(Chương này kể qua góc nhìn của Tô Tiểu Tiểu, nên mình sẽ để xưng hô theo góc nhìn từ nhân vật này)
Sáu năm sau.
Tô Tiểu Tiểu đã liên lạc lại với Vương Quyên khi nhóm chat hồi đại học đang thảo luận về buổi họp lớp trên WeChat. Trong nhóm chat, mọi người đang trò chuyện sôi nổi, cô chỉ nhắn một câu “Sẽ tới” khi lớp trưởng thống kê số người tham gia, nó nhanh chóng chìm nghỉm trong những tin nhắn liên tục tăng lên.
Lúc mở lại điện thoại, cô nhận được một tin nhắn từ WeChat.
Vương Quyên: Hi, Tiểu Tiểu.
Vương Quyên: Có ở đây không?
Nhiều năm không gặp, Tô Tiểu Tiểu cũng không cảm thấy quá xa lạ với Vương Quyên, cô thường xuyên nhấn like bài viết của cô ấy trên mạng xã hội, cũng sẽ bình luận một câu “Dễ thương quá” khi Vương Quyên đăng ảnh con cái. Qua mạng xã hội, cô biết được một số tin tức gần đây của Vương Quyên. Chẳng hạn như hai năm trước cô ấy đã trở lại Bắc Thành, mở vài nhà hàng lẩu, lái xe sang và mang túi xịn, cuộc sống trôi qua rất thú vị, không giống như những gì họ từng nghĩ rằng Vương Quyên sẽ trở thành một người phụ nữ u sầu trong khuê phòng.
Nhân lúc đang làm biếng tại nơi làm việc, Tô Tiểu Tiểu đã trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc, rồi cứ thế cả hai nhắn tin qua lại.
Thời gian đã làm mờ đi những niềm vui và ưu phiền trong quá khứ, cũng làm mờ đi hình ảnh trong ký ức của mọi người. Hai người đã kể rất nhiều về công việc, gia đình, tình cảm, cuộc sống. Tất nhiên, chủ đề được bàn luận nhiều nhất vẫn là những người và sự việc mà họ đã cùng trải qua.
Cả hai trò chuyện hăng say, tin nhắn trong nhóm chat cũng liên tục được đổi mới. Một trong những niềm vui của con người ta khi trưởng thành là thám thính cuộc sống của người khác, rồi so sánh để đạt được một sự thỏa mãn nào đó. Mọi người đều rất hiểu điều này, vì vậy họ rất khéo léo hạ thấp cuộc sống của mình xuống mức gần như bằng không, phân biệt được sự thật và giả dối trong ngôn từ, khiến trò chơi này trở nên thú vị gấp bội.
Mặc dù Tô Tiểu Tiểu không muốn thừa nhận, nhưng theo thời gian, cô dường như ngày càng hiểu rõ sự tồn tại của trò chơi này. Cô đã tán dóc với Vương Quyên đến khi tan ca. Về đến nhà, Tô Tiểu Tiểu ném túi xách xuống, ngã người ra sofa, điện thoại vẫn không ngừng rung, cô ôm gối ôm vào lòng, bắt đầu trả lời tin nhắn.
Tô Tiểu Tiểu: Hâm mộ với bà chủ lớn như mấy cậu, ngồi một chỗ cũng có tiền.
Trò chơi này không phải ai cũng có thể chơi, chẳng hạn như những người bình thường giống Tô Tiểu Tiểu. Cô cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày mình ngưỡng mộ Vương Quyên, người ta có sự nghiệp, có gia đình và một cô con gái đáng yêu. Không giống như cô, chỉ có một công việc tuy nhàn hạ nhưng tẻ nhạt và một căn phòng trọ trống rỗng.
Bên kia trả lời nhanh chóng, một cái tên bất ngờ xuất hiện khiến Tô Tiểu Tiểu thoáng chốc hoảng hốt.
Vương Quyên: Cậu hâm mộ tớ làm gì, nếu hâm mộ thì nên hâm mộ Chu Lê ấy.
Vương Quyên: Người ta mới thực sự là người thắng đời cả sự nghiệp lẫn tình yêu.
