Lục doanh hét lên ở đầu dây bên kia.
“Yên Nhi, Sở Nhiễm, anh ấy, anh ấy có thể sẽ không qua khỏi.” Mắt tôi mở to khi nghe từ cuối cùng Lục Doanh nói với tôi. Tôi không nhận ra rằng tay tôi đã buông điện thoại và nó đã rơi xuống sàn.
Chân tôi như bị đóng đinh vào nơi tôi đang đứng cho đến khi tôi cảm thấy đầu gối mềm nhũn ra và tôi từ từ khuỵu xuống sàn.
Nước mắt tôi nhanh chóng chảy dài trên má, nỗi đau trong tim tôi quá lớn và sức nặng tôi cảm thấy quá nhiều.
Tại sao? Chuyện đã xảy ra lúc nào? Cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nỗi đau mà tôi đang cảm thấy. Tôi cảm thấy mình bắt đầu khó thở và sau đó tôi ngất đi.
......................
Khi tôi mở mắt ra, tôi nhận ra mình đã nằm trên giường trong phòng của tôi.
Tôi nhìn quanh và thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Tuy và tiểu Bảo ở mép giường, tôi từ từ ngồi dậy.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy” tôi hỏi
“Em đã bị ngất, Yên Nhi.” Tôi nhhe Hạ Tuy nói.
"Ngất?" Cho đến khi tôi nhớ ra những điều mà Lục Doanh nói với tôi qua điện thoại.
"Hạ Tuy, Sở Nhiễm anh ấy, anh ấy!" Tôi đã kể cho Hạ Tuy chuyện đã xảy ra. Chúng tôi đưa tiểu Bảo đến gửi cho bố tôi trước sau đó chúng tôi nhanh chóng đến bệnh viện nơi Sở Nhiễm đang nằm.
Khi chúng tôi đến bệnh viện, tôi thấy Lục Doanh đang đứng trước cửa phòng cấp cứu too hỏi.
“Lục Doanh, chuyện là thế nào. Tình hình của anh ấy sao rồi.” Tôi nói với cô ấy. Với một sự run rẩy trong giọng nói của tôi.
"Cuộc điều tra cho biết xe của ấy được tìm thấy trong tình trạng lộn ngược ở gần nghĩa trang, Yên Nhi. Anh ấy đã được chuyển qua phòng ICU" Tôi thấy những giọt nước mắt của Lục Doanh lăn dài trên má khi cô ấy nói hết câu này đến câu khác.
Tôi không biết mình đang suy nghỉ điều gì. Tôi chỉ cảm thấy tay mình khẽ chạm vào vai cô ấy rồi ôm cô ấy thật chặt.
"Sở Nhiễm sẽ ổn thôi, Lục Doanh. Đừng lo. Sẽ không có chuyện gì đâu" Tôi nghe thấy một loạt tiếng nức nở từ cô ấy.
Cô ấy nhẹ nhành đẩy người tôi ra rồi nói.
"Vào lúc này, anh ấy cần em nhất, Yên Nhi. Làm ơn đi, có thể nếu anh ấy tỉnh dậy, em sẽ là người mà anh ấy muốn gặp đầu tiên."
Tôi quay đầu sang Hạ Tuy, người hiện tại đang đứng cạnh tôi. Hạ Tuy nhẹ nhàng gật đầu đáp lại cái nhìn của tôi, rồi tôi nhẹ nhàng buông Lục Doanh ra.
"Tôi muốn gặp đi anh ấy," tôi nói, rồi bước chân về phía phòng bệnh của Sở Nhiễm.
Ngay khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa của phòng bệnh anh ấy, tôi cảm thấy trong mình phát ra một loạt tiếng nhịp tim đập rất nhanh, nó dường như bao trùm lấy tôi trong sự lo lắng.
Khi tôi mở cửa, tôi nhìn thấy khung cảnh bên trong căn phòng toàn màu trắng, một bác sĩ đang đứng bên giường của Sở Nhiễm.
Tôi bắt đầu bước vào phòng bệnh của anh. Lúc đó dường như ý chí của tôi không thể chịu nổi những gì mà chính mắt tôi đang nhìn thấy
Trong khi tôi đang ngày càng tiến gần đến nơi anh đang nằm. Đôi vai tôi đang dần rũ xuống, những giọt nước mắt đang đọng trên mắt tôi chực chờ để rơi xuống.
Có một loại thiết bị nào đó được đưa vào miệng anh ta, một cái ống giúp anh ta thở. Một kim tiêm dextrose bị kẹt trong tay anh ta. Đầu anh ấy được quấn rất nhiều băng đến nỗi hầu như tôi không thể nhìn thấy được tóc của anh ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương