Nơi Nào Có Nắng Ấm
Chương 18: Sinh nhật của nỗi buồn
Mie và Quốc Anh vẫn chưa chính thức giải hòa với nhau,nhưng dù sao họ cũng đã bớt lạnh nhạt với nhau hơn.Nhưng giữa anh và cô không còn những lời nói và cử chỉ thân mật như trước kia nữa.Mỗi người làm một việc,chẳng ai bận tâm hay làm phiền đối phương. Hôm nay đã là sinh nhật cô rồi.Vậy mà đến chính bản thân Mie còn chẳng nhớ,nếu không phải vì Quốc Anh đưa món quà sinh nhật cho cô thì có lẽ cô cũng quên bẵng mất rồi.Chí ít thì Quốc Anh vẫn còn nhớ sinh nhật cô là hôm nay ... - Sinh nhật mà ... Mie không tổ chức hả ? - Thư nhìn Mie làm việc chăm chú có chút tò mò.Thư khom người đứng cạnh cô hỏi - Chỉ là sinh nhật thôi,không tổ chức cũng không sao ! - Mie lạnh nhạt.Thứ cô đang quan tâm hơn hết là công việc. - Nhưng mà .. - Anh Thư cắn môi - Dù sao cũng nên tổ chức vẫn hơn ! Hay tối cậu tổ chức rủ bạn bè đi hát hay ăn uống gì đó cũng được? Mie ngạc nhiên,ngước lên nhìn Anh Thư.Sao cô ấy phải quan tâm đến sinh nhật của cô như vậy chứ ?? - Ừ .. ừm,tối mình sẽ sắp xếp thời gian .... - Sao lại tối chứ ? Cậu nên lên kế hoạch luôn đi,thông báo trước cho bạn bè để họ sắp xếp đến dự mới phải ! - Thư không chờ cô nói hết câu đã nóng lòng chen vào - Tớ biết có quán karaoke phục vụ rất tốt,đồ ở đó cũng rất ngon! - Vậy cậu đặt phòng hộ tớ,giờ tớ báo cho mọi người đến. - Mie cầm điện thoại lên định gọi cho những người bạn cũ.Cứ coi như hôm nay tổ chức họp lớp luôn cũng được - Được rồi,tớ về phòng đây - Anh Thư tủm tỉm quay đi.Bỏ lại sau lưng một ánh mắt nghi ngờ. '' Có phải...Thư đang định làm gì đó không ?..'' - Mie nghĩ,nhưng rồi cô đoán mình đang nghĩ linh tinh,lại gạt bỏ đi dòng suy nghĩ ấy .... Tối,đúng giờ hẹn tại quán Ca-raa,bạn bè Mie đến đông đủ tham gia.Mie nói là họp lớp nên chẳng ai nhớ hôm nay là sinh nhật cô. Tiếng nhạc vang lên nhưng chẳng ai hát cả,có lẽ bây giờ khác rồi nên mọi người không còn thỏa mái ca hát được như trước.Chỉ ngồi nói chuyện,ôn lại chuyện xưa thôi.Nhưng như vậy cũng đủ làm Mie thấy vui cho cái ngày gọi là sinh nhật. Khác hẳn với Mie,Anh Thư đang ngồi ở một góc căn phòng ấy,tự chuốc cho mình biết bao cốc rượu đỏ.Bên cạnh Thư còn có cả Quốc Anh. - Chồng em...có lẽ anh ấy .... rồi cũng nên ?!! - Thư nói ngắt quãng bằng cái giọng của một kẻ đã say - ... - Quốc Anh im lặng nhìn Thư nốc hết từng cốc rượu.Anh không muốn ngăn cản cô ấy.Vì anh biết chỉ có rượu mới làm người ta bớt buồn.Nếu như anh không thể an ủi Thư được thì cứ để rượu làm. - Hức hức ... - Anh Thư chợt bật khóc - Em đau quá !! Đau ở đây này !! - Cô đưa tay lên vỗ bồm bộp vào phía ngực trái. - Được rồi,anh hiểu mà - Anh đưa tay ngăn hành động của Thư lại,cùng chia sẻ nỗi buồn với Thư. Được nước,Thư ngả luôn người dựa vào bờ ngực rắn chắc của anh.Anh định đẩy Thư ra thì cô nói : - Em chỉ dựa một chút thôi.... Rồi Thư lại tiếp tục khóc không thôi khiến Quốc Anh cảm thấy như thể mình đang làm người phụ nữ này khóc.Anh đành đưa một tay ra phía sau ôm lấy bờ vai Thư,một tay lau nước mắt cho cô.Anh nghĩ,những cử chỉ này là để an ủi bạn bè,không quá gì là ghê gớm cả.Những việc anh và Thư làm nãy giờ đều lọt vào mắt Mie,dù vẫn đang ngồi nói chuyện với bạn bè nhưng cô không thể rời tâm vào hai người họ.Cô không hề nghĩ giống anh,không cho rằng những cử chỉ ấy là bình thường.Tự dưng trong đầu cô nghi ngờ về mối quan hệ giữa Thư và Quốc Anh...- Ưm....- Thư đang yên lặng bỗng kêu lên một tiếng,vội đưa tay lên bịt miệng chạy nhanh ra ngoài nôn.Chắc tại men rượu đã ngấm sâu vào dạ dày cô nên cô mới buồn nôn vậy.Quốc Anh nhìn Thư như vậy,không yên tâm sợ cô ấy gặp vấn đề nên cũng theo Thư ra ngoài.- Thư có lẽ say rồi,anh ra xem cô ấy ra sao rồi đưa Thư về nhà luôn nhé - Quốc Anh chỉ kịp nói với Mie câu ấy rồi đi luônNếu Thư là đàn ông thì còn được,nhưng đằng này lại là phụ nữ...Nam nữ thụ thụ bất thân nhân.Mie sao có thể yên tâm được.Cô đành ra ngoài theo._Nhà vệ sinh công cộng_- Ọe ...ọe.... - Thư nôn mặc dù trong dạ dày cô cũng chẳng có gì.Nhưng men rượu cứ làm cho ruột cô xoắn lại khiến mọi thứ còn xót lại trong bụng đều ra ngoài hết.Quốc Anh vỗ vỗ vào vai Thư,lấy trong túi quần ra chiếc khăn tay đưa cho côThư nhẹ nhàng nhận lấy,lau miệng rồi cảm ơn anh- Không có gì đâu em,để anh đưa em về luôn nhé?- V..vâng...- Thư ấp úngAnh quay người định ra xe trước thì từ phía sau hai cánh tay ôm chầm lấy người anh- Em...làm gì vậy ? - Quốc Anh ngạc nhiên - Em...em...- Thư không biết lên nói ra saoCả hai không hề biết rằng Mie đang đứng cách đó một đoạn không xa,cô đang chết cứng người nhìn Thư và Quốc Anh...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương