Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 25



Editor: hiimeira

Thời điểm bọn nhỏ tới cổng thành, liền thấy hai hàng người thật dài xếp hàng trước cổng thành, mắt Mộc Lan có chút tối sầm. "Cái này là xếp hàng vào thành sao?"

Lý Thạch trầm mặc, vội giữ chặt một người đang xếp hàng hỏi: "Đại thúc, đây là xếp hàng vào thành sao?"

Người nọ nhìn bọn nhỏ một cái, trong lòng thở dài một tiếng, nói: "Đây là nhận cháo cứu tế, phía trước có nha môn phát cháo cứu tế nhưng muốn nhận cháo phải có hộ tịch, còn vào thành? Vào thành đâu có dễ như vậy, muốn vào thành thì mỗi người bỏ ra 20 văn phí vào thành."

Lý Thạch giật mình. "Trước kia đâu có quy củ này."

Người nọ cười khổ nói: "Có quá nhiều nạn dân đến phủ thành lánh nạn, nếu không làm vậy thì phủ thành đã sớm bị bao phủ."

Lý Thạch trầm mặc, 20 văn tính ra cũng không nhiều nhưng đối với dân chạy nạn đến đây thì tương đương với số trên trời, chung quy nạn dân có tiền đã sớm lấy tiền đổi lương thực.

May mắn bọn nhỏ còn có tiền.

Tô Văn nuốt một ngụm nước bọt, nhón mũi chân xem thì Lý Giang kéo cậu nói: "Đi thôi." Cậu đành phải lưu luyến đuổi theo mọi người.

Người xếp hàng vào thành không dài, bọn nhỏ mới đứng xếp hàng một lúc liền tới lượt bọn họ.

Khi mấy tên thủ vệ thấy sáu đứa nhỏ đều nhíu mày, không đợi bọn hắn mở miệng quở trách thì Mộc Lan đã nhanh chóng kêu: "Bọn ta có tiền."

Mấy tên lính mới hòa hoãn sắc mặt một chút, chờ Mộc Lan móc tiền ra.

Mà những người xung quanh đang vểnh tai nghe ngóng không khỏi đứng thẳng thân mình.

Mộc Lan từ chỗ y phục trong cùng móc ra một cái túi vải, mở ra bên trong vẫn là một cái túi vải khác, lại mở ra vẫn là một cái túi vải...

Thấy mấy tên binh lính cau mày, động tác Mộc Lan nhanh hơn. Túi vải lại mở ra vẫn là một cái túi vải khác, khóe miệng Lý Thạch giật giật, không dám nhìn thẳng mà xoay đầu đi.

Đến khi Mộc Lan mở ra cái hà bao nhỏ, sắc mặt mấy tên binh lính mới dễ chịu hơn một chút.

Chờ Mộc Lan đem đồ trong hà bao đổ ra thì chỉ là một chiếc khăn.

Mộc Lan mở khăn ra, nằm bên trong là một khối bạc nhỏ bằng móng tay cái, Mộc Lan xem nó như bảo bối đưa cho mấy tên binh lính, trịnh trọng nói: "Bạc này là phụ thân ta giao cho ta, các vị đại ca ca nhìn xem có thể cho chúng ta vào thành không?"

Mấy tên binh lính cúi đầu nhìn về phía sáu đứa nhỏ rồi lại nhìn chỗ bạc bé tí trong tay, lại thấy mấy lớp vải trong tay Mộc Lan, khóe miệng giật giật, người cầm đầu liền phất tay nói: "Thôi vào đi, vào đi."

Mộc Lan lại không động đậy cứ chăm chăm nhìn bạc trong tay tên lính, người nọ nắm bàn tay lại nói: "Đây là phí nộp để vào thành, sáu người các ngươi thì chút bạc này còn thiếu đấy, còn không nhanh vào đi."

Lý Thạch cười lấy lòng bọn hắn, lôi kéo Mộc Lan nói: "Biểu đệ mau đi thôi, có gì biểu ca kiếm tiền trả cho ngươi."

Mộc Lan thì thầm nói: "Nhưng đó là tiền ăn cơm mà."

"Không sao, ta nghe phụ thân ta nói, tiệm cơm ở đây có rất nhiều đồ ăn thừa, chúng ta đến đó tìm xem, nói không chừng có thể tìm được đồ ăn ngon."

Những người đang đứng hóng chuyện lập tức không còn hứng thú, kể cả những kẻ vốn dĩ không chê 'thịt ít' cũng dừng bước chân.

Đến tận khi xác định phía sau không có người bám theo, Lý Thạch mới thở dài một hơi, nói với Mộc Lan: "Ngươi diễn tốt thật, hại ta nghĩ đều là thật."

Mộc Lan liếc hắn một cái, nói: "Nhanh tìm một chỗ ăn cơm đi, chúng ta sắp chết đói rồi."

Lý Thạch lúc này mới có thời gian ngẩng đầu đánh giá phủ thành.

Tuy tình hình tai họa xảy ra đã lâu nhưng phủ thành giống như không bị ảnh hưởng nhiều, vẫn phồn hoa như trước. Lý Thạch nhìn người đi lại trên phố rồi nhìn y phục trên người bọn họ, nói: "Hay chúng ta tìm một chỗ rửa mặt chải đầu trước đi?". truyện đam mỹ

Mộc Lan lần lượt nhìn bốn đứa nhỏ đang nhìn chằm chằm vào cửa quán ăn, lập tức trợn trắng mắt, nói: "Đi theo ta." Rồi mang mọi người đến một quán bán bánh bao ngồi xuống, hỏi ông chủ: "Bánh bao bán như thế nào?"

Ông chủ thấy y phục trên người Mộc Lan và bọn nhỏ, trên mặt có chút không vui nhưng lúc này có không ít người tới ăn bánh bao, mà ông thì không muốn đập vỡ bảng hiệu của mình. Tuy rằng hoài nghi đám người Mộc Lan nhưng giọng điệu vẫn bình thản nói: "Bánh bao thịt 8 văn tiền một cái, bánh bao chay 6 văn tiền một cái."

Lý Thạch nhíu chặt mày, hắn từng đi theo phụ thân đến phủ thành ăn qua bánh bao, khi đó bánh bao thịt cùng lắm chỉ 2 văn tiền, bánh bao chay thì 3 văn tiền hai cái.

Ông chủ giống như đọc được suy nghĩ của Lý Thạch bèn nói: "Hiện giờ giá gạo và bột mì rất đắt, cái gì cũng đều tăng giá. Quán của ta vẫn được tính là rẻ, các ngươi đi vào trong một chút mới thật sự là giá cao." Nói tới đây ông chỉ muốn tự vả miệng mình. Sao phải nói mấy cái đó với bọn nhỏ làm gì? Cũng do thuận miệng nói không sửa được.

Mộc Lan cảm thấy lúc này không cần rối rắm gì cả, trực tiếp nói với ông chủ: "Cho mười hai cái bánh bao thịt và sáu chén canh." Nghĩ một chút, Mộc Lan từ trong ngực móc ra một khối bạc đưa cho ông chủ.

Ông chủ vốn đang nghĩ có nên đuổi đám nạn dân nhưng khẩu khí rất giống người lớn này hay không, thì thấy được bạc trong tay Mộc Lan. Bạc không lớn, chỉ to hơn móng tay cái một chút nhưng vẫn dư dả ăn bánh bao, còn có thể thối lại một đống tiền xu nữa chứ. Thái độ ông chủ lập tức thay đổi, cười nói: "Ngài chờ, ta mang bánh bao ra ngay." Nói xong cầm bạc đi.

Lúc trở lại mang theo mười hai cái bánh bao nóng hôi hổi và sáu chén canh, còn có một đống tiền xu thối lại.

Mộc Lan giao tiền xu cho Lý Thạch cầm, nói với bọn nhỏ: "Mau ăn đi!"

Mấy đứa nhỏ lập tức nhào lên mỗi người lấy một cái bánh bao, Mộc Lan không vội ăn mà chiếu cố cho Lý Viện và Tô Đào ở bên cạnh, thấy hai đứa ăn quá hấp tấp thì cho uống một ngụm canh.

Chờ ăn một cái bánh bao vào bụng, Tô Văn và Lý Giang đã no bảy phần, mà Lý Viện và Tô Đào thì đã no rồi. Mộc Lan ngăn bọn nhỏ lại nói: "Chờ một chút rồi ăn tiếp, đừng ăn no quá, cẩn thận đau bụng."

Bọn nhỏ nghe lời ăn từng miếng nhỏ.

Lý Thạch bất đắc dĩ bỏ chuỗi đồng xu kia vào người, lúc này mới cùng Mộc Lan ăn bánh bao.

Bánh bao thời xưa vốn đã to, có lẽ ông chủ cũng cảm thấy bánh bao quá đắt nên có chút ngượng. Vì vậy bánh bao hiện tại so với lúc trước lớn hơn một vòng, đứa trẻ bốn năm tuổi ăn một cái là đủ no rồi, nên Mộc Lan cũng chỉ ăn nửa cái, nàng không muốn ăn đến no căng bụng, mặc cho tâm trí vẫn đòi ăn.

Mộc Lan định thu hồi nửa cái bánh bao còn lại thì Lý Giang rất tự nhiên cầm lấy ăn.

Mộc Lan hơi hé miệng nói không ra lời, rất nhanh nàng phát hiện lỗ tai người nào đó đỏ như chảy máu đến nơi.

Tâm tình Mộc Lan lập tức tốt lên.

Bọn nhỏ ăn xong sau đó nghỉ ngơi một chút mới rời đi.

Lý Thạch nói: "Chúng ta trước tiên đổi y phục đi sau đó đến nha môn xem có tin tức không. Còn phải tìm một chỗ dừng chân."

Mộc Lan nói thêm: "Chúng ta nhiều người nếu trú tại khách điếm thì không thỏa đáng, hơn nữa ở đó hạng người gì cũng có không chừng còn xảy ra chuyện, không bằng thuê nhà trọ."

Lý Thạch gật đầu, chung quy bọn họ vẫn còn nhỏ, nếu trú tại khách điếm thì quá nguy hiểm. "Trước tiên chúng ta đến nha môn sau đó tìm người môi giới."

Trong nha môn không có nhiều tin tức hữu dụng, nghe nói Triều đình đã vận chuyển lương thực cứu tế nhưng phải mất một thời gian mới đến, Hộ Quốc tướng quân phủ Thế Tử vẫn như cũ lãnh đạo đội quân nhanh chóng mà hữu hiệu trấn áp phản loạn.

Lý Thạch và Mộc Lan đều thấy tâm nặng nề, chưa bao giờ hai người cảm thấy may mắn vì đã giết Ngô Quân như lúc này, nếu không bọn họ có đến được phủ thành nhưng cũng không thể vào thành, như vậy e rằng chết càng sớm.

Sáu đứa nhỏ lén lút tìm một cái hẻm nhỏ, Lý Thạch mặt đỏ lên, nhăn nhó nói: "Thật hổ thẹn."

"Là ngươi nói muốn tiết kiệm tiền."

Lý Thạch liền nói: "Chúng ta có thể xin nhà ở đây cho mượn phòng một tí." Dù là phòng chất củi cũng được mà.

"Ngươi ăn mặc như vậy thì có ai cho ngươi mượn phòng?" Mộc Lan không nể mặt vạch trần hắn.

Lý Giang lần đầu tiên chống đối ca ca nói: "Ca ca, tẩu tử nói không sai, bọn ta đều đã va vào tường ba lần rồi, nếu không tìm người môi giới nữa thì trời sẽ tối mất."

