Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Chương 4



“Chu Lê, tụi mình cùng đi ăn nhé!” Sau giờ học, Vương Quyên thấy Tô Tiểu Tiểu nhiệt tình mời Chu Lê cùng đi ăn ở căng tin, bất ngờ là Chu Lê cũng đồng ý. Trong lòng Vương Quyên dâng lên một cảm giác khó chịu, Tô Tiểu Tiểu vẫy tay với cô nàng: “Quyên Quyên, đi thôi.” 

Vương Quyên lắc đầu, đáp: “Mình còn có chút việc, hai cậu đi trước đi.” 

Đôi khi Vương Quyên không thích sự hồn nhiên của Tô Tiểu Tiểu, cứ nghĩ trên đời này đều là người tốt, làm quen thân thiết với những người như Chu Lê thì có lợi ích gì chứ? Thật sự cho rằng mình là nữ chính trong tiểu thuyết, giúp đỡ bạn học nghèo khó, ảo tưởng được yêu đương với đàn anh xuất sắc. Mơ mộng thì còn được, nhưng mà tin vào đó thì thật ngu xuẩn. 

Chu Lê và Tô Tiểu Tiểu đi đến căng tin. Vừa bước vào, ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu đã bị chiếc tivi treo tường hấp dẫn. Cô bạn dừng bước, Chu Lê cũng đứng lại theo cô ấy, ngước nhìn bóng hình có phần quen thuộc trên màn hình. 

Đoạn phim về người ấy không dài, Chu Lê xem qua vài giây là hiểu đây là lễ trao giải danh tiếng cho các hạng mục thiết kế kiến trúc trong nước. Tầm mắt của Tô Tiểu Tiểu dần đờ đẫn, ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần. Cô ấy hơi ngượng ngùng quay đầu, kéo Chu Lê đi tiếp. Tô Tiểu Tiểu nói: “Ấy, hôm nay sao lại đông người thế nhỉ. Chúng ta đi ra chỗ cửa sổ xem sao đi.”

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ trêu chọc Tô Tiểu Tiểu, nói cô ấy mê trai, vừa thấy trai đẹp liền bước không nổi nữa, nhưng Chu Lê thì không. Đây cũng là nguyên nhân dạo gần đây Tô Tiểu Tiểu rất thích ở bên Chu Lê.

“Wow, đàn anh Triệu Thầm giỏi thật đấy!” Xung quanh xôn xao, trên thế giới này có rất nhiều người bình thường như Tô Tiểu Tiểu.  

Tô Tiểu Tiểu ngồi trước Chu Lê, dùng đũa chọc vào đĩa thức ăn, mắt như không nhìn đến sự hấp dẫn của món ăn. Cô bạn chẳng cần phải dỏng tai lên nghe lén thì những câu nói đó đã tự động lọt vào tai.  

Chu Lê lặng lẽ ăn cơm, thấy sắc mặt của cô gái trước mặt ngày càng ủ ê.

“Bớt cái nết mê trai lại, đàn anh Triệu Thầm người ta có bạn gái rồi.”

“Thật không vậy? Bà nghe ai nói?”

“Tôi tận mắt nhìn thấy mà, hôm đó tôi và bạn học đi xem phim, thấy đàn anh Triệu Thầm và bạn gái của anh ấy.”

Có người còn chưa từ bỏ ý định: “Làm sao cậu biết người đó là bạn gái? Nhỡ đâu là người thân hoặc bạn thân thì sao? Mà cùng nhau đi xem phim thì đã sao, chẳng lẽ chỉ có thể cùng bạn gái đi xem phim thôi à?”

“Nhưng nếu nắm tay nhau thì chỉ có thể là bạn gái thôi chứ.”

Xung quanh vang lên tiếng kêu than, trong đĩa của Chu Lê xuất hiện thêm vài miếng sườn. Cô ngẩng đầu, Tô Tiểu Tiểu nhìn cô với ánh mắt van nài, nói với cô bằng giọng điệu làm nũng: “Mình thực sự ăn không hết, bạn ăn giúp mình đi mà.”

“Bạn gái của đàn anh Triệu Thầm là ai vậy?” Mọi người xung quanh vẫn đang bàn tán.  

