Nơi Đâu Bình Yên
Chương 38
Thiên Quốc…
Tôi cứ đứng chôn chân nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh. Anh gầy đi nhiều quá! Hai tháng qua chắc chắn anh khổ vô cùng. Anh để ngực trần, mặc quần bệnh nhân. Dải băng trắng vẫn quấn quanh mạng sườn nhưng cơ thể đã có thể đứng thẳng, anh hướng đôi mắt nhìn qua khung cửa sổ sáng lòa. Anh đã thấy tôi đến đây, biết tôi lên đây nhưng vẫn chẳng quay lại nhìn tôi. Không gian tĩnh lặng đến lạnh buốt tâm can.
– Anh…
Tôi khe khẽ lên tiếng tiến lại gần anh, bất chợt âm giọng đè nén chua xót của anh vang lên:
– Giải thích cho tôi. Tại sao lão ta lại biết tôi có mặt ở đảo Ngọc? Ngoài cô, không một ai biết điều đó.
– Em… em cũng không biết tại sao. Em không làm việc đó, dù lão có đe dọa sẽ lấy mạng chị Yến. Em đã muốn liên lạc với anh để nói với anh mọi chuyện nhưng không thể nào liên lạc với anh được. Nhóm thằng Chiến cấu kết với lão Vinh, bọn nó không cho em liên lạc với anh, anh tin em được không?
Tôi bước thêm một bước chạm đến tay Quốc, bất ngờ anh quay lại, một lực bóp chặt cổ tay tôi đưa lên trước mặt làm tôi đau đến nhíu mày. Tôi vừa buồn bã vừa mừng rỡ trước sức khỏe của anh, gượng cười nhìn sâu vào đôi mắt chứa đầy tức giận của anh thốt lên:
– Anh đã khỏe nhiều rồi… Em mừng lắm!
– Giả dối!
Thiên Quốc hất một lực khiến tôi ngã ngửa ra sàn nhà. Anh hừ một tiếng, cơn tức giận cùng lực mạnh khiến vết thương bên sườn trái của anh rớm đỏ. Tôi hốt hoảng vội kêu lên:
– Anh… anh chảy máu rồi! Để em gọi người giúp anh!
Chẳng để tôi phải gọi, đám vệ sĩ ở bên ngoài lập tức xông vào phòng khi nghe có động, bọn họ nhanh chóng đỡ Quốc về giường, từ ngoài cửa có cả một bác sĩ nam còn trẻ mặc áo blouse trắng vào phòng kiểm tra vết thương cho anh. Tôi đau đớn đến tái tê đứng đó nhìn tất cả, nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau trong sâu thẳm trái tim. Anh không tin tôi… Anh nghĩ tôi hại anh để cứu chị tôi, quả thực quá nhiều điều khiến anh tin vào nỗi oan này của tôi, tôi lại chẳng thể khai ra Tùng. Nhóm vệ sĩ ngứa mắt khi thấy tôi đứng đó, bọn họ kéo tay tôi lôi về phía cửa, vừa lôi vừa quát:
– Ra ngoài cho anh Quốc nghỉ ngơi!
Tôi vùng vằng giật tay khỏi bàn tay gọng kìm, chưa giật được đã nghe âm giọng Thiên Quốc:
– Đưa người lại đây!
Tôi mừng đến run rẩy, chẳng cần bọn họ giải đến lập tức bước nhanh về Quốc. Bác sĩ thay băng khác cho anh, nhìn vết thương khô miệng vừa rỉ máu mà lòng tôi xót xa như xót muối, nghẹn giọng hỏi:
– Bác sĩ cho em hỏi, vết thương của anh ấy… bao giờ lành thế ạ?
– Cứ coi thường thì còn lâu mới khỏi, cô liệu mà khuyên cậu ta nằm yên một chỗ đi!
Thiên Quốc chẳng nói câu gì, chỉ chịu yên để bác sĩ băng bó lại, hai mắt anh nhắm hờ chịu đựng. Tôi run run nắm lấy tay anh, anh bực bội định giật tay lại nhưng tôi vẫn cứ giữ chặt không chịu buông, vài phút như vậy anh cũng chịu yên bàn tay trong tay tôi. Lòng tôi mừng như bắt được vàng, tôi đưa bàn tay anh lên miệng hôn, cảm nhận cơ thể anh có chút căng cứng. Người bác sĩ tủm tỉm cười dọn đồ bước khỏi phòng. Mấy người vệ sĩ lừ mắt nhìn tôi ý dè chừng nhưng anh khoát tay cho bọn họ rời đi. Căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ còn tôi đứng bên anh.
– Anh… còn đau lắm không?
– Hỏi thừa.
Quốc vẫn nhắm hờ hai mắt, thở hắt ra mệt nhọc. Tôi sụt sịt ngồi xuống cạnh anh, chẳng biết phải nói gì. Chỉ cần được ngồi cạnh bên người đàn ông này, bao muộn phiền đau đớn trong tôi như tiêu tan hết, hai tháng ác mộng vừa qua chỉ như một cơn gió cuốn bay từ lúc nào trong giây phút tôi gặp lại anh.
– Chị cô sao rồi?
Con người tốt đẹp như anh có khi nào đã chọn cách bao dung, chấp nhận bỏ qua ấm ức thiệt thòi mà cảm thông cho tôi? Thương anh đến thắt lòng, tôi nuốt nghẹn trả lời:
– Chị em… đã về thành phố này rồi.
– Lão ta thả chị cô về?
Anh bỗng mở to đôi mắt nhìn xoáy vào tôi như tìm sơ hở. Tôi gật đầu, lập tức lảng tránh ánh mắt anh.
– Vâng… lão cho chị em tự do sau khi anh bị bắn.
Từ ngoài cửa chợt vang lên âm giọng con gái làm tôi khó chịu.
– Anh… em vừa nghe bác sĩ nói vết thương của anh chảy máu!
Trinh đỏ vằn đôi mắt như muốn xé xác tôi ra. Cô ta cầm một cốc nước chanh mát lạnh bước nhẹ nhàng đặt lên bàn kính gần cửa sổ, vẫn tiếp tục âm giọng ngọt ngào giả dối dù tôi tin cô ta đang đắng trong lòng.
– Anh uống cốc nước chanh cho mát… Tháng tư rồi, hi vọng tháng sáu anh có thể ra ngoài, chúng ta sẽ cùng sang Nhật dự lễ tốt nghiệp của em.
Thiên Quốc nhẹ giọng đáp lại:
– Tất nhiên chúng ta sẽ cùng đi, ngày quan trọng của em mà.
Lòng tôi lại càng bức bối khó chịu kinh khủng, muốn đập vào vết thương của anh một cái cho hạ hỏa. Trinh mím môi cười, cô ta nhìn bàn tay tôi còn đang nắm tay anh, hai mắt chứa đầy lửa giận nhưng vẫn ngọt ngào giả lả:
– Em gái này… là ai vậy anh?
Tôi cứ đứng chôn chân nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh. Anh gầy đi nhiều quá! Hai tháng qua chắc chắn anh khổ vô cùng. Anh để ngực trần, mặc quần bệnh nhân. Dải băng trắng vẫn quấn quanh mạng sườn nhưng cơ thể đã có thể đứng thẳng, anh hướng đôi mắt nhìn qua khung cửa sổ sáng lòa. Anh đã thấy tôi đến đây, biết tôi lên đây nhưng vẫn chẳng quay lại nhìn tôi. Không gian tĩnh lặng đến lạnh buốt tâm can.
– Anh…
Tôi khe khẽ lên tiếng tiến lại gần anh, bất chợt âm giọng đè nén chua xót của anh vang lên:
– Giải thích cho tôi. Tại sao lão ta lại biết tôi có mặt ở đảo Ngọc? Ngoài cô, không một ai biết điều đó.
– Em… em cũng không biết tại sao. Em không làm việc đó, dù lão có đe dọa sẽ lấy mạng chị Yến. Em đã muốn liên lạc với anh để nói với anh mọi chuyện nhưng không thể nào liên lạc với anh được. Nhóm thằng Chiến cấu kết với lão Vinh, bọn nó không cho em liên lạc với anh, anh tin em được không?
Tôi bước thêm một bước chạm đến tay Quốc, bất ngờ anh quay lại, một lực bóp chặt cổ tay tôi đưa lên trước mặt làm tôi đau đến nhíu mày. Tôi vừa buồn bã vừa mừng rỡ trước sức khỏe của anh, gượng cười nhìn sâu vào đôi mắt chứa đầy tức giận của anh thốt lên:
– Anh đã khỏe nhiều rồi… Em mừng lắm!
– Giả dối!
Thiên Quốc hất một lực khiến tôi ngã ngửa ra sàn nhà. Anh hừ một tiếng, cơn tức giận cùng lực mạnh khiến vết thương bên sườn trái của anh rớm đỏ. Tôi hốt hoảng vội kêu lên:
– Anh… anh chảy máu rồi! Để em gọi người giúp anh!
Chẳng để tôi phải gọi, đám vệ sĩ ở bên ngoài lập tức xông vào phòng khi nghe có động, bọn họ nhanh chóng đỡ Quốc về giường, từ ngoài cửa có cả một bác sĩ nam còn trẻ mặc áo blouse trắng vào phòng kiểm tra vết thương cho anh. Tôi đau đớn đến tái tê đứng đó nhìn tất cả, nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau trong sâu thẳm trái tim. Anh không tin tôi… Anh nghĩ tôi hại anh để cứu chị tôi, quả thực quá nhiều điều khiến anh tin vào nỗi oan này của tôi, tôi lại chẳng thể khai ra Tùng. Nhóm vệ sĩ ngứa mắt khi thấy tôi đứng đó, bọn họ kéo tay tôi lôi về phía cửa, vừa lôi vừa quát:
– Ra ngoài cho anh Quốc nghỉ ngơi!
Tôi vùng vằng giật tay khỏi bàn tay gọng kìm, chưa giật được đã nghe âm giọng Thiên Quốc:
– Đưa người lại đây!
Tôi mừng đến run rẩy, chẳng cần bọn họ giải đến lập tức bước nhanh về Quốc. Bác sĩ thay băng khác cho anh, nhìn vết thương khô miệng vừa rỉ máu mà lòng tôi xót xa như xót muối, nghẹn giọng hỏi:
– Bác sĩ cho em hỏi, vết thương của anh ấy… bao giờ lành thế ạ?
– Cứ coi thường thì còn lâu mới khỏi, cô liệu mà khuyên cậu ta nằm yên một chỗ đi!
Thiên Quốc chẳng nói câu gì, chỉ chịu yên để bác sĩ băng bó lại, hai mắt anh nhắm hờ chịu đựng. Tôi run run nắm lấy tay anh, anh bực bội định giật tay lại nhưng tôi vẫn cứ giữ chặt không chịu buông, vài phút như vậy anh cũng chịu yên bàn tay trong tay tôi. Lòng tôi mừng như bắt được vàng, tôi đưa bàn tay anh lên miệng hôn, cảm nhận cơ thể anh có chút căng cứng. Người bác sĩ tủm tỉm cười dọn đồ bước khỏi phòng. Mấy người vệ sĩ lừ mắt nhìn tôi ý dè chừng nhưng anh khoát tay cho bọn họ rời đi. Căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ còn tôi đứng bên anh.
– Anh… còn đau lắm không?
– Hỏi thừa.
Quốc vẫn nhắm hờ hai mắt, thở hắt ra mệt nhọc. Tôi sụt sịt ngồi xuống cạnh anh, chẳng biết phải nói gì. Chỉ cần được ngồi cạnh bên người đàn ông này, bao muộn phiền đau đớn trong tôi như tiêu tan hết, hai tháng ác mộng vừa qua chỉ như một cơn gió cuốn bay từ lúc nào trong giây phút tôi gặp lại anh.
– Chị cô sao rồi?
Con người tốt đẹp như anh có khi nào đã chọn cách bao dung, chấp nhận bỏ qua ấm ức thiệt thòi mà cảm thông cho tôi? Thương anh đến thắt lòng, tôi nuốt nghẹn trả lời:
– Chị em… đã về thành phố này rồi.
– Lão ta thả chị cô về?
Anh bỗng mở to đôi mắt nhìn xoáy vào tôi như tìm sơ hở. Tôi gật đầu, lập tức lảng tránh ánh mắt anh.
– Vâng… lão cho chị em tự do sau khi anh bị bắn.
Từ ngoài cửa chợt vang lên âm giọng con gái làm tôi khó chịu.
– Anh… em vừa nghe bác sĩ nói vết thương của anh chảy máu!
Trinh đỏ vằn đôi mắt như muốn xé xác tôi ra. Cô ta cầm một cốc nước chanh mát lạnh bước nhẹ nhàng đặt lên bàn kính gần cửa sổ, vẫn tiếp tục âm giọng ngọt ngào giả dối dù tôi tin cô ta đang đắng trong lòng.
– Anh uống cốc nước chanh cho mát… Tháng tư rồi, hi vọng tháng sáu anh có thể ra ngoài, chúng ta sẽ cùng sang Nhật dự lễ tốt nghiệp của em.
Thiên Quốc nhẹ giọng đáp lại:
– Tất nhiên chúng ta sẽ cùng đi, ngày quan trọng của em mà.
Lòng tôi lại càng bức bối khó chịu kinh khủng, muốn đập vào vết thương của anh một cái cho hạ hỏa. Trinh mím môi cười, cô ta nhìn bàn tay tôi còn đang nắm tay anh, hai mắt chứa đầy lửa giận nhưng vẫn ngọt ngào giả lả:
– Em gái này… là ai vậy anh?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương