Chu Lê được hai mẹ con Thuần Thuần đón về nhà họ, mẹ Thuần Thuần đang nấu canh gà cho con gái, Chu Lê vừa kịp tham gia bữa cơm chiều thịnh soạn.
Nhà của Thuần Thuần mới xây, vách tường trắng tinh, ánh đèn sáng rực, bàn ăn được đặt ở giữa phòng khách, tivi đang phát tin tức, Chu Lê vừa ngồi xuống đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
“Thím ơi, đừng bận rộn nữa.”
Mẹ Thuần Thuần còn phải xào thêm hai món ăn, Chu Lê vội vàng ngăn lại, mẹ Thuần Thuần giữ cô ngồi xuống, bảo con gái rót nước cho Chu Lê uống: “Cháu đừng lo, ngồi nghỉ đi. Thuần Thuần, ở đây với chị A Lê, đừng để chị phải động tay.”
Nhận được chỉ thị, Thuần Thuần níu lấy tay của Chu Lê, đưa cho cô trái cây và kẹo ăn, không cho cô nhìn về phía bếp.
Bóng đêm nhẹ nhàng buông xuống, con đường trong thôn sáng lên ánh đèn đường, từng nhà đều bật đèn điện, làm cho những ngọn núi hùng vĩ trở nên xa xôi.
“Chị A Lê, sao chị lại về?” Vừa mới qua Tết, người trong thôn hầu như đều ra ngoài. Thuần Thuần đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ, bụng chưa ổn định, đã nằm viện điều dưỡng một thời gian, sau khi xuất viện thì cô ấy trở về nhà mẹ đẻ để nghỉ ngơi, đang lúc cảm thấy buồn chán thì gặp được Chu Lê.
Thuần Thuần không thay đổi nhiều so với trong ký ức, chỉ có bụng hơi nhô lên, vẫn như một cô gái nhỏ. Chu Lê nói mình về để dưỡng bệnh, Thuần Thuần quan tâm hỏi thăm sức khỏe của cô.
“Vậy bạn trai của chị thì sao? Anh ấy không đi cùng chị à?” Tin tức về việc Chu Lê kết hôn đã lan ra từ nhà Mộng Linh. Thuần Thuần cũng đã xem video tiệc đính hôn của họ trên trang cá nhân của Mộng Linh, buổi lễ đẹp lung linh, còn hơn cả nhiều đám cưới của các ngôi sao màn bạc.
Vì ở xa, Chu Lê không về khi Thuần Thuần kết hôn, Thuần Thuần cũng không đi dự khi Chu Lê đính hôn, cả hai chỉ gửi lời chúc phúc cho nhau. Chu Lê không lảng tránh, thản nhiên kể rằng họ đã chia tay, rồi không ai nhắc lại chuyện đó nữa.
Bố của Thuần Thuần và vài chú bác trong thôn đã vào núi, phải đến ngày mai mới về, bữa tối chỉ có ba người họ. Bữa cơm đang diễn ra, hàng xóm xung quanh nghe tin Chu Lê trở về liền kéo đến, cô buộc phải đối phó với sự nhiệt tình và quan tâm của mọi người.
Mọi người nói chuyện rôm rả, không kiêng nể gì, may là có Thuần Thuần giúp Chu Lê tránh được nhiều phiền nhiễu.
Sau bữa tối, mẹ của Thuần Thuần mời Chu Lê ở lại.
“Cái con bé này, sao không báo trước khi về, nhà cháu giờ ở thế nào được. Nếu thực sự muốn ở, thì phải để ngày mai thím sang dọn dẹp cho cháu đã, hai hôm nay cứ ở đây trước, đúng lúc hai đứa có người để bầu bạn.”
Hồi trước, khi Chu Lê vắng nhà, bà của Chu Lê đều nhờ mẹ của Thuần Thuần chăm sóc hộ, cô đã gửi tiền cho thím ấy nhiều năm. Nhờ số tiền này, mẹ của Thuần Thuần đã không phải vất vả mà cho con gái vào đại học. Chu Lê không từ chối, ở lại nhà của Thuần Thuần hai hôm.
Lúc về nhà, Chu Lê không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nên về xem qua. Cô không phải là người quá quyến luyến với gia đình, đã nhiều năm ở Bắc Thành kiếm tiền mà không nghĩ đến việc mua nhà. Có lẽ do ảnh hưởng văn hóa, dù cô có đi đâu hay từng không thích nơi này đến mức nào, nhưng khi nằm ở nơi mình đã từng ngủ hồi nhỏ và nhìn lên những thanh xà nhà, cô lại cảm nhận được sự bình yên mà lâu rồi không có.
Hóa ra ở thế giới rộng lớn này, lại có một góc nhỏ hoàn toàn thuộc về cô.
Chu Lê đã ở lại thôn. Căn nhà cũ đã được sửa chữa khi bà của cô còn sống và cũng vào đúng lúc cô vừa kiếm được một ít tiền. Có máy giặt, có tủ lạnh, phòng chứa đồ trước đây đã được cải tạo thành nhà vệ sinh, có chỗ tắm rửa, cuộc sống không còn bất tiện như trước.
Làng quê đã không còn giống như khi cô còn ở đó, nửa số hộ gia đình đã xây nhà mới, có đường đi, và cũng có siêu thị mini, siêu thị mini có thể nhận hàng chuyển phát. Hơn mười năm trước, hầu như không ai có thể nghĩ đến cuộc sống như hôm nay.
Cuộc sống chỉ tiến về phía trước, sẽ không lùi về sau.
Trong làng có một số lời đồn đại về Chu Lê, cô không bận tâm, mà lên mạng chọn mua đồ để trang trí nơi ở. Mặc dù chỉ dự định ở tầm hai đến ba tháng, nhưng cô không muốn phải tạm bợ. Cô đã mua một chiếc giường và rèm cửa, lại mua rất nhiều đồ trang trí lặt vặt. Thuần Thuần đến đây giúp đỡ trong lúc rảnh rỗi, hai người sức khỏe đều không tốt nên chỉ làm một cách thong thả, gặp những thứ cần khiêng vác không làm được thì tìm người giúp. Sau gần một tuần luôn tay luôn chân, căn nhà cũ đã hoàn toàn đổi mới.
Rèm cửa màu trắng, chăn trải giường họa tiết hoa nhí, bàn học màu gỗ tự nhiên, quá trình tuy hơi cực nhưng rất chữa lành tâm hồn.
Khi thời tiết ở Bắc Thành vẫn còn se lạnh, nơi đây đã dần ấm lên.
Chu Lê phần lớn thời gian nghe lời bác sĩ nằm nghỉ trên giường, thỉnh thoảng ngồi trước cửa sổ đọc sách, rồi có thời gian xem mấy bộ phim truyền hình dài tập linh tinh. Cô thường mải xem rồi ngủ quên, không bị đánh thức bởi cuộc gọi công việc cần giải quyết, cũng không ai hay việc nào không liên quan đến mình khiến cô phải lo lắng, cô cảm thấy thoải mái chưa từng có.
Đôi khi không muốn đọc sách cũng không muốn xem phim, Chu Lê còn có người bạn tên Thuần Thuần. Khi thời tiết đẹp, hai chị em sẽ ngồi trong sân tắm nắng, trò chuyện với nhau, Chu Lê sẽ hỏi Thuần Thuần: “Có thấy khó chịu không?”
Trải nghiệm của Đào Tử để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng Chu Lê, cô luôn lo lắng cho sức khỏe của Thuần Thuần. Nhưng Thuần Thuần có một người chồng yêu thương và một người mẹ, chồng cô ấy làm việc ở một đơn vị trong huyện, mỗi khi đến cuối tuần đều chạy về bên cô ấy. Dưới sự chăm sóc của mẹ, sức khỏe của Thuần Thuần đã hồi phục gần như hoàn toàn, chỉ là mọi người đều không yên tâm nên mới để cô ấy ở nhà như vậy.
“Không đâu, đứa bé rất ngoan.” Thuần Thuần luôn cười tươi, đầy mong đợi cho sinh linh nhỏ trong bụng.
Chu Lê giúp cô ấy cầm kéo, nhìn Thuần Thuần vụng về chỉ tay vào mảnh vải nói rằng muốn làm cho em bé một bộ đồ nhỏ, kết quả là cắt hỏng vải, bị mẹ mắng một trận.
Cô nhìn Thuần Thuần tìm lý do để cãi lại, không khỏi bật cười. Hóa ra, cuộc sống có thể đơn giản như thế.