Vương Quyên: Chẳng phải hồi xưa hai người thân lắm còn gì? Sao vậy, gần đây không liên lạc à?
Tô Tiểu Tiểu cầm điện thoại, tốc độ gõ chữ chậm lại.
Tô Tiểu Tiểu: Đã không liên lạc từ rất lâu rồi.
Cụ thể đã bao lâu, Tô Tiểu Tiểu cũng quên rồi. Hình như là bốn năm trước, sau khi cô chia tay với Hướng Vũ Thừa. Lý do cụ thể là gì, Tô Tiểu Tiểu cũng không thể nói rõ, giữa họ không xảy ra chuyện gì đáng để cãi vã, càng không có thù hằn sâu đậm, cứ như vậy từ từ biến mất trong cuộc sống của nhau.
“Có phải vì Triệu Thầm không? Haha, Tiểu Tiểu đừng để ý tớ nói thẳng nhé, tớ chỉ tò mò không biết cậu ta làm thế nào mà lại đến với Triệu Thầm.”
Vào ngày họp lớp, Vương Quyên chủ động hẹn Tô Tiểu Tiểu, hai người gặp nhau trước. Cô ấy đã thay đổi hình ảnh mộc mạc trong ký ức, mặc những bộ đồ hàng hiệu đang thịnh hành, cùng lớp trang điểm khéo léo. So với đó, Tô Tiểu Tiểu với kỹ năng trang điểm không tiến bộ lại trông có vẻ bình thường, không khác nhiều so với thời còn đi học.
Khi nhắc đến Triệu Thầm, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy hơi ngại: “Cũng có một phần lý do này, haha, chủ yếu là nhận ra, mình và cô ấy không cùng một hạng người.”
Người mà bản thân từng thích một cách nghiêm túc, Tô Tiểu Tiểu cũng không thể dối lòng nói rằng mình hoàn toàn không để tâm.
Không cùng một hạng người cũng là sự thật.
Tốt nghiệp xong, Tô Tiểu Tiểu từng sống chung với Chu Lê một thời gian. Tô Tiểu Tiểu đã thấy hình ảnh làm việc không biết mệt mỏi của Chu Lê, cũng đã thấy cô ấy kiên định nói thích Triệu Thầm. Cô chỉ còn cách giả vờ không quan tâm mà cười khi Chu Lê thẳng thắn nói mình thích Triệu Thầm: “Cậu nói cái này với mình làm gì, mình sớm đã không thích anh ấy rồi. Mình có phải là gì của anh ấy đâu, anh ấy độc thân, cậu cũng độc thân, không cần phải xin lỗi mình.”
Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn không có lý do và lập trường để bận tâm. Cô chỉ hâm mộ Chu Lê, vì cô ấy đã làm được điều mà mình luôn ao ước nhưng không thể.
Vương Quyên liếc vẻ mặt bình thản của Tô Tiểu Tiểu, cười một cách đăm chiêu: “Chúng ta vẫn đánh giá thấp Chu Lê, nếu biết trước thì hồi đó nên nịnh nọt lấy lòng cậu ta nhiều vào, cậu nói có phải không?”
Tô Tiểu Tiểu nhếch khóe miệng, nở nụ cười gượng gạo.
Tới khi Vương Quyên và Tô Tiểu Tiểu đến khách sạn, phòng riêng đã đông đúc người ngồi. Buổi họp lớp năm ngoái Tô Tiểu Tiểu cũng tham gia, cô thoáng nhìn, chỉ mới một năm trôi qua mà mọi người dường như đều đã thay đổi diện mạo.
“Lâu không gặp nhé Vương Quyên, nghe nói cậu mở nhà hàng rồi. Bà chủ Vương nhớ chăm sóc cho những bạn học cũ này nhé, bọn tớ đi quán lẩu của cậu nhớ giảm giá đấy!” Những năm qua Vương Quyên không tham gia vì đã nghỉ học, lần này đến, mọi người đều rất chào đón.
“Đương nhiên rồi, đến thì nhất định phải liên lạc với tớ đó.”
