Cuối tuần, Trâu Tự ở nhà bị mẹ Trâu sai đi gửi quà cho nhà hàng xóm. Anh chàng lại “ngựa quen đường cũ” đến nhà Triệu Thầm, trong phòng khách chỉ có mẹ Triệu và một người mà anh chàng từ nhỏ đã không mấy hòa hợp.
“Ôi, người bận rộn như ngài sao lại chịu về nước thế? Cháu gái yêu quý của em đâu rồi?”
“Hựu Linh vừa mới ngủ, Triệu Thầm cũng vừa về đang thay đồ trên lầu.” Mẹ Triệu cười mời Trâu Tự ngồi xuống. Sau khi làm mẹ, Triệu Du cũng dần trở nên chín chắn, đã học được cách không chấp vặt với Trâu Tự. Chị phẩy tay với anh chàng: “Đi, qua bên kia chơi đi.”
Từ khi Trâu Tự còn nhỏ, mẹ Triệu đã coi anh chàng như con đẻ của mình, thấy Trâu Tự ngồi một góc nghịch điện thoại, mẹ Triệu còn trách mắng: “Dùng điện thoại ít thôi, hỏng cả mắt bây giờ.”
Trâu Tự cất điện thoại, vừa chờ Triệu Thầm vừa nghe hai mẹ con họ trò chuyện, anh chàng không mấy quan tâm đến chuyện nhà người khác, nhưng khi nghe Triệu Du nói muốn tìm một gia sư tiếng Trung cho con gái, Trâu Tự chợt nảy ra ý tưởng và lập tức tham gia vào câu chuyện.
Triệu Thầm từ trên lầu đi xuống, đúng lúc thấy cảnh Trâu Tự và Triệu Du đang chí chóe với nhau.
“Không được, mày không đáng tin tí nào, sao có thể tìm được giáo viên giỏi cho Hựu Linh.”
“Đại học B toàn là nhân tài, thừa sức dạy tiếng Trung cho một đứa bé nói còn chưa sõi.”
Triệu Du liếc Trâu Tự rồi nói kháy: “Đại học B còn có đứa như mày cơ mà.”
Trâu Tự: “……”
Triệu Du nói móc Trâu Tự nhưng cuối cùng vẫn hẹn anh chàng thời gian phỏng vấn gia sư. Nỗi băn khoăn trong lòng Trâu Tự tức khắc tan thành mây khói, hình ảnh Chu Lê đứng dưới ánh nắng chói chang với mái tóc ướt đẫm mồ hôi không còn xuất hiện trong giấc mơ của anh chàng. Trâu Tự ngẫm nghĩ, quyết định quẳng những chuyện sau đó cho Dịch Nguy Nhiên giải quyết hộ, anh chàng thực sự lười ứng phó với những mối quan hệ lằng nhằng giữa nam và nữ.
Thời điểm Dịch Nguy Nhiên tìm đến Chu Lê, cô hơi bất ngờ, nghe anh nói tóm lược về ý định khi đến đây, cô có phần lưỡng lự.
Công việc gia sư không dễ tìm, Chu Lê tới từ một nơi xa xôi và lạc hậu, không có thành tích hay lý lịch đáng để khoe, huống hồ đây lại là một công việc nghe có vẻ rất đơn giản, tiền lương và đãi ngộ lại tốt như vậy.
Tuy nhiên, Chu Lê không từ chối, bởi vì trong cuộc đời mình, cô không có quyền để đưa ra lựa chọn với quá nhiều thứ.
Lần đầu tiên bước chân vào nhà họ Triệu, Chu Lê cảm tưởng như đang lạc vào thế giới cổ tích. Sàn nhà bóng loáng, những chiếc đèn treo cao, ánh sáng trong phòng còn sáng hơn ngoài trời, làm cho cô càng trở nên nhỏ bé và quê mùa, thậm chí ánh đèn còn soi rõ những vết bùn trên đôi giày của cô.
Chu Lê bất giác cúi đầu nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, khi nghe người giúp việc nhắc nhở một cách có thiện ý, cô mới ngước mắt lên.
“Cô giáo Chu, không cần thay giày, bà chủ đang ở sân sau chờ cô.
“Phiền bác quá.”
“Cô giáo Chu khách sáo quá, đây là việc tôi nên làm.”
Người giúp việc nhà họ Triệu rất thân thiện, hai người đi vòng qua một hành lang dài, trước mắt là một vườn hoa sau nhà xanh ngát rất thơ mộng. Triệu Du đang cùng mẹ uống trà chiều. Cô bé hiếu động Trình Hựu Linh lúc này lại an tĩnh hiếm thấy, đang ngồi bên cạnh chơi đùa với một con mèo lông trắng muốt. Cô bé là người đầu tiên nhìn thấy Chu Lê, đôi mắt đen láy như nho đen đảo qua, sau đó nở nụ cười tươi với Chu Lê rồi xoay người chạy về phía mẹ mình.
Cô bé nhào vào lòng mẹ, nói một câu tiếng Anh bằng chất giọng ngọt ngào: “Mẹ ơi, ở đằng kia có một chị gái xinh đẹp.”
Có thể nói sự yêu thích mà Trình Hựu Linh dành cho Chu Lê là không rõ lý do, ngay cả người làm mẹ như Triệu Du cũng không lý giải được.
Chu Lê đã vượt qua vòng phỏng vấn một cách suôn sẻ, trở thành gia sư tiếng Trung của Trình Hựu Linh.
Trình Hựu Linh sinh ra ở Mỹ, năm nay mới theo cha mẹ về nước. Triệu Du tuy rằng rất chú trọng việc giáo dục con cái nhưng do ảnh hưởng của hoàn cảnh mà cô nhóc lanh lợi, đáng yêu như một thiên sứ nhỏ này lại không nói sõi được tiếng phổ thông.
Cô bé nói chú Trâu Tự thường xuyên chê cười mình, đánh giá cô bé nói tiếng Trung như một đứa ngốc, chỉ có đứa ngốc mới nói chuyện bập bẹ từng chữ, không trôi chảy như thế.
“Cô giáo Chu, nê, cái nê là cái nê này à?” Trình Hựu Linh không ngồi yên trên ghế, bẽn lẽn chỉ vào quả lê trong đĩa trái cây hỏi Chu Lê.
(Chú thích: Trình Hựu Linh nói tiếng Trung không sõi, phát âm cũng không chuẩn nên câu thoại trên không đúng chính tả và ngữ pháp. Đoạn này viết đúng phải là “Cô giáo Chu, ‘Lê’ là lê trong quả lê à?”, ý cô bé muốn nói chữ “Lê” trong tên của Chu Lê có phải giống chữ “Lê” trong quả lê hay không.)
Chu Lê gật đầu.
Trình Hựu Linh cười cực ngọt: “Nê ngọt, em love nê.” (Câu này là “Lê ngọt lắm, em thích lê.”)
Triệu Du phá ra cười không chút nể mặt, thấy con gái mình hiếm khi yêu mến một giáo viên, chị dịu dàng nói với Chu Lê: “Cô giáo Tiểu Chu à, xem ra hai cô trò rất có duyên với nhau, sau này phải phiền cô rồi.”
Ngoại hình của Triệu Du có vài nét giống Triệu Thầm, xinh đẹp hào phóng. Chồng của chị, Trình An lại cởi mở và tỏa sáng, Trình Hựu Linh cũng thừa hưởng tính cách vui vẻ giống bố mình, vừa phóng khoáng lại thích cười. Hai vợ chồng bọn họ nhân chuyến về nước công tác, tạm thời ở lại nhà của bố mẹ vợ, mặc dù bận rộn nhưng thấy rõ tình cảm ân ái dành cho nhau. Triệu phu nhân là người dịu dàng và tri thức, đối xử với ai cũng hòa nhã. Tuy rằng Chu Lê chỉ gặp ba Triệu một lần nhưng người thường xuyên xuất hiện trên tin tức này không hề tỏ ra ngạo mạn với gia sư của cháu gái ngoại, mà rất hiền hòa và dễ gần.
Tô Tiểu Tiểu nghe Chu Lê miêu tả lại thì cảm thán: “Thật là một gia đình khiến người ta hâm mộ mà, bảo sao đàn anh Triệu Thầm lại ưu tú như vậy.”
Cô ấy cực kỳ hâm mộ Chu Lê vì có thể làm gia sư cho Trình Hựu Linh. Tô Tiểu Tiểu thầm nghĩ, nếu mình có thể làm giáo viên cho cháu gái của Triệu Thầm thì tốt biết mấy. Như vậy, cô ấy có thể thường xuyên gặp Triệu Thầm, mặc dù biết anh là “hoa đã có chủ”, nhưng thấy mặt thêm vài lần cũng tốt.
“Thế đàn anh Triệu Thầm có thường xuyên ở nhà không?” Tô Tiểu Tiểu cố gắng che giấu bằng cách tỏ ra thờ ơ khi hỏi, nhưng nét mặt của cô ấy không thể che giấu được tâm tư.
Biết đối phương đã có bạn gái mà vẫn còn tơ tưởng, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy mình đúng là thiếu đạo đức. Nhưng, cô ấy chỉ nghĩ như vậy, mà nghĩ cũng không phạm pháp, vốn dĩ đàn anh Triệu Thầm cũng chẳng thể nào để mắt đến mình.