Trong mắt những người đi làm, cuộc sống như thế thật sự là thiên đường.
Sau Tết, cô nhân viên Tiểu Ninh lại trở về với những ngày dậy sớm chen chúc trên tàu điện ngầm để đi làm. Từ sau khi Chu Lê từ chức, Tiểu Ninh được điều chuyển sang làm trợ lý cho một nữ quản lý khác, mỗi ngày đều sống trong lo lắng.
Sếp mới cũng không mắng cô nàng, nhưng không phải ai cũng có sự đồng cảm như Chu Lê. Thực ra cũng không việc gì, chỉ là gặp phải khó khăn thì tự động viên bản thân thôi, Tiểu Ninh cũng không thể suốt đời đi theo Chu Lê, cô nàng cũng phải trưởng thành.
Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu khó leo lên.
Song, có một số việc, Tiểu Ninh có phần không muốn leo lên.
“Tiểu Ninh, tài liệu này em mang đến cho sếp Trâu và sếp Dịch để ký tên nhé.”
Tiểu Ninh cầm tập tài liệu nặng trĩu, lòng không muốn đi, nhưng cô nàng không có quyền từ chối.
Tất cả mọi người đều biết rằng Trâu Tự và Dịch Nguy Nhiên đã cãi nhau, nhưng Vị Nhiên cũng đã bị bán, họ sẽ sớm không phải gặp nhau nữa. Tiểu Ninh trước tiên đi tìm Dịch Nguy Nhiên, Dịch Nguy Nhiên ký tên rồi hỏi: “Hình như cô và Chu Lê có mối quan hệ khá tốt, sau khi cô ấy nghỉ việc thì hai người còn liên lạc không?”
“Không, không liên lạc ạ.” Tiểu Ninh hơi sợ Dịch Nguy Nhiên, nói chuyện không tự chủ có phần ấp úng: “Chỉ là, có vài điều không hiểu, sẽ làm phiền chị ấy một chút.”
Anh ta đưa tài liệu trả lại cho Tiểu Ninh, vô tình hỏi: “Cô ấy dạo này thế nào?”
“Cũng, cũng khá tốt.” Tiểu Ninh không hẳn là nói dối, sau khi Chu Lê rời đi đã liên lạc với cô nàng một lần, ngoài việc sức khỏe không tốt, trạng thái của sếp cũ dường như tốt hơn nhiều so với khi ở đây, giọng nói không còn mệt mỏi như trước.
Dịch Nguy Nhiên thấy Tiểu Ninh có vẻ không biết nên không hỏi nữa, sau khi Tiểu Ninh rời đi thì rơi vào trầm tư.
Anh ta cảm thấy mình nợ Chu Lê một lời xin lỗi, từng hiểu lầm rằng cô đã làm tổn thương Diệp Thiền. Nhưng anh ta không biết Chu Lê có cần lời xin lỗi này hay không, nghĩ đến đây anh ta khẽ cười khổ.
Dịch Nguy Nhiên ký xong, Tiểu Ninh lại đi tìm Trâu Tự.
Trâu Tự giờ không còn đến Vị Nhiên, cô nàng phải đi tìm anh. Tiểu Ninh đã hẹn thời gian với trợ lý của Trâu Tự, rồi đến địa chỉ mà đối phương cung cấp. Trâu Tự hiện đang làm việc tại công ty riêng của mình, ngày thường không quá bận bịu, thấy Tiểu Ninh thì tự nhiên lại nhớ đến Chu Lê, nhưng anh không hỏi gì, nhanh chóng ký xong và trả lại tài liệu cho cô nàng.
“Tiểu Lý, cậu gọi xe đưa Tiểu Ninh về.” Anh nghĩ một lúc mới nhớ ra tên của Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh ngạc nhiên vội vàng từ chối: “Không cần đâu ạ, sếp Trâu, tôi có thể tự về.”
Trâu Tự chỉ coi như không nghe thấy, Tiểu Ninh được trợ lý của Trâu Tự đưa về công ty. Tiểu Ninh biết đây là mượn hào quang từ Chu Lê, thẫn thờ ngồi ở vị trí làm việc, trong lòng cảm thấy nặng nề khó chịu.
Cô nàng cũng không biết mình đang khó chịu vì điều gì, chỉ cảm thấy ngoài mình ra, dường như không ai biết Chu Lê đã rời đi.