“Nghe nói là Diệp Thiền ở Học viện Âm nhạc kế bên thì phải?”  

“Ái chà chà, quả là trai tài gái sắc.”  

Chu Lê không nói gì. Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu không lộ rõ sự khổ sở, thế nhưng ánh mắt vừa đau thương vừa kìm nén ấy lại hằn sâu trong ký ức của Chu Lê rất nhiều năm sau đó, khiến cô không cách nào quên được.

Yêu thích là thứ tình cảm không thể khống chế, mối tình đơn phương của Tô Tiểu Tiểu được ‘gieo hạt’ vào mùa thu, đến khi ‘nảy mầm’ vào mùa đông thì đã không thể thoát ra được.

Tình yêu ư, đó là một cái cây quý giá đến nhường nào.

Tô Tiểu Tiểu tự thấy mình đúng là hết thuốc chữa, đã biết rõ người ấy có bạn gái nhưng vẫn không cách nào buông bỏ, tựa như khi nhìn thấy bảo vật quý giá trong nhà người khác, ánh sáng phát ra từ bảo vật đó chiếu rọi ý đồ xấu xa của bản thân khi thèm khát đồ vật của người khác. Cô không chỉ phải chịu đựng nỗi đau không thể có được, mà còn phải nhìn thấy sự xấu xí của chính mình. Trước đó, Tô Tiểu Tiểu luôn nghĩ mình là một cô gái đáng yêu.

Nỗi thống khổ này giày vò cô, mà người duy nhất cô bạn có thể tâm sự cùng là Chu Lê. Bởi vì chỉ có Chu Lê sẽ không chế nhạo mình, mặc dù cô ấy dường như cũng chưa bao giờ an ủi cô.

Gần đến kỳ thi, ai nấy đều trong tình trạng căng thẳng thần kinh. Trong lúc làm việc, Chu Lê cũng tận dụng mọi thời gian có thể để ôn bài, Tô Tiểu Tiểu tập trung học hành vẫn có thể nghe ngóng được một vài tin tức có liên quan đến người ấy từ những người xung quanh.

“Chu Lê, cậu biết không? Thư viện trường chúng ta là do ông nội của đàn anh Triệu Thầm tham gia thiết kế từ thời trẻ, năm đó còn nhận được giải thưởng nữa.” Trong thư viện chỉ có tiếng lật sách sột soạt, hầu hết mọi người đều đang vùi đầu học bài.

Chu Lê lặng lẽ lắng nghe, tầm mắt tập trung vào cuốn sách. Tô Tiểu Tiểu tựa vào bên cạnh Chu Lê, khi đọc sách mệt thì dùng âm giọng chỉ hai người nghe thấy để thầm thì với cô. 

Chu Lê không tỏ ra cáu kỉnh, nhưng cũng không đáp lời. Tô Tiểu Tiểu cũng không phải muốn nhận được sự an ủi nào, cô bạn xoa bả vai đau nhức, duỗi dài cánh tay rồi gối đầu lên cánh tay, khẽ thở dài: “Khi anh ấy cười rộ lên sẽ rất đẹp, giá mà anh ấy không xuất sắc như vậy thì tốt rồi.”

Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Tiểu gặp một chàng trai như vậy. Một người có ngoại hình nổi bật, lý tưởng kiên định, phong thái trầm tĩnh và chững chạc, khác biệt với những chàng trai mà cô bạn từng gặp.

Tô Tiểu Tiểu còn có thể đắm chìm trong cơn lốc tình yêu nhưng Chu Lê thì đã không còn nhiều thời gian để học. Cô lặng lẽ đứng dậy, đi về phía những giá sách cao chót vót.

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt điềm tĩnh của Chu Lê, cô nhìn một quyển sách được đặt ở hàng trên cùng của giá sách, ước lượng với chiều cao của mình liệu có thể với tới nó hay không.

“Muốn lấy cuốn nào đây?”

Nghe thấy tiếng nói, Chu Lê mới nhận ra có người đến gần, cô ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt điển trai.

Nét mặt Dịch Nguy Nhiên hiện rõ thiện ý, đứng cách Chu Lê hai bước, giữa hai người họ là vệt nắng rọi vào.