Bên kia, Vương Quyên bắt đầu chén chú chén anh, còn Tô Tiểu Tiểu trước đây hoạt bát giờ lại trở nên im lặng. Sau khi chào hỏi từng người bạn quen biết, cô chỉ lặng lẽ ngồi một bên, nhìn mọi người vui vẻ đùa giỡn với nhau.
Tô Tiểu Tiểu không hiểu, rốt cuộc là mình đã thay đổi nhiều hơn, hay là người khác đã thay đổi nhiều hơn, đến nỗi cô gần như không nhận ra khuôn mặt của mọi người trong quá khứ.
“Cậu nói xem, con người thật sự là ‘sông có khúc người có lúc’. Mấy cậu cũng thấy, Chu Lê trước đây ngay cả cơm cũng không đủ ăn, lúc đó mình còn thương hại cô ấy, ngày nào cũng đến căng tin chỉ lấy cơm, bánh bao thì chỉ có dưa muối, gầy còm đến mức thiếu dinh dưỡng, giờ thì bỗng chốc trở thành cộng sự của Vị Nhiên.”
“Ha ha, cậu còn thương hại người ta, thà mong người khác thương hại cậu còn hơn. Bây giờ cô ấy không chỉ làm Giám đốc, mà còn là bạn gái của Triệu Thầm, biết đâu sau này sẽ trở thành Triệu phu nhân.”
“Con người không thể nhìn bề ngoài, biển cả không thể đo lường. Các bạn học, vẫn nên chăm chỉ nỗ lực thôi. Cả Đại học B có mấy Chu Lê, đừng có ghen tị với người ta.”
“Đúng vậy, các cậu đâu có mưu mô bằng người ta.”
“Ê, sao cậu lại nói người ta mưu mô, có phải đố kỵ với người ta không?”
“Không phải, mình đang khen cậu ta thông minh đấy chứ. Các cậu nghĩ xem, Chu Lê có thể đạt được đến bước hôm nay, chắc chắn đã phải bỏ ra rất nhiều, đó là điều mà người bình thường có thể làm được sao? Các cậu chỉ nghĩ đến việc người ta bây giờ tốt như thế nào, nếu cho các cậu cơ hội tương tự, chắc các cậu cũng không có khả năng nắm bắt.”
“Cũng đúng, đừng nhìn Chu Lê bây giờ hào nhoáng, đâu ai biết đã phải hy sinh bao nhiêu. Tôi nghe nói giới thượng lưu thường rất hỗn loạn…”
Tô Tiểu Tiểu nghe những người này nói càng lúc càng vô lý, chuẩn bị tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi. Khi cô đứng dậy, trước cửa phòng chợt xôn xao, mọi người bắt đầu chụm lại bên đó.
Trong đám đông ồn ào, Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, dần dần trùng khớp với hình ảnh cô gái luôn điềm tĩnh trong ký ức.
Lúc gặp lại Chu Lê, Tô Tiểu Tiểu nghĩ rằng sẽ rất xa lạ. Dù cô ấy mặc những bộ đồ không rõ thương hiệu và trang điểm nhẹ nhàng, trông rất phù hợp và tinh tế, nhưng đôi mắt trong veo như nước mùa thu của Chu Lê, vẫn không thay đổi qua năm tháng. Mọi người đều trở nên xinh đẹp hơn, nhưng chỉ có vẻ đẹp của Chu Lê là xuất phát từ bên trong, chứ không chỉ từ lớp da mỏng bên ngoài.
(Lynn: Mình nghĩ là Tô Tiểu Tiểu đang muốn miêu tả Chu Lê đẹp cả về nội tâm, tức là vẫn giữ được sơ tâm, sự trong sáng của thời sinh viên)
Đôi mắt điềm tĩnh của cô ấy xuyên qua đám đông, gặp gỡ ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu, thế rồi Chu Lê mỉm cười nhẹ nhàng. Tô Tiểu Tiểu vô thức tránh ánh mắt của cô ấy, sau đó cảm thấy mình thật nhỏ nhen, chủ động tiến lên chào hỏi: “Hi, Chu Lê.”
Không biết có phải là ảo giác của cô không, nhưng Tô Tiểu Tiểu cảm thấy Chu Lê dường như vui vẻ hơn trước đó, vì cô ấy đã bất thường đáp lại: “Hi.”
Câu chào này thật không giống Chu Lê, cô nghĩ rồi tự cười mình. Sau đó, Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này, cứ làm như mình rất hiểu Chu Lê. Sau khi chào hỏi, cả hai lịch sự hỏi thăm tình hình gần đây của nhau.
Dạo này cậu thế nào? Khá ổn. Ừ, vẫn ổn là được rồi.
May mắn là ngay lúc đó có nhiều người vây quanh Chu Lê, Tô Tiểu Tiểu không có nhiều thời gian để trò chuyện với cô ấy, đã bị người khác cắt ngang và gạt sang một bên. Suốt buổi họp lớp, Tô Tiểu Tiểu ngồi ở góc, ngay cả Vương Quyên cũng bận rộn hơn cô.
Buổi họp lớp diễn ra đến giữa chừng, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy chán nản nên đã về sớm. Không lâu sau khi cô rời đi, Chu Lê cũng ra về. Vương Quyên đã quay một đoạn video ngắn gửi cho Tô Tiểu Tiểu, trong video là khung cảnh Triệu Thầm đến đón Chu Lê trong bộ vest chỉnh tề, vẫn đẹp trai ngời ngời.
Tô Tiểu Tiểu không rõ là đố kỵ nhiều hơn hay khó chịu nhiều hơn.
Cô trở về nhà bố mẹ. Trong ngày không quá đặc biệt này, cô không muốn trở về đối mặt với không gian lạnh lẽo. Đây là một quyết định đúng đắn, ngôi nhà lúc nào cũng ấm áp ấy đã mang lại cho cô sự an ủi phần nào. Có lẽ mẹ cô đã nhận ra tâm trạng không tốt của con gái, hiếm khi không thúc giục cô kết hôn, còn nấu cho cô một bát bánh trôi rượu nếpĂn xong những viên bánh trôi nóng hổi, tâm trạng của Tô Tiểu Tiểu dần dần bình tĩnh lại, cô nũng nịu với bố mẹ rồi về phòng nghỉ ngơi. Phòng của cô vẫn giữ nguyên diện mạo như thời còn đi học, mỗi lần trở về đây như thể trở lại khoảng thời gian vô tư vô lo trong quá khứ. Trên bàn học, có chiếc máy vi tính cô đã sử dụng và những cuốn tiểu thuyết đã đọc, trong ngăn kéo có những món quà cô nhận được và những bức thư tình được cất giữ cẩn thận.
Tô Tiểu Tiểu lật xem những kỷ niệm tuổi trẻ, lúc thì vui vẻ lúc thì buồn bã. Những món đồ nhỏ lặt vặt đầy ắp, lại được bảo quản nguyên vẹn suốt nhiều năm, cô thậm chí còn tìm thấy chiếc điện thoại cũ từng cho Chu Lê sử dụng. Đã lâu như vậy, bề ngoài của điện thoại không có nhiều dấu hiệu hao mòn, có thể thấy Chu Lê lúc đó chắc hẳn rất yêu quý nó. Nhưng nó vẫn quá cũ, năm cuối đại học Chu Lê đã đổi sang điện thoại mới, chiếc điện thoại cũ này có lẽ là cô để lại trong ký túc xá, và được mẹ cô mang về khi dọn dẹp đồ đạc.
Cục sạc để bên cạnh, Tô Tiểu Tiểu c*m v** ổ điện thử một chút, màn hình bỗng nhiên sáng lên. Điều này khiến tâm trạng của Tô Tiểu Tiểu trở nên sáng sủa, dường như có thể chứng minh rằng một số thứ vẫn chưa biến mất.
Cô mở màn hình và xem qua, giao diện vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, khiến người ta cảm thán về sự trôi qua của thời gian và sự tiến bộ của công nghệ. Hồi đó, họ chỉ sử dụng những chiếc điện thoại như vậy, liên lạc với những người mình thích và những chuyện rắc rối.
Tô Tiểu Tiểu chỉ vô tình mở tin nhắn, rồi biểu cảm dần dần cứng lại. Cô kinh ngạc nắm chặt chiếc điện thoại cũ, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. mà cô thích.