Công việc bàn giao diễn ra suôn sẻ, trong lúc đang mời các đồng nghiệp ăn bữa cơm chia tay lần cuối, Chu Lê lại nhận được cuộc gọi từ Diệp Thiền.
Trên đường đưa Chu Toàn đến bệnh viện, Chu Lê cảm nhận được nỗi buồn không thể kiềm chế của cậu thiếu niên, cô không thể an ủi mà nói ra những lời về một phép màu có thể xảy ra.
Đến bệnh viện, Diệp Thiền đón họ ở dưới lầu. Mặt mũi cô ấy tái nhợt, nhu nhược mà bất lực, không biết nên biểu hiện cảm xúc gì để đối diện với Chu Toàn, chỉ dẫn họ đến vườn hoa dưới tòa nhà bệnh viện.
Diệp Hàm đội mũ, quấn trong chiếc áo bông dày, cô bé ngồi trên xe lăn tắm nắng trên bãi cỏ. Mẹ Diệp đứng bên cạnh chờ đợi, không ngừng nhìn xung quanh, khi thấy họ thì lập tức quay mặt đi, Chu Lê thấy bà ấy khi nhìn thấy mình, nét mặt không thể che giấu được sự sợ hãi.
Chu Toàn chỉ định nhìn từ xa, Diệp Thiền ra hiệu cho mẹ rời đi rồi nói với Chu Lê: “Hai người có thể qua nói chuyện với em ấy.”
Chu Lê nhìn Chu Toàn, cậu gật đầu.
Cô nói với Diệp Thiền: “Cô yên tâm, chúng tôi chỉ tới thăm cô bé thôi.”
Mẹ Diệp nhận được tín hiệu từ Diệp Thiền, cúi người nói với Diệp Hàm vài câu rồi rời đi. Sau khi mẹ Diệp rời đi, Chu Toàn lại chờ một lúc mới đi qua. Cậu ngồi trên một băng ghế bên cạnh, không dám làm phiền cô bé, tự coi mình như một người qua đường.
Hôm nay thời tiết đẹp, trong vườn hoa có nhiều bệnh nhân ra ngoài hít thở không khí, sự xuất hiện của cậu không hề gây chú ý.
Thấy có người lại gần, Diệp Hàm đầu tiên là sợ sệt nhìn qua Chu Toàn, sau đó ngoan ngoãn chờ đợi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Chu Toàn lấy điện thoại ra chơi một trò chơi, một nhóm trẻ em gần tuổi Diệp Hàm chạy tới chạy lui, Chu Toàn không thấy trong mắt Diệp Hàm thể hiện niềm khát khao hay mong đợi.
Trên tay Chu Toàn còn có kim truyền dịch, cậu một tay chơi điện thoại, không nhịn được ho hai tiếng.
“Anh ơi, anh đang đợi ai à?” Diệp Hàm thấy Chu Toàn cũng chờ lâu như mình, bất ngờ lên tiếng.
“Ừ.” Chu Toàn ban đầu định ngồi một lúc rồi đi, kiềm chế nỗi khổ giả vờ thờ ơ trả lời.
Trong mắt người lớn, trẻ con không hiểu sinh tử.
Bọn chúng thực sự không hiểu gì cả, chỉ có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của người lớn. Diệp Hàm cảm nhận được nỗi buồn của Chu Toàn, nói bằng giọng yếu ớt: “Anh ơi, anh đừng buồn, mẹ anh một lát nữa sẽ đến đón anh.”
Chu Toàn hỏi theo lời cô bé: “Em cũng đang đợi mẹ em à?”
“Không ạ.” Cô bé nhỏ giọng đáp: “Mẹ của em không còn nữa, em đang đợi chị gái đến đón em.”
Chu Toàn kinh ngạc trước lời nói của Diệp Hàm, lại nghe cô bé nói: “Anh ơi, đây là bí mật nhé, đừng nói cho người khác biết.”
“Có thể em sắp đi tìm mẹ, nhưng lại không nỡ rời xa chị gái. Nếu em đi, chị ấy chắc chắn sẽ rất buồn. Nhưng nếu em không đi, chị ấy lại rất mệt, em không muốn chị em mệt như vậy.”
Cô bé đã phiền não vì điều này rất lâu, bởi vậy không kìm được nói ra nỗi lòng với một người anh trai xa lạ.
Chu Toàn vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, không dám hỏi liệu cô bé có biết “không còn” nghĩa là gì không.
“Anh cũng có một người chị gái.” Chu Toàn không biết làm thế nào để giao tiếp với một đứa trẻ ở độ tuổi này, đành chia sẻ mong muốn trong lòng: “Chị ấy rất tốt với anh, nhưng chị ấy không còn nữa. Anh cũng rất muốn đi tìm chị, nhưng mẹ anh cũng không nỡ rời xa anh.”
Diệp Hàm gật đầu, nói: “Anh ơi, hóa ra chúng ta giống nhau.”
“Ừ.”
Sự sống và cái chết mà người lớn không thể hiểu, đối với một thiếu niên và một cô bé thì càng như một cuốn sách khó hiểu.
“Nhưng anh à, anh đừng buồn nữa, mẹ của anh thấy anh buồn cũng sẽ buồn theo. Chị gái em cũng như vậy, nên chúng ta phải vui vẻ vào.”
Diệp Thiền trốn trong góc, nghe thấy những lời họ nói, nước mắt không ngừng rơi. Chu Lê không nói gì, chỉ đưa khăn giấy cho cô ấy.
Chu Toàn và Diệp Hàm lại trò chuyện một lúc, Diệp Thiền nhanh chóng lấy lại tinh thần. Sau khi Chu Toàn rời đi, Diệp Thiền đã đổi sang nụ cười. Đó không còn là nụ cười gượng gạo, mà là niềm vui xuất phát từ trái tim.
Cô ấy chỉnh lại trang phục cho Diệp Hàm, đẩy cô bé trở về phòng bệnh, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Hàm Hàm, vài ngày nữa em sẽ phải phẫu thuật, có sợ không?”
Thấy nụ cười của Diệp Thiền, Diệp Hàm cũng vui vẻ theo, ngoan ngoãn nói: “Có hơi sợ.”
“Đừng sợ, chị sẽ ở bên em. Ngày mai chị sẽ nói với bác sĩ, dẫn em đi chơi công viên được không?”
“Có được không ạ?”
“Được, chúng ta sẽ nói với bác sĩ, chỉ chơi một chút thôi.”
“Vâng, chỉ chơi một chút thôi.”
Chu Lê và Chu Toàn nhìn họ dần đi xa, rồi rời khỏi bệnh viện, Chu Toàn không kìm được nước mắt. Chu Lê vỗ vai cậu thiếu niên cao hơn mình, cũng không an ủi.
Cuộc sống có ý nghĩa vì có những người yêu thương.
Diệp Thiền nói với Chu Lê: “Xin lỗi, thời gian qua đã gây ra quá nhiều phiền phức cho cô. Triệu Thầm đã tìm tôi, tôi biết hai người đã có chút hiểu lầm vì tôi. Khi Hàm Hàm làm xong phẫu thuật, tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho anh ấy.”
Chu Lê không nói gì. Nếu được, cô không muốn Triệu Thầm lại bị tổn thương. Nhưng đây không phải là điều cô có thể quyết định, bây giờ mọi chuyện đã không còn liên quan đến cô.
Bệnh của Chu Toàn đã hồi phục gần như hoàn toàn, cậu không ở lại chờ Diệp Hàm làm phẫu thuật, sắp đến kỳ nghỉ đông, cậu phải tranh thủ thời gian để bù lại bài vở đã bỏ lỡ.
Chu Lê đưa họ đến ga tàu, mẹ Chu với vẻ mặt u ám không dám bộc lộ cảm xúc. Về nhà còn một đống nợ chờ đợi phải trả, bà ta muốn làm liều đòi tiền, nhưng lại có Chu Toàn là điểm yếu của mình.
“Nếu phẫu thuật thành công, chị gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.” Chu Toàn nhớ ngày phẫu thuật, nếu ngày đó không nhận được tin nhắn, cậu sẽ hiểu.
Chu Lê đồng ý, lén lút đưa cho cậu một tấm thẻ, ban đầu Chu Toàn không muốn nhận, nhưng khi nghe cô nói phải trả lại, cậu mới miễn cưỡng nhận.
Chu Toàn nói, bao gồm cả tiền khám bệnh trước đó, cậu sẽ trả lại cho cô từng xu một.
Sau khi Chu Toàn đi, Chu Lê định đến nhà Triệu Thầm để dọn dẹp đồ đạc của mình, nhưng trái tim đập loạn nhịp nhắc nhở cô rằng, cô thực sự nên đến bệnh viện.
Cô về nhà thu dọn một số đồ dùng cá nhân, bắt taxi đến bệnh viện, đăng ký, khám bệnh, làm thủ tục nhập viện, rồi bắt đầu một loạt các kiểm tra.
Kiểm tra cũng không phiền phức, mặc dù cô một mình, nhưng không đến nỗi không thể di chuyển. Rút vài ống máu, làm siêu âm và điện tâm đồ, rồi có thể nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Viêm cơ tim[7] không phải là bệnh quá nghiêm trọng, điều quan trọng nhất là nghỉ ngơi. Chu Lê đã trì hoãn thời gian, vào viện lại phải dùng máy thở, mặc dù cô đã nhiều lần khẳng định với bác sĩ rằng mình không khó chịu nhiều, chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi, nhưng bác sĩ cương quyết ra lệnh cô phải đeo một đêm.
[7]Viêm cơ tim (myocarditis) là tình trạng viêm đi kèm theo hoại tử các tế bào cơ tim. Viêm cơ tim có thể do nhiều bệnh lý gây ra (ví dụ: nhiễm trùng, độc tố tim, thuốc và các bệnh hệ thống như bệnh sarcoid) nhưng thường là vô căn. Triệu chứng lâm sàng khá đa dạng và có thể bao gồm: mệt mỏi, khó thở, phù tim, đánh trống ngực và đột tử.
Những điều này không là gì, điều duy nhất khiến cô cảm thấy không thoải mái khi nằm viện một mình là sẽ có y tá đến hỏi: “Người nhà của chị đâu rồi? Bảo họ đi hỏi xem báo cáo kiểm tra đã ra chưa, lát nữa mang cho bác sĩ.”
Bệnh nhân trong bệnh viện nhiều, y tá luôn có lúc bận rộn. Lúc này, Chu Lê buộc phải giải thích: “Tôi không có người nhà, có thể đợi truyền nước xong rồi đi lấy không?”
Y tá ngạc nhiên nhìn cô một cái rồi nói: “Vậy không cần đâu, lát nữa tôi sẽ giúp chị hỏi, chị cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Cảm ơn.”
Mặc dù không gặp triệu chứng quá nghiêm trọng, nhưng Chu Lê thực sự không dám chạy lung tung, sợ bác sĩ thấy lại mắng. Hai y tá không rõ tình hình đã hỏi những câu tương tự, tin tức “bệnh nhân giường 36 không có người nhà, cần được quan tâm chăm sóc” nhanh chóng đến tai các y tá. Sau đó, những việc như lấy báo cáo kiểm tra cần người nhà chạy đi, họ đều tự giác làm giúp cô.
Đêm đầu tiên nhập viện, Chu Lê ngủ không yên. Đeo máy thở khiến cô không thoải mái, luôn muốn tháo ra. Mãi mà không thể thích nghi, nên cuối cùng cô đã không kìm được tháo ra vào lúc nửa đêm.
Sáng hôm sau, bác sĩ đến kiểm tra, đo nhịp tim cho cô, thấy cô thực sự không muốn thở oxy thì bảo y tá tháo máy thở.
“Cảm thấy thoải mái hơn chưa? Tim còn đập nhanh không?” Bác sĩ điều trị của Chu Lê trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nói chuyện rất nhẹ nhàng, là một bác sĩ nữ. Mặc dù cũng khá nghiêm khắc, nhưng không dữ dằn như bác sĩ ở phòng cấp cứu.
Chu Lê ngoan ngoãn trả lời: “Khá hơn rồi, không còn đập nhanh như trước.”
“Bây giờ điều quan trọng nhất là bạn phải nghỉ ngơi thật tốt, tránh kích thí.ch và dao động cảm xúc. Nếu tim còn đập nhanh thì phải nói ngay. Bệnh này không có thuốc đặc hiệu, chỉ có thể từ từ điều trị. Được rồi, cứ từ từ chữa bệnh, có gì thì tìm tôi.”
Sau khi kiểm tra xong, Chu Lê rửa mặt đơn giản chuẩn bị ăn sáng. Rửa mặt xong ra ngoài, một dì cũng đang nằm viện lâm sàng chủ động bắt chuyện: “Cô gái à, đừng chạy lung tung một mình nữa. Đây, chú này sẽ đi mua cơm, cháu muốn ăn gì để chú ấy mua về cho. Gần bệnh viện có một quán bánh bao rất ngon, chúng tôi thường mua bữa sáng ở đó, có cả cháo, sữa đậu nành và quẩy.”
Dì ấy liếc chồng mình, người đàn ông trung niên hiền lành mỉm cười thân thiện với Chu Lê: “Một lát nữa y tá sẽ đến truyền dịch, cháu muốn ăn gì thì nói với chú nhé.”
Lúc đầu Chu Lê từ chối lòng tốt của họ, nói rằng mình có thể gọi đồ ăn, nhưng dì Hồ rất nhiệt tình.
“Ấy, cô gái, đừng khách sáo, ở chung một phòng bệnh cũng là duyên phận, chúng tôi cũng mới đến hai ngày, ai có thời gian mua cơm thì đi, giúp đỡ lẫn nhau không có gì phải ngại.”
Một cặp vợ chồng già ở giường bên cạnh cũng tham gia thuyết phục, nên Chu Lê không thể từ chối, đành nhờ họ mua hộ một bát cháo.
Tối qua Chu Lê vừa nhập viện đã đeo máy thở, họ nghĩ cô bệnh nặng không dám làm phiền, giờ mới bắt đầu làm quen và hỏi chuyện. Dì Hồ đã hơn năm mươi tuổi bị bệnh tim mạch, bà cụ Lưu hơn bảy mươi tuổi thì vừa bệnh ở động mạch vành lại thêm huyết áp cao. Tầng này toàn bệnh nhân khoa tim, chủ yếu là người già, tầm tuổi như Chu Lê thì rất ít.
“Cháu mệt rồi phải không? Phải chăm sóc thật tốt cho bản thân, đừng để tuổi trẻ mà mắc bệnh tim. Dì có một người họ hàng, con gái cũng gần tuổi cháu, hồi đi học bị bệnh này, phải xin nghỉ học dưỡng bệnh nửa năm mới khỏi.”
Mọi người trong phòng bệnh đều rất nhiệt tình.
“Cô gái, nghe giọng thì cháu không phải người nơi này, đến đây làm việc hay học tập vậy?”
“Làm việc ạ, cháu đã tốt nghiệp được sáu năm rồi.” Bình thường lúc không làm việc, Chu Lê đều để mặt mộc, bỏ đi vẻ mặt nghiêm túc, trông cô không quá già dặn.
“Ôi, không nhìn ra.” Dì Hồ tính toán, đã tốt nghiệp sáu năm, vậy không phải đã gần hai mươi tám, hai mươi chín tuổi rồi sao: “Tôi cứ tưởng cháu còn nhỏ, cùng lắm thì cỡ hai mươi tuổi thôi, nhìn giống như con gái nhà tôi.”
Chu Lê cười đáp: “Hai mươi sáu ạ, không còn nhỏ nữa.”
“Hai mươi sáu? Ôi, vậy không phải mười sáu tuổi cháu đã vào đại học rồi sao?”
“Nhà cháu ở nông thôn, hồi đó quản lý không nghiêm, nên đi học sớm.” Chu Lê còn vì học giỏi mà nhảy lớp, vì thế cô luôn nhỏ hơn bạn cùng lớp hai tuổi.
Bình thường không để ý, lúc này cô mới chợt nhận ra, hóa ra thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy.