Nông Kiều Có Phúc
Chương 53: Còn Có Ba Ngày
*Vừa đến tháng tám, liền bắt đầu thu hoạch lúa.Thôn phía đông là mảng lớn ruộng lúa, này lúc đúng là thời điểm bận rộn, Trần A Phúc cũng không cho phép Trần Đại Bảo trong khoảng thời gian này mang Thất Thất cùng Hôi Hôi, Truy Phong đi chỗ đó chơi đùa.Trần Đại Bảo buổi sáng, buổi chiều đều mang chúng nó đi bộ đầu thôn Tây.Một buổi trưa hôm nay, Đại Bảo còn đang viết chữ, Trần A Phúc mới vừa tưới hết đất trồng rau trở về, đã nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu một tay cầm một cái hồ lô đựng sữa, một tay kéo một cái lồng chim nhỏ cùng một cái lồng chim đặc biệt to đến, bộ dáng rất cố hết sức.Hắn nói: "Dì Phúc, đây là Nhị thúc của con làm phòng ở cho Thất Thất cùng Hôi Hôi."Hai cái lồng chim làm được rất tinh xảo, bên trong còn đầu gỗ có tác dụng làm chén nhỏ, tay nghề cũng sắp theo kịp thợ lành nghề rồi.Trần A Phúc trước mắt thoảng qua gương mặt đen sẫm cùng một hàm răng trắng bóng, còn có Võ thợ mộc lớn giọng.Giống như, tiếp thu đồ của hắn cũng không tốt lắm.Trần A Phúc cười nói: "Thất Thất và Hôi Hôi không có lồng, cũng sẽ không chạy loạn..."Kim Yến Tử ngồi xổm ở trên cửa sổ chít chít kêu lên: "Ma ma mau nhận lấy, Thất Thất cùng Hôi Hôi không ở, cũng có thể cho chim khác ở."Trần A Phúc nghe xong, chỉ đành tiếp nhận, cười nói: "Thật xinh đẹp, cảm ơn." Lại cầm mấy viên đường mạch nha cho Tiểu Thạch Đầu ăn.Thẳng đến khi Trần Đại Bảo học đủ một canh giờ, hai tên tiểu tử mới mang ba con chim một con chó đi chơi.Hôm nay Kim Yến Tử cũng đi, Truy Phong làm đấu tranh tư tưởng nửa ngày, vẫn không dám đi theo, nhìn qua bóng lưng bọn họ mà nức nở nghẹn ngào một hồi lâu.Buổi trưa, lúc Trần Đại Bảo trở lại, vẻ mặt rất ưu thương, khiến cho mặt mũi Kim Yến Tử tràn đầy không nỡ.Cậu nói với Trần A Phúc: "Mẫu thân, hôm nay con trông thấy rất nhiều chim nhạn cùng Yến Tử bay thành hàng từ phía bắc đi về phía nam, Kim Bảo cũng sẽ bay đi phía nam sao?"Trần A Phúc ôm lấy Đại Bảo nói: "Ừ, Kim Bảo cũng sẽ bay đi phía nam." Trước đó vài ngày nàng đã nghe Kim Yến Tử nói qua, ngày năm tháng tám hàng năm nó nhất định phải tiến vào không gian, phải chờ tới ngày hai mươi tháng hai năm sau mới có thể rời không gian.Nó tiến vào không gian cũng không phải là bởi vì sợ không ăn được côn trùng mà đói bụng, mà là lệ cũ.Kim Yến Tử cho dù nghịch thiên cỡ nào, cũng không thể nào mùa đông đứng ở bên ngoài.Trần A Phúc chứng kiến vành mắt Đại Bảo cũng đỏ lên, còn nói: "Đại Bảo không khó chịu, mùa xuân sang năm, Kim Bảo sẽ lại bay trở về."Đại Bảo khổ sở nói: "Nếu như Kim Bảo tìm không được đường về nhà thì làm sao?" "Sẽ không, Kim Bảo nhà chúng ta là Yến Tử thông minh nhất, vô luận nó đi nơi nào đều tìm được đường về nhà." Trần A Phúc nói.Kim Yến Tử cũng ưu thương chít chít kêu: "Còn có ba ngày, người ta chỉ có thể ở bên ngoài chơi ba ngày, sẽ phải ngây ngốc ở trong không gian, chờ đến năm sau xuân về hoa nở mới đi ra được."Trần A Phúc lại ưu thương trong lòng, Kim Yến Tử không ở bên ngoài, giá trị võ lực nhà mình quá yếu.Truy Phong lại nhỏ, còn không được bao nhiêu tác dụng.Cho dù lớn lên, .
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương