Nỗi Nhớ Khôn Nguôi - Fuiwen

Chương 92: Tiệc mừng công & số sếp Kinh không có con gái



Sau cơn mưa sao băng là đến phần nâng ly. Mọi người vẫn còn đang cực kỳ phấn khích, lời chúc thì nhiều đến hoa mắt chóng mặt, tuôn ra không ngớt, hận không thể bắt hai người họ bách niên giai lão, đầu bạc răng long ngay tại chỗ.

Đặc biệt là Nhan Điền Tuyết, đến giờ vẫn còn đắm chìm trong trận mưa sao băng mênh mông vô tận ấy, không tài nào thoát ra được, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi trước đây mình từng ngăn cản Kinh Ngữ kết hôn, rốt cuộc là đúng hay sai?

Anh họ Hải vương nhà cô ấy thật sự là quá đỉnh!!!!

Không có ai có thể diễn tả được, cũng chẳng ai có thể thực sự hiểu — trên biển lớn mênh mông, dưới bầu trời đầy sao, được tận mắt chứng kiến một cơn mưa sao băng tím nhân tạo phủ kín trời đất, tưởng như vô tận, rơi xuống như mưa phùn... rốt cuộc chấn động đến mức nào.

Mưa sao băng thì không hiếm, nhưng mưa sao băng nhân tạo thì đắt đỏ đến mức khiến người ta há hốc mồm. Mưa sao băng nhân tạo có lẽ vẫn là chuyện con người có thể làm được, thế nhưng mưa sao băng màu tím — đó là thứ anh đặc biệt thiết kế riêng cho Kinh Ngữ. Bởi vì cô học hàng không vũ trụ, bởi vì cô yêu sao băng, yêu nhất là thứ này.

Và Cận Lệnh Hàng đã tặng nó cho cô ngay trong hôn lễ.

Nâng ly xong thì đến tiết mục sinh nhật của Kinh Ngữ.

Mọi người lại tổ chức sinh nhật cho cô một lần nữa. Là tháp bánh kem hoa hồng sáu tầng màu tím. Kinh Ngữ thích vô cùng. Cô chưa từng nghĩ, năm ngoái còn cùng Cận Lệnh Hàng ăn sinh nhật bù ở Pháp, vậy mà năm nay lại đón sinh nhật ngay trong hôn lễ.

Cô tự tay cắt một miếng cho Nhan Điền Tuyết, một miếng cho Nika.

Nó vui đến mức không tả nổi, ôm bánh cùng dì trốn vào góc ăn. Nhan Điền Tuyết cứ cười mãi, còn nó thì không ngừng vẫy đuôi.

Tiệc tối kéo dài đến tận rạng sáng.

Thuyền lớn, tiệc tan rồi thì ai nấy tự do vui chơi. Kinh Ngữ hơi mệt, muốn về nghỉ một lát, sau nửa đêm xem còn sức thì lại đi chơi tiếp.

Về tới phòng mình, cô phát hiện không thấy Nika đâu cả.

Hỏi Cận Lệnh Hàng, anh nói nó bị Nhan Điền Tuyết dắt đi rồi.

Dì chỉ cần gọi một tiếng, dù có ở tận Nam Cực nó cũng chạy theo. Nghĩ vậy, Kinh Ngữ thấy cũng hợp lý.

Hai giờ sáng, Kinh Ngữ vẫn không ngủ được. Có lẽ là vì quá hưng phấn, nên cô cùng Cận Lệnh Hàng ra ngoài dạo một vòng, tìm chút đồ ăn.

Phát hiện ra mọi người đều chưa nghỉ, ai nấy tản ra các nhà hàng, quán cà phê, tận hưởng cuộc sống về đêm. Người thật sự đi ngủ chỉ có các bậc trưởng bối.

Đi ngang qua một nhà hàng Trung Hoa, họ phát hiện Nika !!!

Nhóc con đang ở cùng dì và cậu. Nhan Điền Tuyết ngồi một bên, Kinh Hiện ngồi đối diện, nó ngồi giữa. Nó không chịu ăn, hai người thay phiên nhau đút mà miệng nó cứng như bị hàn kín. Thế nhưng nó lại không ngừng vẫy đuôi với dì và cậu, làm hai người vừa tức vừa xót.

Ba người ngồi một bàn trông thật sự có cảm giác như một gia đình ba người. Kinh Ngữ chợt nhớ, trước đây Nhan Điền Tuyết từng nói có một thời gian rất thích Kinh Hiện, thậm chí còn muốn tỏ tình, sau đó thấy anh thay bạn gái quá nhanh... thế là cô ấy chết tâm.

Chớp mắt một cái, sếp Kinh đúng là càng ngày càng lợi hại — đến con cũng có rồi.

Có lẽ Nhan Điền Tuyết bận rộn cả ngày cũng mệt, cô ấy gục lên bàn, đưa tay xoa đầu nó, dịu dàng lẩm bẩm: "Thân quen thế rồi mà vẫn không ăn à? Dì buồn đó."

