Trong làn gió nhẹ mát rượi, Chu Lê và Triệu Thầm sóng vai trên con đường dọc khuôn viên trường. Trâu Tự vẫy tay chào họ, những người khác thì cười đùa ầm ĩ trong đêm tối, như thể thời gian không mang đi tất cả.
Chu Lê đã uống vài chén rượu, mặt hơi đỏ.
Họ đi chậm, chốc lát đã bị đám đông bỏ lại phía sau. Một cô bé khóa dưới đi qua thấy Triệu Thầm thì không giấu nổi sự phấn khích. Chu Lê bị gió thổi làm loạng choạng, anh nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô, rồi nhanh chóng buông ra.
“Em ổn chứ?”
“Vâng.”
Chu Lê không say, chỉ hơi choáng. Cô đi đến ghế dài bên cạnh vườn hoa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Triệu Thầm đi vào cửa hàng tiện lợi mua cho cô một cốc sữa chua. Chu Lê không khách sáo, nói cảm ơn rồi nhận lấy sữa chua và uống từng ngụm nhỏ.
“Bây giờ sức khỏe của em thế nào rồi?” Anh hỏi nhỏ.
“Em khỏe rồi.” Cô đáp lại một cách dịu dàng, nhìn lên bầu trời mờ mịt.
“Em đã tìm được điều mình muốn làm chưa?”
Chu Lê cười, nói “vẫn chưa”.
Cuộc đời mỗi người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, để tìm được một việc có thể kiên trì suốt đời, thật sự không dễ dàng.
“Đừng vội, từ từ thôi.” Anh cười nhẹ, Chu Lê cảm thấy anh cũng đã thay đổi, lại không thể nói rõ là ở đâu.
Họ đang ngồi trò chuyện về tình hình hiện tại, thì Trâu Tự và những người khác tìm đến, lại nói muốn đi hát. Chu Lê bị bạn nữ kéo đi, quay đầu lại thấy anh lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt chạm nhau, họ không cảm thấy lúng túng, rồi lại thản nhiên nở nụ cười nhẹ.
Ánh trăng dịu dàng, trên trời không sao.
Trong phòng bao có người cầm micro gào thét, Chu Lê và bạn nữ ngồi ở góc, Triệu Thầm ngồi ở đầu xa, đang tán gẫu với người ngồi cạnh.
Trâu Tự hát xong một bài, chen qua đám đông ngồi cạnh Chu Lê.
“Có nhận ra cậu ấy đã thay đổi không?”
Chu Lê lắc đầu.
Cô không chắc anh đã thay đổi hay tìm lại chính mình, nhưng điều đó luôn là tốt.
Còn hai ngày nữa là đến đám cưới của Trâu Tự, Chu Lê gặp một số bạn bè, rồi đi nghĩa trang thăm Đào Tử. Gần đến tối, cô nhận được tin nhắn của Triệu Thầm, hỏi cô có rảnh đi ăn cùng không. Cô ngẫm nghĩ, dường như không có lý do từ chối nên đồng ý đi với anh.
Triệu Thầm đón Chu Lê ở cổng nghĩa trang, cô đội mũ đứng bên đường, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jeans, trông như một cô gái vừa tốt nghiệp đại học. Thấy anh vẫy tay về phía mình, cô có vẻ hoạt bát hơn hẳn.
Anh xuống xe mở cửa cho cô, nhìn vào nghĩa trang rồi hỏi: “Đến thăm bạn của em à?”
Cô gật đầu, hỏi: “Anh có biết tình hình của Diệp Hàm thế nào không?” Sau khi rời Bắc Thành, cô không còn liên lạc với Diệp Thiền, không biết giờ Diệp Hàm ra sao. Triệu Du chắc hẳn biết được vài thông tin, nhưng hôm qua vội vàng quên hỏi. Hôm nay gặp anh, cô không né tránh.
“Triệu Du nói cô bé hồi phục tốt, có thể đi học bình thường rồi.” Anh đáp, nhìn cô ngoài sự thoải mái không còn cảm xúc nào khác.
Chu Lê cũng đoán được phần nào, sau đó ít lâu cô từng thấy Diệp Thiền biểu diễn trên tivi, ánh mắt cô ấy không còn mê mang như trước.
“Vậy thì tốt.”
Định mệnh mang đến cho cô bé này không phải chỉ toàn là sự tàn nhẫn.
Triệu Thầm đã đặt trước nhà hàng, nhân viên dẫn họ vào chỗ ngồi. Chu Lê cầm thực đơn xem một lúc, sau khi gọi hai món thì trả lại cho nhân viên, Triệu Thầm dựa theo trên đó gọi thêm vài món nữa. Sau khi nhân viên rời đi, anh cười nói: “Anh cứ nghĩ em sẽ gọi theo khẩu vị của anh như trước.”
Chu Lê thấy ngại: “Thực ra không hoàn toàn là để chiều theo anh, lúc đầu em chưa từng ăn ở nhà hàng cao cấp, sợ gọi lung tung sẽ thành trò cười.”
“Thì ra là vậy.” Anh tự nhiên rót trà cho cô: “Anh cứ nghĩ em làm thế để chiều theo ý anh, sau này nghĩ lại cứ thấy áy náy.”
Chỉ là một chuyện nhỏ, giờ nói ra cũng không còn gì.
“Là do những nhà hàng này đặt tên món ăn quá trừu tượng, em nhớ có lần đi ăn với Trâu Tự và một vài người khác, họ gọi một món tên là ‘núi lửa tuyết rơi’, tưởng sẽ là món ăn ngon, kết quả chỉ là cà chua trộn đường.” Cô cười ngại ngùng: “Sau này ở cùng các anh, em không hay tự gọi món nữa. Anh biết khẩu vị của em, những món anh gọi đều rất hợp với em.”
Chỉ ‘cẩu thả’ một lần mà đã như vậy suốt nhiều năm.
Nhưng giờ đây khẩu vị của Chu Lê đã thay đổi phần nào, cô sợ Triệu Thầm không biết nên đã tự gọi hai món.
“Thật sao? Không trách được Trâu Tự trước đây nói với anh, em hình như rất thích ăn cà chua. Anh thấy khá lạ, lúc ở cùng anh, em cũng không ăn nhiều.”
“Cũng không phải không thích, chỉ là trước đây ăn quá nhiều trứng gà xào cà chua, vì món này đơn giản nhất, rẻ nhất mà vẫn đảm bảo dinh dưỡng.”
Chu Lê nghĩ rằng ăn cơm với Triệu Thầm không có gì để nói, vì anh không phải là người nói nhiều, cô cũng sẽ không chủ động tìm đề tài. Trước đây khi họ ở bên nhau, rất ít khi tán gẫu, chủ yếu là nói về công việc hoặc chuyện giữa bạn bè, không giống như bây giờ chỉ quanh quẩn nói về một món ăn mà nói mãi không hết.
Các món ăn lần lượt được dọn lên, họ đã chuyển từ món ăn sang nói về Trâu Tự, rồi lại nói về Dịch Nguy Nhiên.
Triệu Thầm nói Trâu Tự không mời Dịch Nguy Nhiên, Chu Lê cũng có thể đoán ra, cô nói: “Mối quan hệ của anh ấy với anh luôn tốt hơn so với đàn anh Dịch, việc anh ấy ghi thù là rất bình thường.”
Trâu Tự đúng là rất trẻ con và bao che khuyết điểm cho người nhà.
Triệu Thầm cười, nói: “Thực ra anh không quá để tâm.”
Thật kỳ lạ, sau khoảng thời gian bàng hoàng và choáng váng đó, anh nhanh chóng chấp nhận sự việc này, không hề thù hận bất kỳ ai cả. Hình như lúc đó anh còn quan tâm hơn đến việc Chu Lê tại sao lại chọn giúp Diệp Thiền giấu giếm mình.
Anh hỏi Chu Lê: “Mối quan hệ của em với cậu ta có vẻ tốt hơn với Trâu Tự.”
Chu Lê không phủ nhận: “Em và Trâu Tự có hoàn cảnh lớn lên khác nhau, nhiều chuyện có thể sẽ có nhiều điểm chung hơn với đàn anh Dịch.”
“Vậy nên lúc đó em luôn khuyên cậu ta, là không muốn cậu ta đi vào con đường bị lợi ích che mờ sao?”
Năm nay, Dịch Nguy Nhiên phát triển như vũ bão. Nhưng trong mắt anh, cậu ta thực sự đã quá vội vàng. Dịch Nguy Nhiên đi càng xa, càng không thể quay đầu lại. Chu Lê không giữ cậu ta lại, Trâu Tự và anh cũng không.
