Cận Lệnh Hàng bay sang Las Vegas.
Ngày hôm sau, Kinh Ngữ và Nhan Điền Tuyết cũng đáp chuyến bay đến đó.
Trong số The Wall Street Journal trên máy bay, dòng tít lớn nhất tóm gọn một câu —Khói súng tan rồi, Á Mỹ Dung tuyên bố dự án K vĩnh viễn rút khỏi thị trường Mỹ. Tập đoàn Jin thông báo dự án X sẽ tái khởi động vào ngày 1 tháng 2 năm 2022.
"Trời ơi, Jin đúng là khủng thật." Nhan Điền Tuyết ôm tờ báo, tặc lưỡi cảm thán. "Thua kiện một tháng mà xoay ngược thế cờ đánh gục Á Mỹ Dung, bắt họ tuyên bố rút lui, rồi chỉ một tháng sau lại tái khởi động dự án. Á Mỹ Dung mấy hôm trước còn hung hăng nói sẽ phản công toàn diện cơ mà, giờ lại quỳ trượt thế này."
"Ngày 1 tháng 2 là Tết âm lịch, là mùng Một." Kinh Ngữ nói.
Nhan Điền Tuyết trố mắt: "Ồ đúng thật. Chắc chắn là cố ý chọn ngày."
Kinh Ngữ khẽ thở dài.
Nhan Điền Tuyết quay sang: "Sao thế? Chẳng phải chúng ta nên vui cho anh trai Hải Vương sao? Anh ta giỏi quá trời."
"Mình tin anh ấy làm được. Chỉ là... thấy anh ấy vất vả quá."
"Ặc, thì ra là nhớ thương anh trai Hải Vương nhà ta rồi." Cô ấy trêu.
Khóe môi Kinh Ngữ cong nhẹ, nhưng cô không phản bác.
*
Máy bay đáp xuống sân bay Las Vegas vào buổi hoàng hôn.
Kinh Ngữ biết rõ lịch trình và vị trí của Cận Lệnh Hàng.
Sau chuyện hiểu lầm tối hôm trước, việc đầu tiên sau khi thức dậy mỗi ngày của Cận Lệnh Hàng là liên lạc với cô — báo cáo mình ở đâu, hôm nay làm gì, chi tiết đến mức không thể chi tiết hơn.
Tập đoàn Jin có sòng bạc ở Las Vegas.
JINYEWAN là tên tiếng Trung, dùng ở Ma Cao nghe vừa có phong vị Á Đông vừa mang vẻ sang trọng — Kim Dạ Loan.
— Vịnh đêm ánh vàng, miên man vô tận.
Đó là slogan in trên chai nước của sòng bạc.
Thẻ hội viên ở đây chia cấp bậc: trắng, đỏ, vàng và đen. Thẻ đen không phải cao nhất; loại cao nhất là thẻ đen có in JZ.
Tập đoàn Jin có quỹ từ thiện. Một phần mười doanh thu từ sòng bạc mỗi ngày được trích vào quỹ. Ký hiệu JZ có nghĩa là "quyên tặng", cũng là "Jin tặng". Vừa là làm từ thiện, vừa như đem của cải của Jin "trao" cho bạn, cảm giác này khiến người ta dễ xiêu lòng.
Lúc trên máy bay, khi nghiên cứu về sòng bạc này, Nhan Điền Tuyết đã nói, đúng là Jin, vượt trên cả các tập đoàn khác, khéo léo hút tiền, biết cách chạm đến trái tim người ta. Nào là "vịnh vàng", nào là "miên man", nào là "quyên tặng" — đúng là đỉnh của chóp.
Tối nay Cận Lệnh Hàng hẹn đối tác trong sòng bạc, tám giờ ở phòng riêng nên không gặp được. Kinh Ngữ và Nhan Điền Tuyết đành đổi chút chip chơi bời giết thời gian. Nhưng chưa đến nửa tiếng, Nhan Điền Tuyết đã đốt sạch một trăm nghìn đô ở khu cược cao. Kinh Ngữ rút thẻ đưa cho dealer ở bàn bên cạnh, giơ bàn tay làm ký hiệu đổi chip.