Kinh Hiện nói: "Em tự nuôi một con đi, đừng để ý cái đứa nghịch tử này."

"Nhưng em phải bay đi công tác khắp thế giới, đâu mang theo được. Hơn nữa, vẫn là bé Ka đáng yêu hơn."

"Nó đáng yêu chỗ nào?"

"Không đáng yêu mà anh ngày nào cũng chở nó đi dạo hả? Xăng cũng đâu có rẻ, với lại mỗi lần đưa nó ra ngoài là nhất định lái xe thể thao, em thấy mấy lần rồi."

Kinh Hiện cạn lời, chỉ biết cười.

Kinh Ngữ đi tới, nhìn Nhan Điền Tuyết cười một cái, rồi đút cho Nika ăn thêm chút nữa.

Nó ăn ngấu nghiến từng miếng, cuối cùng cũng không cần vừa nhìn người lớn ăn vừa ch** n**c miếng đói bụng nữa.

Chào hỏi xong, hai người lại rời đi. Dạo thêm một vòng, gặp không ít người quen. Lệnh Lợi Ỷ và Tần Lệnh Tân đang ở quán cà phê, giữa đêm rồi mà vẫn còn uống cà phê, cũng không sợ mở mắt tới sáng.

Anh cả và anh hai nhà họ Cận đang tụ tập cùng mấy người anh em họ trong nhà, cao đàm khoát luận không biết nói chuyện gì. Hai người họ không qua nhập hội, tự tìm một nhà hàng gọi mì chay.

Ăn ngon cả ngày rồi, buổi tối Kinh Ngữ chỉ muốn ăn thanh đạm một chút.

Cận Lệnh Hàng gọi món giống cô.

Từ lúc quen nhau, khẩu vị của anh gần như không khác cô chút nào.

"Cận Lệnh Hàng."

"Ừm."

"Em hình như chưa từng hỏi anh... nếu theo em cả đời, gần như ngày nào cũng ăn chay, anh không thấy vất vả sao?"

Đêm khuya trên biển Vancouver, con tàu chậm rãi tiến lên. Vòng một vòng nữa, đến trưa mai sẽ cập cảng.

Trong nhà hàng này chỉ có hai người họ.

Cận Lệnh Hàng mỉm cười nhìn cô, dường như hơi bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng lại cũng không hẳn là bất ngờ.

"Ngữ Ngữ, là sau khi quen em anh mới phát hiện, hóa ra còn có một cuộc sống thú vị như vậy." Anh gắp rau trong bát mình sang cho cô, đó đều là những thứ cô thích ăn, trong bát cô đã lựa hết rồi. "Trước kia quả thật có rất nhiều lựa chọn, nhưng em cũng có thể tưởng tượng được thật ra chẳng có gì đáng để lưu luyến cả." Anh nói, "Anh rất thích cùng em ăn những thứ giống nhau, bây giờ đó cũng đã trở thành sở thích của anh."

Cô mỉm cười, gắp rau lên ăn một miếng.

Ăn uống xong, nghe nói Nika đã theo cậu đi ngủ rồi, hai người cũng không để ý nữa, tự về phòng mình.

...

Vào tuần trăng mật, họ bay từ Vancouver sang Úc.

Món quà sinh nhật năm ngoái Cận Lệnh Hàng tặng Kinh Ngữ chính là một hòn đảo ở Úc.

Một nhà ba người tới đây nghỉ dưỡng.

Đảo tư nhân ngoài việc ngắm mãi không hết bình minh hoàng hôn, còn có thể câu cá, cắm trại, nhóm lửa nướng đồ. Đang vào mùa xuân của Nam bán cầu, cả hòn đảo ấm áp, hoa nở rực rỡ, đẹp đến mức không thể dùng lời mà tả.

Kinh Ngữ hoàn toàn đắm chìm trong đó. Mỗi ngày tỉnh dậy, Nika sẽ dậy sớm hơn thường hay theo ba ra thuyền câu cá câu tôm, hoặc Cận Lệnh Hàng lái du thuyền đưa nó ra biển dạo chơi.

Đợi cô thức dậy, hai người họ cũng vừa về tới.

Tuần trăng mật kéo dài trọn một tháng.

Sau đó Kinh Ngữ phải sang Texas làm việc một thời gian, phu thuyền của cô đã bước vào giai đoạn cuối. Cận Lệnh Hàng tiếp tục bay qua lại giữa Washington và Texas, không có công tác thì ở hẳn Texas với cô.

Giai đoạn ba của dự án của Jin kết thúc vào cuối năm, hiện cũng đang trong giai đoạn hoàn thiện, nên việc Cận Lệnh Hàng làm việc ở Texas cũng khá nhiều.

Mỗi ngày tan làm, anh đều dẫn Nika tới công ty Kinh Ngữ đón cô.

Đi trong nhà kho rộng lớn đầy cảm giác công nghệ, trống trải đến mức nói chuyện còn vọng tiếng, Nika cảm giác như đang đi trong vũ trụ, nó hơi bất an, cũng hơi sợ. Hoặc là nó bám sát chân ba mà đi, hoặc là phải để anh bế.

Nhà kho tên lửa dĩ nhiên là rất lớn, nó không hiểu. Cận Lệnh Hàng thỉnh thoảng bế nó lên, rất nghiêm túc giới thiệu cho nó "giang sơn" của mẹ, giới thiệu cấu tạo của tên lửa, nói mẹ nó lợi hại thế nào.

Nó không hiểu, chỉ biết vẫy đuôi cho có lệ.

Ngày mười hai tháng mười hai là một ngày rất đẹp.

Tên lửa được phóng lần đầu vào đúng ngày này.

Trước đó, công ty FBG mà Kinh Ngữ từng tham gia cũng làm các dự án nghiên cứu hàng không tương tự, nhưng trong hai năm đã có bốn lần thất bại, dù là rò rỉ nhiên liệu, vấn đề động cơ, hay thất bại khi hạ cánh dẫn đến nổ tung, tất cả cô đều ghi nhớ, đồng thời tiến hành vô số cải tiến và thí nghiệm.

Vì vậy, tuy nói Space Rain J là lần đầu phóng tên lửa, nhưng cô có rất nhiều kinh nghiệm. Cũng có thể nói, cô đã trải qua bốn lần "thất bại".

Cho nên...

Đây vừa là lần đầu tiên, cũng là lần thứ năm. Nói Kinh Ngữ không lo thì là nói dối, nhưng trong lòng cô vẫn có niềm tin.

Hôm qua cô bàn bạc với Đoàn Nghị, nói rằng tháng sau có thể phóng vệ tinh dẫn đường cho anh ấy. Anh rất vui. Nghe nói hôm nay cô sẽ phóng tên lửa, anh kinh ngạc, rồi liên tục chúc cô thành công. Anh bảo trong tất cả những cô gái anh quen, cô là người đỉnh nhất, còn nói dù kết quả thế nào thì cô vẫn vô cùng lợi hại, vẫn là người đầu tiên trong lịch sử. Anh cực kỳ tin tưởng cô, bảo cô đừng tạo áp lực cho bản thân.

Kinh Ngữ cảm động. Anh có hãng hàng không, anh hiểu rõ những chuyện này khó khăn đến mức nào khi bước ra bước đầu tiên, sợ một cô gái nhỏ như cô sẽ buồn bã vì thất bại.

Vốn dĩ không nói cho Kinh Hiện biết, nhưng có lẽ Đoàn Nghị quay đầu đã kể lại với anh ấy. Ông anh này còn gọi điện cho cô, gửi hai câu chúc mừng thành công từ trước.

Trước khi cúp máy còn nói: "Em với Cận Lệnh Hàng đúng là không phải người một nhà thì không vào chung một cửa. Một người nghiên cứu vận tải hành khách không người lái, một người chế tạo tên lửa. Vợ chồng hai người định thống trị thế giới à."

"......" Cô cong mắt cười.

"Thằng cháu cũng ngầu lắm, thà chết đói cũng không ăn cơm người khác. Cả nhà này đúng là có chí khí, anh bái phục."

"......"

Kinh Ngữ không nói nhảm: "Nếu ngày mai em thành công, em sẽ gửi cho anh một bao lì xì thật to."

Kinh Hiện: "?"

Kinh Ngữ: "?? Sao thế?"

Kinh Hiện: "Còn... chưa sinh mà."

Kinh Ngữ: "Em biết chứ. Thế bao giờ sinh?"

Kinh Hiện: "Cái đó... anh không biết."

Kinh Ngữ: "Hả?"

Kinh Hiện: "Người ta không ở bên anh, cũng lâu rồi không gặp."

"Anh... anh bỏ người ta rồi à? Đồ đàn ông tồi!"

"......" Kinh Hiện giải thích: "Không phải, chỉ là... ừm, nói sao nhỉ, không thân. Đối phương thì... tự nuôi con. Anh có muốn tham gia cũng không tham gia được, chỉ có thể chịu trách nhiệm về tiền bạc thôi."

"Không phải tình nhân của anh à? Sao lại không thân? Mới bao nuôi à?"

"Ờ... không phải. Chỉ là uống say thôi."

"......" Cô còn tưởng là do một tình nhân nào đó của anh ấy gây ra, còn nghĩ gã đàn ông tồi này chơi bời bao nhiêu năm rồi mà vẫn có ngày lật thuyền trong mương, ai ngờ lại là một cuộc tình một đêm do uống say bên ngoài.

"Cha nào con nấy."

"......" Kinh Hiện vội vàng giải thích, "Anh... anh muốn kết hôn mà, nhưng người ta không chịu, từ chối anh rồi."

"Tình nhân của anh còn có người từ chối cưới anh à? Lừa ai đấy."

"Không phải tình nhân, đã nói là không thân. Hơn nữa người ta là người đàng hoàng, không muốn cưới anh cũng bình thường thôi. Anh đâu phải vạn người mê, chỉ là hậu quả của một lần uống say, vốn dĩ hai người chẳng liên quan gì đến nhau."