Lý Thạch bất đắc dĩ, đành phải thay y phục tại chỗ mà mấy đứa nhỏ đang cố sức che chắn. Hắn cảm thấy lộ thiên này kia thật sự rất ghê tởm.

Chờ Lý Thạch đổi xong y phục thì Mộc Lan mới đi vào. Lý Thạch nhìn khắp bốn phía như thấy kẻ thù. Đây là hẻm nhỏ đương nhiên trái phải đều bị chặn lại, trước sau còn có đồ vật chất đống cho nên hắn liền ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thấy không có người rình coi lúc này mới yên lòng một chút.

Còn hai tiểu tử Lý Giang và Tô Văn dưới cái nhìn chăm chú của Mộc Lan và Lý Thạch, trực tiếp cởi quần thay y phục.

Lý Thạch có chút tức giận, cản trở tầm nhìn Mộc Lan, trong lòng mắng hai tiểu tử thúi một trận.

Mộc Lan trợn trắng mắt, kéo Tô Đào và Lý Viện qua thay y phục cho các nàng.

Bọn nhỏ đã thay y phục mới, Lý Thạch cũng không nỡ vứt những y phục rách nát kia. Theo như hắn nói: Nói không chừng còn có tác dụng. Liền thu lại bỏ vào gùi.

Sáu người tìm một cái giếng múc nước lên rửa sạch mặt và tay chân.

Mộc Lan nhìn nước trong vắt dưới giếng, nói: "Lúc trước thôn bọn ta cũng có cái giếng như vậy, gia gia ta nói giếng kia rất sâu, thời điểm thiên tai chính là dựa vào nó mà rất nhiều người được cứu sống. Nếu Thiệu Hưng phủ không tạo phản có lẽ bọn ta cũng không phải chạy nạn, nói không chừng hiện giờ mọi người đều còn sống."

"Trên đời này sao có nhiều 'nếu' như vậy? Cho dù Thiệu Hưng phủ không tạo phản thì nơi khác cũng sẽ phản, phụ thân ta nói đây là chuyện sớm muộn xảy ra."

Mộc Lan kinh ngạc nhìn Lý Thạch.

Lý Thạch thở dài: "Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân(1)."

Ánh mắt Mộc Lan càng thêm kỳ quặc, hoài nghi nhìn Lý Thạch. "Lời này cũng là phụ thân ngươi nói?"

Lý Thạch gật đầu.

Mộc Lan tự hỏi có phải phụ thân hắn cũng là người xuyên không hay không.

Lý Thạch đứng dậy nói: "Đi thôi, chúng ta đi tìm người môi giới."

Lý Thạch đã từng theo phụ thân trọ ở phủ thành, lúc ấy cũng thuê nhà ở cho nên biết người môi giới nào có danh tiếng tương đối tốt, hắn trực tiếp dẫn Mộc Lan đến người môi giới kia.

Lúc này người thuê nhà không ít, chung quy mỗi ngày đều có người ùa vào phủ thành, trong đó không thiếu người có chút tài sản.

Đám người Mộc Lan vừa bước vào trạm, bên trong có mấy người môi giới nhìn bọn họ liền cau mày dời tầm mắt đi.

Lý Thạch cũng không để ý bọn hắn, trực tiếp mang theo các đệ đệ muội muội bước đến chỗ một người trong đó, hành lễ nói: "Chào Vương thúc thúc."

Vương Trụ kinh ngạc nhìn Lý Thạch. "Đây là Tiểu Lý tướng công(2)?"

━━━━━

(1)'Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân': Đây là lời mở đầu trong 'Tam quốc diễn nghĩa'. Thực ra đây là quy luật lịch sử, lâu ngày sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn, nếu không có sự hợp nhất thì sẽ có sự phân chia, lâu dần nếu nghĩ đến sự hợp nhất thì nước sẽ được thống nhất.

(2) Tướng công (相公): Cách gọi chồng của người phụ nữ thời xưa. Ngoài ra, từ này còn chỉ người con trai thành niên ở thời xưa.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...