Chu Lê khẽ cụp mắt xuống, trả lời: “Không thường xuyên, chỉ gặp đôi ba lần.”
Ấn tượng sâu đậm nhất chính là một lần, hôm đó trời mưa rất to.
Sau giờ dạy kèm, Chu Lê thường kể một số chuyện trên vùng núi cho Trình Hựu Linh, cô bé rất tò mò về thế giới xa lạ mà Chu Lê từng sống.
Những đứa trẻ lớn lên ở thành phố tự nhiên sẽ mơ ước về những điều xa lạ và xa xôi, giống như hồi nhỏ cô từng mơ ước về chốn đô thành. Chu Lê sẽ kể cho Trình Hựu Linh về những điều tốt đẹp, như những cây lúa đang lớn, những con cá và vịt lội qua cánh đồng, những chú đom đóm lấp lánh vào ban đêm và những vì sao sáng, gió mát lạnh giữa núi rừng.
Trình Hựu Linh nghe đến mê mẩn, mãi sau đó mới nhận ra cậu mình đang đứng ở cửa.
Triệu Thầm bận rộn với công việc và học tập, hiếm khi có dịp về nhà một chuyến, trong lòng tự nhiên rất nhớ cô cháu gái đáng yêu. Thấy cô cháu gái đang đắm chìm trong một thế giới tốt đẹp, anh cũng không tùy tiện tiến vào mà lẳng lặng đứng một bên chờ đợi, nghe người gia sư đang quay lưng về phía mình phác họa một bức tranh tươi đẹp bằng giọng nói trầm tĩnh của cô.
“Cậu ơi!” Nhìn thấy Triệu Thầm, cô bé nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, bước những bước ngắn về phía anh. Tiếng gọi “cậu ơi” của Trình Hựu Linh được phát âm rất chuẩn, là một trong những từ mà cô bé phát âm bằng tiếng Trung chính xác nhất.
Triệu Thầm khom lưng vững vàng đón lấy cháu gái, bế cô bé và nói với Chu Lê đang từ từ đứng dậy: “Ngại quá, quấy rầy hai cô trò rồi.”
Chu Lê khẽ gật đầu, lễ phép nói: “Ngài khách khí rồi, chúng tôi đang nghỉ giải lao, không quấy rầy đâu ạ.”
Triệu Thầm mỉm cười nhẹ, nói: “Không cần câu nệ như vậy, tôi đã nghe Nguy Nhiên nhắc đến em, cứ gọi tôi bằng tên là được.”
Dù anh nói vậy nhưng Chu Lê cũng không xưng hô với anh bằng tên, cô gọi anh là “đàn anh” giống như những bạn cùng khóa ở trường.
Tới khi Chu Lê dạy xong cho Trình Hựu Linh thì trời đã sẩm tối, hôm đó có vẻ là ngày nhà họ Triệu tụ họp, nên ngay cả người giúp việc cũng không bận tâm đến việc tiễn Chu Lê. Ngoài trời mưa to như trút nước, mẹ Triệu vốn đã dặn dò tài xế đưa Chu Lê về, nhưng tài xế không ở nhà, người giúp việc áy náy muốn đi hỏi ý kiến mẹ Triệu, nhưng bị Chu Lê ngắn lại, cô nói rằng mình mang ô nên có thể tự về.
Tiếng cười vang lên từ sau cánh cửa, có người gọi tên người giúp việc. Chu Lê mở ô rồi đi vào màn mưa xám xịt.
Cơn mưa này rất to, gió mạnh cuốn theo mưa gào thét quét qua, cây cối cùng hoa cỏ ven đường yếu đuối nghiêng mình trong cuồng phong, chiếc ô cũ mèm của Chu Lê không chịu nổi mưa rền gió dữ, khung ô bị gãy, khiến cô không thể tránh khỏi mưa gió.
May mắn thay, trong cơn mưa gió như vậy, mọi người đều trú ẩn dưới mái hiên nên hình ảnh chật vật của Chu Lê không bị ai nhìn thấy, cô bước ra khỏi cổng lớn của khu biệt thự. Bảo vệ ngồi trong phòng ấm áp, anh ta vô thức ngẩn ngơ, nghĩ rằng có lẽ cả đời này mình cũng không có cơ hội mua nổi một chiếc xe ra vào nơi này.
Không phải Chu Lê không sợ mưa gió, chỉ là trong một khu biệt thự xa hoa đẹp đẽ như thế này chẳng có chỗ để cô trú mưa. Những giọt mưa to táp lên mặt cô, cô ôm chặt chiếc túi che trước ngực mình, hơi khom người lại, muốn dùng cơ thể ngăn cho sách vở không bị nước mưa làm ướt.
Cô phải đến ga tàu điện ngầm gần nhất trước 8 giờ tối. Nhưng để đến ga tàu, cô còn cần đi bộ hai mươi phút đến trạm xe buýt gần nhất, sau đó ngồi xe buýt thêm ba mươi phút.