Dealer hỏi: "Năm trăm nghìn?"
Kinh Ngữ: "Năm mươi nghìn."
Dealer: "......"
Anh ta cà thẻ, đẩy vài con chip và thẻ lại cho Kinh Ngữ.
"Ít vậy." Nhan Điền Tuyết nhận chip, lẩm bẩm trong vô thức.
Kinh Ngữ: "Chơi nhẹ thôi, giết thời gian, không phải đến đây gây dựng cơ đồ."
Nhan Điền Tuyết tươi cười rồi tiếp tục lao vào bàn cược.
Có vẻ bàn này vận đen thật, quanh một vòng chẳng ai thắng, may lắm chỉ là hòa. Đến lúc thua còn hai mươi nghìn, Nhan Điền Tuyết mới kéo Kinh Ngữ sang bàn khác.
Mười phút sau, khủng hoảng kinh tế lại ập xuống lần nữa.
"Không hiểu sao bên này gắt thế, mình chơi ở Ma Cao còn chưa thua thảm như vậy." Nhan Điền Tuyết vừa tức vừa buồn. "Ngữ Ngữ..."
Kinh Ngữ đành rút thẻ, lại đưa cho dealer kia. Lần này cô giơ hai ngón tay.
Dealer rất thông minh, đổi cho cô hai chục nghìn chip.
"Ít quá Ngữ Ngữ, nhiêu đây sao gỡ vốn nổi." Nhan Điền Tuyết nhíu mày nhìn mấy con chip.
Cô nàng chơi baccarat, khu vực cao cấp nhận cược tối thiểu 500 đô, đặt thấp nhất cũng 2.000 một lượt.
Kinh Ngữ khoác tay cô ấy, trấn an: "Chúng ta còn chưa ăn tối. Cứ thế này lát nữa không gặp được anh trai nào đó, hai đứa mình sẽ chết đói ngoài con phố lạnh cóng của thành phố cờ bạc này mất."
Nhan Điền Tuyết bật cười, hôn lên má cô: "Biết rồi, biết rồi. Mình nhất định sẽ gỡ lại một ván."
Ngồi cùng bàn có một người đàn ông gốc Á nãy giờ cứ liếc nhìn hai cô, thấy Nhan Điền Tuyết hôn Kinh Ngữ liền âm thầm dời ánh mắt.
Thì ra... là một cặp đồng tính...
Kinh Ngữ thấy chẳng có hy vọng thắng nào nên không muốn xem bài nữa. Cô đứng dậy đi dạo, muốn tìm thứ gì để ăn. Đi được vài bước, ánh mắt của cô va vào một nhóc tì đang len lỏi giữa các bàn cược.
Sòng bạc theo luật quốc tế, người dưới 21 tuổi không được vào.
Vậy sao ở đây lại có trẻ con...?
À phải rồi, là hoàng tử lai.
Con trai của Tùy Phi Thừa.
Nếu nơi này có cổ phần của bọn họ thì nhóc tì kia đúng là người thừa kế thép. Kinh Ngữ nhìn kỹ, bất giác mừng rỡ như thể nhìn thấy Cận Lệnh Hàng.
Cô đảo mắt tìm quanh, không thấy Cận Lệnh Hàng, cũng không thấy Tùy Phi Thừa hay Bối Cạnh Thiên.
Xong rồi, xong rồi. Nhóc tì này chắc không nhớ cô đâu, cô không dám tùy tiện đến nhận người. Thằng bé theo ba mình đi khắp thế giới, gặp đủ loại người, ngay cả phụ nữ bên cạnh ba nó cũng thay đổi liên tục. Kinh Ngữ thật sự không tự tin nó còn nhớ lần gặp hiếm hoi trên du thuyền hôm đó. Dù hôm đó hai người bọn họ chơi với nhau rất vui, còn chụp mấy tấm hình chung.
Kinh Ngữ quay lại kéo Nhan Điền Tuyết, chỉ cho cô ấy xem cậu nhóc.
"Con của ai vậy, sao lại vào được đây?" Nhan Điền Tuyết đang đỏ mắt vì thua, tiện tay ném nốt con chip mười nghìn vào ô tăng cược thùng phá sảnh, thở hắt ra rồi mới nhìn sang. "Đẹp trai thật."
"Đúng không? Ba nó còn đẹp trai hơn ấy Tuyết Nhi. Người Trung Quốc. Chắc lát nữa sẽ gặp được, mình giới thiệu cho cậu làm quen."
"Ôi, có vợ rồi thì mình không có hứng thú. Làm tiểu tam phải biết cúi đầu, mình chỉ thích làm chính thất, muốn tát tiểu tam lúc nào cũng được."
"Không phải, anh ấy không có bạn gái cố định. Thuộc dạng bố đơn thân, chưa kết hôn mà đã có bé con thôi."
"...... Vậy thì... cũng đáng để cân nhắc. Làm mẹ không đau bụng đẻ, mình thấy cũng ổn." Cô ấy vừa nói vừa hé bài.
Lại ra hiệu dealer rút thêm.
"Trời đất..." Nhan Điền Tuyết hít sâu, nhìn lá bài thứ ba, sau khi xác nhận xong lại kéo Kinh Ngữ xem.
Kinh Ngữ liếc qua, một bộ thùng phá sảnh đồng chất: 10 chuồn, J chuồn, Q chuồn.
Đây là thùng phá sảnh.
Cô lại liếc sang bảng tỷ lệ đặt cược của thùng phá sảnh trên bàn.
Cái Nhan Điền Tuyết vừa bốc được là "Royal Flush – Thùng phá sảnh hoàng gia", cấp cao nhất... tỷ lệ ăn gấp một trăm lần...
Nhan Điền Tuyết hớn hở ném bộ bài ra giữa ánh mắt rực cháy của cả bàn.
"Casino của anh Lệnh Hàng nhà ta vui thật, hahahahaha!"
Dealer đếm một lúc lâu mới đẩy cho cô một triệu đô tiền chip.
Nhan Điền Tuyết ôm trọn vào lòng, cười đến sáng cả mặt.
Thấy cô ấy còn định lao lên cược tiếp, Kinh Ngữ kéo cô nàng đứng dậy: "Dừng thôi, dừng thôi. Mình ra ngoài nhắn cho Cận Lệnh Hàng xem anh ấy xong việc chưa."
"Nhắn ở đây luôn đi."
"Ở đây cấm dùng điện thoại."
Nhan Điền Tuyết đang phấn khích quá nên quên mất. Cô nàng đành theo Kinh Ngữ đi ra ngoài, tiện đường mang đống chip đi đổi tiền. Đổi xong, Kinh Ngữ ra cửa gửi tin nhắn. Nhan Điền Tuyết khát nước nên bước sang quầy nước tìm đồ uống. Ở kệ nước khoáng, cô nhìn thấy hoàng tử lai đang chơi máy slot một mình, trông thật nhỏ bé và cô đơn.
Cô không nhịn được mà bước tới.
"Little prince~" Cô dùng tiếng Anh gọi cậu nhóc, còn cố uốn giọng cho mềm như bánh mochi, dựa vào máy chơi game, hai mắt cong cong nhìn cậu bé.
Cậu bé nghiêng đầu nhìn cô, lễ phép đáp lại bằng tiếng Anh: "Hi, sister."
"Trời ơi lịch sự quá, còn gọi chị nữa, đúng là hoàng tử nhỏ~" Hai mắt Nhan Điền Tuyết sáng rực. "Con còn nhớ dì Kinh Ngữ không? Dì ấy và dì là bạn, con gọi dì là dì cũng được ~"
Cậu bé chớp mắt, như đang cố nhớ ra đó là ai. Đôi mắt xanh băng của nó đúng là đẹp như thiên thần bước ra từ truyện cổ tích. Tâm trạng dập dềnh suốt buổi tối trong sòng bạc của Nhan Điền Tuyết bỗng được gạn sạch, mềm đến mức muốn khóc.
Cô đưa tay ra: "Con đẹp quá... dì sờ con một chút được không, dì thích c—"
Chữ "con" còn chưa kịp thốt ra, cổ tay cô đã bị ai đó nắm chặt. Cảm giác như bị một cánh tay người máy kẹp lại, mạnh đến mức xương cốt như muốn nứt ra.
Cô nhíu mày, rồi bị người ta hất tay ra.
Loạng choạng lùi lại hai bước, cô ôm lấy máy slot để đứng vững, rồi ngây người nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện.
"Tránh xa nó ra." Giọng đàn ông nói tiếng Trung trầm đến mức như tiếng dung nham dưới lòng đất.
Trên người anh ta là bộ đồ tác chiến màu kaki, giày lính đen, mũ lưỡi trai đen. Đường mày sắc như lưỡi kiếm. Đôi mắt màu hổ phách như dung nham đang tan chảy, một ánh nhìn có thể thiêu rụi mọi thứ. Nhan Điền Tuyết sợ đến chết trân. Cảm giác như mình trót lạc vào khu quân sự tuyệt mật và sắp bị xử bắn.
Đúng lúc đó, Kinh Ngữ như thiên sứ xuất hiện bên cạnh. Giọng cô nhẹ như gió: "Sao vậy? Cậu chơi với hoàng tử nhỏ à..."
Cô quay đầu, đối diện ngay đôi mắt đang bốc cháy ngùn ngụt.
Kinh Ngữ lập tức mỉm cười, vui mừng phất tay: "Hi~"
Ánh mắt bừng bửng ánh lửa của Tùy Phi Thừa rõ ràng đã hơi khựng lại nửa giây.
Kinh Ngữ nói: "Thì ra anh Tùy cũng ở đây. Tôi vừa thấy Diệp Na nên đoán chắc anh cũng ở gần đây. Còn Lệnh Hàng đâu? Anh ấy xong chưa, tôi nhắn mãi mà không thấy anh ấy trả lời."
Rồi cô giới thiệu: "Đây là bạn tôi, Nhan Điền Tuyết, họ hàng xa của Lệnh Hàng."
Tùy Phi Thừa bế đứa bé vẫn đang ngơ ngác nhìn họ, chỉ để lại một câu: "Tôi đi tìm cậu ta."
"Vâng~ cảm ơn anh~" Kinh Ngữ luyến tiếc nhìn hoàng tử nhỏ được bế đi, còn vẫy tay theo sau. Cậu bé mỉm cười với cô, có vẻ vẫn nhớ cô. Dễ thương muốn xỉu.
"Hu hu..." Nhan Điền Tuyết nâng cổ tay đỏ bầm, nước mắt chực trào. "Hu hu hu cái gã đàn ông này đáng sợ muốn chết..."
"Sao thế? Tay cậu làm sao vậy?" Kinh Ngữ giật mình xoa xoa cổ tay cô ấy.
Nhan Điền Tuyết kể lại khoảnh khắc kinh hoàng vừa rồi: "Trời ơi, anh ta bảo vệ con dữ quá, như dã thú lao ra từ bóng tối. Anh ta là lính đặc nhiệm hả? Khủng khiếp lắm Ngữ Ngữ ơi, kiểu đàn ông này mình không chơi nổi đâu. Không phải gu của mình. So ra tên Châu Thành Cẩm tam thê tứ thiếp kia còn dễ thương hơn nhiều. Ngay cả anh Hiện cũng dễ gần hơn. Dù anh trai này đẹp đến vô thực, nhưng cái khí thế... hu hu..."
Kinh Ngữ bật cười, lại xót cô ấy nên tiếp tục xoa tay. Cuối cùng cô ghé sát tai Nhan Điền Tuyết, thì thầm: "Anh ấy không phải lính đặc nhiệm nhưng làm trong ngành công nghiệp quân sự. Trông lạnh lùng thế nhưng thương con lắm. Lần sau đừng chủ động chơi với bé, cứ để bé tự chạy tới. Nhóc con đó đáng yêu mà, tính tình khác hẳn daddy nó."
"Ừ ừ ừ..."
Kinh Ngữ xoa đến khi cổ tay Nhan Điền Tuyết bớt đau, sau đó hai người lại ngồi ngay đó chơi máy slot.
Máy khá phức tạp, Nhan Điền Tuyết không biết chơi, Kinh Ngữ cũng mù tịt. Hai cô kề đầu nghiên cứu bảng hướng dẫn.
Một bàn tay bất ngờ đặt lên đầu Kinh Ngữ. Mùi đàn hương quen thuộc len vào mũi, trong cái sòng bạc tầng tầng lớp lớp mùi hương đến choáng váng này, nó như liều thuốc an thần, khiến toàn thân cô run lên.
Chưa kịp quay đầu, hai bàn tay đã nắm trọn lấy cô, xoay ghế lại, ôm cô vào lòng, cúi xuống vùi mặt vào mùi hương trên người cô.
Nhan Điền Tuyết ngẩn người, tay còn cầm đồng xu chơi game.
Cô nàng đã nói rồi mà... ánh sáng như Kinh Ngữ đứng đâu cũng chói mắt...
Anh trai ơi anh không thể ôm người ta vào góc tối sao, trời ơi.
"Muốn chơi gì thì chơi." Một bàn tay thon dài đẩy chiếc thẻ đen JZ đến trước mặt Nhan Điền Tuyết.
Một cú đưa thẻ dọn sạch hiện trường.
Mà chủ nhân của cánh tay ấy... còn không nhìn cô lấy một cái.
Nhan Điền Tuyết: "......"
Cô lập tức ôm lấy tấm thẻ cùng mấy con chip chạy ra tận cái máy cách tám mét, lén lút vừa bấm nút vừa hóng hớt.
Kinh Ngữ ngước lên, đôi mắt lấp lánh như chú mèo nhỏ bị bắt gặp, đưa tay ôm lấy cổ anh.
"Làm phiền anh rồi~ xin lỗi."
Cận Lệnh Hàng hôn lên mắt cô, giọng nói dịu dàng đến mức còn thuần khiết hơn cả ánh mắt của hoàng tử nhỏ: "Anh đang chơi với đối tác. Ở đây có quy củ, không xem điện thoại được. Xin lỗi Ngữ Ngữ, lại để em đợi... không đọc tin nhắn kịp."
"Không sao~ đừng nói chuyện đó." Cô cười, đôi môi đỏ cong cong.
"Em chỉ nhớ anh, muốn biết mấy giờ mới gặp được. Em không vội."
Anh cúi xuống, rút ngắn thêm khoảng cách vốn đã gần đến nỗi nghe được tiếng thở của cả hai: "Sao em lại đến đây? Xa như vậy mà không báo cho anh. Lúc biết được, anh sốt ruột muốn chết, Ngữ Ngữ."
Cô ngọt ngào mỉm cười: "Anh đoán xem~ Em đến sòng bạc chơi nè, đi du lịch nè, hoặc là tiện đường sang Canada nên đi qua Mỹ luôn..."
Anh cong mắt cười, biết rõ chẳng có lựa chọn nào là thật. Anh bất ngờ nghiêng người tới gần. Chỉ trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, sống mũi cao thẳng của anh khẽ chạm vào chiếc mũi nhỏ thanh tú của Kinh Ngữ, đôi môi mỏng gợi cảm nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Kinh Ngữ khẽ nhắm mắt lại.
Từ góc nhìn của Nhan Điền Tuyết, cô còn thấy đôi mắt xinh đẹp của Kinh Ngữ khẽ run lên. có lẽ là do hàng mi vì động tác ấy mà khẽ rung, khiến tim người ta mềm nhũn.
Cận Lệnh Hàng cũng nhắm mắt.
Hôn một người đàn ông đẹp trai đến mức đi câu cá cũng không cần thả mồi như đệ nhất công tử Bắc Mỹ thì chắc chắn là rất tuyệt rồi~
Mà được hôn vợ mình thì càng là phúc khí kiếp trước của Cận Lệnh Hàng; kiếp này anh dựa vào gương mặt này mà hôn được cô.
Một người cao, một người thấp, đôi môi chạm vào nhau ngây ngô mà dịu dàng — cọ sát, hòa vào nhau, nhịp nhàng rồi khít khao. Năm sáu giây sau... cả hai mới cùng hé môi.
Nhan Điền Tuyết lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm vào máy chơi game.