“Em đã sớm nhận ra rằng anh ta có chút đố kỵ với anh.” Chu Lê thở dài: “Em và anh ta có phần giống nhau.”
Sớm hơn cả khi cô quen biết với Dịch Nguy Nhiên. Nhưng lúc đó, sự đố kỵ của anh ta không rõ ràng, Dịch Nguy Nhiên vẫn quan tâm đến tình bạn quý giá giữa họ. Chỉ là theo thời gian và tham vọng ngày càng lớn, sự đố kỵ ấy dần không thể giấu diếm và hoàn toàn bộc lộ khi có sự xuất hiện của Diệp Thiền.
Tuy nhiên, cũng chỉ đến sau này cô mới biết lý do tại sao Dịch Nguy Nhiên lại ghen tị với Triệu Thầm đến vậy. Dù Diệp Thiền và Triệu Thầm đã chia tay, cô ấy cũng không chọn Dịch Nguy Nhiên.
Chu Lê nói: “Có lẽ anh ta thật sự thích Diệp Thiền.”
Dịch Nguy Nhiên là một người rất có đạo đức, nên ngay cả cô cũng không nghĩ rằng người mà Diệp Thiền nhắc đến lại là anh ta.
“Em luôn nghĩ rằng Diệp Thiền đang nói về Trâu Tự.”
Chu Lê nghiêm túc nói xong, ngay cả Triệu Thầm cũng không kìm được mà phì cười. Anh vừa cười, Chu Lê cũng cười theo.
Diệp Thiền và Trâu Tự ngoại tình với nhau, nghĩ về chuyện này thật sự quá kinh khủng. Nhưng lúc đó Diệp Thiền nói nghiêm trọng như vậy, người mà cô có thể nghĩ đến chỉ có Trâu Tự. Hơn nữa Trâu Tự là người không quá nghiêm túc trong tình cảm, cô thực sự cảm thấy anh ấy có thể làm ra chuyện như vậy. Vì vậy, ban đầu, ấn tượng của cô về Trâu Tự không tốt lắm.
“Em có biết Trâu Tự sẽ như thế nào nếu biết trước đây em đã nghĩ về cậu ấy như thế không?” Triệu Thầm cảm thấy mình đã lâu không vui vẻ như vậy.
Chu Lê ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc anh ấy sẽ rất buồn.”
“Ừ, cậu ấy sẽ rất buồn.” Triệu Thầm tiếp lời: “Buồn đến mức có thể không muốn cho em tham dự đám cưới của cậu ấy vào ngày kia.”
Chu Lê gật đầu: “Vậy anh đừng nói cho anh ấy, sau này em không nghĩ như thế nữa.”
Trước khi gặp Lục Điềm, Trâu Tự thực sự đã trải qua vài mối tình không đứng đắn, nhưng sau khi gặp Lục Điềm, anh chàng đã thay đổi rất nhiều.
“Được, anh sẽ không nói cho cậu ấy.” Anh nghiêm túc hứa, trong mắt luôn ánh lên nụ cười.
Ăn xong, Triệu Thầm hỏi Chu Lê: “Gần đây có một bộ phim mới, là của đạo diễn mà em thích, có muốn đi xem không?”
Chu Lê đang sống ở ven biển, nghĩ lại thật sự đã lâu không xem phim, thấy thời gian còn sớm nên đồng ý. Họ không đi xe, mà đi bộ dọc theo con phố đến rạp chiếu phim gần đó, coi như là đi dạo cho tiêu cơm sau bữa ăn. Đi qua một quán trà sữa, Chu Lê dừng lại. Anh hỏi: “Em muốn uống gì không?”
“Em muốn uống matcha kem sữa, anh muốn uống gì không?” Cô đã chuẩn bị đi mua.
Triệu Thầm thấy có một người giao hàng đi xe đến phía sau cô, nhanh chóng giữ chặt tay cô. Chu Lê va vào lòng anh, nghe thấy có người nói lời xin lỗi.
Từ lòng bàn tay truyền đến những cơn tê tê, trái tim cô đập hơi nhanh, khi cô nghi ngờ nó có phải lại không yên ổn thì nó lại ngoan ngoãn trở về sự yên tĩnh.