Những khu biệt thự của người giàu có như thế này cây cối thảm cỏ thì nhiều chứ dân cư lại thưa thớt, khoảng cách giữa căn nhà này với căn nhà kia lại xa. Chu Lê khó khăn lắm mới đến được trạm xe buýt, trên người đã không còn chỗ nào khô ráo. Cô ngồi trên ghế chờ tại trạm xe buýt. Mặc dù vẫn có gió mưa tạt qua khiến cô không còn chỗ nào để tránh, nhưng ít nhất trên đầu cô đã có một chỗ che chắn.
Thời gian như dòng nước mưa chảy mãi, chiếc xe buýt thường ngày rất đúng giờ hôm nay lại chậm chạp không thấy bóng dáng, cơn mưa bất ngờ này đã gây phiền phức cho nhiều người. Cùng chờ xe với Chu Lê còn có bốn người khác, một cô gái trẻ như cô, một người đàn ông trung niên, và một cặp mẹ con kiệm lời.
Sự chờ đợi kéo dài trong cơn mưa đã làm cạn kiệt sự kiên nhẫn của mọi người, những người đầu tiên rời đi là cặp mẹ con, người mẹ không dám mạo hiểm với sức khỏe của con gái, nên chị ta là người đầu tiên vẫy chiếc xe taxi đang đi ngang qua. Con gái chị ta tầm tuổi Trình Hựu Linh, trong cơn mưa gió vẫn nghe thấy giọng nói nho nhỏ: “Mẹ ơi, ngồi xe này đắt lắm.”
“Không sao, bố còn đang ở nhà chờ chúng ta đấy.” Người mẹ không hề do dự.
Hai mẹ con họ vừa lên xe không lâu thì cô gái trẻ cũng đợi được bạn trai tới đón. Chàng trai trẻ mặc áo mưa đi xe điện, cẩn thận giúp bạn gái mình mặc áo mưa, đội mũ bảo hiểm ngay ngắn rồi nhanh chóng rời đi. Bạn gái ôm chặt lấy eo cậu ấy, giận dỗi nói: “Sao giờ anh mới đến, anh có biết em đã đợi bao lâu rồi không?”
Chàng trai trẻ cũng hơi cáu kỉnh đáp lại: “Đã bảo em gọi xe từ trước rồi mà em không chịu, bị mưa ướt như thế thì vui lắm.”
“Hứ, thì em cứ tưởng xe sẽ đến mà.”
Tiếng cãi cọ dần xa, trong bến đợi chỉ còn tiếng mưa rơi.
Lại là một khoảng thời gian dài chờ đợi, người đàn ông trung niên cũng đón được chiếc xe buýt mini tới đón mình. Trước khi lên xe, ông ấy còn gọi Chu Lê: “Cô gái à, cháu muốn đi đâu, để chúng ta đưa cháu đi, còn rẻ hơn xe taxi đấy.”
Chu Lê nhìn khuôn mặt của người đàn ông rồi từ chối lời đề nghị của ông ấy.
“Đừng đợi nữa, mưa to thế này, đừng nói là xe buýt, ngay cả xe taxi cũng không bắt được đâu.” Thấy Chu Lê vẫn không nhúc nhích, người đàn ông lầm bầm vài câu rồi lên xe rời đi.
Mưa vẫn to như trút, bến đợi nhỏ bé dần trở thành một hòn đảo bị cô lập giữa bão táp.
Màn đêm dần buông xuống, Chu Lê không biết mình đã đợi bao lâu, cô cũng không thấy khổ sở mấy, bởi sự bất lực như lúc này đã là điều quá đỗi bình thường trong cuộc đời dài đằng đẵng của cô. Cô chỉ đang nghĩ mình nên làm gì. Nếu không thể bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng thì cô chỉ còn cách tìm một nhà nghỉ ở bên ngoài để qua đêm, bởi vì tiền gọi xe về còn đắt hơn cả tiền thuê nhà nghỉ. Cuối cùng, cô quyết định tiến vào màn mưa, không thể chờ đợi mãi.
Ngay lúc Chu Lê định đứng dậy, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cô
Xung quanh không còn ai, một chiếc xe đột ngột xuất hiện khiến người ta không khỏi lo ngại. Chu Lê tự nhiên không nghĩ rằng chiếc xe này dừng lại vì mình, cô vẫn cụp mắt nhìn xuống chân, cho đến khi nghe thấy có người gọi mình, cô mới chầm chậm ngẩng đầu lên.
“Cô giáo của Hựu Linh?”
Triệu Thầm hạ cửa kính xe, qua màn mưa, anh thực sự không nhớ nổi tên cô.