"Dù sao tốt nhất anh nên sinh con trai, sinh con gái thì cả đời lại cãi nhau với con gái."

"......"

Kinh Ngữ nói không muốn nói chuyện với anh nữa, mấy chuyện thiếu đạo đức anh làm sẽ ảnh hưởng đến việc phóng tên lửa suôn sẻ của cô ngày mai.

Kinh Hiện sợ chết khiếp. Chẳng lẽ mai phóng thất bại lại đổ hết lên đầu anh sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, hay là bảo thư ký đến chùa Phổ Từ lễ Phật một chuyến, cầu cho cô ngày mai mọi việc thuận lợi, tiện thể cầu cho anh một đứa con trai.

Anh lấy một tờ giấy, lại rút ra một cây bút máy, Kinh Hiện viết xoèn xoẹt nguyện vọng của mình, rồi bấm nội tuyến gọi thư ký trưởng vào.

"Sếp Kinh." Nữ thư ký ngoài ba mươi, mặc bộ vest công sở màu đen, gọn gàng mà vẫn dịu dàng.

Kinh Hiện đưa tờ giấy và một tấm séc cho cô: "Đi mua ít đồ lễ, đến chùa Phổ Từ một chuyến."

"Hả?" Thư ký sững người, đôi tay cứng đờ giữa không trung.

Kinh Hiện lắc lắc tay.

Cô vội nhận lấy.

Kinh Hiện nói: "Nguyện vọng viết trên đó. Thứ nhất, cầu cho Space Rain J ngày mai phóng tên lửa thuận lợi, nhất định phải thuận lợi toàn bộ quá trình, cái gì mà phóng với quay về ấy, tôi cũng không hiểu, nói chung là đều phải thành công. Thứ hai, hỏi đại sư chùa Phổ Từ xem đời này tôi có số con gái hay không. Tấm séc một triệu, quyên góp cho chùa Phổ Từ."

Thư ký: "......"

Cô cảm giác như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng, muốn nói lại thôi, nhìn Kinh Hiện: "Sếp Kinh, tôi chưa nghe nói anh đã kết hôn. Là phu nhân có tin vui sao? Quá tốt rồi, vậy tôi xin chúc mừng anh trước, song hỷ lâm môn, chúc mừng chúc mừng."

"......" Anh cười khan một tiếng, "Không có đâu, chỉ là tối qua tôi nằm mơ thôi. Lần đầu tiên mơ thấy, thấy cũng khá mới mẻ. Đi đi, xong rồi báo lại cho tôi."

Thư ký chợt hiểu ra, lập tức rời đi.

Khoảng hai tiếng sau, Kinh Hiện nhận được điện thoại của thư ký.

"Sếp Kinh, đại sư chùa Phổ Từ nói rằng đời này của anh, hoặc là chỉ có thể kết hôn sinh con trong năm nay thì mới có con, hoặc là... cả đời sẽ không có số con cái."

"Nghe cũng không tệ lắm."

"......" Thư ký run run, không dám báo cáo trực tiếp, vậy mà giọng anh lại nhẹ nhàng như thế.

Kinh Hiện nghĩ thầm, chùa Phổ Từ đúng là có chút thú vị: "Thế có nói nếu sinh trong năm nay thì sẽ sinh ra cái gì không?"

"Đại sư nói là số con gái đấy ạ. Vừa hay anh cũng muốn con gái, chúc mừng sếp Kinh."

"......"

Anh cúp máy, châm một điếu xì gà.

Hút hồi lâu, trời đã ngả về chiều, trong văn phòng tràn ngập cảm giác cạn kiệt và tiêu điều, đúng là đến cả treo cổ cũng không còn sức nữa.

Anh tự nhủ, cả đời không kết hôn mới là lựa chọn tốt nhất. Cứ cố nghịch thiên cải mệnh mà sinh một đứa thì làm sao có kết cục tốt cho được.

...

Ngày hôm sau, bầu trời Texas rất đẹp, sáng sớm đã nắng rực rỡ. Thức dậy cho Nika ăn sáng xong, Kinh Ngữ như thường lệ bế nó lên xe của Cận Lệnh Hàng, cùng đi đến công ty.

Họp xong, đến mười giờ mười phút sáng, theo đúng kế hoạch, toàn bộ động cơ được kích hoạt.

Kinh Ngữ ngồi trước máy tính, chống cằm, mắt không rời màn hình.

Ở phía xa, Cận Lệnh Hàng đứng giữa một nhóm kỹ sư, hai tay đút túi áo vest, thỉnh thoảng nhìn cô, thỉnh thoảng lại nhìn màn hình.

Trong đám đông có không ít chuyên gia từ Jin tới. Họ đều đã quen biết Kinh Ngữ. Một năm qua, họ đã giúp cô giải quyết không ít vấn đề, vì thế vào ngày như hôm nay, họ nhất định phải có mặt để quan sát, vừa là học hỏi, vừa chứng kiến thành quả của chính mình.

