Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Chương 2



Tháng 10 ở Bắc Thành, những chiếc lá ngô đồng màu vàng rơi rụng bên ngoài cửa sổ. Tô Tiểu Tiểu mở cửa sổ, một cơn gió buổi sáng mùa thu mát lạnh phả vào mặt cô.

Sinh viên Đại học B vốn chăm chỉ, trời vừa sáng, từ phía sân thể dục nhỏ cạnh ký túc xá nữ đã vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh.

Chuông báo thức đã reo mà những người nằm trên giường vẫn không ai phản ứng. Tô Tiểu Tiểu dậy sớm nhất đành phải đi tới từng giường gọi mọi người dậy. Phòng ký túc xá có tổng cộng sáu người, chỉ có chiếc giường gần cửa là trống. Chăn đệm sáng màu được gấp lại gọn gàng chỉnh tề, trông trống trải như thể chưa từng có ai động vào.

“Aizz! Là ai bảo rằng lên đại học sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều so với hồi cấp ba hả! Vẫn phải dậy sớm như nhau mà!”

Mấy cô gái vừa oán thán vừa vùng vằng bò dậy khỏi giường. Thời gian không còn sớm, mọi người vội vàng rửa mặt thay quần áo, sau một hồi lộn xộn, họ khoác tay nhau cùng đi đến căng tin để ăn sáng.

Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên là hai người cuối cùng rời khỏi phòng. Vương Quyên là người khá bừa bãi, Tô Tiểu Tiểu đợi một lúc lâu mới thấy cô ta đủng đỉnh chuẩn bị xong. Trước khi đóng cửa lại nhớ ra hôm nay tới lượt mình đổ rác, nhưng mở cửa thì phát hiện túi rác hôm qua còn để ở góc tường đã không còn.

“Cô bạn Chu Lê này chẳng hòa đồng tí nào cả.” Vương Quyên nhanh chóng đoán ra là ai đã giúp mình vứt rác. Người trong ký túc xá ai cũng lười nhác, ngoại trừ cô gái tên Chu Lê ít nói thì không thể là ai khác được.

Vương Quyên kể rằng hồi cấp ba, trong ký túc xá mình cũng có một bạn nữ như vậy, là người từ nông thôn chuyển đến, học rất giỏi nhưng ít nói, hỏi một câu thì đáp một câu, cảm giác rất mệt mỏi khi ở cạnh.

Tô Tiểu Tiểu nhớ lại, hình như trong lớp của mình trước đây cũng có một cô bạn như vậy, tính tình trầm lặng, quái gở, khó đoán, thế nhưng cô lại cảm thấy Chu Lê có đôi nét khác biệt.

Sáng sớm mùa thu, mọi người đã lục tục kéo đến ngồi kín giảng đường. Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên bước vào cửa đã thấy Chu Lê ngồi ở hàng ghế phía trước chăm chú đọc sách. Vị trí ở hàng ghế sau luôn rất được ưa chuộng, họ tới quá muộn, chỉ còn lại mấy chỗ ngồi bên cạnh Chu Lê. Hai người bước tới chào hỏi, Chu Lê thấy họ thì cũng chỉ cười nhẹ rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Vương Quyên liếc mắt ra hiệu với Tô Tiểu Tiểu. Tô Tiểu Tiểu cười đáp rồi lấy giáo trình và bút, đặt lên bàn chuẩn bị cho tiết học.

Dù sao cũng là bạn cùng phòng, Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên hỏi Chu Lê có muốn cùng đi ăn cơm ở căng tin sau giờ học hay không, quả nhiên bị đối phương từ chối một cách khéo léo, sau đó cả ba cũng không còn giao tiếp gì nữa. Kết thúc một buổi học, Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên vội vàng trở về ký túc xá mà chưa kịp ăn cơm.

Họ bắt đầu thay váy và trang điểm. Vì còn chưa thành thạo, nhìn không thuận mắt nên còn ghé sát vào gương quan sát mặt mình và mặt người kia, rồi đồng loạt nở một nụ cười ngại ngùng, cuối cùng hai người chỉ kẻ lông mày và thoa một lớp son nhạt.