Chu Lê hơi rụt người lại, nhưng vẫn báo tên sách khi được hỏi. Sau đó khi đối phương đưa cuốn sách cho mình, cô khẽ cúi đầu, chân thành nói lời cảm ơn.

“Không cần cảm ơn.”

Dịch Nguy Nhiên khiêm nhường lễ độ, cầm lấy cuốn sách mình cần rồi quay lưng rời đi.

“A, xin lỗi.” Chu Lê chỉ chăm chú cúi đầu đi đường nên vô tình đụng phải người phía trước, lời xin lỗi của cô lập tức thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

“Có phải c…” Người bị va chạm không biết là do bị giật mình hay bị đau mà rên lên xuýt xoa, quay đầu lại định mắng thì thấy là một cô gái, câu chửi bật ra tới miệng cũng đành ‘nuốt’ vào trong, chỉ trầm giọng nói: “Đi thì phải nhìn đường chứ!”

Đau chỉ là phụ, chủ yếu là Trâu Tự bị giật mình, cảm giác quả tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài. Anh chàng xoa ngực, rảo bước đi về phía người đứng trước mặt.

Trâu Tự khoác vai người kia, không biết đã nói gì, chỉ để lại cho Chu Lê một sườn mặt tươi cười.

Trường học này rất lớn, nhưng đi qua đi lại vẫn sẽ gặp nhau, chỉ là trong một ngày chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, không phải ai cũng có thể để lại dấu ấn trong cuộc đời của nhau.  

Và có những người, lần gặp đầu tiên đã là vĩnh hằng.

Mùa đông ở Bắc Thành rất lạnh, Tô Tiểu Tiểu nằm trong chăn ôm điện thoại gọi cho mẹ.  

“Con và Quyên Quyên đã hẹn nhau cùng đi dạo phố, muốn mua áo lông vũ mà chỉ có một nghìn tệ thì sao đủ.” Cô bạn xoay người, thấy Chu Lê vừa từ cửa hàng tiện lợi trở về liền cười với cô.

Cơ thể đang co rúm của Chu Lê dần dần thả lỏng trong sự ấm áp của căn phòng. Ngoại trừ Tô Tiểu Tiểu, những người khác đều đang túm tụm lại một chỗ xem phim, dường như không phát giác sự xuất hiện của Chu Lê.

Tô Tiểu Tiểu cúp điện thoại, thấp thỏm soạn lại chỗ quần áo sạch sẽ vừa mới lấy ra, đưa cho Chu Lê đang chuẩn bị ra ngoài. Cô bạn nói: “Chu Lê, mấy bộ quần áo này của mình hơi chật rồi, bỏ đi thì tiếc. Nếu cậu không chê thì cứ lấy mà mặc nhé.”

Vương Quyên đang xem phim, nghe vậy thì quay đầu lại liếc nhìn, thấy Chu Lê trước giờ luôn điềm tĩnh thoáng khựng lại trong tích tắc.

Chu Lê cúi đầu, dường như đang suy xét xem phải trả lời như thế nào, điều này khiến cho Tô Tiểu Tiểu vốn đang bồn chồn càng thêm gượng gạo.

“Cảm ơn cậu, quần áo của cậu có lẽ mình mặc không hợp, vẫn nên đem tặng cho người nào thích hợp thì hơn.” Sau cùng, Chu Lê vẫn khéo léo từ chối.

“À, vậy cũng được…” Tô Tiểu Tiểu thất vọng tránh ánh mắt của Chu Lê, chợt cảm thấy hành động vừa rồi của mình có vẻ hơi thiếu suy nghĩ. Cô bạn nhìn theo bóng lưng Chu Lê rời đi, sau đó ném quần áo lên giường. 

Vương Quyên đi đến bên giường của cô ấy, Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu hỏi với vẻ mặt ủ rũ: “Vừa rồi có phải mình đã làm một chuyện ngu xuẩn không?”

Thật lòng Vương Quyên đang muốn trợn trắng mắt nhưng ngoài mặt vẫn an ủi: “Cậu cũng là có ý tốt, đừng nghĩ nhiều.”

Tô Tiểu Tiểu cũng vì thấy Chu Lê đáng thương, trời lạnh như vậy mà cô chỉ có một chiếc áo khoác mỏng manh chống rét nên tìm một cái cớ không được thông minh cho lắm để giúp đỡ Chu Lê trong khả năng của mình, nhưng có vẻ bản thân đã dùng sai cách.

“Kiểu người như cậu ta có lòng tự trọng rất cao. Tiểu Tiểu, cậu đừng quá bận tâm.” Các bạn cùng phòng cũng buông mấy câu bâng quơ an ủi Tô Tiểu Tiểu rồi quay lại tiếp tục xem phim.

Chu Lê đứng ở cửa một hồi lâu, vừa xuống dưới sân, cơn gió lạnh thấu xương lập tức quật vào cơ thể cô.

Đã hơn 7 giờ tối, tiết trời giá rét giữ chân mọi người trong nhà, sân trước ký túc xá chỉ có băng tuyết chưa tan cùng một bóng người đang vội vã đi qua.

Trâu Tự cầm hộp quà trong tay, đôi mày rậm hơi nhíu lại, vẻ mặt thực sự không thể coi là vui vẻ.

“Ê, bạn học.” Anh chàng gọi người qua đường duy nhất dưới sân ký túc xá, nhanh chân tiến lại gần rồi nói: “Làm ơn giúp tôi một việc.”

Trâu Tự có vẻ không nhận ra Chu Lê, chỉ đưa hộp quà và nói số phòng ký túc xá cho cô rồi vội vàng rời đi. Chu Lê mang theo hộp quà mà Trâu Tự đưa rồi về lại ký túc xá, gõ cửa căn phòng mà Trâu Tự dặn. Người trong phòng khi nhìn thấy hộp quà trong tay Chu Lê cũng không dám nhận, chỉ nói: “À, thế thì cậu tự để lên bàn của Châu Ngọc đi.”

Chu Lê để đồ lại rồi rời đi. Tối hôm đó trước khi tắt đèn, có người tới gõ cửa phòng ký túc xá. Tô Tiểu Tiểu vừa ra mở cửa thì đã có người đẩy cô ấy sang một bên. Người kia nhận lấy chậu nước từ tay người đứng cạnh rồi lao đến hất vào người Chu Lê.  

Chu Lê vừa về còn chưa kịp thay quần áo đã bị dội nước khắp người, vậy nhưng cơ thể cô vốn đã lạnh băng tê cứng nên cũng không cảm nhận được nhiều.

Sự cố này gây ra động tĩnh không nhỏ, các phòng đối diện và bên cạnh đều mở cửa nhìn về phía này, trái lại bên trong căn phòng lại yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng cây kim rơi. Tô Tiểu Tiểu đứng bên cửa, vì quá kinh hãi mà không dám bước lên trước.

Chu Lê ngoại trừ toàn thân ướt đẫm ra thì nét mặt lại không chút dao động. Đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía người đến, sống lưng vẫn thẳng tắp như trước.

Châu Ngọc ngẩng cao cái cằm xinh xẻo, nhìn Chu Lê bằng ánh mắt khinh miệt và ngạo mạn: “Tao cảnh cáo mày, ít can thiệp vào chuyện của người khác thôi, cũng không nhìn lại xem bản thân mình là cái thứ gì.”

Châu Ngọc đi rồi, việc đầu tiên mà Chu Lê làm là tìm cây lau nhà để dọn dẹp chỗ nước trên sàn. Mọi người trong phòng đều im thin thít, chỉ có Tô Tiểu Tiểu tiến lên ngăn Chu Lê.

Cô bạn lại đưa áo cho Chu Lê: “Cậu hãy thay quần áo trước đã, nếu không sẽ bị cảm đó.”

Lần này, Chu Lê không từ chối, khẽ nói lời cảm ơn. Cô thay đồ, lau khô nước trên sàn. Sau khi tắt đèn, cô cuộn người lại, chìm vào giấc ngủ say trong cơn nóng lạnh đan xen.  

Trong cơn mê man, Chu Lê mơ thấy khuôn mặt mờ ảo của mẹ dưới ánh đèn. Cô đã rất lâu không mơ thấy mẹ, giấc mơ quý giá này khiến cô lưu luyến.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...