Sau khi châm lửa, giai đoạn cất cánh gần như không có gì hồi hộp, về mặt kỹ thuật không có trở ngại. Điều khiến người ta nín thở là khâu tách tầng một và tầng hai, bước này cũng thành công dưới ánh nhìn chăm chú của Kinh Ngữ.

Tiếp theo là bước then chốt nhất: quay đầu chuyển hướng...

Tim đập dữ dội. Dù trước đó đã từng có vài lần thất bại, nhưng đó là của công ty khác. Nếu là công ty của chính mình thất bại, không chỉ đốt tiền, mà còn phải tốn thêm nửa năm cải tiến rồi mới có thể đưa vào thử nghiệm lại... thêm một lần thử thách nữa.

Kinh Ngữ cảm thấy lần gần nhất mình căng thẳng như thế này chính là lúc cùng Cận Lệnh Hàng rơi xuống dưới núi tuyết, sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc.

Giai đoạn hai thành công, giai đoạn ba, giai đoạn bốn...

Đến cuối cùng, Kinh Ngữ gần như cắn chặt môi.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có thói quen như vậy...

Cận Lệnh Hàng bỗng xuất hiện phía sau cô, tựa sát vai cô, cúi người xuống, một tay đặt lên bờ vai bên kia của cô, vừa cùng cô trò chuyện vừa trao đổi về tình hình hiện tại.

Không hiểu từ lúc nào, lòng Kinh Ngữ dần thả lỏng. Chẳng biết vì sao, chỉ trong khoảnh khắc dựa vào lồng ngực anh, trong khoảnh khắc anh bắt đầu nói chuyện với cô, cô lại cảm thấy dù có thất bại cũng chẳng sao cả...

Bởi cô có người ủng hộ để bắt đầu lại từ đầu...

Nếu thật sự thất bại, chẳng lẽ Kinh Hiện lại gọi điện xuyên đại dương để cười nhạo cô sao? Cô nhất định sẽ "vặt" của anh ấy một khoản tiền an ủi để bù đắp cho trái tim bị tổn thương, vậy nên trong thâm tâm, anh ấy vẫn sẽ cầu mong cô thành công.

Giai đoạn cuối cùng... hạ cánh quay về thành công.

Từng nhịp đã định sẵn lần lượt hoàn tất, mọi thứ trở về với thực tại. Từ khắp phòng thí nghiệm vang lên những tiếng reo hò long trời lở đất. Kinh Ngữ khép mắt lại, vài giây sau mới mở ra trong nụ hôn của Cận Lệnh Hàng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.

Anh bế cô lên, ôm cô rồi hôn lên môi, mỉm cười: "Giỏi quá, đúng là Nữ thần chuột rồi."

Cô tươi cười ngọt ngào, vùi đầu vào ngực anh.

Mùi đàn hương quen thuộc ập tới, hốc mắt Kinh Ngữ nóng lên: "Em không giỏi đến thế đâu. Là bốn lần thất bại của công ty trước đây cho em kinh nghiệm. Em không thể đem tất cả quy về năng lực của bản thân, cũng không thể chỉ vì một lần thành công mà tự ca ngợi mình."

"Đúng. Nhưng đây là lần đầu tiên em làm. Trên thế giới có thể có hàng vạn người rút ra được kinh nghiệm, nhưng người thật sự đứng ra làm và thành công chỉ có em."

Kinh Ngữ thật sự không nói nên lời. Vì dự án này, trước đó trong giai đoạn hai người chia tay, cô còn bay đi bay về hai lần chỉ trong nửa tháng, gần như ngày đêm làm việc đến mức cơ thể không chịu nổi.

Khoảng thời gian ấy, tinh thần bị dày vò mà vẫn có thể giải quyết mọi việc một cách hoàn hảo — cô thực sự cảm thấy mình rất lợi hại.

Chính vì hiểu được sự vất vả của cô khi đó, nên suốt nửa năm qua, hễ có vấn đề gì phát sinh, Cận Lệnh Hàng đều trực tiếp điều các chuyên gia của Jin tới hỗ trợ, thậm chí còn điều người từ Ngân Tinh sang.

Giữa tiếng reo hò vang dội khắp thế giới lúc này, chỉ có Cận Lệnh Hàng là người hiểu rõ nhất sự lợi hại và gian khổ thực sự của cô. Anh ôm cô thật lâu, không nói nhiều, bởi anh biết một cái ôm còn hơn cả vô số lời nói.

Ngày hôm đó, bên trong công ty tổ chức một buổi tiệc mừng công trước. Còn bên ngoài, dòng hashtag #Space Rain J phóng tên lửa lần đầu tiên thành công mỹ mãn# đã leo thẳng lên vị trí số một hot search, hot search toàn cầu, không chỉ riêng Facebook.

Cái tên #An Jing# của cô cũng nằm trên đó.

Chỉ trong một ngày, lượng người theo dõi Facebook của cô tăng vọt, đến mức Kinh Ngữ suýt nữa muốn chuyển tài khoản sang chế độ riêng tư, bởi sau khi theo dõi, điều đầu tiên mọi người chú ý đến... chính là Cận Lệnh Hàng.

"Trời ơi, cô ấy là bạn gái của Cận Lệnh Hàng à!"

"Cô gái này đỉnh thật sự!!"

"Bạn gái của thái tử gia Jin? Bạn gái anh ta giỏi đến vậy sao?"

"Hình như họ đã kết hôn rồi, cô ấy từng đăng ảnh mặc váy cưới."

"Đúng rồi, đã kết hôn, còn là hôn lễ trên du thuyền, đẹp lắm."

"Có phải là tập đoàn Jin đã đánh bại Á Mỹ Dung không?"

"Đúng vậy, Cận Lệnh Hàng — người thừa kế của Jin, vợ anh ấy tên tiếng Trung là Kinh Ngữ."

"Trời ơi, vợ chồng họ đều quá lợi hại. Tôi còn nhớ dáng vẻ Cận Lệnh Hàng đại sát tứ phương trong buổi điều trần, hôm đó tôi mới biết và theo dõi anh ấy."

"Người phụ nữ này thật sự rất giỏi, vừa xinh đẹp lại vừa tài năng."

"Giỏi thôi chưa đủ, còn có ông chồng đẹp trai như vậy. Có thể nhường chồng không? Phụ nữ có sự nghiệp là đủ rồi."

"Đúng đó, có thể làm Cận Lệnh Hàng độc thân trở lại không? Xin cô ấy hãy nghiêm túc cống hiến cho nhân loại."

"Tôi nhớ trước đây Cận Lệnh Hàng rất đào hoa, liên tục thay bạn gái. Lần này kết hôn liệu có hối hận không? Có thể hối hận sớm một chút không?"

Kinh Ngữ: "......"

Cô đưa phần bình luận cho Cận Lệnh Hàng xem.

Anh liếc qua một cái, mỉm cười rồi lên Facebook của mình đăng một bài mới.

Là tấm ảnh chụp trong phòng thí nghiệm lúc phóng tên lửa, do đồng nghiệp chụp lúc hai người ôm nhau.

Cận Lệnh Hàng trong bộ vest đen, ôm cô trong bộ đồng phục làm việc trắng dài.

Mái tóc tím khói của cô trượt qua kẽ tay anh, thân hình nhỏ nhắn hoàn toàn lọt thỏm trong vòng tay rộng lớn ấy. Chỉ cần nhìn bức ảnh thôi, sống mũi Kinh Ngữ đã cay cay. Nhưng ngay sau đó, cô cũng chẳng còn bận tâm đến việc cư dân mạng "nhòm ngó" chồng mình nữa, quay sang bàn với anh về tiệc mừng công, về lễ tốt nghiệp của cô, buổi lễ mà cô nhất định sẽ là tâm điểm rực rỡ, rồi nói tiếp về các kế hoạch kinh doanh sau này của công ty.

Hưng phấn đến mức không tài nào ngủ được.

Nhóm các tiểu thư danh giá đã náo loạn từ ban ngày, nhưng Kinh Ngữ căn bản không có thời gian hóng chuyện, cô bận tiếp khách không ngơi tay.

Ban ngày có giáo sư hướng dẫn gọi điện cho cô, nói chuyện suốt nửa ngày, xúc động đến rơi nước mắt, dùng hết toàn bộ những từ ngữ khen ngợi mà một người Mỹ có thể dùng, gần như đọc nửa cuốn từ điển.

Kinh Ngữ còn nhận được một phong bao đỏ thật lớn từ Kinh Hiện. Anh ấy còn tranh công, nói rằng mình đã đi chùa bái Phật cho cô.

Kinh Ngữ: "Anh đi bái Phật á?"

"Thư ký đi hỏi giúp anh xem anh có số con gái hay không, tiện thể anh bảo cô ấy khấn cho em luôn, để hôm nay có lỡ xảy ra chuyện gì cũng không đổ lên đầu anh, anh sợ chết khiếp."

"......" Kinh Ngữ nói, "Vậy thì cảm ơn anh trai hu hu hu, không có anh thì đời này em chắc chắn không thể thành công."

"......" Không thể nói chuyện đàng hoàng được à?

"Thế anh có số con gái không?"

"Không." Anh ấy đáp gọn gàng dứt khoát.

Kinh Ngữ bán tín bán nghi, nhưng cũng chẳng có cách nào truy cứu thêm. Cô còn phải gọi cho bố, bảo ông đến dự tiệc mừng công của cô.

Vừa gọi thông, cô đã hỏi ngay: "Bố có xem tin tức chưa ạ???!!! Con có giỏi không!!"

Kinh Kính Hành tươi cười rạng rỡ: "Xem rồi, xem rồi, tất nhiên là xem rồi."

Ông đương nhiên vô cùng tự hào. Vừa tự hào lại vừa day dứt, cảm thấy nhận thức của mình chưa đủ, suýt nữa thì làm lỡ dở thành công của cục cưng Ngữ Nhi, thật sự không nên chút nào.

Tiệc mừng công được tổ chức tại Los Angeles.

Nhan Điền Tuyết nói cô đang lưu diễn ở bên ngoài, lịch trình đã chốt không thể hủy, chỉ đành tiếc nuối vắng mặt, nhưng cô là người chúc phúc cho Kinh Ngữ chân thành nhất.

Trong cuộc gọi xuyên đại dương, giọng cô ấy hơi nghẹn ngào: "Đôi lúc mình vẫn không tránh khỏi việc nghĩ lại, năm đó một bầu nhiệt huyết giới thiệu hai người quen nhau, rốt cuộc kết cục là đúng hay sai. Nhưng... ít nhất, ít nhất hai năm nay cậu sống rất vui vẻ. Ít nhất, bốn chữ 'nói được làm được' của Cận Lệnh Hàng năm đó đã mang đến cho cậu thành công ngày hôm nay."

"Ừ." Kinh Ngữ bị cô nói đến cay mắt, quay đầu nhìn Cận Lệnh Hàng đang làm cầu trượt cho Nika.

Nika đã mê mẩn cầu trượt ở công viên thú cưng, nên Cận Lệnh Hàng đặt làm riêng cho nó một bộ, chuẩn bị lắp ở nhà — hai chiếc, một đặt ở phòng phụ, một đặt trong vườn, như vậy sẽ không cần ra công viên thú cưng xếp hàng nữa. Ở đó chó thì đông mà đồ chơi thì ít, nó muốn chơi nhưng hễ thấy nhiều chó khác là lại không muốn lại gần.

Ngày mưa cũng có thể chơi trong nhà, vậy là Kaka của họ sẽ không còn buồn bực vì mùa mưa ở Los Angeles nữa.

Trên chiếc cầu trượt ấy còn in cả ảnh của Nika do chính cô chọn.

Cầu trượt chuyên dụng phiên bản Kaka.

Nếu không có Cận Lệnh Hàng, sẽ không có Kinh Ngữ thành danh nhanh đến thế. Bốn chữ "nói được làm được" của anh năm đó không ai có thể hiểu nổi, trong ngày gió sóng trên biển Bột Hải đã mang đến cho cô sự chấn động lớn đến nhường nào.

"À mà cậu biết không, Ngữ Ngữ, trước khi hai người cưới nhau, Cận công tử đã cho mình một phong bao đỏ rất lớn."

"??"

"Một phong bao đỏ đủ để mình... nghỉ hưu luôn."

Sau vài giây im lặng, hai người nhìn nhau, hiểu ý mà cùng bật cười.

Buổi tiệc mừng công vô cùng viên mãn. Kinh Hiện cũng vượt vạn dặm xa xăm tới tham dự, còn dẫn theo Đoàn Nghị, cùng toàn bộ các nhà đầu tư của dự án Jin: chủ tịch Tập đoàn Duật Linh, Tập đoàn Dực Thính, Tập đoàn Minh Thị, Tập đoàn Tịch Thị... Tóm lại, tất cả những đối tác từng tham gia dự án Jin hay từng hết lòng ủng hộ cô khi xưa, cô đều mời.

Và tất cả họ đều nể mặt mà có mặt đầy đủ.

Lần này, không phải vì thể diện của Kinh Hiện, cũng không phải vì thể diện của Cận Lệnh Hàng — mà là vì chính bản thân cô.

Trong buổi tiệc mừng công ấy, Kinh Ngữ có thể nói là phong quang vô hạn.

Cận Lệnh Hàng từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười. Giữa những màn xã giao, chỉ cần một ánh nhìn trao nhau cũng đủ khiến cô ngọt ngào đến tan chảy. Dù tiếng vỗ tay của cả thế giới có lớn đến đâu, người âm thầm tiếp sức cho cô, người tự hào về cô nhất vẫn chỉ có Cận Lệnh Hàng.

Đời này không còn người thứ hai.

Đêm ấy, khi phồn hoa tan đi, họ ở trong sân biệt thự tại Los Angeles để chơi cầu trượt cùng Nika.

Xích đu đung đưa theo gió. Kinh Ngữ tựa vào vai Cận Lệnh Hàng, anh hỏi cô có mệt không, hay là nghỉ ngơi vài ngày rồi cùng nhau đi nghỉ dưỡng.

"Lạ thật đấy, chúng ta mới về được hai tháng, hơn hai tháng trước còn đang nghỉ mát trên đảo mà. Sao em chỉ làm việc có chút xíu thôi đã mệt thế này?"

Gió đêm nhẹ nhàng, lời thì thầm nặng nề của cô rơi thẳng vào tim anh.

Cận Lệnh Hàng nói: "Em đã làm việc mười năm rồi, Ngữ Nhi."

Kinh Ngữ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh dưới ánh trăng.

"Từ khi em học đại học, từ lúc có giấc mơ này, vừa tròn mười năm."

Trong lòng Kinh Ngữ như bị đánh mạnh một cái, cô sững sờ nhìn anh.

Dưới ánh trăng mờ ảo, đêm giữa tháng mười ở Los Angeles mang theo hơi lạnh dễ chịu, vậy mà cô lại cảm thấy gió lạnh rít qua tim, cả người trong khoảnh khắc thật sự mệt mỏi đến cùng cực.