“Hôm nay chắc chắn sẽ có nhiều gái xinh tới, hai chúng ta chắc chắn không thể sánh bằng, vẫn nên để tự nhiên một chút thì tốt hơn.” Tô Tiểu Tiểu có gương mặt dễ thương như em bé, cô biết rõ bản thân mình dù có trang điểm thế nào cũng không thể trở thành mỹ nhân, đành vỗ ngực tự an ủi bản thân để giảm bớt hồi hộp. Cô hỏi: “Quyên Quyên, cậu nghĩ đàn anh Triệu Thầm thật sự sẽ đến sao?”

“Sẽ đến chứ. Đây là buổi hoạt động đầu tiên của sinh viên mới như bọn mình ở Câu lạc bộ biện luận. Cậu cũng biết chủ tịch câu lạc bộ là bạn thân của đàn anh Triệu Thầm mà, anh ấy chắc chắn sẽ tới!”

Tô Tiểu Tiểu còn đang hồi hộp thì điện thoại chợt đổ chuông. Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, nhìn thấy một đầu số lạ của tỉnh khác, ngạc nhiên vài giây rồi mới đoán được là ai gọi đến. Cô không nghe máy mà cầm điện thoại chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói với Vương Quyên: “Hình như là quê nhà Chu Lê gọi tới, mình đi tìm cậu ấy một lúc, cậu chờ mình nhé.” 

“Hả? Thế cậu mau quay về đấy.” Gần tới giờ tham gia hoạt động, thấy Tô Tiểu Tiểu đi rồi, Vương Quyên lầu bầu vài câu: “Đã là thời đại nào rồi, sao còn có người không dùng điện thoại di động chứ.”

Tô Tiểu Tiểu nhớ vào giờ này Chu Lê hẳn là đang làm thêm ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh trường, cô rảo bước tới đó. Trên đường đi, cô nhận cuộc gọi. Người gọi tới là một người phụ nữ trung niên, dùng tiếng phổ thông lơ lớ pha lẫn phương ngữ, bà ấy nói muốn tìm Chu Lê. Tô Tiểu Tiểu cho rằng người này là mẹ của Chu Lê, kiên nhẫn lễ phép nói với bà ấy có lẽ phải đợi một lúc, tầm mười phút sau mình sẽ gọi lại cho đối phương.

Đến cửa hàng tiện lợi, Chu Lê quả nhiên đang ở đó. Tô Tiểu Tiểu đứng ở cửa, nhỏ giọng gọi tên Chu Lê. Chu Lê ngẩng đầu thấy cô ấy chỉ vào điện thoại, bèn nói với cửa hàng trưởng một câu rồi ra ngoài.

Tô Tiểu Tiểu đưa điện thoại cho cô rồi nói: “Người nhà bạn tìm bạn, hình như rất sốt ruột, bạn mau gọi lại đi.”

Chu Lê nói cảm ơn rồi nhận lấy điện thoại di động từ tay Tô Tiểu Tiểu.

Tô Tiểu Tiểu hộc tốc chạy tới đây nên lúc này mồ hôi chảy đầm đìa. Cô bạn sờ vào túi lấy ra từ bên trong một tờ giấy ăn. Thời tiết ở Bắc Thành vào tháng 10 vẫn còn hơi nóng, Tô Tiểu Tiểu vừa lau mồ hôi vừa thở d/ốc, nhìn Chu Lê điềm tĩnh cầm điện thoại, sắc mặt trước sau không thay đổi. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà từ lúc gọi điện cho đến khi cúp máy, Chu Lê chỉ nói đúng hai câu, một câu là “Vâng”, một câu là “Ngày mai cháu sẽ gửi tiền cho thím. Cảm ơn thím.”

Cuộc trò chuyện chưa đến ba phút, Chu Lê trả lại điện thoại lại cho Tô Tiểu Tiểu và gửi lời cảm ơn một lần nữa, còn khách sáo nói rằng ngày mai sẽ mua bữa sáng cho cô ấy để bày tỏ lòng biết ơn. Tô Tiểu Tiểu không phải là người tính toán chi li, vội vàng xua tay nói không cần. Chu Lê cũng không nói gì thêm, chỉ gửi lời cảm ơn một lần nữa rồi quay về cửa hàng.

Trước khi đi, Tô Tiểu Tiểu lại nhìn về phía Chu Lê qua cửa kính. Chu Lê mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã cũ, bên ngoài đeo một chiếc tạp dề in logo của cửa hàng tiện lợi, tóc buộc thấp kiểu quê mùa, nét mặt lạnh nhạt, vẻ ngoài không nổi bật giữa đám đông, nhưng lại có phong thái trầm tĩnh không hiện buồn vui, khiêm tốn thong dong.

Trên đường về, Tô Tiểu Tiểu đi rất chậm, trong đầu hiện lên hình ảnh của Chu Lê khi mới đến. Lúc đó Tô Tiểu Tiểu vô tình mở cửa nhà vệ sinh, đập vào mắt là vết sẹo trên người Chu Lê.

Lúc đó vẻ mặt Chu Lê cũng như lúc này, không hề hoảng loạn hay cáu kỉnh khi có người đột ngột xông vào. Cô chỉ lặng lẽ kéo áo, che đi vết sẹo rồi nói: “Mình sắp xong rồi, bạn chờ thêm một lát được không?”

“Ái ui…” Vì quá mải mê hồi tưởng, Tô Tiểu Tiểu đã đâm phải cột điện ven đường, khiến cô bạn đau đến ch** n**c mắt.

Vào lúc Tô Tiểu Tiểu đau đến mức ù tai thì một người đi qua trước mắt, tức thì khiến cô quên hết mọi đau đớn.

Màn đêm buông xuống.

Bảy giờ tối là thời điểm nhộn nhịp nhất ở khu vực xung quanh trường đại học. Có sinh viên ra ngoài tìm đồ ăn, lại có các cặp đôi ra hẹn hò, ánh đèn và không khí tươi vui lấp lánh trên bầu trời nơi đây.

Có rất đông người tới cửa hàng tiện lợi mua đồ, dường như tâm trạng của cửa hàng trưởng đang không vui nên đã cáu giận với Chu Lê vì việc tính tiền chậm, sai cô đi sắp xếp lại kệ hàng.

Chu Lê ngồi xổm để sắp xếp kệ hàng, một nam thanh niên không để ý dưới chân suýt nữa giẫm vào tay cô. Khi đụng chân phải Chu Lê, người này hốt hoảng lùi lại hai bước, suýt nữa mất thăng bằng ngã xuống, buột miệng thốt ra “Chết mịa”.

Chu Lê vội vàng đứng dậy nói: “Xin lỗi.”

Nam thanh niên kia có khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, tay còn xoa ngực chưa hoàn hồn, miệng nói: “Cô là quỷ à? Ngồi ở đấy mà không lên tiếng.” 

“Là tại mày không nhìn đường đấy chứ.” Một nam thanh niên khác đi cùng lên tiếng.

“Được rồi được rồi, đều tại tôi. Xin lỗi nhé.” Nam thanh niên vừa bị dọa sợ giờ đã bình tĩnh lại, nói câu xin lỗi với vẻ thờ ơ rồi lướt qua Chu Lê rời đi.

“Không làm em sợ chứ?” Người thanh niên đi cùng còn nán lại hiền hòa hỏi Chu Lê. Chu Lê lắc đầu nói không sao, lúc này người thanh niên mới yên tâm rời khỏi.

“Lão Dịch, mau gọi điện cho Triệu Thầm đi. Nó làm cái gì không biết, rõ lâu la, bao nhiêu người đang chờ đấy.”

“Sao mày không tự gọi đi.”

“Nó toàn chê tao phiền nhiễu, tao gọi nó không nghe máy đâu. Mau gọi Triệu Thầm qua đây đi, tao đã bảo với các em khóa dưới là nó sẽ tới rồi, nó không tới thì tao mất mặt lắm.”

Hai người đang chờ thanh toán trước quầy thu ngân, tầm mắt những người xung quanh đều đổ dồn về phía họ.

Đây là hai con người thuộc về thế giới hoàn toàn khác biệt với Chu Lê, một người hiên ngang tuấn tú, một người dịu dàng như ngọc.

“Là đàn anh Trâu Tự và đàn anh Dịch Nguy Nhiên đấy.” Khi họ đã rời khỏi đó, đám sinh viên trong cửa hàng tiện lợi vẫn còn đang bàn tán.

Sau khúc nhạc đệm kia, Chu Lê lại bị gọi về làm công việc thu tiền. Cửa hàng trưởng vẫn tỏ ra khó chịu, mắng cô: “Có tí việc cỏn con cũng làm không nên hồn.”

“Thật sự xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Chu Lê không phí phạm thời gian để phân tâm, động tác trên tay cũng nhanh nhẹn hơn.

Cách cửa hàng tiện lợi hai con phố là một quán thịt nướng, vì phong cách bài trí nội thất rất đặc sắc cộng thêm hương vị món ăn hấp dẫn nên rất được sinh viên Đại học B yêu thích, là lựa chọn số một cho những buổi liên hoan của cả giáo viên và sinh viên. Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên tới khá sớm, chào hỏi các tiền bối và bạn cùng khóa trong câu lạc bộ một lúc rồi mới thấy chủ tịch Câu lạc bộ Trâu Tự cùng người bạn Dịch Nguy Nhiên tới.

Phòng riêng rộng rãi, rất đông người tới dự. Với tư cách là sinh viên năm nhất và thành viên mới của Câu lạc bộ, Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên chỉ là hai trong số những người tới chào hỏi hai nhân vật nổi danh, sau đó chìm nghỉm trong đám đông.

Tô Tiểu Tiểu liên tục thất thần, Vương Quyên đang ngắm trai đẹp liền cảm thấy kỳ lạ, huých nhẹ cánh tay vào người Tô Tiểu Tiểu rồi hỏi: “Tiểu Tiểu, cậu sao thế?”

“Hả? Cậu bảo gì cơ?” Tô Tiểu Tiểu rõ ràng đang mất tập trung, ngay cả Vương Quyên hỏi gì cũng không nghe rõ. Vương Quyên thấy vẻ thẫn thờ của cô thì cũng không hỏi lại.

Vương Quyên không biết người chị em cùng mê trai đẹp giống mình vì sao đột nhiên lại mất hồn mất vía, hay là vì hai mỹ nam Trâu Tự và Dịch Nguy Nhiên đang đứng trước mặt. Cô ta ngưỡng mộ nhìn một đàn chị bạo dạn, nhiệt tình đang tiến lên bắt chuyện với hai người họ, trong khi bản thân chỉ dám dõi theo từ xa.

Thế nhưng Vương Quyên cũng không vì thế mà buồn, có thể ngồi dùng bữa ở một góc xa xa trong căn phòng ăn này cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

Nam thanh nữ tú tụ hội với nhau, bầu không khí vừa sôi nổi lại có phần bốc đồng, từng tiếng chạm ly chạm cốc vang lên. 

Buổi họp mặt đã diễn ra được một nửa thời gian thì người mà Trâu Tự thúc giục nãy giờ mới ung dung tới muộn.

Anh vừa xuất hiện, Trâu Tự đã nở nụ cười rạng rỡ, reo lên: “Nào, Triệu Thầm, đàn anh Triệu của chúng ta tới rồi, mau tránh đường nào.”

Cả căn phòng thoáng chốc im lặng vài giây, cánh tay đang cầm chén rượu của Vương Quyên khựng lại. Sau khi bầu không khí khôi phục lại sự kích động vốn có, cô ta phấn khích quay sang nhìn Tô Tiểu Tiểu, bất giác nuốt lại những lời còn chưa thốt ra: “Tiểu…”

Đôi mắt sáng long lanh của thiếu nữ phản chiếu khuôn mặt khôi ngô của người đàn ông.

Vương Quyên không phải chưa từng gặp trai đẹp. Chững chạc, rạng rỡ như ánh mặt trời, dịu dàng hay thanh tú đều có cả, thế nhưng cô ta chưa từng gặp ai có đôi mắt có thể nhìn thấu người khác như vậy.

Hoàn mỹ, cao xa không thể với tới.

Đêm khuya, đường phố vẫn ồn ào náo nhiệt.

Chu Lê thay ca với đồng nghiệp, đi dọc theo con đường nhỏ trở về ký túc xá. Trăng đêm nay thật tròn, gió đêm mát lạnh. Khi đến chỗ vắng vẻ, thấy ghế tựa không người, cô liền ngồi xuống nghỉ ngơi.

Chiếc bánh bao mua từ sáng giờ đã nguội lạnh, nhưng trong túi cô có mang theo nước nóng lấy từ trong cửa hàng.

“Meow…”

Mèo hoang trong trường không sợ người, nó chui ra từ trong bụi cỏ, ngồi xuống bên chân Chu Lê rồi nhìn cô, trông thật tội nghiệp. Chu Lê bẻ một miếng bánh bao để trước mặt nó.

Mèo trong thôn cái gì cũng ăn nhưng mèo ở đây thì không như vậy.

Nó hít hà miếng bánh bao, kêu “meow” một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...