Cô đưa tay ra.

Cận Lệnh Hàng mở rộng vòng tay ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng xoa đầu, hôn lên vành tai cô, hơi thở vừa dịu dàng vừa nóng ấm.

"Nghỉ ngơi đi. Chúng ta đã hứa rồi, năm nay nhất định phải tìm thời gian đi du lịch."

Nika trượt từ trên cầu xuống như thác đổ ba nghìn thước, rồi chạy ào tới, lắc lư cái đuôi, vui vẻ nhìn bố mẹ đang ngồi đung đưa trên xích đu. Nó không hiểu vì sao hai người bỗng nhiên không nói gì nữa, chỉ ngồi đó đung đưa qua lại.

Cái đuôi của nó cũng vô thức đung đưa theo nhịp xích đu.

Kinh Ngữ nhìn nó cười: "Con muốn ngồi xích đu cùng bố mẹ hay là đi chơi cầu trượt của con?"

"Gâu~" Xích đu hết chỗ rồi, thôi thì quay lại chơi cầu trượt vậy.

...

Nghĩ đến chuyện đi nghỉ dưỡng, Kinh Ngữ vẫn thấy rất vui, vui đến mức đang chuẩn bị giữa chừng thì bỗng quay đầu chạy vào thư phòng, không nhịn được mà diễn thử với Cận Lệnh Hàng.

"Cận Lệnh Hàng, tuy em đã thành công rồi, nhưng có một chuyện em vẫn chưa làm."

"Chuyện gì?" Cận Lệnh Hàng lập tức dừng công việc trong tay, rất nghiêm túc nhìn cô, muốn xem mình có thể giúp gì cho cô.

Kinh Ngữ nói: "Em chưa từng thông báo cho anh, chưa nói với anh rằng em đã thành công."

Cận Lệnh Hàng: "......"

Cách một chiếc bàn làm việc, cách quả địa cầu vừa bị Nika quay mấy vòng giờ vẫn còn lắc lư, hai người nhìn nhau không chớp mắt.

Ánh hoàng hôn nhàn nhạt rải qua giữa ánh nhìn của họ, như thể những thước phim năm tháng đang nhảy múa trong đó. Gió biển Bột Hải, cá biển Bột Hải, ánh nắng rực rỡ của Bột Hải — tất cả đều ở ngay trước mắt.

Cận Lệnh Hàng mỉm cười: "Vậy em định nói với anh thế nào đây, Ngữ Ngữ của anh?"

Kinh Ngữ nói: "Điện thoại anh có ở bên không? Em gọi cho anh một cuộc để thông báo."

"Đương nhiên." Cận Lệnh Hàng chỉ vào chiếc điện thoại bị Nika giẫm lên mấy dấu chân.

Kinh Ngữ lập tức chạy ra ngoài.

Nửa phút sau, điện thoại của Cận Lệnh Hàng thật sự reo lên.

Anh bắt máy: "A lô... xin chào."

Một khoảng lặng kéo dài, giống như những người đã rất lâu không gặp, không nói chuyện, trong khoảnh khắc đầu dây bên kia sinh ra sự ngượng ngùng và lúng túng — vô cùng chân thật.

"Cận Lệnh Hàng?"

"Ngữ Ngữ?"

"Anh còn nhớ giọng em à." Giọng cô giống hệt lần đầu gặp gỡ — ngọt ngào, rạng rỡ, trong vị ngọt có cả nụ cười.

"Dĩ nhiên là nhớ... bởi vì rất hay."

"À, em gọi là muốn nói với anh... tên lửa của em, phóng thành công rồi."

"Thật sao?" Giọng anh đầy kinh ngạc. "Xin lỗi, dạo này anh khá bận, không theo dõi tin tức. Chúc mừng em, Ngữ Ngữ. Em giỏi lắm... thật sự rất rất giỏi. Tốt quá rồi, em đúng là lợi hại."

Rõ ràng chỉ là diễn kịch, vậy mà trong khoảnh khắc này, người đang trốn bên ngoài thư phòng lại lặng lẽ đỏ hoe đôi mắt.

"Cận Lệnh Hàng, vậy anh có thời gian đến dự tiệc mừng công của em không? Anh... bây giờ có bạn gái không?"

"Anh đã kết hôn rồi, Ngữ Ngữ."

"......"

Cô bật cười trong nước mắt, giơ điện thoại chạy vào, chui tọt vào vòng tay người đàn ông cũng đang cười: "Không phải diễn như vậy đâu, Cận Lệnh Hàng!! Anh phải nói là 'Anh đang độc thân, anh không có bạn gái. Ngữ Ngữ, chúng ta có thể quay lại không? Anh nhớ em.'"

"Nhưng anh thật sự đã kết hôn rồi mà, Ngữ Ngữ. Anh chưa từng lừa em." Anh chân thành nhìn thẳng vào mắt cô.

Kinh Ngữ: "!!!"

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...